Ngọc Tiêu Hồn

Chương 3

Sáng sớm hôm sau, Nam Cung Liễu bị cảm giác nghẹn khuất trước ngực đánh cho tỉnh lại, hắn phát hiện Ly Cảnh giống như ngọn núi nằm đè lên người hắn, tay chân như bạch tuộc ôm lấy hắn, ngủ say như chết.

Nhìn khuôn mặt trầm tĩnh của đối phương, trong đầu hắn nổi lên ý nghĩ __người này chỉ khi ngủ mới không khiến cho người khác hận, bất quá hắn được ngủ thoải mái cỉ khổ chính mình phải trở thành cái đệm.

Nam Cung Liễu cố sức đẩy Cảnh Ly ra, chật vật từ dưới thân y chui ra, vừa thở hổn hển vừa thầm mắng một tiếng __tử yêu quái!!!!!!!!! Sau đó nhẹ nhàng đứng dậy mặc quần áo, rửa mặt chải đầu.

Ngồi xuống cạnh giường, Ly Cảnh còn đang ngủ, tư thế cũng chưa đổi, Nam Cung Liễu ngồi bên cạnh nhịn không được đưa ngón tay chọt chọt mặt y, thấp giọng nói: “Ngủ…cùng với lợn chết thật giống nhau, ta thật muốn cứ như vậy bỏ ngươi lại.”

Bất quá Nam Cung Liễu biết tên yêu quái này thật quá lợi hại, hắn có chạy y cũng sẽ lại đuổi theo, đã không trọm được gà còn mất nắm gạo, như vậy càng phiền toái. Càng nghĩ càng thấy mệnh mình thật khổ, thật vất vả mới có một cơ hội vì gia tộc mà lập công, không ngjhix tới nửa đường lại gặp sát tinh, thất thân còn chưa tính, không biết khi nào ới thoát khỏi tên yêu quái này.

Đang ngồi trên giường ngẩn người, đột nhiên nghe được “đốc đốc” tiếng đập cửa, Nam Cung Liễu tưởng Tiểu Nhị đưa bữa sáng lên sơm một chút, không suy nghĩ mà cứ thế mở cửa phòng, kết quả lại thấy một đạo sĩ trẻ tuổi đứng ngoài cửa, hắn ngạc nhiên nhìn đạo sĩ như chó nhỏ tiến vào, hết hít chỗ này lại chạy ngửi chỗ kia, lại cầm phất trần quét tới quét lui trên người hắn, hạ giọng nói: “Bần đạo đi qua đây, cảm thấy nơi này âm khí rất nặng, xin hỏi công tử, gần đây có xảy ra chuyện lạ nào không?”

Nam Cung Liễu mắt mở to, giống như gặp được cứu tinh bất quá đạo sĩ này tuổi còn trẻ như vậy, không biết hắn có được mấy cân pháp lực, mặc dù yêu quái kia đang ngủ ở trên giường hắn cũng không có can đảm tùy tiện gọi người thu y, chỉ khoát tay cho có lệ nói: “ Không có, không có đạo trưởng nhầm người rồi.”

“Không thể!!!.” Tiểu đạo sĩ nhíu mi, đối hắn thượng xem hạ xem, lại nói,

“Ngươi mi gian có một cỗ quỷ khí, ấn đường tối đen, rõ ràng bị yêu quái quấn thân, vì sao lại cự tuyệt bần tăng trợ giúp.”

Nam Cung Liễu nghe đạo sĩ nói vậy, sắc mặt hết xanh lại trắng, đạo sĩ kia nhìn sắc mặt hắn biên đổi liên tục liền biết tình cảnh của hắn, tiểu đạo sĩ liền chắp tay, nói: “Bần Đạo Thu Thụy, xin hỏi công tử tôn tính đại danh?.”

Nhin tiểu đão sĩ lễ nghĩa đường hoàng, Nam Cung Liễu cũng không còn tâm tư đuổi khách, vì thế cũng đáp lễ lại.

“Ta họ Nam Cung, tự là Liễu.”

Bạch Thu Thụy nhìn qua phía sau hắn, Nam Cung Liễu quay đầu lại, nhìn đến chiếc giường sau bình phong nơi Ly cảnh còn đang ngủ, lập tức một đầu mồ hôi lạnh chạy dài xuống tận sống lưng, giống như là bị bắt gian tại giường mà chột dạ.

