Ngốc Vì Yêu Em!

Chương 8.4

Tôi ngó đông ngó tây tìm một sự tương trợ....và ông Trời đã mở mắt! Có một chai nước suối uống dở của ai đó vứt ở gốc cây bên cạnh! Tôi chạy lại nhặt lên, mở nắp định "tưới" vào mặt cậu ta nhưng lại chần chừ. Lỡ...chai nước này bị quá hạn sử dụng hay có thành phần độc tố gì đó thì sao? "Tưới" vào mặt tên này lỡ làm cậu ta bị dính bệnh truyền nhiễm thì sao? Thôi kệ, sao trăng gì chứ! Thế này còn tốt hơn là làm chết người.

Và thế là tôi tưới...tưới...tưới...quả nhiên, chai nước suối cuối cùng cũng đã phát huy công dụng dự tính của mình!

Cậu bạn...thất tình ăn vạ khẽ nhăn mặt rồi chống hai tay xuống đất, cố gắng ngồi dậy. Haizz, tôi thở phào nhẹ nhõm. Con trai gì mà yếu xìu, mới có một đá mà lại ngất lâu thế? Nhưng với lập trường của một người...suýt bị hại, tôi đứng bật dậy, đanh mặt lại:

- Cậu là ai? Sao lại bám theo tôi?_tôi trừng mắt nhìn người con trai xấu số đang nhìn mình chằm chằm đến thộn cả mặt, gằn từng chữ.

Cậu ta khẽ giật mình rồi thở dài sườn sượt:

- Cô nghĩ tôi là người xấu hả? Trời ạ, làm ơn đừng có mà hiểu làm người tốt như vậy chứ! Tôi đang đi trên đường thì thấy đám người kia bám theo cô, mà chỗ này lại vắng người, sợ cô bị người ta bắt nạt nên mới đi theo. Ai ngờ...

- Thật chứ?_tôi khẽ nhíu mày đầy nghi ngờ.

- Thật!_cậu ta gật đầu chắc nịch_Nhưng nếu cô không tin thì thôi. Ai mà bắt nạt nổi cơ chứ nhỉ, tôi đúng là thừa hơi mà.

Cậu ta nói rồi bực mình bỏ đi. Tôi nhìn theo. Kể ra thì trông cũng không giống kẻ xấu chút nào. Thế là tôi chỉ còn một mình, không hiểu sao đoạn đường này lại vắng người thế nhỉ? Mẹ tôi nói dù có giỏi võ đến đâu thì con gái vẫn phải biết cẩn thận giữ an toàn cho mình, phải về lại chỗ khu vui chơi đó thôi. Tôi khẽ lắc đầu chán nản rồi lại bước đi, nhưng chỉ vừa đi được vài bước thì...

Cơn gió lạnh buốt thổi qua, ai đó đột nhiên lao ra bịt chặt miệng tôi lại. Mà không, không chỉ là một người mà là rất nhiều người, khoảng tầm chín, mười tên gì đó. tôi cố sức vùng vẫy nhưng vô hiệu. Dù sao thì sức con gái sao bì kịp mấy tên đầu trâu mặt ngựa này chứ. Miệng thì bị họ bịt kín nên cho dù có gào thét điều gì cũng chỉ phát ra tiếng "ưm...ưm" vô nghĩa.

Hix, có ai không? Cứu tôi với!

Họ cứ thế lôi tôi vào trong một con ngõ tối và vô cùng vắng vẻ rồi buông tôi ra, cái loa phóng thanh gắn trên mặt tôi ngay lập tức bùng nổ:

- Các người làm trò gì thế hả? Sao lại lôi tôi đến đây?

Kể ra thì cũng tội nghiệp đám này, suýt nữa thì bị tôi hét cho thủng màng nhĩ. Nhưng rất nhanh, chúng trấn tĩnh lại, một tên trong số đó liền lên tiếng, bọn đàn em cũng hùa theo:

- Cô em làm gì mà la ghê thế? Bọn anh chỉ thấy thương cô em trời lạnh thế này mà phải đi một mình nên đến rủ đi chơi cùng cho vui thôi ấy mà...

