Ngốc Tướng

Chương 11



Edit: Miee (OnhaMiee)
Beta: Phở
________________________
Hành trình mệt mỏi, cách biên giới còn xa đi nhanh nhất cũng phải mất ba ngày.

Buổi sáng Diêu tướng quân tăng roi thúc ngựa, buổi tối ở khách điếm nghỉ ngơi chỉnh đốn.

Xuyên suốt hai ngày nay Vân Khương trên cơ bản chưa từng xuống xe ngựa, dùng chiếc khăn trùm đầu quấn tai thỏ trắng sợ ra ngoài sẽ gây phiền toái không cần thiết, ngay cả dùng bữa cũng là Diêu Nguyên Trạm tận tay bưng lên.


Trong lòng y vô cùng băn khoăn, nói tốt là đi theo chiếu cố Diêu Nguyên Trạm, kết quả y lại chuốc thêm phiền toái cho bọn họ.

May thay Diêu tướng quân cũng không để ý là bao, Vân Khương đi theo còn có thể giúp trấn an tâm tình nôn nóng khi mới xa nhà của nhi tử nhà họ.

Chỉ phá lệ dặn dò thuộc hạ ngày thường nên cách xa chiếc xe của đám người Diêu Nguyên Trạm ra chút, miễn nghe được cái gì không nên nghe.

Nam nhân mặt lạnh trên phương diện này ngược lại cẩn thận đến mức làm người ta giận sôi.

Cùng lúc đó Vân Khương và Diêu Nguyên Trạm vẫn chưa hề biết chuyện, ngược lại yên lặng vui vẻ.
____
Cách Khang Bình trấn chỉ còn mấy chục dặm đoàn người quyết định ở khách điếm tá túc, sáng sớm hôm sau mới tiến vào thành.

Diêu tướng quân phái người đi gặp Trần tướng quân trước, chuyện ký hàng thư vẫn cần bàn bạc kỹ hơn.

Hắn nghe xong danh hào lãnh đạo phía bên kia trong lòng lập tức biết được đại khái, chẳng qua hoàng mệnh khó tránh, thật sự hắn cũng không muốn đi chuyến này, dám chừng về nhà Diêu phu nhân còn cho hắn ngủ dưới sàn.

Buổi tối dùng bữa ở khách điếm, đồ ăn có thịt bò do chưởng quầy tự tay làm, có thêm đặc sản ở biên cương, rau trộn tùng linh thảo lại có một phen hương vị.

Vân Khương vốn là thỏ con nên thích nhất món này, hôm nay vui vẻ ăn không ít.


Đây là lần đầu tiên mấy cấp dưới gặp thiếu phu nhân.

Vài ngày trước họ còn tưởng rằng đây là tiểu thư nhà ai, ngay cả xe cũng không muốn xuống, hết thẩy đều để Diêu Nguyên Trạm xử lý, vậy mà hắn vẫn giữ bộ dáng vui vẻ hớn hở, trong lòng bọn họ âm thầm lo lắng thiếu gia bị khi dễ.

Sau khi gặp mặt thì không ai nghĩ như vậy nữa, thì ra thiếu gia cũng giống như Diêu tướng quân cưới một nam thê.

Bề ngoài thiếu phu nhân vô cùng xinh đẹp, cư xử đám người thô lỗ như bọn họ cũng nhẹ nhàng lễ nghĩa chu đáo, thấy thế đám thuộc hạ mới an tâm, thiếu gia cưới được y thật sự là phúc phận tu luyện.

Buổi tối phân chia sương phòng, vừa vặn chỉ còn lại một gian mà là giường đơn rất nhỏ, người bình thường ngủ ở trên vẫn không thoải mái huống chi những hán tử cao lớn kia.

Hơn nữa ngày hôm sau còn phải đi theo Diêu tướng quân đi thương nghị công sự, đương nhiên phải bảo trì tinh lực.

Vân Khương chủ động đề nghị y và Diêu Nguyên Trạm ngủ trong căn phòng này, Diêu tướng quân gật gật đầu, Diêu Nguyên Trạm lủi thủi sau mông nương tử, trong lòng vui sướng, nghĩ đêm nay rốt cục cũng tìm được lý do chính đáng để ôm ấp nương tử của mình một chút.

Vân Khương tắt đèn đi ngủ sớm, dạo gần đây y thường cảm thấy mệt mỏi, xem dược thư mãi không tìm được nguyên nhân, vốn muốn tìm Diêu phu nhân hỏi nhưng phải khởi hành, đành gác lạintính toán về nhà cẩn thận nói với Diêu phu nhân.

Bất kể thế nào Diêu phu nhân cũng là tiểu yêu có kinh nghiệm phong phú, đối mặt với những chuyện này luôn hiểu rõ hơn y nhiều.


Vân Khương nằm nghiêng mình ngủ, bàn tay theo bản năng bảo vệ vùng bụng, lồng ngực ấm áp của Diêu Nguyên Trạm từ phía sau dán tới, cánh tay vòng quanh eo Vân Khương, đầu đặt trên vai y an an ổn ổn chìm vào mộng đẹp.

Trong mộng Diêu Nguyên Trạm phát hiện nương tử đã mang thai, còn sinh rất nhiều con thỏ con, một tổ lại một tổ, tất cả đều là màu hồng phấn trắng, lông xù đáng yêu giống hệt như Vân Khương.

Quá nhiều hài tử y cho ăn không xuể, thấy thế hắn lập tức bế đứa nhỏ lên đút cho nó sữa bò vừa vắt xong, sau đó nương tử từ phía sau hắn quấn lấy, cánh tay mềm mại còn ôm cổ hắn, duỗi về phía bụng...!
Diêu Nguyên Trạm đang ngủ say, nửa đêm canh ba bỗng dưng bị Vân Khương đánh thức, ôn hương nhuyễn ngọc tựa vào lòng ngực hắn, bàn tay mềm mại luồng vào trong tiết khố xoa nắn quy đầu, cặp đùi non quấn chặt, dưới thân không có nổi mảnh vải để che, bướm non ướt đẫm dán vào cơ đùi cọ xát.

Vân Khương thấy hắn tỉnh lại càng thêm lớn mật, dứt khoát bò xuống chui vào trong chăn, ngay tức khắc hạ thể của hắn đã bị khoang miệng ấm áp chặt chẽ bao lấy mút mát.

Kẻ ngốc nhất thời bị làm cho giật mình, còn chưa rõ xảy ra chuyện gì, xốc chăn lên thấy Vân Khương đem dương v*t trong miệng nhả ra, môi hồng kiều diễm, mái tóc đen bị mồ hôi làm ướt đẫm dính trên trán, ánh mắt ướt át ủy khuất.

Tiếp theo y đứng thẳng người lên, một tay đặt trên bụng mình một tay sờ sờ mặt Diêu Nguyên Trạm, kẹp hai chân ngồi trên hông hắn, cơ bụng săn chắc bị cọ xát đến trơn trượt, lại vươn tới hôn hắn, trong miệng lẩm bẩm:
"Tướng công, ta muốn..."
_____________
Tác giả: Cầu bình luận!!!.


Bình Luận (0)
Comment