Đại quản gia Thôi Đa Phúc của Quốc công phủ vội vàng bận rộn gần hai tháng nay, cuối cùng tang sự này đã kết thúc. Dựa vào hắn mà làm nhiều việc như vậy, cũng thực sự
rất mệt mỏi. Biết hôm nay nhóm người mợ hai và tứ tiểu thư còn ở lại
Thiện Nghĩa trang sẽ quay về, hắn đã sớm cho người đi nửa đường đón
tiếp. Chờ đến khi trời dần tối đen, nơi đại môn Quốc công phủ đèn lồng
mới vừa sáng lên chưa bao lâu, hắn liền thấy gã sai vặt tâm phúc của
mình phong chạy như bay tới, đang muốn lớn tiếng quát, lại nghe thấy
người nọ reo lên: “Đại quản gia, không xong! Mới rồi… bên kia… gia trong phủ trở về, nói mợ hai cùng tứ tiểu thư đã xảy ra chuyện!”
Thôi Đa Phúc hoảng sợ,
sau khi hỏi rõ ràng đã xảy ra chuyện gì, sốt ruột đương nhiên là sốt
ruột, nhưng trừ cái đó ra, trong lòng hắn lại âm thầm sinh ra tia mừng
thầm.
Hắn cùng với nhị quản sự
Chu Bình An, đều là lão nhân trong phủ, từ đời tổ tiên đã là nô bộc cho
Từ gia, lòng trung thành đương nhiên không cần phải nói. Nhưng vài năm
nay, phụ tử Chu Bình An thường xuyên có cơ hội ở trước mặt chủ tử mặt
mày rạng rỡ, nhất là con trai của hắn, mặc dù chưa đến hai mươi, đã lập
được thành tích không tệ, ngay cả quốc thái cũng biết đến tên hắn, có
một lần còn thuận miệng khen một câu, nói hắn “hiểu biết”. Con trai mình thì trái lại, cực kỳ không nên thân. Trong lòng ít nhiều liền có khó
chịu. Lần này Chu Bình An lo việc bên Thiện Nghĩa trang, lại xảy ra
chuyện lớn như vậy…
Thôi Đa Phúc lập tức nói: “Ta đi thông báo thái thái, ngươi chạy nhanh đi tuyển người, chờ ta cùng đi suốt đêm qua đó.”
Gã sai vặt vội vâng lời,
quay đầu lại gặp một người, thiếu chút nữa là va phải, nhìn kỹ lại ra là đại gia Từ Nhược Lân, nhìn thoáng qua giống như mới từ bên ngoài về,
hắn cuống quít lui xuống.
Từ Nhược Lân thoáng nhíu mày, thuận miệng nói: “Xảy ra chuyện gì, sao lại kích động như vậy.”
Gã sai vặt nói: “Mợ hai cùng tứ tiểu thư rớt xuống núi rồi…”
Sắc mặt Từ Nhược Lân đại
biến, nhanh chóng buông gã sai vặt ra, vài bước làm một bước đi ra bên
ngoài, thân ảnh đảo mắt liền biến mất không thấy.
Gã sai vặt kia sờ sờ dưới cổ, lẩm bẩm nói: “Đại gia đây là làm sao vậy. . . . . .”
Thôi Đa Phúc quát: “Chuyện của gia ngươi cũng dám quản! Nhanh đi tuyển người!” Dứt lời tự mình xoay người vội vàng đi vào trong.
☆ Chương 25:
Lúc Sơ Niệm kinh hoảng
phát hiện xảy ra sự cố, cả người đã bắt đầu quay cuồng theo cỗ kiệu, cố
gắng bám chặt lấy bên trong, cũng vô ích, bất quá mới hai ba vòng, cả
người nàng đã bị văng ra, lập tức tiếp tục rơi xuống. Điều duy nhất nàng có thể làm, chính là ôm lấy đầu. Cũng không biết lăn bao nhiêu vòng, xu thế rơi xuống cuối cùng ngừng lại. Chờ cái cảm giác trời đất quay cuống muốn nôn mửa trôi qua, nàng mở to mắt nhìn, phát hiện chính mình dường
như đã lăn xuống một khe suối dưới đáy dốc.