Bạch Thu Thụy vung phất trần, tiến lên trước hướng nội thất đi thẳng, Nam Cung Liễu muốn kéo hắn lại cũng không được mà không kéo cũng không dược, nhất thời đầu óc giống như tổ tò vò mà rối tung, hắn thật khó xử a, Bạch Thu Thụy nhìn ra tâm tư của hắn, nhỏ giọng nói : “Nam Cung thí chủ, ngươi trên người đã nhiễm yêu khí, nếu không trừ bỏ tên yêu quái kia, chỉ sợ thí chủ tính mạng khó bảo toàn!”

Nam Cung Liễu sợ tới mức nhất thời toàn thân run rẩy, đi theo đạo sĩ vào nội thất, Ly Cảnh còn đang ngủ không có một tia phòng bị, rên khuôn mặt xinh đẹp mang theo vài phần tiếu ý, làm cho tiểu đạo sĩ vừa xuống núi không lâu chưa hiểu thế sự nhất thời ngây người, Nam Cung Liễu nhìn Ly Cảnh ngủ đến một tia phòng bị cũng không có, đột nhiên có chút mềm lòng mà nói nhỏ: “Hắn theo ta cùng một chỗ trừ bỏ…khụ khụ…cũng không hề có ý muốn hại ta, đạo trưởng…”

“Hư….” Bạch Thu Thụy đưa tay lên ra hiệu hắn đừng lên tiếng, trừng mắt nhìn hắn, nói,

“Đợi lúc hắn hại ngươi thì lúc đó cũng muộn rồi, thí chủ đừng để yêu ma mĩ sắc mê hoặc để sau này phải hối hận.”

“A!!!.” Nam Cung Liễu có chút đỏ mặt, xem ra trong mắt vị đạo trưởng này, hắn đã biến thành kẻ ham mê mĩ sắc Đăng Đồ Tử mất rồi, còn chưa kịp biện bạch, Bạch Thu Thụy đã rút ra một lá bùa, trừng mắt hương Ly Cảnh quát: “ Yêu nhiệt, mau chịu chết đi!.”

“Uy….” Nam Cung Liễu do do dự dự ngăn cnr, chỉ thấy lá bùa kia hướng bốn phía bay đi, đem giường gỗ vây kín, quang mang chớp động, đem Ly Cảnh vây ở bên trong, Ly Cảnh nức nở một tiếng, tại trên giường dãy dụa vặn vẹo, ấn ngực, đau đớn kêu lên:

“Liễu…cứu ta.” ( ta để vậy cho thân thiết với để cáo với bàn dân tiên hạ độ dày mặt của anh công a ()

Nam Cung Liễu trợn tròn mắt, không nghĩ tới suốt một đường hắn bị ức hiếp là vì cái gì nếu không trừ đi hắn ta…bất quá nhìn đến Ly Cảnh bộ dạng thống khổ nhất thời lúng túng, nghi hoặc nói: “Ta rốt cuộc nên cứu ai?”

“Thí chủ không cần nhúng tay!” Bạch Thu Thụy lớn tiếng quát, mắt thấy thành công sắp tới tiểu đạo sĩ đuôi lông mày, khóe mắt đều là đắc ý, phất tần vung, rút ra kiếm gỗ đào, trong miệng thì thầm: “ Uyển vân vu u lợi ma….Trảm!” Một kiếm hướng Ly Cảnh chém đến.

Một đoàn khói trắng bao ở hai người, Nam Cung Liễu tim thiếu chút nữa bay ra khỏi lồng ngực, vội vàng vọt tới bên giường, khói trắng tán đi, chỉ thấy Ly Cnhr tự tiếu phi tiếu, đem Bạch Thu Thụy đặt ở dưới thân, vẻ mặt tựa như lão miêu tóm được tiểu thử, mặc kệ tiểu đạo trưởng có kinh sợ mắng chửi, y thản nhiên huy khai đạo bào của Bạch Thu Thụy, liếm liếm môi mạn thanh nói:

“Bữa sáng đưa đến tận cửa, đem đến bổ bổ thân thể cũng không sao.” Bạch Thu Thụy sợ tới mức muốn gào khóc, sắc mặt trắng bệch, Nam Cung Liễu đen mặt, tiến lên bawts láy tay Ly Cảnh, tức giận nói: “Ly Cảnh, buông hắn ra!.”

