Hiện tại đã là lúc hừng đông, ở phía đông bầu trời, một luồng ánh sáng như ẩn như hiện chiếu sáng khắp đất trời. Một loạt tiếng bước chân "rắc rắc" giẫm lên lá rụng truyền đến, lúc này trời đất vô cùng yên tĩnh, mỗi một tiếng động vang lên, đều được phóng to lên mấy lần. Lúc này, một người đột nhiên nhảy dựng lên phát ra một tiếng thét “Á” kinh hãi. Người đi ở phía trước hắn nhanh chóng quay đầu lại, trong luồng ánh sáng mờ mờ vang lên tiếng hỏi run rẩy:
“Sao thế?”
Người vừa mới nhảy dựng lên kia thở hổn hển một lúc, lúng ta lúng túng cười nói:
“Hình như là có người còn thở.”
Người phía trước nghe vậy, nâng tay áo rộng thùng thình lau lau cái trán, thấp giọng nói: “Chúng ta đã từng gặp quỷ thần, người có gì đáng sợ ?”
Trong giọng nói của người này, chứa đựng biểu hiện tự trách và cảm giác hổ thẹn. Người phía sau hắn nghe xong, nhất thời bình tĩnh lại.
Hắn cúi đầu nhìn cô gái được khiêng trên cái cáng gỗ. Qua ánh sáng yếu ớt, mặt của cô gái bị mái tóc dài che khuất, chỉ lộ ra một bên má trắng bệch. Hắn nhìn cô gái đã chết này, tim đập nhanh thình thịch, cảm thấy rằng tự mình phải nói gì đó để tăng thêm can đảm: “Lỗ thị Kiều Kiều dịu dàng xinh đẹp, thật tình si mê công tử, thật không nên chết oan ức như thế này.”
Người đi phía trước cao hơn một chút, hắn ưỡn thẳng lưng, sau khi thở ra một hơi, một giọng nói khàn khàn khẽ lan khắp rừng cây, “Công tử trong lòng ôm chí lớn, mỹ nhân vô số, Lỗ thị Kiều Kiều này cùng lắm chỉ là một trong đám mỹ nhân đó mà thôi. Ngô Tụ một lòng hướng về công tử, cho dù có một ngày công tử biết nàng ta đã giết Lỗ thị Kiều Kiều, cũng sẽ không để ý đến.”
Người đi sau thở dài nói: “Ôi! Lỗ thị Kiều Kiều vì công tử, cam tâm mạo hiểm vượt qua bao hiểm nguy lấy trộm bản “Mười loại vũ khí công thành” trong miếu của gia tộc (Công thành thập khí), công tử có được nó, thật sự là được lợi vô cùng. Chúng thần đều nói, chỉ bằng này một cuốn sách này, công tử chắc chắn được Đại vương coi trọng, trở thành Thái tử, vang danh hiển hách nước Tề. Đáng tiếc, đáng tiếc, đại công thần Lỗ thị Kiều Kiều chưa vang danh đã bỏ mình. Sau đó còn bị chúng ta vứt xác ở đồng hoang, suốt đời suốt kiếp, hồn phách không có chỗ đi về, thần linh không phù hộ, ôi!”
Người đi sau vừa nói xong những lời này lại kinh hãi nhảy dựng lên, vội vàng kêu lên: “Có người, nhất định là có người, tôi lại nghe thấy tiếng thở.” Hắn vừa nói, vừa kinh hoàng hết nhìn Đông lại ngó Tây.
Đồng bọn của hắn thấy lời hắn nói có chút kỳ quái, cũng cảm thấy hoảng hốt, mặt mày trắng bệch, run lẩy bẩy, lắp bắp nói: “Đã…đã đến bãi tha ma, ném… ném.”
Người đi phía sau cũng cảm thấy gió lạnh thổi vù vù qua y phục, sau khi nghe được những lời này của đồng bọn, hắn vội vàng gật đầu không ngừng, hai tay run rẩy, ném thi thể cô gái trên cái cáng gỗ trong tay về phía sườn núi bên cạnh, rồi vội vàng nhảy lui về phía sau, run giọng nói: “Về thôi, về thôi.”
Hắn cuống quít xoay người, vội vàng cuống cuồng chạy ngược lại đường cũ. Khi chạy, bội kiếm đeo bên hông của hắn phát ra một hồi leng keng giòn giã.
Người kia cũng vội vàng ném cáng gỗ, "bịch" một tiếng, cái cáng nặng nề đập vào mu bàn chân đồng bọn, khiến hắn đau đến mức rú lên một tiếng dài. Tên đồng bọn thấy hắn hoảng sợ thành như vậy, trong lòng cũng vô cùng sợ hãi, bất chấp đau đớn, vừa xoa chân, vừa lảo đảo đuổi theo, vội vàng gọi: “Chờ tôi, chờ tôi với.”
Trong lúc hoảng loạn, hắn vẫn còn nhớ rút bội kiếm đeo bên hông ra, quơ lung tung để lấy thêm can đảm. Dần dần, tiếng bước chân càng lúc càng xa.
