Chuyển ngữ: Hiểu Vân
Sơ Niệm biết thiếu niên Triệu Vô Dạng kia đang ở trong khoang bí mật trên
thuyền. Chu Chí sớm tối nào cũng thừa dịp nàng cho hạ nhân lui xuống, đi xuống khoang thuyền để đưa thuốc cùng thức ăn cho hắn. Lúc đầu, nàng
cho rằng Từ Nhược Lân cũng theo lên thuyền, nhưng nàng nhanh chóng phát
hiện ra y không có mặt. Bảy tám ngày trôi qua rất nhanh. Vì không có cơ
hội nói chuyện với Chu Chí, nàng hơi lo cho thương thế của thiếu niên
kia. Có một lần nàng lén lút, tự mình đi xuống khoang thuyền để xem xét, lại không phát hiện ra chỗ hắn ẩn thân.
Đêm nay thuyền thả neo ở nơi có tên gọi là trấn Đông Bình. Giờ này đêm đã
khuya, Xích Tố cũng đã ngủ, nhưng nàng chẳng thấy buồn ngủ. Đứng dậy
khoác vào chiếc áo choàng, nàng kéo chốt cửa sổ bên mạn tàu, đẩy cửa ra
ngoài, một trận gió lạnh thấu xương ập vào ngay lập tức, nàng co cổ lại, nhưng đầu óc lại nhẹ nhàng khoan khoái không ít. Nàng nghe thấy từ phía trước truyền đến tiếng ho khan nho nhỏ của Chu Chí, biết hắn còn đang
gác đêm. Ngoái ra ngoài nhìn một chút, lại thấy ở phía trước đèn trên
thuyền vẫn còn sáng. Đang muốn đóng cửa sổ, bỗng nhiên nàng thấy một thứ gì đó đen nhánh tròn tròn từ phía dưới cửa sổ chui lên, nhất thời bị
dọa thất kinh hồn vía, đang muốn hét to lên, cái thứ tròn tròn kia đã
thở dài một hơi, cất tiếng nói: “Đừng la, đừng la, là ta…”
Bây giờ Sơ Niệm mới nhìn rõ lại thứ tròn tròn mới vừa dọa mình nhảy dựng
lên là đầu một người. Mà không phải ai khác, cư nhiên là tiểu tử Triệu
Vô Dạng.
Tiểu tử họ Triệu này, ngay cả lần này, nàng cũng chỉ chạm mặt hắn tổng cộng
có hai lần. Mà hắn lại toàn dùng cách thức hù chết người không đền mạng
này xuất hiện trước mặt nàng!
Nhân lúc Sơ Niệm kinh hồn chưa định, đã thấy hắn như hầu tử(*) nhanh nhẹn
xoay người chui tọt qua cửa sổ vào khoang của mình, sau đó đóng lại. Bởi vì than trong bếp lò còn đang cháy, cho nên dù chưa đốt đèn, nhờ ánh
lửa than đỏ hồng, cũng có thể thấy rõ mặt người. Thấy hắn sau khi rơi
xuống đất, bỗng nhiên ôm ngực, mặt lộ vẻ đau đớn, nàng đành phải áp chế
lại sự kinh hoảng mới rồi, đè thấp giọng hỏi: “Thương thế của ngươi thế
nào?”
(*) Hầu tử: con khỉ
Triệu Vô Dạng thấy nàng không giận, bấy giờ mới buông bàn tay ôm ngực ra,
cười hì hì nói: “Tốt hơn nhiều.” Dứt lời nhìn khắp chung quanh, rồi ai
một tiếng, kêu lên “Ngươi ở nơi này thật thoải mái! Phía dưới vừa lạnh
vừa thối, làm ta buồn chết đi được.”
Sơ Niệm không để ý hắn cợt nhả, chỉ nói: “Ngươi như thế nào lại tự mình
leo lên đây? Cẩn thận kẻo bị người ta phát hiện. Chạy nhanh trở về cho
ta!”
