Ngọc Toái Cung Khuynh

Chương 30

Thái tử cùng Tâm Nguyệt vừa mới rời khỏi Minh Dương cung, lập tức nhìn thấy Bình Nam vương đang đứng trước đình viện chờ đợi.

Lạc anh rơi rụng lất phất theo vạt áo trắng thuần của Bình Nam vương nhẹ nhàng tung bay, con người ấy cứ lặng yên đứng đó mà phát ra khí vũ hiên ngang, anh tuấn đĩnh đạc. Trong đình viện thiên kiều bách diễm, duy chỉ có phong thái của hắn như muốn làm lu mờ hương hoa tranh sắc cùng kiều diễm. Tâm Nguyệt bất giác cũng ngây dại đứng nhìn.

Bình Nam vương bắt gặp thái tử và Tâm Nguyệt sánh vai bước ra, cử chỉ thân mật, trong lòng bất chợt đau xót, một tia ngưỡng vọng u buồn lặng yên lướt qua đáy mắt.

Thái tử nhìn thấy Bình Nam vương vừa định nói điều gì đó, bỗng nhiên phía sau chạy tới một tiểu thái giám khom người bẩm báo: “Thái tử điện hạ, mấy vị Thái y đều đến cả rồi, hiện đang chờ ngài ghé qua bàn việc.”

Thái tử đành phải quay đầu lại, thấp giọng nói với Tâm Nguyệt: “Ngươi đứng đây chờ ta một lát, ta đi đây một chút sẽ quay lại ngay.”

Tâm Nguyệt khẽ gật đầu “Ừ” nhẹ một tiếng, thái tử lại cũng nói với Bình Nam vương đôi câu gì đó rồi rảo bước đi cùng tiểu thái giám kia.

Cả một đình viện rộng lớn đơm đầy hoa tươi, cũng chỉ còn lại mỗi Bình Nam vương và Tâm Nguyệt lặng yên đứng trong gió lộng.

Bình Nam vương hít sâu một hơi, tiến đến bên cạnh Tâm Nguyệt ôn ngôn hỏi: “Thánh Thượng, thế nào rồi?”

Tâm Nguyệt cũng không nhìn hắn, than nhẹ một hơi rồi đáp lại: “Còn có thể thế nào? Ta không nhìn mặt hắn, hắn nhất định cũng không muốn gặp mặt ta. Chỉ là càng không muốn không cam tâm, thì lại càng thấy không cam tâm hơn nữa.”

Bình Nam vương nghe ngữ khí hắn bi oán thê lương, trong lòng cũng không khỏi dậy lên thương cảm.

Tâm Nguyệt ngẩng đầu nhìn lên thiên không, buồn bã nói tiếp: “Ta thà rằng tất cả đều là giả dối! Nếu ta không phải là con của hắn, thì hắn vẫn ngược đãi ta như là một lẽ dĩ nhiên, và ta vẫn hận hắn hiển nhiên như luân lý thường tình!”

Bình Nam vương im lặng không nói, trong lòng lại vẫn thay hắn lo lắng khổ sở: Tâm Nguyệt đối với phụ hoàng hắn dĩ nhiên không thể sinh ra thứ tình cảm yêu thương như một cặp phụ tử bình thường! Ngay cả căm hận cũng không cách gì hận được, ngoại trừ không đành lòng cũng chỉ có thể không cam tâm, đời người đáng sợ nhất cũng chỉ là những chuyện nan giải bất đắc dĩ như thế thôi!

Đang lúc hai người đều chìm trong những mặc cảm đau thương của mình thì chợt nghe bên ngoài đình viện truyền đến từng trận ồn ào huyên náo. Bấy giờ, chỉ thấy một thiếu niên cầm kiếm xông vào đình viện điên cuồng lao tới, vẻ mặt dữ tợn đáng sợ, hiển nhiên không ai khác chính là tứ hoàng tử Tinh Dương! Sau lưng một đám thái giám thị vệ chùng chân hoảng sợ, hớt hãi cùng theo tiến vào, nhưng nhất loạt đều bị Tinh Dương quát tháo chói tai làm sợ tới rơi gươm rớt giáo lùi tận ra xa.

