Đã nửa đêm, Sơ Niệm vẫn không thể nhập miên, nàng mặc nguyên quần áo nằm
trằn trọc trên chiếc giường xa lạ, lúc đang suy đoán Phúc vương giam
lỏng mình như vậy rốt cuộc là muốn làm như thế nào, bỗng nhiên nghe thấy bên ngoài cửa truyền đến tiếng động rất nhỏ. Nhất thời, cả người nàng
liền ngồi bật dậy, nhìn chằm chằm về phía cửa.
“Là ta.”
Mơ hồ, một âm thanh ngắn ngủi thoáng truyền đến bên tai nàng.
Sơ Niệm cơ hồ là quay cuồng xuống giường, cả người ngã vật trên mặt đất,
lại bất chấp đau đớn, đứng lên liền như chạy về hướng phát ra âm thanh,
mở cửa ra. Trong bóng đêm u tịch, nàng chỉ nhìn thấy một thân ảnh mơ hồ
xuất hiện ở trước mặt, nhưng cái loại cảm giác quen thuộc này, lại
nghênh diện ập tới.
“Là… người…”
Thời điểm tận sâu dưới đáy lòng nàng lặng lẽ thốt lên hai chữ này, yết hầu
đã như bị cái gì đó siết chặt lại, giờ khắc này, hốc mắt không ngừng
nóng lên, ngay cả hít thở cũng có chút khó khăn.
Cũng ngay lúc nàng giật mình đứng yên bất động, Từ Nhược Lân đã vươn tay ra, nắm lấy tay nàng. Trong bóng tối, dường như nàng nhìn thấy y nhe răng
cười với nàng, sau đó một từ cũng không nói liền xoay người mang theo
nàng, bước nhanh ra bên ngoài.
Sơ Niệm vẫn cảm thấy như giấc mộng, bị y nắm tay nghiêng ngả lảo đảo bước
đi về phía trước, theo y quẹo trái quẹo phải, né qua một trạm gác của
vương phủ, cuối cùng đến một cánh cửa nhỏ, lúc ra tới một con đường
khuất bên hông vương phủ, nàng mới ý thức được, chính mình thật sự được y đưa ra khỏi Phúc vương phủ…
Từ Nhược Lân nắm tay nàng thật chặt, trong bóng đêm, y với nàng mới vừa đi thêm hơn mười bước chân, y bỗng nhiên dừng chân lại.
Sơ Niệm cũng đã thấy, trên ngã tư đường rộng lớn phía trước, không hề báo
trước xông ra mười mấy binh sĩ trên tay cầm hỏa trượng. Sau đó ở phía
sau, cũng vang lên một rầm rập tiếng vó ngựa. Nàng chợt quay đầu lại,
thấy trên ngã tư đường, hai bên tường cao của vương phủ, dần dần vây kín kỵ binh tay cầm thương giáo. Chỉ trong nháy mắt, chúng đã xiết chặt
chắn hết đường phía trước và sau của Từ Nhược Lân với nàng.
“Ha ha…”
Trong đội ngũ bộ binh, bỗng nhiên truyền đến một trận cười to, từ bên trong
ánh lửa chiếu sáng bốn phía như ban ngày, Phúc vương Triệu Hợp đầu đội
cánh thiện quan(*), trên người mặc áo bào đỏ thêu kim tuyến hình rồng
lượn từ cổ đến tay áo, lưng cài đai ngọc, trong sự tiền hô hậu ủng của
binh sĩ, uy phong lẫm lẫm tiến nhanh về phía họ.