Nhờ có cỏ cây rậm rạp
trên sườn núi, vận số cũng may, nàng không bị va vào đá, chờ cảm giác
đau đớn khắp người dần dần giảm bớt, sau đó nàng ngồi dậy thử cử động
tay chân, phát hiện chính mình kỳ thật chỉ bị xước rách quần áo, rớt một chiếc hài, tay chân, cổ chân với trên cổ bị trầy da chút mà thôi, ngoài ra không có trở ngại gì khác. Nhẹ nhàng thở ra, ngẩng đầu nhìn lên phía trên, bỗng nhiên nàng nghe thấy bên một vài tiếng rên thống khổ, nhận
ra chính là tiếng của Thanh Oanh.
Mới vừa rồi nàng vẫn nghĩ chỉ có mình mình bị ngã nhào xuống dưới theo cỗ kiệu, không ngờ tới
ngay cả tiểu cô cũng cùng nhau rơi xuống. Nàng vội vàng đứng lên, lách
qua cây cối đi theo tiếng đi tìm. Cuối cùng tìm được Thanh Oanh cách đó
mấy trượng, cạnh bên một thân cây. Mặt nàng trắng bệch, cả người cuộn
tròn lại, trên váy trắng có một mảnh đỏ sẫm, nhìn thấy vô cùng ghê sợ.
“Tẩu tử…” Từ Thanh Oanh nhìn thấy Sơ Niệm, nước mắt liền lăn xuống, đau đớn rên lên, “Chân ta, đau quá…”
(*) Tẩu tử: chị dâu
Sơ Niệm so với nàng bất
quá lớn hơn một tuổi thôi, nhưng nàng luôn cảm thấy, bản thân so với
nàng ấy lớn hơn rất nhiều. Giờ thấy bộ dạng thảm thiết này của nàng, mặc dù cũng sợ tới mức tay chân như nhũn ra, nhưng tốt xấu coi như có thể
chống đỡ, nàng vội vàng ngồi xỗm xuống trước người nàng ấy, xốc lên váy
sừng kiểm tra, không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh. Chiếc quần nàng ấy
mặc bên trong hoàn toàn rách toạc, bắp chân bên trái đầm đìa máu tươi,
không biết có bị thương đến xương cốt hay không, nhưng máu vẫn còn đang
chảy ra ồ ạt.
“Đừng sợ, đừng sợ, có ta ở đây…” Sơ Niệm đè ép nỗi sợ trong lòng, cực lực an ủi Thanh Oanh. Dùng
răng cắn chặt cái váy sừng của mình, rồi dùng hết sức xé xuống, rẹt một
tiếng lanh lảnh vang lên, xé tiếp một đoạn nữa, nhẹ nhàng đặt lên cái
chân bị thương, trong tiếng kêu rên ở của nàng ấy, nàng băng bó quấn
quanh miệng vết thương. Một lát sau, thấy máu có vẻ không còn tiếp tục
chảy nữa, lúc này nàng mới nhẹ nhàng thở ra. Để đầu nàng ấy tựa vào trên đùi mình, nàng an ủi nói: “Bọn họ sẽ nhanh chóng tới tìm chúng ta thôi, ngươi đừng sợ.”
Thanh Oanh rốt cuộc trấn định lại một chút, cố chịu đau, gối lên trên đùi Sơ Niệm vẫn không nhúc nhích.
Đã vào cuối thu, ban ngày rất ngắn, cảm giác chưa qua bao lâu, bốn phía trời đã bắt đầu sụp tối,
Thanh Oanh lại sợ hãi, run giọng nói: “Tẩu tử, có thể nào bọn họ mặc kệ
chúng ta hay không?”
Sơ Niệm cố gắng an ủi
tiểu cô, nhưng sự sợ hãi trong lòng nàng, kỳ thật so với nàng ấy cũng
không ít hơn bao nhiêu. Vừa mới nãy nàng đã hướng ra tứ phía lớn tiếng
kêu cứu, nhưng vẫn không có hồi đáp. Bây giờ không chịu nổi, nàng lại
cất tiếng hô to lần nữa, âm thanh kinh động đàn chim về tổ, phách phách
phách một hồi tiếng vang dội lại, xa xa một mảnh hôn ám, tựa như bất
chợt sẽ có cái gì nhảy ra, nhất thời tóc gáy dựng đứng.
Sắc trời rất nhanh đã tối sầm, càng tệ hơn nữa là, mưa lại bắt đầu tí tách tí tách nhỏ giọt.