Không hiểu sao rong lòng lại có chút không thoải mái, nhìn bộ dạng không đứng đắn của Ly Cảnh mà trong lòng như có hỏa, một cỗ tức giận không hiểu vì sao bốc lên.

Ly Cảnh lông mi khẽ nhăn, không vui nhìn hắn, nói: “Là đạo sĩ thối không biết sống chết, cư nhiên đến trêu chọc ta.”

“Vậy ngươi cũng không thể…..” Nam Cung Liễu trừng mắt nhìn tư thế ái muội của hai người trên giường, một cí đẩy Ly Cảnh ra, đem Bạch Thu Thụy bị dọ cho choáng váng đứng dậy, tiểu đạo sĩ oa một tiếng khóc thét lên, trốn sau lưng hắn run run, vừa rồi một chút sức mạnh cũng không có.

Hừ! ngu ngốc từng đó đạo hạnh cũng dám động thủ trên đầu gia gia ngươi.

Ly Cảnh khinh thường nhìn tiểu đạo sĩ sợ tới mức hồn đều bay mất một nửa, lười biếng đứng dậy mặc quần áo, Nam Cung Liễu như gà mẹ bảo vệ gà con mag lôi kéo Bạch Thu Thụy lui về sau mấy bước, trừng mắt nhìn y đề phòng, làm Ly Cảnh trong lòng không khỏi nổi lên vài phần ghen tuông, hừ lạnh một tiếng, nói: “Hắn với ngươi không quen cũng chẳng thân, ngươi vì cái gì phải che trở hắn?”

“Ngươi, ngươi, ngươi đồ yêu quái!” Nam Cung Liễu tức giận đến nói lắp, ngón tay phát run chỉ vào Ly Cảnh, thấp giọng mắng:

“Ngươi gây họa cho ta đủ rồi, không cần lại đi gây sức ép với người khác.!” (Tiểu Liễu khẳng định chủ quyền a…:D)

Ly Cảnh mị nhãn mang theo ý cười, tiến đến trước mặt hắn, ngả ngớn mà nâng lên cằm hắn, nói: “Ta là sợ ngươi mệt, mới nghĩ tìm người đến chia sẻ cùng ngươi, nếu Liễu nhi của ta không muốn, ta liền nghe theo ngươi không đi trêu trọc người khác.” (Yuii: “……”)

“Ngươi đang nói cái gì mê sảng? Cái gì…..cái gì mệt….” Nam Cung Liễu khuôn mặt đỏ bừng, hắn còn không  rõ ý tứ của Ly Cảnh hay sao, này yêu quái là đang động dâm tâm, nên mới đem chuyện vừa rồi biến thành việc giường chiếu.

Qủa nhiên không ngoài hắn sở liệu, Ly Cảnh cúi đầu mặt sát vào trước mặt hắn, cười nói: “Ta là yêu quái, tự nhiên biết hấp thu tinh khí của nhân loại để tăng cường công pháp, ngươi lại ra sức khước từ không chịu nhượng ta thân cận, thực sự nhượng ta khó có cơ hội no bụng.”

Này yêu quái nói đến nói đi, lại chỉ có cái việc đáng xấu hổ kia, Nam Cung Liễu thật sự cảm tháy mình thật sự quá xui xẻo__như thế nào người khác gặp được yêu nhân là gặp được xinh đẹp nhu thuận tiểu hồ ly, chính mình lại xảo ngộ một tên vừa xấu xa vừa đày dâm tâm, ti bỉ vô sỉ hạ lưu!?

Đạo sĩ phía sau còn không biết sống chết mà ló đầu ra, mang theo tiengs khóc nức nở, mắng: “Yêu quái, ngươi không cần khinh người quá đáng!.”

Ly Cnhr mi nhãn hàm uy, nhẹ nhàng bâng quơ đảo mắt liếc một cái làm Bạch Thu Thuy sợ đến mức cấm khẩu, run cầm cập lui về phía sau Nam Cung Liễu.

Loại người này chỉ biết phô trương thanh thế đạo sĩ, một tiểu yêu cũng không đối phó nổi.

Nam Cung Liễu chống lại ánh mắt Ly Cảnh không có chút hảo ý, do dự một lát, rột cuộc đem tâm thu lại, nói: “Ta đáp ưng ngươi…khụ khụ…về sau không được đi gây thị phi bên ngoài, không được gây tai họa cho gười bên ngoài.”