Kỳ thật tuổi nàng so với hắn cũng không lớn hơn được bao nhiêu, chỉ là
thiếu niên này thật sự vô lại, ở trước mặt nàng lại tùy ý, cho nên nàng
cũng hoàn toàn không xem hắn như thế tử họ Triệu mà đối đãi, khi nói
chuyện, khẩu khí liền giống như chính mình là người lớn, mà hắn là một
đứa trẻ ranh.
Triệu Vô Dạng không để ý tới nàng, chỉ là tò mò đi một vòng trong khoang,
quay đầu lại nói: “Ta sắp chết đói. Ngươi có gì ăn không?”
Sơ Niệm thở dài, đành phải xuất ra một hộp bánh bách hợp hạt sen ngọt, mở
nắp ra. Triệu Vô Dạng như lang thôn hổ yết nhét vào miệng mấy khối điểm
tâm, Sơ Niệm thấy hắn bị mắc nghẹn, rót chén nước trà đưa qua, hắn uống
một hơi, rốt cuộc nuốt hết vào bụng, cười hì hì nói: “Đa tạ mỹ nhân tỷ
tỷ!”
Kiểu xưng hô này, thật sự là mất thể thống. Lấy hắn gọi Từ Nhược Lân là sư
phụ đến sắp xếp bối phận, thì nàng cũng là trưởng bối của hắn. Nhưng lúc này nàng lại không có tâm tư đi so đo với hắn. Sợ hắn lưu lại lâu sẽ
làm bọn nha đầu Xích Tố tỉnh giấc, nàng nhỏ giọng nói: “Ngươi thích ăn
thì cầm hết đi. Nhanh chóng trở về.”
Triệu Vô Dạng lúc này mới nói: “Chu Chí nói, sư phụ của ta tối nay sẽ tiếp ta đi. Nên giờ ta mới chuồn êm đi lên đây. Cũng không dám ở lâu, bị hắn
biết được thì nguy to. Bây giờ ta phải xuống đây. Ta cố ý lên đây để nói với ngươi một tiếng đa tạ.”
Sơ Niệm ngẩn ra: “Tối nay đi sao?”
Triệu Vô Dạng gật đầu, xoay người liền đi tới bên cửa sổ.
Sơ Niệm suy nghĩ một chút, bảo hắn chờ đã. Sau đó dùng chiếc khăn tay
vuông vức sạch sẽ của mình, gói số bánh điểm tâm ngọt trong hộp lại,
thắt nút cẩn thận xong, đưa sang cho hắn, nàng nhẹ giọng nói: ” Mang
theo ăn dọc đường.”
Triệu Vô Dạng nhận lấy, đẩy cửa sổ ra, cảnh giác nhìn trái phải xong mới xoay người phóng ra ngoài.
Cả một đêm này, Sơ Niệm lại thức trắng, vẫn mở to mắt, đợi đến khi tiếng
trống báo canh tư bên ngoài qua đi. Rồi, cũng như khi đến đêm hôm đó,
bỗng nhiên nghe thấy trên boong thuyền bên ngoài vang lên tiếng bước
chân rất nhỏ, ngay lập tức nàng nằm úp sấp sát đến mép thuyền, thoáng
đẩy cửa sổ ra, lén nhìn qua khe hở khoảng một tấc. Vẫn là cái thuyền nhỏ tối đen lần trước nàng đã thấy, một bóng dáng quen thuộc ngồi ở đuôi
thuyền.
Thuyền nhỏ đi thật sự rất nhanh, đảo mắt một cái liền đã lướt xa hơn ba bốn
trượng trên mặt nước. Cùng lúc ánh mắt của nàng ngơ ngẩn nhìn theo, bóng dáng kia dường như cảm giác được ánh nhìn chăm chú từ phía sau, bỗng
nhiên quay đầu lại.
Sơ Niệm biết không có khả năng y nhìn thấy mình, nhưng cũng lập tức như bị kim châm né tránh sang một bên, tim hơi hơi nảy lên. Chờ cơn bối rồi
kia qua đi, nàng lại lặng lẽ nhìn ra ngoài, dòng sông trống vắng, trên
mặt nước đong đưa nhè nhẹ gợn sóng, chỉ còn nửa vầng trăng ảm đạm nát
vụn trong đêm đông u ám.