Tinh Dương vừa thấy mặt Tâm Nguyệt càng thêm điên giận, hung tợn quát lớn: “Tiện nhân! Ngươi làm hại mẫu thân ta bị mất vị truất phế, hôm nay ta thề phải giết chết ngươi mới dẹp tan mối hận trong lòng!” Dứt lời, trường kiếm vung lên nhắm ngay Tâm Nguyệt chém tới.

Bình Nam vương lần trước bị Tinh Dương hãm hại thê thảm, sớm với hắn hận thấu xương tủy, lần này lại thấy hắn ác ý khiêu khích, trong lòng lửa giận bùng lên, cũng không màng thương thế trong người, lập tức rút bội kiếm nghênh đón!

Trên thực tế, võ công hắn vốn cao hơn Tinh Dương rất nhiều, nhưng thứ nhất nội thương chưa lành khí lực càng không không thể phát huy đến mức cao nhất, thứ hai Tinh Dương hệt như người điên lao đầu liều mạng, khí thế bức người, bất lợi quá rõ hiển nhiên giao đấu trong chốc lát, Bình Nam vương lập tức bị buộc rơi xuống thế hạ phong.

Mọi người bàng quan đứng nhìn, mặc nhiên để Tinh Dương tùy ý *** uy bạo ngược, không ai dám bước ra ngăn cản, có vài người linh động vội chạy ngay tới chỗ thái tử báo tin, còn lại tất cả chỉ có thể vây quanh bốn phía đình viện đứng sững tại chỗ, luống cuống không biết làm bất cứ cái gì, chỉ biết ngây ngốc đứng nhìn trong im lặng.

Tâm Nguyệt trong lòng vừa hận lại vừa vội, hận một lũ thái giám thị vệ nhát gan sợ sệt, rõ ràng chiếm thế thượng phong mà lại không khẳng khái trượng nghĩa một tay tương trợ! Nóng vội vì Bình Nam vương tránh trái đỡ phải, nháy mắt đã sắp chống đỡ không nổi!

Ngay lúc cấp bách sắp rơi gươm hạ màn, thì thái tử vội vàng chạy tới, vừa thấy Tinh Dương càng quấy làm loạn liền cả giận quát lớn: “Dừng tay! Tinh Dương! Ngươi điên đủ chưa, giờ còn muốn giết chết luôn đệ đệ ruột của mình mới hã dạ hay sao!?”

Tinh Dương vẫn chưa chịu buông thủ dừng tay, còn lạnh lùng cười khẩy đáp trả: “Ta không có loại đệ đệ hạ lưu vô sỉ đi làm *** dưới thân thiên hạ!”

Một vị thái tử luôn luôn bình tĩnh trầm ổn mà ngay lúc này cũng không kìm nỗi tức giận cả người run lên, trừng mắt nhìn bọn thị vệ quát mắng: “Các ngươi chết hết đâu rồi! Còn không mau bắt lại tứ hoàng tử cho ta!”

Bọn thị vệ kinh hãi nhìn thấy thái tử nổi cơn thịnh nộ, bấy giờ mới cuống quít bổ nhào tới xông lên phía trước bắt lấy Tinh Dương.

Bình Nam vương trọng thương chưa lành, mệt mỏi khom người thở gấp, nhìn Tinh Dương bị chế trụ cũng hạ gươm ngừng thủ. Giận dữ lui xuống bên người Tâm Nguyệt.

Tinh Dương mặc dù bị vài tên thị vệ gắt gao khấu trụ, nhưng vẫn liều mạng giãy dụa, song song còn hung hăng trừng mắt nhìn Tâm Nguyệt, cay độc mắng: “Tiện nhân thối tha! Ỷ vào chút nhan sắc tà yêu mà huênh hoang *** loạn phóng đãng, còn gian trá mị hoặc lòng người! Một ngày nào đó, ta chắc chắn sẽ thay trời hành đạo diệt trừ yêu nghiệt!”

