Ở xã hội hiện đại, dù đi làm mới được hai năm nhưng Ngọc Tử đã quen với việc lăn lộn, hạ giọng khép nép. Căn bản nàng cũng không biết, sau khi mình suy xét thời thế, quyết định rời đi đã được ca nữ nọ coi là sự cao sang mà chỉ có người biết chữ mới có.
Một đêm bình yên không có chuyện gì xảy ra.
Ngày hôm sau, hai cha con Ngọc Tử ngủ rất say, nghe thấy tiếng quát lớn mới tỉnh lại.
Đội xe lại khởi hành.
Tối qua Ngọc Tử ngủ không ngon, đầu hơi choáng váng, bước chân cũng không có sức, nàng cúi đầu, bước đi hữu khí vô lực.
Có tiếng vó ngựa đi về phía nàng.
Khi có một bóng đen dừng lại trước mặt nàng thì Ngọc Tử mới mệt mỏi ngẩng đầu lên.
Đây là kiếm khách mặt trắng hôm qua. Kiếm khách mặt trắng nhìn nàng, nói từ tốn: “Thằng nhỏ, ở đây lề mề cái gì? Các ca cơ đang chờ ngươi đọc thơ đó!”
Ngọc Tử chắp tay, cố lấy tinh thần đáp: “Vâng”.
Khi Ngọc Tử đi tới chỗ đoàn xe đầy hương thơm, mấy thiếu nữ đang đùa giỡn, từng tiếng cười duyên dáng truyền ra khiến đám kiếm khách đều ngẩng đầu dáo dác nhìn quanh.
Rèm xe trước mặt xốc lên, ca nữ kia vươn đầu ra nói với Ngọc Tử: “Đứa bé, đến gần đây”.
“Vâng.”
Ngọc Tử cất bước đi về phía nàng.
Ca nữ kia nghiêng đầu nhìn Ngọc Tử một lúc rồi nhíu mày hỏi: “Cớ chi mà ấm ức không vui?”
Ngọc Tử lắc đầu, lấy lại tinh thần đáp: “Không có chuyện gì”.
Ca nữ kia hừ nhẹ một tiếng, đưa cuộn trúc giản hôm qua đến trước mặt nàng, giọng nói có hơi thấp xuống nhưng cũng có chút ngạo mạn: “Đứa bé, đọc thơ xong đừng đi vội, ở lại từ từ dạy ta học chữ”.
Dạy nàng ta học chữ.
Ngọc Tử giật mình.
Nàng vội ngẩng đầu nhìn ca nữ kia. Ca nữ kia đang cẩn thận nhìn xung quanh, dường như nàng không muốn để mọi người biết nàng đang nói chuyện với Ngọc Tử.
Quay lại, thấy ánh mắt của Ngọc Tử thì ca nữ kia lại mỉm cười hiền lành, nói: “Ngươi chỉ là một người làm tạp dịch, ngày ngày phải đi bộ nhất định là rất mệt mỏi. Ngươi dạy ta biết chữ, ta sẽ cho ngươi ngồi xe”.
Những lời này vẫn mang theo sự ngạo mạn theo kiểu từ trên nhìn xuống. Ngọc Tử nhìn ca nữ này.
Lúc này, Ngọc Tử đột nhiên thầm nghĩ: “Nhớ lại, Khổng lão phu tử sở dĩ được người đời sau nhớ đến chủ yếu do ông là người đầu tiên nhận học trò mà không để ý thân phận địa vị, luôn thoải mái truyền thụ kiến thức của mình cho họ. Mấy ngàn năm qua ông vẫn được người đời tôn là “Thiên địa quân thân sư*”, thầy giáo hình như luôn được mọi người kính trọng”.
Thiếu nữ trước mặt chẳng qua cũng chỉ là ca nữ bị người ta coi như hàng hóa chuyển tới chuyển lui, dựa vào cái gì nàng ta có thể sai bảo mình?
Có lẽ là ánh mắt quan sát của Ngọc Tử có chút khác thường, ca nữ này nhíu mày liễu, nàng chột dạ nhìn quanh rồi mới nhìn Ngọc Tử, không nhịn được sẵng giọng khẽ quát: “Ngươi nhìn ta làm gì?”