Ý niệm ban đầu trong đầu
Sơ Niệm, là cùng Thanh Oanh ở tại chỗ chờ đợi, như vậy người đi tìm càng dễ dàng tìm được các nàng. Nhưng bây giờ hiển nhiên là không có khả
năng. Trời tối, lại mưa, dù cho nàng có thể chịu được, nhưng Thanh Oanh
đang bị thương chỉ sợ cũng không thể mắc mưa như vậy, nhìn quanh bốn
phía, nàng nói: “Chúng ta phải tìm một nơi tránh mưa trước.”
Thanh Oanh nghẹn ngào nói: “Chân của ta vừa động liền đau, không đi được…”
Sơ Niệm thì thầm: “Ta
cõng ngươi.” Dứt lời cúi đầu xuống, tiếp tục dùng răng với tay xé quần
áo trên người, xé ra thành từng mảnh vải nhỏ, đưa tới tay nàng.
“Tẩu tử, ngươi làm gì vậy?”
Thanh Oanh khó hiểu.
Sơ Niệm thì thầm: “Để ngươi cách một đoạn thì móc một cái lên cây, như vậy thì có thể chỉ dẫn bọn họ tới tìm chúng ta.”
Trong trí nhớ của Sơ
Niệm, kiếp trước mỗi khi ở bên Từ Nhược Lân, hầu như lần nào, y cũng làm duy nhất một việc chính là bất kể phiền hà phải muốn nàng, sau đó rời
đi. Chỉ có một lần, ngày đó vừa lúc tới nguyệt sự của nàng, y liền ôm
nàng nói chuyện phiếm, kể chuyện khi còn là thiếu niên mới tới phương
bắc, có một lần y gặp nạn bị lạc đường, chính là nhờ vào để lại ký hiệu
ven đường, cuối cùng mới được giải cứu thoát hiểm —— Bởi vì hiếm khi có
được thời gian yên ả cạnh nhau như vậy, nàng đã khắc sâu ấn tượng đó,
mãi không quên, cho nên lúc này liền nhớ ra, nghe theo mà làm.
Sơ Niệm phân phó Thanh
Oanh xong, thấy trên chân nàng vừa lúc cũng còn lại một chiếc hài, liền
cởi ra tự mình mang vào, sau đó nhấc người, thử cõng nàng.
Thanh Oanh thấp hơn Sơ
Niệm một chút, vóc người cũng thon thả, với nam nhân mà nói, chút sức
nặng ấy đương nhiên không thành vấn đề, nhưng đối với Sơ Niệm mà nói,
cõng nàng ấy đi bộ cạnh khe suối không có đường, thì không phải chuyện
dễ dàng, chẳng những trên người nặng, lòng bàn chân cũng bị ép đau đớn,
nhưng nàng vẫn cắn răng kiên trì mà đi, cuối cùng nghiêng ngả lảo đảo,
cơ hồ là kéo Thanh Oanh chân đã chấm đất, rốt cuộc tìm được một vách núi lõm đi vào là một cái động cạn, thả nàng ấy xuống. Giày thêu mỏng manh, làm sao chịu được đoạn đường cách đi như vậy, giờ phút này lòng bàn
chân nàng đã sớm đau rát, cũng theo sau đặt mông ngồi dưới đất, thở
không ngừng. Hai người cả người đều ướt đẫm.
Thanh Oanh nói: “Tẩu tử. . . . . . Vất vả ngươi . . . . . .”
Sơ Niệm lau đi nước mưa
xen lẫn mồ hôi trên mặt, rồi giúp nàng ấy lau khô mặt, vắt nước mưa trên quần áo, ừ một tiếng, nói: “Không việc gì. Ngươi yên tâm, sẽ có người
đến nhanh thôi.”
Cho đến hiện tại, nỗi sợ hãi lúc trước của nàng đã không còn nữa, chỉ còn tâm tình trầm trọng.
Nàng tin tưởng nhất định
sẽ có người xuống dưới này tìm mình và Thanh Oanh. Nhưng trồi càng ngày
càng đen, mưa vẫn còn rơi, những cái này đối với việc tìm người nhất
định vô cùng bất lợi. Bọn họ có thể nào từ bỏ chờ ngày mai mới đến hay
không? Nếu như vậy, nàng hẳn là không sao, nhưng chỉ sợ Thanh Oanh không chống đỡ được. Nàng ấy hiện tại ngay cả giọng nói cũng càng ngày càng
nhẹ. Nàng biết điều này không phải vì nàng ấy đã hết đau, mà là không
còn khí lực.