Tâm Nguyệt nghe hắn chửi mắng, trong lòng bất chợt lại đau nhói ngạt thở, đảo mắt nhìn thấy mọi người xung quanh đều nhìn mình bằng một ánh mắt cổ quái dị thường, tức thì gợi lại tất cả những đau thương trong quá khứ, cuối cùng vẫn không cầm lòng nổi quay người chạy vụt ra khỏi đình viện!

Thái tử kinh hãi, bước nhanh tiến đến vọng gọi: “Tâm Nguyệt, ngươi định đi đâu?!”

Tâm Nguyệt chợt dừng lại ở cửa đình viện, chậm rãi quay đầu về u buồn nói: “Hoàng huynh, ở trong hoàng cung này ta còn có thể ngốc đầu dậy mà sống nổi hay sao?”

Thái tử nhất thời nghẹn lời, mâu thuẫn chau mày.

Bình Nam vương đi đến bên người thái tử, trầm giọng nói: “Điện hạ, ta nghĩ trước mắt, cứ để cửu hoàng tử ở lại bên phủ ta thôi.”

Thái tử thâm ý khẽ liếc nhìn hắn một lần, rồi đành lòng gật đầu.

Đêm thâu tràn về, bầu không khí tại Minh Dương cung càng tĩnh lặng đến thê lương.

Thể xác và tinh thần thái tử đều chùng xuống mệt mỏi, nhưng vẫn không yên lòng, một mực canh giữ trước giường Huyền Vũ đế. Trong ánh nến lay lắt mờ nhạt, Huyền Vũ đế sắc mặt u ám, nếp nhăn trên mặt giăng kín khắp nơi, đứng trước vẻ già nua yếu ớt của kẻ bên bờ vực tử thì cái khí thế oai hùng ngày xưa sớm đã phai tàn không còn lại gì cả.

Thái tử đau lòng, ai thán nói: “Phụ hoàng đã già đi nhiều quá, người lần này có thể chống cự được bao lâu đây?” Suy tư vừa xẹt qua ánh mắt lại có chút nhòe đi.

Huyền Vũ đế mờ mịt mở to mắt nhìn chằm chằm trên đỉnh trần ngây dại, qua hơn nữa ngày bỗng nhiên thở dài lẩm nhẩm: “Bộ dạng hắn càng ngày càng tuấn tú!…”

Thái tử ngẩn ra, biết hắn đang nói về Tâm Nguyệt, liền thấp giọng đáp lại: “Vâng! Tâm Nguyệt càng lớn càng giống hệt mẫu thân hắn, từ nhỏ vốn đã thanh trang tú lệ, tuấn nhã thoát tục.”

“Aizz….” Huyền Vũ đế ưu sầu não nề, lại thở dài một hơi, thống khổ nói tiếp: “Trẫm rất có lỗi với mẫu tử bọn họ!”

Nhìn gương mặt già nua nhen nhúm lệ của Huyền Vũ đế thì biết người kia đang tuyệt vọng vùng vẫy trong đau đớn hổ thẹn, thái tử khổ sở cúi đầu, nương theo lời nói thương cảm của Huyền Vũ đế hắn có thể sâu sắc cảm nhận tận trong nội tâm phụ hoàng kéo dài hơi tàn sống trong sự dằn vặt vô hạn hối hận và đau lòng khôn xiết……

Rạng sáng ngày hôm sau, Huyền Vũ đế đột ngột băng hà, trước phút lâm chung có di mệnh thái tử Nhược Hiền lên kế thừa ngôi vị chí tôn, quân lâm thiên hạ. Kế tiếp tứ phong cửu hoàng tử Tâm Nguyệt thành Đoan Duệ Thân vương.