Dù sao sự cũng đx đành, nhượng hắn một lần vậy, yêu quái kia chung quy là do hắn thả ra, Nam Cung Liễu trong tâm là một mảnh mặc kệ gió bão nổi lên nước vẫn cứ chảy về côi nghĩ rằng: “Ta không xuống địa ngục thì còn ai xuống địa ngục?”

“Đáp ứng ta cái gì?” Ly Cảnh nhìn mặt hắn hết chuyển hồng lại chuyển bạch, còn cố ý truy hỏi kỹ càng, Nam Cung Liễu bởi vì trước mặt ngoại nhân, mà vừa tức giận lại vừa xấu hổ, ấp a ấp úng nói mãi không được, Ly Cnhr lại cứ như vậy truy vấn, đáng thương cho Nam Cung Liễu thật sự quẫn bách nói không nên lời, nhỏ giọng nói : “Đáp ứng ngươi…cho ngươi bổ…a…”

Ly Cảnh nghẹn cười đến mức đau bụng, Ly Cảnh cũng không phải ngốc tử càng muốn chiếm nhiều tiện nghi hơn, tuy rằng Nam Cung Liễu khiến y vui đến tâm muốn nở hoa, bất quá trên mặt vẫn là diện vô biểu tình, Ly Cảnh trưng ra bộ mặt hoảng sợ nói:

“ Nếu Nam Cung công tử tự tiến cử chính mình, tại hạ liền cung kính không bằng tuân mệnh.”

Nam cuNG LiỄU tức giận đến nghiến răng, nhưng mà địch mạnh ta yếu, quả thực không còn cách nào khác, đâye ra miêu trảo trên mặt mình loạn xoa đông xoa tây sờ, xoay mặt đi, ngữ khí cứng rắn nói: “Không còn sớm, dọn dẹp một chút rồi đi thôi.”

Ly Cảnh thản nhiên “Nga” một tiếng, tóc xõa dài đến eo, một thân phong lưu phóng khoáng, khiến Bạch Thu Thụy không nhịn được nhìn y nhiều thêm một chút, sau đó một phen níu lại ông tay áo của Nam Cung Liễu, nghiêm mặt nói: “Thỉnh Nam Cung cư sĩ mang bần đạo cùng đi, bần đạo không thể trơ mắt nhìn yêu quái kia hại chết ngươi.”

Nam Cung Liễu nhìn hắn nói như đinh đóng cột, khóe miệng không khỏi co quắp, nghĩ thầm nếu không phải tiểu tử ngươi từ trên trời rơi xuống, bổn thiếu gia hà cớ gì mà bị yêu quái ăn đến mẩu xương cũng không còn? Hắn nhìn Bạch Thu Thụy kia khuôn mặt còn búng ra sữa, tức giận nói: “Không phiền nhọc đạo trưởng, bình thủy tương phùng, tụ tán tùy duyên, cứ như vậy đi.”

Nói xong hắn xem xét bộ hành lí, vẻ mặt như ai cũng thiếu tiền của hắn hướng ra cửa mà đi, Ly Cảnh đên cạnh ôm ngang eo hắn, đem hắn ôm vào trong ngực, cười hì hì nói: “Người cùng tiểu đạo sĩ góc cái gì chân, để hắn đi cùng cũng được, ta đang cần tiểu tư sai vặt.”

“Ngươi!” Nam Cung Liễu ánh mắt nghi hoặc nhìn y, nhíu mày nói: “Ly Cảnh, hắn vẫn là hài tử, ngươi đừng tà tâm bất tử.”

“Ta mười bảy!” Bạch Thu Thụy vạch áo cho người xem lưng, ra tiếng đáp lại, khiến Nam Cung Liễu bị nghẹn đến tức điên, tiểu tử này sao lại không biết tốt xấu như thế, chính mình có lòng muốn cứu hắn, hắn lại ngu ngốc, Thiên Đường có đường không đi, Địa Nục không lối thì cứ đâm đầu vào.

“Tốt lắm, tốt lắm, ta sẽ không động đến một đốt ngón tay của hắn.” Ly Cảnh đến nhìn Bạch Thu Thụy cũng lười. Tuy Rằng tiểu đạo sĩ này dung mạo mi thanh mục tú, rất có vài phần tư sắc, bất quá Ly Cảnh hắn, nhìn đến mặt chính mình cũng đã phát chán, mĩ sắc đã sớm chẳng có bao nhiêu mê hoặc.