Nàng vừa dứt lời thì thiếu nữ ngồi cùng xe với nàng ta ngó đầu ra, khẽ cười nói: “Trịnh Thiếu cơ, đúng như lời ngươi nói, người biết chữ là quý nhân, đứa trẻ này dù lưu lạc nhưng dù sao vẫn là quý nhân, yêu cầu này của ngươi hơi quá rồi”.
Trong khi thiếu nữ này giễu cợt thì một thiếu nữ khác đang nghỉ ngơi ở trong xe cũng mở mắt ra liếc qua ba người một cái rồi lại nhắm mắt lại.
Trước mặt bạn bè mình, Trịnh Thiếu Cơ có vẻ rất ôn hòa nhã nhặn, nàng ta mím môi cười nói: “Quý nhân sa sút thì chẳng còn là quý nhân nữa!” Dứt lời quay đầu lườm Ngọc Tử, quát khẽ: “Đứa bé, ngươi còn do dự cái gì?”
Ngọc Tử mỉm cười, nàng nhìn Trịnh Thiếu Cơ, lạnh nhạt nói: “Vâng, quý nhân sa sút thì không phải là quý nhân. Cơ muốn ta dạy chữ không phải là không thể”.
Nói tới đây, Ngọc Tử cười cười, nhỏ giọng nói từng từ từng chữ vô cùng rõ ràng: “Dạy một chữ thu mười đao tệ!”
Giọng của nàng không hề nhỏ. Trong chốc lát, tiếng gió vun vút vang lên, mấy thiếu nữ đều vém rèm xe ra nhìn. Hơn nữa, ngay cả mấy kiếm khách gần đó cũng đều quay đầu nhìn Ngọc Tử.
Trong cái nhìn của mọi người, vẻ mặt Ngọc Tử vẫn bình thản nhưng mặt Trịnh Thiếu cơ kia thì lúc xanh lúc trắng, có chút khó xử.
Quả nhiên, sau khi đám thiếu nữ mắt to trợn mắt nhỏ thì đều bật cười: “Trịnh Thiếu cơ, ngươi muốn đứa bé này dạy chữ?”
“Thôi đi, biết chữ là quyền của quý nhân, Trịnh Thiếu cơ, dù ngươi biết chữ thì có thể làm được gì?”
“Hôm qua cầu kiến công tử Xuất, Trịnh Thiếu cơ, câu “thơ” của ngươi còn chưa nói ra khỏi miệng thì đã bị công tử Xuất đuổi về, có đúng không? Chậc chậc”.
“A! Ta hiểu rồi. Trịnh Thiếu Cơ học chữ là để đọc thơ, để chiếm được cảm tình của công tử Xuất?”
Câu cuối cùng vừa nói xong, mấy thiếu nữ đều tỏ vẻ mình đã hiểu. Các nàng trợn mắt nhìn Trịnh Thiếu cơ, vẻ mặt ai nấy ít nhiều đều có chút phòng bị, cảnh giác nhưng nữ tử ngồi cùng xe với Trịnh Thiếu cơ lại cười vui vẻ nói: “Trịnh Thiếu cơ muốn học chữ thì để nàng ấy học. Như ta thì chỉ mong học được điệu múa bay lượn khiến công tử Xuất vui vẻ”.
Chúng nữ lại cười rộ, trong tiếng đùa giỡn, Ngọc Tử lui về phía sau vài bước.
Nàng hơi nghiêng người, vừa đi theo xe ngựa vừa thỉnh thoảng lật cuộn trúc giản trong tay.
Trong tiếng nói chuyện ríu rít của chúng nữ, Ngọc Tử biết, Trịnh Thiếu Cơ kia lườm nàng một cái.
Nhưng Ngọc Tử cũng chẳng sợ.
Hôm qua nàng suy nghĩ cả đêm, cộng thêm hôm nay gặp phải chuyện này, lòng Ngọc Tử đã hiểu rõ mọi chuyện. Thế giới này không giống như kiếp trước của nàng, thương đội này cũng chẳng giống công ty của nàng. Người ở đây vô cùng để ý danh dự. Nếu một người quá mức khúm núm cầu xin thì chỉ khiến người ta càng xem thường.
Trịnh Thiếu cơ trước mặt này chẳng qua chỉ là một ca nữ, căn bản không có quyền sai bảo nàng làm bất cứ điều gì!