Từ nay về sau, khác đường khác lối, sẽ không còn gặp lại. Nguyện cho
người, như cũ, cuối cùng có thể thi triển bá nghiệp hoành đồ, mà chính
mình, lại trông mong có được một cuộc sống mới hoàn toàn khác biệt.
Cuối cùng Sơ Niệm thu hồi ánh mắt khỏi mặt nước, ngón tay mảnh khảnh chạm vào cánh cửa gỗ lạnh lẽo, nhẹ nhàng khép nó lại.
Từ Nhược Lân đứng trên bờ, mắt nhìn theo bóng dáng người trong lòng cách
đó không xa trong bóng tối lờ mờ, nói với Chu Chí: “Gần cuối năm, trên
đường phải cẩn thận. Nghi châu phủ, là đất của Phúc vương, qua một thời
gian nữa, có thể sẽ có dị động. Khi các ngươi trở về, không nên vì tiết
kiệm chút thời gian mà chọn tuyến đường tắt đi qua hướng đó. Lúc đi thì
cập theo thủy lộ phía tây mà đi, khi trở về, cũng đi đường này.”
Chu Chí kính cẩn nghe theo. Từ Nhược Lân suy nghĩ một chút, rồi lại nói:
“Sau này, có thể ta sẽ có một đoạn thời gian không thể quay trở về.
Trong lúc ta không có mặt, ngươi phải bảo vệ nàng chu toàn, có việc thì
truyền tin cho ta…” Dừng lại, y tăng thêm ngữ khí, lại bổ sung một câu,
“Nếu như vào thời khắc gặp chuyện liên quan đến tính mạng, nếu là ta, ta không cần ngươi dùng mệnh đến thay. Nhưng nếu là nàng, thì ngươi phải
dùng chính mệnh của mình để bảo vệ. Có hiểu ý của ta không?”
Một đời trước, y vẫn chưa cho Chu Chí biết chuyện giữa y và nàng, trước khi đi y cũng chỉ dặn dò hắn âm thầm lưu ý, có việc thì báo tin. Chính bởi
vì như thế, người từ trước đến nay luôn cẩn thận chặt chẽ như Chu Chí
không rõ ràng lắm tâm ý của y rốt cuộc đối với nàng như thế nào, cho nên sau khi xảy ra chuyện, cũng chỉ truyền tin cho y, mà không dám tiến
thêm một bước hành động, sợ rằng hiểu sai ý làm sai chuyện. Dù sao, quan hệ giữa y với nàng trong gia tộc này, không như bình thường.
Sơ suất sai lầm đời trước, đến đời này, y tuyệt không tái phạm một lần nữa.
Chu Chí đương nhiên biết “nàng” trong miệng y là người phương nào. Lúc
trước, mặc dù hắn cũng đã nhìn ra, vị chủ nhân mà chính hắn âm thầm
nguyện trung thành đối với nàng dường như có chút chú ý khác người,
nhưng bởi vì quan hệ của hai người, nên hắn cũng không dám vọng đoán.
Thẳng đến giờ phút này, nghe lời nói như thế từ trong miệng y nói ra,
lúc này hắn mới hoàn toàn tin. Áp chế sự kinh sợ trong lòng, hắn lập tức nói: “Hiểu được.”
Từ Nhược Lân khẽ gật đầu, vươn tay vỗ nhẹ vai hắn, lúc này mới xoay người nhanh chóng đi mất.
Dưới đêm trăng, một nhóm hơn mười người phóng ngựa trên giữa vùng đất mênh
mông hoang dã hướng về phía đông trên đường đến Thanh Châu. Mấy ngày
sau, bọn họ theo kế hoạch, từ nơi nào đó lại hướng về Lai Châu.
Hơn nửa tháng sau, chỉ ít ngày nữa là tới cuối năm, đoàn người Từ Nhược Lân rốt cuộc thông qua tuyến đường đi Quảng Ninh, tới được Đại Ninh.
