Edit: Miee (OnhaMiee)
Beta: Phở
_____________
Đảo mắt một cái đã qua hai mươi ngày, trong khoảng thời gian này Vân Khương dĩ nhiên rất đỗi quý trọng bảo bối không hề tồn tại trong bụng, vô số lần lặng lẽ biến trở lại nguyên hình, tự mình mở chăn ra, vụng trộm ngậm cỏ làm tổ.
Có đôi khi Diêu Nguyên Trạm nửa đêm tỉnh giấc, không sờ được thân thể ấm áp ngay bên cạnh liền bừng tỉnh, luôn ở góc giường tìm được một quả bóng thỏ tròn xoe, đang ngậm góc áo ngoài của hắn xé đến vui sướng.
Mông thỏ cong lên một vòm, lúc bị phát hiện còn có chút tức giận đạp đạp hai chân biểu thị ý kháng nghị, chân sau đá lên người Diêu Nguyên Trạm, rất không thông cảm với hắn.
Mắng nó là tiểu thỏ đáng yêu, Diêu Nguyên Trạm mặc cho y làm ầm ĩ, chỉ lặng lẽ ở một bên ngây ngốc cười, tất nhiên không lâu sau Vân Khương đã bại trận, nằm trong vòng tay hắn duỗi thắt lưng biến về hình người.
Ban ngày Vân Khương cứ nhắc hắn mãi, bọn họ liền cố ý chừa một góc trống nhỏ để dành làm tổ cho bảo bối.
May mắn giường đủ lớn, bằng không theo thời gian Vân Khương sẽ đối với Diêu Nguyên Trạm vô cùng chán ghét, vì mỗi tối khi y quấn lấy Diêu Nguyên Trạm, hai người đều theo đó mà lăn xuống giường.
Lúc trước Vân Khương rất dính người, tính tình cũng thay đổi đôi chút, nhưng dần dần dược tính tùng linh thảo biến mất nên đã bình phục lại, việc mang thai giả mang đến ảnh hưởng cho y cũng ngày càng nhỏ.
Hơn nữa gần đây Diêu Nguyên Trạm tương đối cẩn thận, cơ hồ không dám chạm vào lưng trần bóng loáng của nương tử lần nào nữa, vì thế hai tay kia lập tức an phận ở trên mông y, mỗi khi giao hoan rất không thành thật xoa xoa khối thịt mềm mại nhẵn nhụi kia.
Ban đầu cái bụng nhỏ Vân Khương còn hơi nhô lên nhưng trong nháy mắt liền phẳng xuống, riêng ngực phồng lên lại không hề khôi phục, đơn giản cũng do hằng đêm bị Diêu Nguyên Trạm xoa nắn mà ra, ngậm hai núm vú hồng phấn mút chùn chụt, nhìn qua thậm chí lớn hơn so với lúc trước, một màu hồng phấn thật là bắt mắt.
Cuộc sống thấm thoát trôi qua đến giữa tháng, Vân Khương rốt cục vuốt ve bụng ngày càng bằng phẳng của mình, nằm trong lòng Diêu Nguyên Trạm hỏi:
"Sao bụng lại nhỏ đi?" Tuy rằng là nghi vấn, nhưng khi y chậm rãi tỉnh táo cũng hiểu được mình chỉ là mang thai giả, không có bảo bối.
Diêu Nguyên Trạm không biết trả lời ra sao, chỉ nghĩ lung tung đến lời nương đã nói sinh con rất đau, có thể bị chảy rất nhiều máu, nam nhân cao lớn còn nhịn không được run rẩy, nào dám tưởng tượng tới cảnh Vân Khương vì sinh bảo bối mà chịu thống khổ.
Mới đầu hắn cảm thấy Vân Khương mang thai tiểu bảo bối, rồi sau đó tiểu bảo bối sẽ được sinh ra, cùng với hắn đối tốt với Vân Khương hơn nữa, sẽ thêm một người bảo vệ nương tử, nghĩ thế hắn liền trở nên vui vẻ.
Nhưng đã biết được nỗi khổ khi mang thai, bây giờ hắn không nỡ để Vân Khương sinh con, trong lòng âm thầm nghĩ nương tử cả đời không đau mới tốt.
Tuy nhiên, ngữ khí Vân Khương có chút mất mát, hắn ôm lấy nương tử mềm mại ngửi được mùi thơm của y, một lúc lâu cũng không nói thêm câu nào.