Đoan Duệ Thân vương là phong hào tôn quý nhất trong hoàng thất đương thời, quyền lực địa vị gần như ngang tầm với vua của một nước, có thể nói dưới một người mà trên vạn người. Là phẩm hàm cao quý nhất mà tất cả chúng hoàng tử đều tha thiết mơ ước.

Sau đó, đích thân thái tử chạy tới phủ Bình Nam vương đem hết sự thể nói lại cho Tâm Nguyệt nghe. Khi ấy, Tâm Nguyệt chỉ lộ ra vẻ mặt hoang đường cười khổ: “Hạng người hèn mọn như ta mà lại được phong hàm ban tước cao quý như thế sao!?”

Trước linh đường Huyền Vũ đế đồng loạt chúng hoàng tử công chúa cùng phi tần hậu cung khóc lóc đến đen kịt trời, Tâm Nguyệt – một thân áo trắng thanh lệ tuyệt tục lặng yên quỳ gối giữa chốn xa hoa giả dối mà phá lệ bất phàm.

Cả sảnh đường bi hào trong khóc thương da diết duy chỉ có Tâm Nguyệt mặt không chút thay đổi vẫn vậy bình tĩnh trầm mặc, tựa hồ người chết đi kia là người xa lạ không cùng chung một dòng huyết thống. Nhưng thái tử vẫn thâm ý nhìn ra người kia từ đầu tới cuối vẫn luôn luôn nhìn vào quan cữu tịch mịch của Huyền Vũ đế, trên nét mặt che dấu một tia bi thương. Nói cho cùng thì Huyền Vũ đế cũng là người phụ thân ruột thịt của hắn!

Đang lúc mọi người càng khóc càng thương tâm, thì chợt thấy Tinh Dương vẫn chưa mặc áo tang, tóc tai bù xù xông thẳng vào chính điện, nhất tề quỳ gối trước linh vị Huyền Vũ đế gào khóc: “Phụ hoàng! Tại sao người lại hồ đồ như vậy! Tại sao lại đi tấn phong cho một tên đê tiện giảo ngôn thành Đoan Duệ Thân vương! Tên tiện nhân đó *** đãng vô sỉ, hắn làm sao xứng đáng chứ! Phụ hoàng…. ngươi đúng là một lão già hồ đồ!”

Mọi người trên điện nhìn thấy Tinh Dương chẳng những không mặc tang phục còn cuồng dại nói bừa hết thảy đều lập tức ngừng khóc, kinh ngạc nhìn chằm chằm hắn.

Thái tử căm tức đến mặt mũi trắng bệch, lớn tiếng phẫn nộ quát: “Tinh Dương! Ngươi điên rồi sao! Đây là nơi nào, mà ngươi dám càng quấy như thế!”

Tinh Dương quay đầu oán hận liếc mắt nhìn thái tử căm giận nói: “Hoàng huynh trầm mê sắc đẹp, hoàn toàn không để ý đến tình cảm mẫu tử ruột rà máu mủ. Ngươi thật sự làm trái tim Tinh Dương băng giá không thôi!”

“Ngươi nói năng bậy bạ gì đó!” Thái tử tức giận run giọng không kiềm nổi thân mình.

Tinh Dương nhất thời hoảng hốt, ngầng mặt đối diện nhìn Tâm Nguyệt đương quỳ gối cách đó không xa, phẫn hận nói “Ta giết ngươi, tên tiện nhân này!” Dứt lời, từ trong ngực áo rút ra một con dao nhọn sắc bén, lao về hướng Tâm Nguyệt đâm tới.

Tâm Nguyệt quỳ gối ngay trước chúng phi tần, mắt thấy Tinh Dương lộ ra hung quang chạy thẳng về phía mình như kẻ cuồng dại, thình lình sợ tới mức không giữ vững tư thế ngồi phịch hẳn xuống đất, chết trân tại chỗ. Linh đường túc mục trang nghiêm trong nhất thời tán loạn bát nháo lẫn vào tiếng kinh sợ thất thanh của nhiều người trong điện thờ.