Nàng yên lặng đợi một
lát, quần áo ướt đẫm dán trên da thịt, từng đợt rét run, nói vậy Thanh
Oanh cũng vậy, nàng nằm xuống, ôm chặt lấy nàng ấy, hai người dựa vào
nhiệt độ cơ thể sưởi ấm lẫn nhau.
Sơ Niệm rốt cuộc nhắm hai mắt lại. Cả thế giới bên tai chỉ còn lại tiếng mưa đập vào cành lá phát ra tiếng tách tách. Trước mắt bỗng nhiên hiện ra khuôn mặt một nam
nhân, nhưng rất nhanh, nàng liền chán ghét tống khứ y ra khỏi đầu mình.
Thanh Oanh dần dần không
còn tiếng động gì, dường như đã mê man. Sơ Niệm ôm nàng ấy, vẫn chờ, đợi không biết bao lâu, ngay tại thời điểm nàng gần như tuyệt vọng, bên tai bỗng nhiên nghe được một trận tiếng chân đạp trên đá vụn.
Lúc này, mưa đã tạnh,
khắp nơi một mảnh lặng thinh. Cho nên loại tiếng động khác thường này dù nhỏ xíu cũng kinh động màng tai nàng. Nàng vui mừng quá đỗi, ngồi bật
dậy, đang muốn la lên, bỗng nhiên nghĩ tới một loại khả năng: có thể nào không phải người hay không, mà là dã thú ban đêm xuất hiện?
Nàng bị ý niệm trong đầu
này dọa sợ, vẫn không nhúc nhích, trợn to mắt khẩn trương nhìn chăm chú
về phương hướng nơi phát ra âm thanh.
Âm thanh kia càng ngày
càng gần, càng lúc càng rõ ràng, cuối cùng, một ánh đèn lồng mông mông
lung lung nhảy vào mi mắt của nàng. Đây là tia sáng đầu tiên nàng nhìn
thấy từ lúc lâm vào bóng đêm, nàng như tóm được chí bảo, cơ hồ phát run
lên, run giọng hô to: “Là ai? Ta ở trong này!”
Người đốt đèn lồng tựa hồ hơi hơi tạm dừng một cái, lập tức như bay mà đến, khi cái thân ảnh màu
đen kia rốt cuộc dừng đến trước mặt nàng, Sơ Niệm đã rơi lệ, cũng không
thấy rõ là ai, lau mắt, nàng nghẹn ngào ngẩng đầu nhân tiện nói: “Cuối
cùng đã đến rồi…”
Từ Nhược Lân mượn ánh
sáng lờ mờ từ cái lồng đèn da trâu chống mưa trên tay, khi soi rõ nữ tử
giờ phút này đang ngồi dưới đất, cảm giác mừng như điên cùng nỗi kích
động từ trong lòng dâng lên khiến cả người y choáng ngợp.
Bộ dạng nàng lúc này vô
cùng chật vật, tóc tai bù xù, trên mặt thì dính bùn đất, quần áo trắng
trên người rách nát, hầu như nhìn không ra màu sắc ban đầu, nhưng với y
mà nói, mạo hiểm đội mưa xuống suối, chỉ nhờ vào ánh sáng của chiếc đèn
lồng trên tay mà tận lực tìm kiếm suốt nửa đêm, kết quả là giờ khắc này, cuối cùng đã tìm được nàng. Còn có gì tốt hơn chuyện này?
Y quăng cái đèn lồng, hầu như làm theo bản năng, thoáng cái nhào đến trước mặt nàng, quỳ một gối
xuống tóm lấy bả vai nàng trả lời: “Phải, là ta đến đây! Kiều Kiều nàng
có sao không?”
Sơ Niệm hoảng sợ, nhờ ánh sáng từ chiếc đèn lồng trên đất, rốt cuộc đã thấy rõ người đến là Từ
Nhược Lân, biểu tình trên mặt nàng liền đọng lại, cả người cứng ngắc.