Như tối hôm qua, mình không làm gì sai thì cũng không cần sợ Man quân. Bởi vì, hậu quả tệ nhất chẳng qua cũng chỉ là bị đuổi khỏi thương đội mà thôi.
Đương nhiên, nếu nàng làm gì sai thì kể cả giết nàng đối phương cũng có quyền làm. Trong tiếng nói chuyện ồn ào của mấy thiếu nữ, mấy kiếm khách lại nhìn Ngọc Tử đánh giá nàng. Ánh mắt của bọn họ không giấu được sự bất ngờ.
Kiếm khách mặt trắng kia lui về sau vài bước, sóng vai đi cùng Ngọc Tử. Hắn cúi đầu nhìn Ngọc Tử, đột nhiên nói: “Dạy một chữ thu mười đao tệ? Ta cũng không biết, người quý nhân mới biết chữ giờ lại thành người buôn bán, cái gì cũng đem trao đổi được?”
Trong giọng nói của kiếm khách mặt trắng này chứa đựng sự trào phúng rõ ràng.
Hẳn là vậy.
Những lời này của Ngọc Tử là lần đầu tiên trong cuộc đời bọn họ nghe được. Trong lòng mọi người, tri thức là một thứ thần thánh cao quý, không thể coi như hàng hóa đem trao đổi được.
Ngọc Tử vừa ngẩng đầu thì đã thấy hơn mười kiếm khách đang nhìn nàng với vẻ châm chọc.
Nhìn thẳng vào ánh mắt khác lạ của mọi người, Ngọc Tử cười, giọng nói lanh lảnh: “Ta cơm áo khó khăn, cơm không có thịt, đi không có xe. Trong lúc này, ta dựa vào sở học của mình để mưu cầu lấy áo cơm chẳng phải vốn là chuyện đương nhiên sao?”
Đám kiếm khách nhìn nhau, suy nghĩ về câu nói này của nàng. Khỏi nói, bọn họ càng nghĩ thì càng thấy có lý.
Còn Ngọc Tử vẫn tiếp tục cầm cuộn trúc giản đi về phía trước.
Đi được một lúc, Ngọc Tử cầm cuộn trúc giản, cao giọng nói: “Các ca cơ, nếu các ngươi không cần ta đọc thơ thì ta phải về đội đây”.
Một ca nữ liếc nhìn Ngọc Tử nói: “Đọc thơ thì có tác dụng gì? Công tử Xuất ngay cả nhìn chúng ta cũng chẳng nhìn”.
Ngọc Tử nghe vậy, gật đầu, nàng nâng cuộn trúc giản lên, đưa trả cho Trịnh Thiếu cơ.
Trịnh Thiếu Cơ lườm nàng mấy lần rồi mới bực bội cầm lấy cuộn trúc giản.
Đúng lúc này, Ngọc Tử đột nhiên lại khen Trịnh Thiếu cơ: “Cơ cũng là người thông tuệ.”
Lời ca ngợi này của nàng quá bất ngờ. Lập tức chúng nữ đều cúi đầu nhìn đứa bé bẩn thỉu ở xe ngựa bên kia.
Ngọc Tử mỉm cười nói với Trịnh Thiếu cơ nói: “Nữ tử xinh đẹp trong thiên hạ đều dựa vào vẻ đẹp để được trượng phu yêu quý. Chỉ có cơ là khác, cơ muốn học chữ, chắc hẳn là muốn học để giúp quý nhân phân ưu giải sầu. Quý nhân không còn ưu sầu nhất định sẽ càng yêu mến cơ? Cơ là người thông tuệ.”
Ngọc Tử thấy một lời của mình khiến đám ca cơ đều trầm ngâm suy nghĩ thì không khỏi cong khóe miệng, mắt híp lại lộ ra vẻ tươi cười đắc ý rồi mới từ từ lui đi.
Nàng vừa đi về vừa thầm nghĩ: “Cũng không biết câu nói kia của mình có tác dụng gì không? Nếu lừa được đám ca nữ kia học chữ thì chẳng phải mình có thể dễ dàng kiếm được mấy trăm đao tệ sao?”
Ngọc Tử suy nghĩ, lòng lại nóng lên.
Chú thích:
*Thiên địa quân thân sư: Thầy giáo của tất cả mọi người trong thiên hạ.