Đại Ninh cách Yến Kinh quãng đường tám trăm dặm, khắp bốn bề là cánh rừng
bao la mờ mịt phủ đầy tuyết. Nơi đây trước kia từng là nơi do tiên phụ
của Tiêu Quang Vinh – Tiêu Kế Nghiệp trấn thủ. Từ khi Tiêu Kế Nghiệp
mất, liền do người được Thuận Tông tín nhiệm là Túc Vương Triệu Tấn tiếp nhận vùng đất rộng lớn nơi biên cảnh. Đã tới được nơi đây, lúc này quan quân đã không còn chút uy hiếp nào với bọn họ, nhưng đám người tập kích thần bí kia, vào mấy ngày trước, bởi vì lưu lại dấu vết trên tuyết, lại một lần nữa cắn được đuôi họ. Đối mặt với địch thủ có nhân số vượt xa
hơn của mình, nhóm người Từ Nhược Lân đẫm máu phá vòng vây. Chỉ vừa mới
trước đó, bọn họ đã đào thoát khỏi cuộc truy sát, nhưng cũng chịu thương vong nặng nề. Dương dự bị chặt đứt hai ngón tay, Hoàng Thường cũng bị
thương, một người chết, vài người khác bị thương.
Từ Nhược Lân cũng bị vài vết thương nhẹ, nhưng chút tổn thương da thịt ấy, với y mà nói không đáng kể chút nào. Chỉ là thấy cả đoàn đều thương
tích đầy người mệt mỏi không chống đỡ nổi, xác định truy binh phía sau
đã bị bỏ lại, y hạ lệnh nghỉ ngơi ngay tại chỗ, chờ điều dưỡng tinh thần tốt rồi lại tiếp tục đi.
Từ Nhược Lân quét sạch lớp tuyết phủ trên tảng đá rồi ngồi lên. Sau khi
nhai nuốt một miếng thịt thỏ hoang lạnh như đá, mùi vị nhạt nhẽo xong,
ăn mấy ngụm tuyết, theo bản năng, y lại rút từ trong lòng ra một chiếc
khăn tay. Chiếc khăn nguyên bản màu trắng như tuyết, mà màu sắc bây giờ
đã có chút ố màu. Y dùng ngón tay thô kệch nhẹ nhàng vuốt ve chiếc khăn
mềm mại, trong đầu nhớ lại cái đêm trước khi đi, một lần quay đầu cuối
cùng của mình.
Y cũng không thấy được cái gì, nhưng luôn luôn có một loại cảm giác, cảm
thấy được dường như nàng ở phía sau nhìn theo mình. Cách đây hai ngày,
khi Triệu Vô Dạng có lần làm như hiến vật quý mời y ăn một khối điểm tâm ngọt, y mới biết được tiểu tử bướng bỉnh này thế nhưng vào lúc tối muộn lại dám đi vào khoang của nàng, còn được nàng vì sắp chia tay mà đưa
tặng một bao điểm tâm. Y càng cảm thấy cảm giác của mình là chính xác.
Sau đó thì, điểm tâm ăn xong rồi, nhưng chiếc khăn dùng gói điểm tâm này,
lại bị y tịch thu. Vì thế mà tiểu tử kia còn bất mãn lầm thầm vài tiếng, nhìn vẻ mặt nhất định rất hối hận. Y chỉ xem như không phát hiện.
Vào đêm đó, không phải y không nghĩ tới gặp mặt nàng một lần. Nhưng cuối
cùng vẫn bỏ qua ý niệm này. Gặp mặt lại như thế nào? Y sợ chính mình sẽ
không khống chế được cảm xúc, mà gắt gao ôm nàng vào trong lòng. Mà rất
rõ ràng, nàng tuyệt đối sẽ không cho phép y làm như vậy.