Sở dĩ muốn mang tiểu tử này theo, trừ bỏ có người cùng y đùa giỡn, trọng yếu hơn, chính là, y phát hiện Nam Cung Liễu đối với Bạch Thu Thụy tựa hồ như có một chút…. ghen tuông.

Hắc..Hắc! nếu Nam Cung Liễu mê thượng chính mình, vậy thật là quá tốt đi! Ly Cảnh vuốt cằm miên man suy nghĩ, gương mặt tràn ra vẻ vui tươi, hớn hở, nghĩ rằng với dung mao của y, hơn nữa chính là vừa dụ vừa lừa, lại dùng cái tiểu tử kia làm mồi đên khi đó hắn không thể không mắc câu a —mà chính là lúc đó Nam Cũng Liễu đối y là yêu thượng thât sự.

Tuy rawbgf không phải là lần đầu tiên gặp, Nam Cung Liễu nhìn thấy nụ cười đến sáng lạn của y nhưng vẫn không khỏi cảm thấy cả người nổi da gà, lại có cảm giác chính mình bị tính kế, bất quá lúc này đã không thể tách khỏi hắn, cũng không qản hắn mấy việc nhỏ nư vậy, Nam Cung Liễu nhíu mày nói: “Những cái khác đều theo ý ngươi, nhưng ngươi không thể gây trở ngại cho cước trình của ta.”

Đúng tháng sau, hắn nhất định phải tới được Bích Lan Cung, tự tay đem hộp kia giao cho cung chủ Ly Ánh Thuyền, thời gian chỉ còn mười ngày nữa, núi cao đường xa, hành trình thập phần gấp gáp.

Ly Cảnh thuận miệng đáp ứng, dù sao hắn cũng nhàn rỗi không có chỗ để đi, tự nhiên là Nam Cung Liễu đến nơi nào y liền theo đến nói đó, về phần Bạch Thu Thụy, vừa xuống núi không lâu, chính là khí thế bừng bùng muốn trảm yêu trừ tà để về sư môn tranh công, cũng da mặt dày mà đi theo, một hàng ba người đi xuống lầu dùng điểm tâm sáng, vén màn đi ra.

Để xuất trình thuận lợi một chút, Nam Cung Liễu cầu Ly Cảnh biến trở về ngọc hoàn để chính mính đeo lên, đỡ phải dọc đường vừa đi vừa phải ứng phó với này Ly Cảnh muốn chiếm tiện nghi hắn—hắn tuyệt đối không phải vì sợ Ly Cảnh người này bị chiếm tiện nghi, hắn chính là sợ y bị chọc giận mà đại khai sát giới.

Bạch Thu Thụy cưỡi một đầu tiểu mao lư theo bên cạnh hắn mà đi, bởi vì sáng sớm bị Ly Cảnh dọa khóc, hiện tại đối Nam Cung Liễu thập phần ỷ lại, dọc đường đi hắn nói không ngớt, cái gì đạo người tu hành toàn bộ ném sau đầu, một đôi mắt đen giống như tiểu cừu nhu thuận mà lanh lợi, hết sức chọc người trìu mến.

Nam Cũng Liễu so vói hắn lớn hơn mấy tuổi, bị đối phương một câu một “Đại ca” kêu, thật sự không có cách nào không để ý đến hắn, chỉ một lát sau bọn họ liền quen thuộc mà thân thiết.

Nam Cung Liễu tính cahs luôn luôn hiền hòa, tùy tiện, làm người cũng không hề cảnh giác, lại là người thật thà không biết nói dối, chống đỡ không nổi đối phương một hỏi, hai hỏi hậu quả liền đem tiền căn sự cùng Ly Cảnh dây dưa mà nói ra toàn bộ, bất quá bởi vì Nam Cung thiếu gia da mặt quá mỏng, những việc xấu hổ mà Ly Cảnh làm, hắn toàn bộ lược bỏ, xấu hổ không giám nói ra.

Bạch Thu Thụy nghe dược lòng đầy căm phẫn, vỗ vỗ ngực cam đoan: “Nam Cung đại ca, ta hiện tai không phải đối thủ của hắn, nhừng chờ ta nghĩ ra biện pháp diệt trừ hắn, sẽ đem ngươi cứu ra khỏi ma trảo của yêu quái.”

