Edit: Miee (OnhaMiee)
Beta: Phở
______________
Cửa phòng khách điếm cũ nát bị đập đến nổi vang lên tiếng thùng thùng, Diêu Nguyên Trạm ở bên ngoài lòng nóng như lửa đốt, sợ muộn một giây nào nữa sẽ xảy ra chuyện lớn.
Đầu óc đơn thuần biết mình khi dễ nương tử, gấp muốn chết, vừa vỗ vừa nhỏ giọng hô:
"Phụ thân! Phụ thân!"
May mắn cửa rất nhanh đã mở ra, Diêu Nguyên Trạm mừng rỡ ngẩng đầu, nhất thời sửng sốt không ngờ tới người mở cửa rõ ràng là mẫu thân vốn đang ở xa ngàn dặm.
Diêu phu nhân xoa xoa đầu hắn, ôn nhu hỏi:
"Nguyên nhi thế nào rồi, được thấy nương rất vui sao?"
Nếu lúc này hắn bảo trì bình tĩnh, nếu là thanh niên tư duy nhân sự bình thường, ắt hẳn dễ dàng nhận ra cổ áo Diêu phu nhân có chút lộn xộn, trên người chỉ khoác áo đơn, môi hơi sưng có chút khác thường, hiển nhiên là bộ dạng vừa cùng người khác triền miên nửa chừng mà vội vội vàng vàng mở cửa.
Đáng tiếc Diêu Nguyên Trạm là si nhi, thấy phụ thân trần trụi đi đến cạnh mẫu thân hoàn toàn không chút nghi ngờ, miệng bẹp một cái, gấp đến độ muốn khóc.
Diêu Nguyên Trạm chưa kịp gật đầu, lập tức túm lấy cổ tay áo Diêu phu nhân, lắp ba lắp bắp:
"Nương, nương tử...Nương tử của con..."
Hắn lo đến nổi nói năn không được rõ ràng, sắc mặt Diêu phu nhân dần dần thay đổi, nhẹ nhàng trấn an, tiếp nhận áo ngoài Diêu tướng quân đưa tới để Diêu Nguyên Trạm dẫn đường đi qua xem thử.
Trước khi đi chỉ kịp quay đầu véo véo tay Diêu tướng quân, ý muốn hắn đi nghỉ ngơi sớm một tí.
Đến sương phòng của Diêu Nguyên Trạm, trái tim Diêu phu nhân mới an ổn lại bình thường.
Vân Khương ngoan ngoãn nằm trong ổ chăn ngủ ngon lành, lỗ tai thỏ còn chưa thu trở về rũ xuống hai bên sườn mặt, đuôi mắt và chóp mũi đều đỏ ửng, nếu người ta không biết còn tưởng rằng y vừa mới khóc lớn.
Diêu Nguyên Trạm dùng tấm chăn che đôi vai trần của y, đỏ mắt trưng cầu ý kiến nương nên làm sao bây giờ.
Diêu phu nhân hỏi kỹ tình trạng của Vân Khương, bao gồm cả đồ ăn của bữa tối, nghe nhi tử ấp úng ngượng ngùng trả lời xong, trong lòng đại khái đã có đáp án, đỡ trán hỏi:
"Bình thường có phải con thích sờ lưng Tiểu Khương hay không?"
Diêu Nguyên Trạm thành thật gật đầu, lúc làm tình hai người thường xuyên mặt đối mặt với nhau, hắn rất thích nhìn bộ dáng y đỏ mặt nhíu mày, Vân Khương cũng chiều theo, mười lần có tám lần nằm trong ngực hắn ê a rên rỉ thừa nhận va chạm.
Tay hắn cũng không chịu rãnh rỗi, tấm lưng Vân Khương bóng loáng nhẵn nhụi, Diêu Nguyên Trạm thích nhất là men theo xương sống trượt xuống sờ xuống thắt lưng bóp bóp mông thịt hung hăng vuốt ve xoa nắn một trận.
Diêu phu nhân gõ lên đầu hắn:
"Con nha, ta cũng quên dặn con không nên sờ lưng y mãi như thế!"
Diêu Nguyên Trạm không nghe rõ, luôn nghĩ rằng mình đã phạm sai lầm trầm trọng, nước mắt lưng tròng:
"Nương, nương tử nói y có tiểu bảo bảo, có phải ta làm nương tử đau hay không?"
Trông con trai nóng nảy như cún con vừa phạm lỗi, giọng điệu Diêu phu nhân chậm lại một chút, an ủi nói:
"Chẳng có chuyện gì to tát, Tiểu Khương không mang thai bảo bối, tuy nhiên phải mất nửa tháng mới có thể khôi phục như thường.
