Ngốc Tướng

Chương 3



Edit: Miee (OnhaMiee)
Beta: Phở
___________________
*Hồ thiên loạn địa, Vân Khương sau khi trải qua trào liền ngủ thiếp đi, thời điểm y tỉnh dậy là sáng hôm sau, trời đã sớm lên cao.

Y mới mơ mơ màng màng dụi dụi mắt, ánh mặt trời xuyên thấu qua ô cửa sổ giấy chiếu sáng ngập cả gian phòng.

[*Được sử dụng để xúc phạm, mô tả lời nói vô lý, hành vi làm càn, hoang đường]
Lúc này Vân Khương vẫn chưa hoàn toàn thanh tỉnh, chỉ cảm thấy chăn đệm dưới thân đặc biệt mềm mại, tối qua ngủ quá thoải mái, không khỏi duỗi thắt lưng, đúng lúc đưa tay sang bên cạnh lại đụng phải thân thể rắn chắc ấm áp của nam tử.

Khi ấy mới kịp hoàn hồn lại, mình từ đầu đã không còn sống trong gian phòng ẩm ướt ở Vân phủ, bởi vì bị người phụ thân nịnh nọt đóng gói bán vào phủ tướng quân, làm thê tử của người ta!
Đêm qua còn bị tên ngốc kia một phen đùa bỡn, vật nóng rực kia chống vào huyệt bên dưới thân thể y, đỉnh đến nổi thắt lưng y mềm nhũn, khí lực phản kháng cũng chẳng còn bao nhiêu.


Diêu Nguyên Trạm cả đêm khi dễ nương tử, mẫu thân bảo mình phải vâng lời y, nhưng ngược lại hắn không chỉ không nghe mà còn làm cho nương tử nhà mình khóc.

Tuy rằng nghe thấy Vân Khương rên rỉ rất dễ nghe, nhưng sâu trọng nội tâm hắn vẫn cứ áy náy xiết bao, thành thật gọi nha hoàn đem nước nóng vào, mang y từ trên xuống dưới lau đến sạch sẽ, mới an tâm ôm Vân Khương say giấc.

Mặt khác hắn lại có thói quen khoả thân khi ngủ, cũng dứt khoát không mặc quần áo cho Vân Khương, lúc này da thịt hai người kề sát nhau, đôi chân ẩn giấu dưới tấm chăn còn đang dây dưa cùng một chỗ, nơi khó nói kia của Diêu Nguyên Trạm lại cứng thêm lần nữa, nóng bỏng chọt chọt vào thắt lưng Vân Khương.

Vân Khương xấu hổ rụt lại, giật mình bật dậy, động tác đột ngột đánh thức Diêu Nguyên Trạm, nam nhân mơ mơ màng màng tỉnh theo, hỏi: "Nương tử, làm sao vậy?"
Đêm qua Vân Khương liên tục chui vào lòng ngực hắn, gối đầu lên cánh khiến mình đau nhức không thôi, hơn nửa đêm không ngủ ngon.

"Câm miệng, ai là nương tử của ngươi!"
Vân Khương vừa thẹn vừa giận, trong lòng mắng chính mình cư nhiên không có khí cốt mặc cho tên ngốc này đùa bỡn, hoa huy*t dưới thân nhớ tới tình sự đêm qua lại nhịn không được lại tràn lan, thậm chí chẳng có tí nghị lực nào mà chảy d*m thủy đầm dề.

Vân Khương chưa bao giờ nghĩ rằng bản thân mình không biết xấu hổ đến như vậy, bị dương v*t nam nhân cọ cọ vỏn vẹn mới hai cái, lại ăn đến thực biết tuỷ vị.

Vốn dĩ Diêu Nguyên Trạm không hiểu những điều này, trái lại rất nghiêm túc đáp lời Vân Khương:
"Ngươi chính là nương tử của ta nha."
Dứt lời liền nắm tay chặt Vân Khương, giọng điệu thành khẩn nói: "Nương tử xin lỗi, đêm qua ta làm đau ngươi.

Từ nay về sau ta tuyệt nhiên nghe lời ngươi nha, không dám làm bậy nữa."
"Ngươi, ngươi tha thứ cho ta được không?" Nam nhân nói xong còn hít hít mũi lại có chút ủy khuất, đêm qua hắn thấy nương tử cũng rất thoải mái, thắt lưng thiếu điều muốn mềm nhũn thành nước, cứ cọ cọ lên người mình, vì sao sáng sớm tỉnh dậy vẫn hung dữ như vậy?
Vân Khương muốn hất tay hắn đi, nhưng bị tay Diêu Nguyên Trạm vô cùng cứng rắn giữ chặt, dùng sức lắc lắc thế nào cũng chẳng thể hất ra, hai người đều không mặc quần áo, khi mình nghiêng người lại bất cẩn cọ qua cánh tay hữu lực của đối phương.