Tiếng bước chân của hai người đó vừa biến mất hẳn, trong ánh nắng mai lấp lánh, thi thể cô gái bị ném xuống bụi cỏ trên triền núi, đột nhiên "vụt" một tiếng, ngồi dậy thẳng tắp. Sắc mặt của cô gái trắng nhợt như tờ giấy, hai mắt đờ đẫn không có thần mở to nhìn về phía trước. Dần dần, đôi mắt của cô gái càng lúc càng có thần. Chỉ chốc lát sau, nàng chớp chớp đôi mắt đen láy, phát ra một âm thanh trầm thấp, giống tiếng nói khẽ lúc ngủ mơ: “Chết tiệt! Rốt cuộc là chuyện gì thế này?”
Giọng nói này mềm mại, ấm áp mà chậm rãi, mang theo một loại âm điệu lạ lùng. Trong tiếng sột soạt, cô gái từ từ đứng lên. Nàng vừa đứng lên, theo bản năng liền hất mớ tóc dài toán loạn về phía sau, ánh mặt trời dần dần sáng tỏ, hiện ra một dung nhan xinh đẹp điềm đạm. Cô gái quay đầu, nhìn khắp người một lượt, đột nhiên vươn tay lên, đập lên đỉnh đầu mình một cái thật mạnh, giọng căm hận mắng: “Chuyện gì thế này? Chuyện gì thế này?”
Bây giờ, giọng nói của nàng thay đổi, trở nên lưu loát rõ ràng, là khẩu âm điển hình ở Hồ Nam. Nàng vừa đập bộp bộp lên đầu mình, vừa hét lớn một tiếng: “Tỉnh lại! Tỉnh lại! Ngọc Tử, mày có nghe thấy không? Nhanh chóng tỉnh lại đi!”
Sau khi đập bôm bốp một hồi, Ngọc Tử thật sự đã từ từ tỉnh táo.
Khi tỉnh táo lại, nàng không thể không thừa nhận một sự thật, hình như nàng đã xuyên không. Hiện tại nàng không phải nằm ở trên giường của ký túc xá, cũng không phải ngủ trong phòng ở nhà, nàng không hiểu tại sao lại xuất hiện ở một nơi đồng không mông quạnh, bị người ta coi như xác chết mà ném đi.
Trong lúc còn hoảng hốt, phía Đông dần dần xuất hiện một quầng sáng màu đỏ. Khi vầng mặt trời rực rỡ hoàn toàn mọc lên ở phía Đông, trên cánh đồng hoang vắng không có dấu chân người, Ngọc Tử giống như người mộng du đã đi suốt một canh giờ, đã hoàn toàn tỉnh táo. Nàng phát hiện, mình chẳng những xuyên không, hơn nữa, nàng còn tiếp nhận một phần ý thức của thân thể này.
Thân thể này của nàng, là con gái của một đại phu ở nước Lỗ, nàng không có tên, ý nghĩa của tên Lỗ thị Kiều Kiều*, biểu thị nàng là một cô gái được chiều chuộng ở nước Lỗ, là một cô gái quý tộc.
Kí ức mới vừa được kiểm tra tới đó, bỗng dưng, một cơn đau đớn như thể dời non lấp biển, giống như hồng thủy ào ào lao tới! Ngọc Tử không thể kiểm tra kỹ hơn được nữa, một cảm giác đau đớn trong ngực kéo đến, nàng vội vàng đỡ ngực, mặt tái nhợt ngồi xổm xuống. Đây là một cảm giác hận không thể chết thêm lần nữa, là tuyệt vọng dẫn tới lồng ngực đau đớn.
Hai tay Ngọc Tử ôm đầu, ngồi xổm trên mặt đất thở hổn hển từng hơi, từng hơi một, lần đầu tiên nàng phát hiện, hóa ra cảm giác trái tim đau đớn giống như bị xoắn lại là như thế này.
Sau một lúc thở dốc, đột nhiên dạ dày Ngọc Tử bắt đầu co thắt dữ dội. Chỉ một lát sau, nàng há miệng, phun xuống đất một ngụm lớn nước màu đen. Thứ nước đen này, dường như mang theo một mùi tanh tưởi. Ngọc Tử biết, nàng đã nôn ra độc dược bị Ngô Tụ ép uống.
Ôm lấy bụng, sau khi nôn mửa một lần nghiêng trời lệch đất nữa, cuối cùng nàng cũng không nôn ra được thứ gì nữa. Sau khi nôn khan một lúc, Ngọc Tử đứng lên, tiếp tục thất tha thất thểu, vô định đi về phía trước. Ba phía trước, sau, trái của nàng, là nơi đồng không mông quạnh, bên phải nàng, là bãi tha ma hoang vắng mà nàng đã tỉnh lại, phía sau bãi tha ma là từng lớp, từng lớp cây rừng rậm rạp.
Cũng không biết nơi hoang vu này, phải đi tới khi nào mới tới điểm tận cùng?
*Kiều kiều nghĩa là chiều chuộng