Hơn nữa cơm tối các con ăn tùng linh thảo là đặc sản biên cương, thứ này đối với thỏ tộc đặc biệt có hiệu quả kích tình.
Nếu ăn một ít cũng không gì đáng ngại, với lại về sau phải chú ý hạn chế chạm vào vùng lưng, mặc dù hiệu quả ôn hòa thế nhưng dùng quá mức thân thể cũng không chịu nổi."
"Trong thời gian này phải ở gần y hơn nữa, nếu Tiểu Khương nói có bảo bối con phải lập tức đáp lời, y bình thường muốn tìm chút quần áo gì đó, con hãy cho y.
Tuyệt đối phải nhớ kỹ một chuyện không tùy ý sờ lưng y lung tung, nghe rõ chưa?"
Diêu Nguyên Trạm nghiêm túc lắng nghe từng câu từng chữ rồi ngây ngốc gật đầu, những lời Diêu phu nhân nói hắn đều không nghe vào tai, giống như tự giác gánh vác một nhiệm vụ gian khổ, lòng ngực nhất thời sinh ra luồng ý thức trách nhiệm.
Diêu phu nhân dặn dò xong hài lòng gật gật đầu liền muốn quay trở về, nghĩ đến cảnh phu quân nhà mình còn đang ngây ngốc chờ ở trong phòng, nhịn không được cong khóe môi.
Mới đi một nửa bỗng nhớ tới điều gì, lui vài bước quay nhắc nhở thêm một câu:
"Mấy ngày nay chuyện giường chiếu không cần quá mức trói buộc, con làm sao để cho Tiểu Khương thoải mái là được."
Diêu Nguyên Trạm đang uống nước sau khi nghe câu này của mẫu thân kìm không được ho ra tiếng, lau miệng, ngượng ngùng gật gật đầu.
Mặc dù hắn ngốc, nhưng mà cũng coi như hiểu được một số chuyện, nghe được lời kia cũng không tránh khỏi mặt đỏ tía tai.
Diêu phu nhân nhàn nhã rời đi.
Diêu Nguyên Trạm buông chén trà trên tay xuống, nương theo ánh nến ngắm ngía gương mặt Vân Khương lúc say giấc.
Làm thế nào để thoải mái....!Diêu Nguyên Trạm nhớ vừa rồi Vân Khương quấn lấy hắn, bản thân sợ làm bị thương đến nương tử đành phải nhẹ nhàng đâm thọc.
Thịt non trong huyệt dâm cứ như phát điên cắn mút giữ lại, y vươn tay sờ nơi giao hợp ướt sũng của hai người, xoa xoa phần dương v*t còn chưa vào hết, si mê cùng Diêu Nguyên Trạm hôn môi, đầu lưỡi non đỏ vươn ra chờ không nổi mà tìm đến môi hắn.
Diêu Nguyên Trạm muốn rút ra phóng thích bên ngoài Vân Khương cũng không bằng lòng, chân kẹp chặt eo hắn không cho rời xa nửa bước, đợi đến khi hắn nhịn không được đem toàn bộ tinh dịch tưới đầy huyệt y mới mềm nhũn buông tay, nằm liệt trên giường há miệng thở dốc.
Vốn nghĩ rằng đã kết thúc rồi, nhưng không, một lát sau Vân Khương quấn lấy Diêu Nguyên Trạm thêm lần nữa, còn kéo tay Diêu Nguyên Trạm cho hắn dò xét giữa mông mình, xoa xoa đóa cúc hoa màu hồng bí ẩn chôn trong khe hở, ngoài miệng thì lung tung nói:
"Lần này tướng công thao phía sau đi, hậu huyệt không có bảo bối, có thể tận hứng làm..."
Nước chảy trong hoa huy*t men theo đáy chậu chảy dọc xuống, hậu huyệt phấn nộn trơn trượt, Vân Khương cầm dương v*t Diêu Nguyên Trạm nắn nắn rồi dứt khoát ngồi thụp xuống.
Nhưng hoàn toàn không ngắm trúng trọng điểm, qua mấy lần bị trượt mới buông tay ôm Diêu Nguyên Trạm, bắt đầu làm nũng:
"Nhanh nhanh thao ta đi mà..."
Diêu Nguyên Trạm nghĩ ngợi, cảm giác được chóp mũi có một cỗ ấm áp, sau khi nương tử mang thai đúng là nhiệt tình nha..