Nam Cung Liễu đối với thiên lộn mèo bạch nhãn (“…”) nghĩ rằng chờ ngươi nghĩ ra biện pháp, chỉ sợ ta sương cốt đều thành tro rồi, bất quá, bghix đi nghĩ lại, vẫn là gật đầu mỉm cười nói cảm ơn, không nhẫn tâm đem tâm ý kia đả kích hắn.

Tiểu đạo sĩ được cổ vũ thoáng cái tinh thần đã tăng lên gấp mấy trăm lần, đào ra một quyển “Đạo Pháp Hội Nguyên” cầm lên, một bên cầm một bên lầm bầm lầu bầu: “Ta phải tìm ra cách hàng phục yêu quái kia.”

Ly Cảnh tuy rằng hóa thành ngọc hoàn, miệng không thể nói, nhưng bọn họ nói chuyện vẫn là y nghe toàn bộ không sót một câu nào, vừa giận vừa buồn cười, âm thầm thi triển pháp thuật làm con lừa đột nhiên ngã nhào, tiểu đạo sĩ bất ngờ bị rơi xuống oa oa kêu lớn, y âm thầm một bên âm thầm sảng khoái, bất quá Nam Cung Liễu cũng xuống ngựa, vẻ mặt thân thiết nâng tiểu tử kia dậy, còn giúp hắn phủi bụi đất trên người, lại nhượng Ly Cảnh ăn cả một vò dấm chua.

Loại này 痩 痩 ba ba tiểu quỷ ngu ngốc có cái gì hảo? Diện mạo so với lão tử còn kém xa, bản lĩnh nửa điểm cũng không có, ngoài mạnh trong yếu, miệng cọp gan thỏ, vẫn là cái loại tiểu yêu khóc nhè, Nam Cung vì cái gì đối tiểu tử này săn sóc như vậy, đối tiểu quỷ kia lại luôn là ôn hoà, còn với chính mình lại giống như gặp ôn dịch có thể trốn liền trốn, có cơ hội liền chạy!

Ly Cảnh bắt đầu hối hận vì mang Bạch Thu Thụy theo, hắn kiềm chế xúc động muốn đem tiểu tử kia đánh cho một trận, âm thầm suy nghĩ như thế nào đem Bạch Thu Thụy giải quyết, lại không làm Nam Cung Liễu nghi ngờ.

Hai người kia kỳ thật ở cạnh nhau có chút giống, cũng không thể trách được y nghĩ như vậy, Ly Cảnh nhìn sang Nam Cung Liễu đai lưng thượng lúc ẩn lúc hiện, hạ kết luận: Đều cũng có vài phần ngốc, hảo hống hảo lừa lại thực dễ dàng bị hù dọa đến chân mềm nhũn, đối phó quả thực quá dễ dàng.

Dù sao Nam Cung Liễu đã định là của y, về phần này xem ra tiểu đạo sĩ không còn dùng được rồi, tiểu đạo sĩ kia cũng không cần để tâm nữa.

++++++++++ta là hàng rào ngăn cách~~~

Đêm buông xuống, Nam Cung Liễu cùng bạch thu thụy tại trong rừng tìm được một khoảng đất trống, nhóm lên lửa trại, Ly Cảnh biến thành nhân hình, lười biếng duỗi eo, đối Nam Cung Liễu cười nói:“Ngươi người này như thế nào còn chưa rút ra bài học? Rõ ràng lúc trước đã có một bài học, không nên đi hướng rừng núi, gặp phải cái gì sơn quỷ tiêu quái, ta xem ngươi làm sao đối phó.”

“Có thể nhiều chạy đi liền nhiều chạy đi.” Nam Cung Liễu lấy ra lương khô hòa thịt khô dưa muối, nghĩ rằng đã có người này ngàn năm lão yêu ở đây, còn có con yêu quái ngu ngốc nào dám đến gần chứ hả?

Bạch Thu Thụy vẫn là dán lấy Nam Cung Liễu không rời, nhượng Ly Cảnh càng nhìn dấm chua càng bốc lên đầu, một phen đẩy hắn ra, đến bên Nam Cung Liễu ngồi xuống, ghét bỏ mà nhìn thoáng qua cơm chiều, nhíu mày nói:“Chạy một ngày đường, ngươi liền cho ta ăn cái này?”