Lần này, trước khi bản thân chưa hoàn toàn chuẩn bị sẵn sàng, y cũng không
có suy nghĩ đi bức ép nàng, lại càng không nguyện khiến nàng đối với
chính mình càng chán ghét sâu sắc hơn. Giống như giờ phút này, có thể
trong chốc lát nhàn hạ hiếm hoi, có thể sờ một chút lên chiếc khăn của
chính nàng, nghe thấy một chút mùi hương điểm tâm ngọt ngào còn sót lại, cả người y lại tràn ngập lực lượng.
Nghe thấy phía sau truyền đến âm thanh đạp tuyết rào rạo, nhận ra là tiếng
bước chân của Dương Dự, y lập tức thu hồi khăn tay vào trong lòng, quay
đầu nhìn lại.
Dương Dự đến trước mặt y, hai ngón tay trái bị chặt đứt đã được băng bó lại,
trên người vẫn còn loang lổ vết máu, sắc mặt thoáng tái nhợt, nhưng vẻ
mặt lại thập phần dữ tợn, nói: “Hai tên kia, đúng thật là thấy chết
không sờn, làm cách nào cũng không nói. Làm sao bây giờ?”
Một trận huyết chiến đột phá vòng vây vừa qua, mặc dù phải trả cái giá nặng nề thê thảm, nhưng cũng bắt được hai tên tù binh bị thương.
Từ Nhược Lân nhìn lướt qua, thấy hai tên kia mặc dù bị trói gô, vẻ mặt lại thập phần bình tĩnh, không hề có chút sợ hãi, thấy y quay đầu nhìn lại
đây, trên khóe môi ngược lại còn lộ ra nét cười lạnh.
Đối phó với cái gọi là tử sĩ như vậy, không dùng thủ đoạn sấm sét thì không thể lập uy, Từ Nhược Lân đã quá rõ ràng, cho nên thu hồi tầm mắt, không mang theo chút cảm tình nói: “Cứ làm theo ý ngươi.”
Dương Dự sớm đã nóng lòng. Nhưng chưa có chỉ thị của y, nên không dám động
thủ mà thôi. Giờ thấy được đồng ý, hắn lập tức xoay người, dùng tay phải còn vẹn toàn rút từ bên hông ra một lưỡi dao mỏng dài không hơn một
tấc, nhe răng cười đi về phía hai tên kia.
Một lát sau, một tên tù binh khác khi tận mắt thấy trên ngực đồng bọn bị
lăng trì một đao cuối cùng rồi sau đó rốt cuộc vặn vẹo chết đi, không
thể kiềm được, nằm bò trên mặt đất phủ đầy tuyết, nôn hết cả mật ra, run rẩy nói: “Ta nói, ta nói…”
Sau khi hắn nói ra một cái tên, Dương Dự kinh sợ vạn phần, mạnh mẽ quay lại nhìn về phía Từ Nhược Lân.
Vẻ mặt Từ Nhược Lân lại không chút thay đổi, chỉ lạnh lùng nói: “Kẻ này đã vô dụng, mang theo chỉ rườm rà. Giết đi.”
Dương Dự do dự một chút, nói: “Đại nhân, vì sao không lưu lại, đưa hắn đến trước mặt Bình vương làm nhân chứng chỉ điểm?”
Từ Nhược Lân nói: “Sự tín nhiệm mà Bình Vương đối với hắn, tuyệt không ở
dưới ta. Lúc này chỉ tội, không những vô dụng, ngược lại hắn còn cắn
ngược lại nói chúng ta vu tội hãm hại hắn. Lui một vạn bước, mặc dù Bình Vương tin, nhưng vào thời điểm như thế này, chính là lúc cần dụng
người, ông ta cũng tuyệt đối sẽ không vì vậy mà động đến hắn. Nếu chúng
ta nhảy ra trước, ngược lại trở thành mục tiêu ngoài sáng. Hiểu chưa?”
Dương Dự cái hiểu cái không gật gật đầu, giơ tay chém xuống, lưỡi dao xoẹt
qua cổ họng người nọ, hắn ngay cả một tiếng kêu cũng không phát ra được, lập tức liền gục trên mặt đất.