Tâm phế thái tử cơ hồ tức nghẹn lại, cũng không sai bọn thị vệ bên người, mà tự mình xông về phía trước nhào tới giữ chặt cánh tay Tinh Dương. Tinh Dương cố sức vung tay nhưng không vùng thoát nổi, xoay người cùng thái tử giằng co điên cuồng.

Tất cả mọi người bị sự việc phía trước dọa đến mức ngây người bất động, bọn thị vệ đứng bên cửa vội vàng xông lên hộ giá, thoắt một cái đã hoàn toàn chế trụ Tinh Dương.

Thái tử thoát khỏi trói buộc lật đật chạy đến trước mặt Tâm Nguyệt vội vàng nâng hắn dậy, ôn nhu hỏi: “Ngươi thế nào? Có sao không?”

Tâm Nguyệt nhẹ nhàng lắc đầu, biểu tình phức tạp miễn cưỡng cười khổ.

Lại nghe tiếp Tinh Dương vẫn đang ô ngôn uế ngữ rống mắng không ngừng, Tâm Nguyệt lặng lẽ cúi đầu, huyết sắc trên mặt lập tức tán đi rời bỏ thân thể hắn.

Thái tử phẫn nộ cùng cực, lạnh lùng hạ lệnh: “Đem tứ hoàng tử áp giải đến Tông Nhân phủ nghiêm mật trông giữ, chờ qua tang lễ xử theo quy pháp!”

Tinh Dương không khỏi cuồng khiếu gào nói: “Hoàng huynh, vì một tên đê tiện hạ lưu mà ngươi đã đổi xử với ta như vậy! Ngươi đúng là hạng vô tình bạc nghĩa!…” Hai bên thị vệ áp chế hắn vội vàng dụng sức lôi hắn ra ngoài rời khỏi chính sảnh.

Tai nghe những thanh âm chửi rủa ô tục từ từ trôi đi xa dần, trong lòng thái tử như loan đao cắt nát, dù sao từ nhỏ đến lớn đây cũng là người đệ đệ mà hắn hết mực yêu thương!

Huyền Vũ đế được mai táng tại Hoàng Tây Lăng, vì trừng phạt Tinh Dương, thái tử phái hắn đi thủ Hoàng Lăng, cũng hạ lệnh không được để hắn rời Hoàng Lăng nửa bước, nếu không giết không cần báo!

Tinh Dương nửa điên nửa dại bị thô bạo áp giải đến Hoàng Lăng. Còn Trần hoàng hậu bởi vì đã bị Huyền Vũ đế phế bỏ từ trước, cho nên không thể gia phong thái hậu, chỉ đành phải ở Cẩm La cung mang thân phận thê lương sống trọn kiếp người trong cô quạnh.

Sau khi Huyền Vũ đế vừa phát tang xong, trên dưới cử quốc lại bắt đầu hân hoan chuẩn bị đại lễ mừng tân quân vương đăng cơ. Nguyên bản không khí trầm lặng tại Minh Dương cung lại dần dần khôi phục vẻ huyên náo phồn hoa xưa kia.

“Hoàng huynh, ta có một chuyện muốn nói với ngươi lâu rồi, chỉ là thấy ngươi bận lo nhiều thứ nên mới không mở miệng nói ra.” Tại đại điện Đông cung, Tâm Nguyệt dị thường bình tĩnh hướng thái tử thản nhiên nói.

Bởi vì còn chưa tới ngày cử hành đại điển đăng cơ, nên thái tử vẫn tạm thời ở tại Đông cung. Mà Tâm Nguyệt cũng thuận theo ý hắn vẫn luôn bên hắn một tấc không rời.

Thái tử ngồi sát bên người Tâm Nguyệt dịu dàng cười nói: “Tâm Nguyệt, chỉ cần là ngươi nói ra, bất luận là chuyện gì hoàng huynh cũng sẽ nhất định làm theo!”