- Phải đấy, dễ thương thế này mà không có ai đi cùng thì tiếc lắm.

- Xin lỗi nhưng tôi không quen mấy người._tôi trừng mắt, cố nén giận vào lòng.

- Cô em sao lại lạnh lùng như thế chứ nhỉ? Dù gì thì chúng ta cũng sẽ "quen" với nhau ngay ấy mà, chúng mày nhỉ?

- Ừ đúng đấy.

- Đúng quá rồi còn gì...

- Nhưng tôi không thích!_ ghét nhất là cái hạng vô công rỗi nghề suốt ngày chỉ biết chòng ghẹo con gái nhà lành như đám này, còn có chữ "quen" mà hắn vừa nói rốt cuộc là có ý gì?

- Ồ, cô em không thích sao? Nhưng anh thì lại muốn làm bạn với em lắm cơ_tên đại ca cười đểu rồi đưa cái bàn tay trâu bò của hắn lên toan vuốt má tôi.

Bốp!

Hậu quả ư? Trên mặt hắn lập tức in hằn dấu vết năm ngón tay đỏ chói mắt, những tên còn lại cũng là tái mặt không nói nên lời. Xem xét kĩ thì đám này cũng chẳng có gì để sợ, chỉ được cái lén lút bỉ ổi, còn đánh công khai chưa chắc đã đủ trình độ làm đối thủ của tôi.

- Sao mày dám?_ tên đại ca bị con gái đánh đến ê mặt, giận dữ gào ầm lên, vung tay ra hiệu cho bọn đàn em._ Bắt nó lại cho tao!

- A, khoan đã!_ tôi mếu máo, tỏ vẻ đáng thương tội nghiệp như thể con cừu non đứng trước bầy sói._ Anh cho em xin lỗi, em biết em sai rồi mà...em không nên đánh anh..hix...em xin lỗi...

Có vẻ như là vì tôi diễn đạt quá hay sao mà tên đại ca mủi lòng, hắn cười khẩy:

- Thôi không sao, chỉ cần em nghe lời hơn một chút là được.

- Không, là em sai..._tôi cãi, tiến lại gần hắn_Để em xem nào, em đánh anh có đau lắm không?

Rồi lợi dụng lúc hắn sơ hở, tôi nhanh như cắt lên cao gối, đánh một đòn thật mạnh vào…chỗ đó của hắn khiến hắn phải ôm lấy nó mà nhảy tưng tưng y như con choi choi. Hừ, đáng đời hắn. Ai bảo dám chọc giận tôi làm gì.

- Con ranh, sao mày dám?

- Sao lại không?

Tôi lườm xéo mấy tên con trai đang vây thành một vòng quanh mình, không kìm được mà hỏi một câu kiểu "chị đây không sợ chết":

- Các người sống thế mà không thấy tội nghiệp cho cha mẹ mình chút nào hả? Nguyên một đám đầu đường xó chợ!

- Mày…_tên đại ca nghiến răng trèo trẹo.

Cũng phải thôi. Đám du côn ấy mà, máu giang hồ phủ đầy từ đầu đến chân cơ đấy, chúng luôn thích giở giọng dọa nạt kẻ yếu thế. Trong khi tên này lại là đại ca hẳn hoi mà lại bị một đứa con gái trông có vẻ…yếu đuối như tôi gạt những hai lần liên tiếp, đã thế còn bị tôi lên mặt dạy đời nữa chứ. Chỉ có kẻ điên mới không nổi giận thôi.

Tôi nắm chặt hai tay, quét ánh mắt khinh thường ra xung quanh, âm thầm chuẩn bị cho mình tư thế sẵn sàng nhất có thể để chiến đấu với cơn thịnh nộ ngút trời của cái đám không có việc gì khác để làm ngoài gây sự đánh nhau ấy

Chỉ có điều, "Cuộc sống luôn tồn tại những bất ngờ không thể lường trước", câu nói đó quả nhiên không sai bao giờ…
Bình Luận (0)
Comment