“Không thích ăn thì ngươi đừng ăn.” Nam Cung Liễu liếc y mắt một cái, này yêu quái thật sự là được tiện nghi còn ra vẻ, dọc theo đường đi không nhất làm phiền hắn tôn chân đi một bước, cố tình tối lại chọn tam lấy tứ.

Ly Cảnh ra vẻ ủy khuất, động liên tục chiếc đũa tâm tình khó chịu nhịn khôbg được, hắn niệm vài câu chú, một trận khói trắng xuất hiện, trước mắt xuất hiện một tòa hào trạch đại viện, trước cửa còn có hai thị nữ dung mạo xinh đẹp, cười tươi đứng ở nơi đó.

Nam Cung Liễu sửng sốt một chút, tiếp tục bất động thanh sắc cắn lương khô, ngược lại tiểu đạo sĩ chưa thấy qua chuyện lạ bao giờ oa một tiếng thét kinh hãi, trên tay màn thầu rớt xuống đất.

Ly Cảnh liếc cũng không buồn liếc hắn một cái, bám lấy bả vai Nam Cung Liễu ân cần dụ dỗ, hống nói:“Chạy một ngày đường, ngươi cũng mệt mỏi đi? Vào bên trong nghỉ ngơi đi, rượu ngon thức ăn ngon đều có a.”

Nam Cung Liễu nhìn chằm chằm hai cánh cửa đại môn, mí mắt giật giật, hắn xoay người đẩy ra Ly Cảnh, thấp giọng nói:“Có người ở đây, ngươi đừng luôn động thủ động cước.”

Hừ, giả đứng đắn! Ly Cảnh thổi khí nhẹ một cái, màn thầu trong tay Nam Cung Liễu lập tức hóa thành một đống bột phấn, hắn đắc ý cười cười, thanh âm ôn nhu đến dịu dàng, là dụ hống nhưng lại mang theo vài phần trắng trợn uy hiếp:“Mau vào, bằng không ta liền đem kia thối đạo sĩ ăn.”

Này cái tên vô lại này chỉ biết dùng chiêu này đến uy hiếp chính mình?

Nam Cung Liễu căm giận đứng dậy, hướng đại môn đi đến, Ly Cảnh cười nhẹ ra tiếng, hắn bắt đầu ảo tưởng đến mỹ cảnh ban đêm kiều diễm, Bạch Thu Thụy tự nhiên là theo sát Nam Cung Liễu, theo sát hắn chạy tiến đại môn, còn thỉng thoảng nghiêng nghiêng đầu nói đông nói tây:“Hừ, yêu quái chính là yêu quái, chỉ biết biến ra mấy thứ này để mê hoặc lòng người.”

Ly Cảnh thái dương gân xanh dật dật, biến ra một bức tường đem Bạch Thu Thụy vây ở trong đình viện, đỡ tái vướng chân vướng tay cản trở bọn họ thân thiết. Rượu cơm ăn no, Nam Cung Liễu thư thư phục phục ngâm mình trong nước ấm, nhắm mắt dưỡng thần, Ly Cảnh linh hoạt hai tay nhu niết bờ vai của hắn, nhìn hắn không hề phòng bị, nhịn không được tiến đến trộm hôn hắn một cái.

Nam Cung Liễu quay mặt đi, đột nhiên hỏi:“Bạch Thu Thụy đâu?”

Ly Cảnh ăn cả phi dấm chua, không khỏi tăng thêm mấy bình, chua chua nói:“Ngươi tắm rửa còn muốn hắn làm gì?”

Này yêu quái tính tình quái dị khiến hắn không nắm bắ được, có đôi khi sâu không lường được, có đôi khi lại giống như tiểu hài tử, Nam Cung Liễu đau đầu nhu nhu thái dương, nói:“Trêu cợt hắn tức giận một chút cũng không sao, đừng đùa đến làm hắn phát hỏa.”

“Hảo, coi như nể mặt ngươi.” Ly Cảnh thanh âm nhẹ nhàng chán nản, quay đầu phân phó thị nữ:“Đến, đem tiểu tử kia thả ra đi.”

Thị nữ lên tiếng lui ra, Ly Cảnh đem Nam Cung Liễu trong nước kéo đi lên, lau khô thân thể cho hắn, áp mặt để sát vào, thoải mái nói:“Chúng ta trở về phòng đi.”
Bình Luận (0)
Comment