Cách lớp quần áo ẩm ướt, bả vai lạnh lẻo của nàng còn có thể cảm giác
được hơi ấm đến từ chính lòng bàn tay của y. Điều này khiến nàng rất
không tự nhiên. Bất an vặn người ngã ra phía sau, dù nàng muốn thoát
khỏi tay y. Y cũng không tha.
Cuối cùng nàng bị hơi
nóng trên bả vai thiêu cháy hoảng cả người, dồn sức nâng cánh tay hất
tay y ra, nhanh chóng nói: “Ta không sao. Nhưng chân Thanh Oanh bị
thương, hôn mê bất tỉnh, người mau đưa nàng ấy đi lên.”
Lúc này Từ Nhược Lân mới
chú ý tới Thanh Oanh vẫn đang co rúc trên mặt đất không nhúc nhích, vươn tay sờ trán của nàng, cảm giác hơi hơi phát sốt, rùng mình, y đứng dậy, từ trong lòng ngực lấy ra một cái tiêu nhỏ thổi lên. Giữa núi rừng yên
tĩnh, lập tức vang vọng tràng âm thanh chói tai, kinh động bầy chim vỗ
cánh phành phạch. Rất nhanh, Chu Chí liền cùng một người khác xách đèn
lồng theo tiếng tiêu chạy đến.
“Tứ cô nương bị thương ngất đi rồi, nhanh đưa nàng ấy đi lên, cẩn thận một chút.”
Từ Nhược Lân phân phó, Chu Chí vội vàng vâng dạ, thật cẩn thận ôm lấy Thanh Oanh, nhanh chóng đi khỏi.
Sơ Niệm rốt cuộc thở ra,
nhìn theo Thanh Oanh đi khỏi, đến khi phát giác ra nơi này chỉ còn lại
chính mình cùng Từ Nhược Lân, lúc này mới phản ứng lại, vội vàng vọng
theo bóng dáng của Chu Chí hô lên: “Chờ đã, còn ta nữa!”
Tâm tình Từ Nhược Lân giờ phút này tốt cực kỳ, y nghe ra trong giọng nói của nàng có chút hoảng
sợ, cố nhịn cười, nói với nàng: “Bọn họ một người phải xách đèn lồng,
một người phải bế tứ cô nương, không còn thừa tay đỡ nàng.”
Sơ Niệm thấy người đằng
trước đảo mắt liền biến mất không thấy đâu, rơi vào đường cùng, đành
phải chống vào vách núi từ từ đứng lên, mới vừa đứng vững, lòng bàn chân chợt đau đớn, thân mình liền lảo đảo một cái. Từ Nhược Lân lập tức ra
tay đỡ, nàng lại tránh đi, cúi đầu nói: “Đa tạ đại bá tìm tới nơi này.
Vậy đi thôi, xin đại bá dẫn đường.” Nói hết lời, thấy y chỉ nhìn chằm
chằm chính mình vẫn không nhúc nhích, trong lòng nàng chợt thấy bất an,
cắn răng chịu đựng đau đớn, nàng cất bước đi theo phương hướng Chu Chí
mới vừa đi khỏi.
Từ Nhược Lân thấy nàng
quật cường, đành phải nhặt lên đèn lồng trên mặt đất, vừa thay nàng mở
đường, vừa chậm rì rì đi theo một bên nàng. Sơ Niệm cảm thấy y đang
không ngừng đánh giá chính mình, trong lòng càng thấy phiền toái, chân
bước càng nhanh hơn, nào ngờ chân vấp phải một đoạn rể cây trên mặt đất, thân mình liền ngã chúi về phía trước, ngay trước khi té trên đất, may
mắn được y đỡ kịp, ngay lập tức dưới chân trống không, cả người nàng đã
bị y nhấc bổng bế lên.
Sơ Niệm chấn kinh thất sắc.
Ký ức quen thuộc như vậy, hiện tại nàng nhớ tới thì đau đớn như bị lửa đốt. Giãy dụa, móng tay
hung hăng bấm vào cánh tay y, miệng nói: “Ta có thể tự mình đi, ngươi
buông ra!”
Từ Nhược Lân nhíu mày,
nhét chiếc đèn lồng trên tay mình vào tay của nàng, nói: “Nàng yên tâm
đi, ta sẽ không làm gì nàng đâu. Nàng giúp ta cầm đèn lồng, ta đưa nàng
đi lên nhanh hơn một chút.”