Tối qua đầu nhũ bị cọ xát, liếm liếm đến sưng phù, cũng trở nên mẫn cảm vạn phần, Vân Khương không nhịn được hừ nhẹ một tiếng.


Đành phải thiếu kiên nhẫn gật gật đầu.

"Ngươi buông ta ra trước! Ta muốn mặc quần áo!"
Diêu Nguyên Trạm nhận được những lời này mới an lòng, vội vàng đứng dậy lấy xiêm y muốn tận tay mặc cho thê tử nhà mình.

Vừa xốc chăn lên, không biết lại chọc trúng chỗ ngứa nào của Vân Khương, y liền quay ngoắc về phía hắn hét lên.

"Ngươi đi ra chỗ khác, đừng để ta nhìn thấy nhà ngươi!"
Vác chim lớn giữa háng đi tới đi lui, tên ngốc thối không biết liêm sỉ! Diêu Nguyên Trạm gấp gáp đưa quần áo cho Vân Khương, chính hắn quay người tròng lên cái quần, đặt mông ngồi trên ghế tròn, hậm hực tức giận.

Y khi nào cũng hung dữ như vậy, nương chẳng phải nói thê tử là người tốt nhất với hắn sao, bỗng Diêu Nguyên Trạm cảm thấy bản thân đã bị lừa gạt.

Vật giữa hông hắn trải qua bình tĩnh dần dần ỉu xìu gục xuống, thâm tâm trái lại càng nghĩ càng ủy khuất, nhịn không được đỏ hốc mắt.

Lần gặp gỡ đầu tiên tức phụ liền mắng hắn ngốc, hắn còn chỗ nào chưa tốt sao? Hắn rõ ràng không phải kẻ ngốc, chỉ là không hiểu được nhiều mà thôi.

Vân Khương mỗi lần đều đối với hắn là bộ dáng tránh còn không kịp, tựa như coi hắn là người xấu, Diêu Nguyên Trạm càng nghĩ càng hụt hẫng, nằm sấp trên bàn, rên hừ hừ khóc lên.

Vân Khương mới thay quần áo xong, đã bị trận nức nở yếu ớt kia làm hoảng sợ.

Đi tới trước bàn tròn xem mặt Diêu Nguyên Trạm ra sao, quả nhiên thấy hốc mắt hắn đỏ ửng, nam nhân cao lớn tuấn lãng ủy khuất đến nước mắt chảy dài, không biết thanh danh ác bá lúc trước truyền ra như thế nào cho được.

Lòng y thầm thở dài, tên ngốc này bản tính không xấu, trái lại là quá đơn thuần.

Y bị phụ thân thối tha bán vào phủ tướng quân, suy cho cùng, Diêu Nguyên Trạm có quan hệ gì? Ngốc kia vô cùng lương thiện, gả cho y, so với Vân lão gia vì mưu đồ, đã là lựa chọn tốt nhất.


Vân Khương nghĩ tới đây lòng liền mềm thành một vũng, nhưng thật sự từ trước đến nay y không biết cách nào an ủi người khác cho tốt, chỉ có thể ôm Diêu Nguyên Trạm vào ngực mình:
"Không khóc! Khóc cái gì mà khóc, ngươi cứ khóc hoài ta sẽ không nói chuyện với ngươi nữa!"
Không nghĩ tới cách thức uy hiếp này lại hữu dụng tới vậy, Diêu Nguyên Trạm vừa nghe đầu vẫn tựa vào trước ngực Vân Khương, dần dần ngừng thương tâm.

"Vậy nương tử phải đáp ứng sau này không được hung dữ với ta nữa đi."
Giọng nói nam nhân rầu rĩ từ trước ngực Vân Khương truyền đến, y vốn định phủ nhận, nhưng sau đó ngẫm nghĩ một lát, những chuyện xấu hổ kia bọn họ đều đã làm, như thế nào còn không cho hắn kêu y là nương tử đây?
Dứt khoát đồng ý.

"Được, sau này ta không hung dữ với ngươi được chưa.

"
"Ngoéo tay." Nam nhân vươn tay móc lên ngón cái của của Vân Khương, y lực bất tòng tâm cũng vươn tay lắc lắc:
"Được được được, ngoéo tay trăm năm không được thay đổi! Ai không giữ lời sẽ biến thành cẩu, được rồi chứ!"
Diêu Nguyên Trạm cuối cùng cũng nín khóc mỉm cười, đang định vươn tay ôm chặt eo nương tử mình, nhưng nghe thấy tiếng Vân Khương từ đỉnh đầu truyền đến:.

ngôn tình tổng tài
"Ngươi....! Sao nó lại lớn lên!"
Diêu Nguyên Trạm cúi đầu nhìn túp lều nhỏ đang phồng lên thành một cục, chột dạ ngẩng đầu, lại nhìn xuống lần nữa:
"Ta xin lỗi...!Ô, là do thân thể nương tử thơm quá.".


Bình Luận (0)
Comment