Lát sau Vân Khương nghe thấy tiếng nức nở từ phía sau truyền tới, kinh ngạc quay đầu phát hiện Diêu Nguyên Trạm thế mà lại khóc đến thương tâm.
Rốt cuộc vẫn là tâm tính của tiểu hài tử, Vân Khương dở khóc dở cười, ôm mặt hắn hỏi:
"Có phải là bảo bối muốn có tiểu bảo bảo hay không?"
Trong khoảng thời gian hoan ái này Vân Khương đã không ít lần gọi hắn như vậy, giống như Diêu Nguyên Trạm thật sự là đứa nhỏ lớn mà mình vô cùng yêu thương, y nghĩ tới thời khắc mình mang thai huyết mạch tương liên liền cảm thấy vô cùng cao hứng.
Khi biết mình mang thai giả cũng chẳng khổ sở là bao, chỉ không tránh khỏi chút mất mát.
Diêu Nguyên Trạm chính là người y sẽ yêu thương cả đời, mặc dù là nam nhi bảy thước cao hơn y, dáng người *khổng võ hữu lực, nhưng lại ở trong lòng y khóc đến nghẹn trào, hốc mắt đỏ bừng hệt như vừa bị ai đó khi dễ không cầm được nước mắt.
Vân Khương thấy hắn rơi lệ sẽ mềm lòng ngay, bởi Diêu Nguyên Trạm là hài tử không bao giờ lớn, cũng mãi mãi là bảo bối của y.
Ôm Diêu Nguyên Trạm dỗ dành, chút mất mát trong lòng đã sớm tan thành mây khói, nghe Diêu Nguyên Trạm nghẹn ngào, nói:
"Không phải, ta...!Ôi, ôi.
Ta không muốn nương tử đau, nương nói...Nương nói sinh con sẽ rất đau..."
Nghe xong nguyên nhân hắn khóc lại không biết phải nói gì, trong lòng Vân Khương là một mảng mềm mại.
Kẻ ngốc cái gì cũng không hiểu thế nhưng luyến tiếc mình phải chịu đau, nếu hỏi thế gian có ai là người ý để ý nhất, thì Diêu Nguyên Trạm vĩnh viễn là người mà dù có phải chịu một chút thương tích gì y cũng đều sẵn sàng xông lên phía trước.
Chậm rãi vỗ lưng Diêu Nguyên Trạm trấn an, dỗ dành hắn, nói rằng loài thỏ sinh con không đau.
Kỳ thật lời này cũng không gạt người, thỏ yêu có lẽ trời sinh thích hợp sinh sản, bằng không thế nào mà sờ lưng cũng khiến mang thai giả.
Diêu Nguyên Trạm rốt cục ở trong ngực Vân Khương an tĩnh trở lại, ý thức được thân hình cao lớn của hắn nằm trong lòng Vân Khương, đem nửa bả vai của y đè tới tê dại, ngượng ngùng gãi gãi đầu, sau đó giúp Vân Khương lau cổ áo bị nước mắt thấm ướt, đầu ngón tay bất cẩn lướt qua vùng ngực mềm mại, bỗng chốc vành tai nhịn không được đỏ lên, nhanh chóng dời tầm mắt sang chỗ khác, lắp bắp nói:
"Xin lỗi nương tử, ta làm bẩn quần áo của ngươi..."
Những lúc này hắn bị trêu chọc tới chịu không nổi, nhìn thấy cổ trắng nõn của Vân Khương đều không kìm được hồi tưởng lại lúc nương tử cúi đầu, sợi tóc trượt xuống lộ ra một mảnh xuân quang, nghĩ như thế vật dưới háng liền nửa cương lên.
Vân Khương mới bị hắn cọ xát trước ngực, thế nào mà núm vú nhạy cảm đã dựng thẳng lên, giương mắt nhìn lều trại được tiểu tướng công chống lên, nhớ lại đủ loại hành vi của Diêu Nguyên Trạm khi ý thức của y không rõ ràng, chớp mắt, cười tủm tỉm cúi người xuống, vươn tay sờ về phía hông nam nhân, bao quanh quy đầu không nặng không nhẹ xoa xoa.
Hài lòng nghe được tiếng hừ nhẹ trong cổ họng nam nhân, nằm bên tai hắn thỏ thẻ:
"Không sao, giữa chúng ta còn có chút nợ nần sẽ chậm rãi tính toán."
Đạo cụ trong phòng chắc chắn có tác dụng *khà khà khà*.