Tâm Nguyệt thâm tình ngưng trọng nhìn thái tử, đáy mắt không khỏi hoen lệ ướt đẫm.

Sau một lúc lâu, mới nhẹ nhàng nói: “Hoàng huynh, tâm ý ngươi dành cho Tâm Nguyệt, Tâm Nguyệt trọn đời không quên. Nhưng tại Minh Dương cung, Tâm Nguyệt cũng không thể nào giả câm giả điếc mà sống tiếp được nữa, nay chỉ cầu xin hoàng huynh có thể ân chuẩn cho Tâm Nguyệt rời đi nơi khác!”

“Ngươi nói cái gì!?” Thái tử vừa nghe xong lời ấy bất ngờ sợ hãi, nắm chặt tay Tâm Nguyệt vội vàng nói tiếp: “Chúng ta khó khăn lắm mới có thể ở cùng với nhau, nay ngươi lại đòi đi là sao!?”

Tâm Nguyệt khổ sở cúi gầm mặt xuống, hắn không dám nhìn thẳng vào thái tử càng không muốn nhìn vào bộ mặt thương tâm thất vọng của người nọ.

“Tâm Nguyệt, vì sao vậy!? Chẳng lẽ ngươi không còn thương hoàng huynh nữa sao!?” Thái tử thống khổ truy vấn hắn.

Tâm Nguyệt ngẩng đầu lên, buồn bã nhìn thái tử đáp lại: “Hoàng huynh, Tâm Nguyệt yêu ngươi như thế nào có trời biết đất biết. Nhưng Tâm Nguyệt kinh qua rất nhiều lăng nhục, ta không xứng đáng ở bên cạnh hoàng huynh đâu!”

Thái tử giận dữ nói: “Hiện tại ngươi đã được tứ phong làm Đoan Duệ Thân vương, chức phận tôn quý vô cùng. Còn có ai dám xem thường ngươi nữa!?”

Tâm Nguyệt thảm sầu cười nói: “Tâm Nguyệt năm đó làm thân vi nô cùng cực ti tiện, văn võ cả triều làm sao có thể hạ mình mà tôn kính một tên nam kỹ hạ lưu đơ bẩn chỉ vì hắn mang hư danh Đoan Duệ thân vương!?”

Những lời vừa tuôn ra giống như búa tạ hung hăng nện vào cõi lòng thái tử, khuôn mặt hắn co rúm suy sụp ngồi phịch xuống ngã ra lưng ghế, đau lòng nói không ra lời.

Tâm Nguyệt ngược lại thản nhiên bình tĩnh nói: “Hoàng huynh thân là quân vương đứng đầu một nước, phải làm lấy giang sơn xã tắc làm trọng, há có thể một mình Tâm Nguyệt mà để cả thiên hạ cười chê! Huống chi, tại Minh Dương này đã mang đến cho Tâm Nguyệt quá nhiều thương tổn, ngươi hãy thương mà để Tâm Nguyệt rời khỏi nơi đây đi!”

Thái tử gần như suy sụp nhắm lại hai mắt, hắn hiểu rõ những gì Tâm Nguyệt nói đều hợp tình hợp lý. Ôm lấy thân phận hổ thẹn mà bắt Tâm Nguyệt phải chôn chân trong hoàng cung, nơi mà hắn đã nhận quá nhiều nhục hình khổ sở thì quả thật rất bất công với hắn. Nhưng mắt nhìn người yêu sắp phải rời mình đi xa, hắn lại có thể nào mà cam tâm từ bỏ!?

Sau một lúc đắn đo thật lâu, thái tử mới mỏi mệt thấp giọng nói: “Tâm Nguyệt, cho dù ngươi có muốn đi nhưng ngươi có thể đi đâu được chứ?”

Tâm Nguyệt đảo mắt nhìn ra ngoài điện, thả hồn theo những đám mây trắng trôi bồng bềnh trên bầu trời trong xanh sâu thẳm, bình thản nói: “Hoàng huynh, Tâm Nguyệt từ nhỏ sống trong cung đã phải chịu rất nhiều khổ sở, từng nếm trải qua tư vị sống không bằng chết biết bao nhiêu lần. May thay hiện giờ đã hoàn toàn thoát khỏi khốn cảnh, thầm nghĩ nay đã có thể từ bỏ mọi thứ mà đặt chân bước ra bên ngoài, chu du tứ hải, lưu lạc thiên nhai, còn tốt hơn phải nhìn người nhớ mặt, trông cảnh thêm sầu.”

Thái tử đau lòng cười khổ, trầm tư thật lâu, sau mới ảm đạm cất giọng: “Mười mấy năm qua ngươi sống trong cơ khổ buồn rầu, chưa từng được sống qua những ngày êm đềm như vậy, hoàng huynh cũng mong muốn ngươi có một cuộc sống tự do tự tại, vui vẻ thoải mái!” Nói xong dừng lại một chút, nâng mắt nhìn chằm chằm Tâm Nguyệt hệt như hạ xuống quyết định rất lớn, từ tốn mở miệng nói tiếp: “Ta cũng không dám giữ ngươi lại nữa! Ngươi đi đi!”

Trong khoảnh khắc ấy, Tâm Nguyệt giống như nhìn thấy trên người huynh trưởng có cái gì đó bất chợt lóe lên trong phút chốc lại tan biến như vô hình, bất đắc dĩ cả người đều trở nên ảm đạm thê lương. Nước mắt hắn không kiềm chế nổi trào ra rơi xuống, không hiểu là vì mình thương tâm vẫn là thay hoàng huynh đau lòng.

Tại bến đò Phong Lăng, một con thuyền hoa lệ chuẩn bị xuất phát.

Tâm Nguyệt một mình đứng trên mạn thuyền dựa vào lan can trông về nơi xa xăm, trên mặt nước mênh mông vô bờ, trong làn sương mù mông lung lững lờ giữa muôn trùng sóng biển, hệt như trái tim hắn bây giờ phiêu diêu vô tận không thể nắm bắt.

Xa xa ẩn hiện dưới làn sương mờ mịt trắng xóa như chợt thấy bóng hình xưa cũ của con người đó, vạt áo là lất phất tung bay theo gió, một vị Vương gia cuồng ngạo chân thành ôm một khối si tình dành cho hắn, nay hắn sao có thể thờ ơ lạnh nhạt mà xem như không có chuyện gì xảy ra. Lần này, hắn yên lặng rời đi mà không để Bình Nam vương hay biết, rốt cuộc là đang mong muốn điều gì, mong muốn người kia sẽ đuổi theo hắn sao?

Thuyền phu tháo bỏ dây cương thu neo về, quan thuyền khổng lồ chầm chậm rời bến.

Tâm Nguyệt than nhẹ một tiếng, rốt cục cũng đã đi rồi, những chuyện trước đây, bao nhiêu đó cứ để gió cuốn trôi hết đi……

Quan thuyền to lớn càng đi càng xa, dần dần chỉ còn là một chiếc bóng nhỏ bé phía xa đường chân trời.

Trên mặt biển dập dờn sóng lớn có một con thuyền nhỏ khác đang nhanh chóng rời bến tìm đến trùng dương.

Một thân áo trắng – Bình Nam vương lo âu vạn phần đứng lặng ở đầu thuyền, không ngừng thúc giục thuyền phu: “Nhà đò, chèo nhanh lên! Có thể mau hơn nữa được không!?”

Thuyền phu một bên ra sức chèo đò, một bên lắc đầu cười khổ nói: “Cách xa như vậy rồi, làm gì mà dễ dàng đuổi kịp được chứ!?”

Bình Nam vương mỉm cười hiển nhiên, trên mặt lộ ra thần sắc tự tin hiếm thấy, kiên định nói: “Chỉ cần muốn đuổi theo thì nhất định có thể truy được tới cùng!”

°·. Toàn văn hoàn.·°
Bình Luận (0)
Comment