(*) cánh thiện quan: loại mũ miện mà phía sau có hai cánh như cánh ve, chỉ dành cho vua chúa, vương gia và các hoàng tử
Phúc vương đứng lại, ánh mắt sau khi đảo qua Sơ Niệm, dừng lại trên người Từ Nhược Lân, lắc lắc đầu tấm tắc nói: “Từ đại nhân, bổn vương trước đã
cứu nữ tử này trước, sau lại lấy lễ đối đãi với ngươi, lại có lòng luyến tiếc nhân tài. Mặc dù trong bữa tiệc tối, thuộc hạ của ta lúc sau bởi
vì lời nói bất kính đã có điều mạo phạm tới đại nhân, nhưng cũng bị bổn
vương quát lui. Hôm nay há không cứng rắn làm mua bán, ngươi nếu đã
không muốn đầu nhập dưới trướng ta, bổn vương cũng sẽ không miễn cưỡng
ngươi, chưa cho đi lập tức theo ý ngươi, bất quá cũng vì muốn ngươi ở
lâu vài ngày, để ta tận tình địa chủ mà thôi. Từ đại nhân thế nhưng
không từ mà biệt, chẳng lẽ không phải là quét mặt bổn vương?”
Từ Nhược Lân nói: “Vương gia nói quá lời. Từ mỗ quen thói lỗ mãng, không
từ mà biệt như thế, chẳng qua là sợ khó có thể từ chối thịnh tình của
Vương gia mà thôi.” Ánh mắt y chậm rãi đảo qua phía đối diện càng lúc
càng tụ tập nhiều binh sĩ vương phủ, rốt cục cười lạnh nói, “Vương gia
đây là tự mình đến đưa tiễn hay sao? Thực sự bày ra trận thế cũng không
nhỏ, làm Từ mỗ thật sự hổ thẹn không dám nhận.”
Phúc vương nhìn chằm chằm nam tử trước mặt mình, đã tới thời khắc này rồi mà còn lù lù bất động, giữa lúc đấu tranh tư tưởng, liền lập tức ra quyết
định.
Người giống như Từ Nhược Lân này, rơi vào trong tay mình, nếu không thể lưu
dụng, kết cục duy nhất là phải giết. Nếu thả y quay về, chính là tăng
thêm một đối thủ mạnh mẻ cho mình ngày sau. Chuyện mua bán như vậy, hắn
lại càng không làm.
Phúc vương hí mắt, ý cười trên mặt đột nhiên biến mất, thần sắc chuyển thành nghiêm trọng, quát: “Từ Nhược Lân, ngươi có biết ngươi đang nói chuyện
với ai hay không? Bổn vương kính trọng ngươi, mới nhường ngươi ba phần,
không ngờ ngươi lại không biết tốt xấu như thế! Ngươi xem Thanh Châu này của bổn vương là sân sau nhà ngươi ở Yến Kinh sao? Nói đến là đến, nói
đi là đi! Ngươi cũng không khỏi quá cuồng vọng tự đại đi! Bổn vương cho
ngươi… một cơ hội cuối cùng, nếu ngươi thay đổi chủ ý, ngày sau vinh hoa phú quý, dư thủ dư đoạt. Nếu còn khăng khăng một mực, ngươi phải biết
hậu quả đối nghịch với ta chính là cái gì!”
Phúc vương vừa hạ giọng, mười thân binh bên cạnh hắn lập tức cúi thấp người
ngồi xổm xuống, cung nỏ trong tay xoàn xoạt nhắm ngay vào Từ Nhược Lân
và Sơ Niệm, mũi tên được chế tạo từ kim loại, ở trong ánh lửa lóe ra
bạch quang chói mắt. Số binh sĩ còn lại đều rút đao, mà kỵ binh tay cầm
trường mâu thì dưới sự chỉ huy của đầu mục, chậm rãi dịch về phía sau,
hiển nhiên đã sớm nhận lệnh, tùy thời sẽ chuẩn bị xung kích.
Từ Nhược Lân kéo Sơ Niệm đến bên người, quay nhìn nàng.
Sơ Niệm mở to mắt, thấy y đang nhìn, cúi đầu hỏi nàng: “Nàng sợ không?”
Đây là đêm nay, câu thứ hai y mở miệng nói với nàng.
Nàng rất sợ. Thế nhưng tại một khắc này đây, cảm giác được đôi tay y, lòng
bàn tay nhiệt huyết đang nắm chặt lấy mình, sợ hãi dường như cũng tan đi ba phần.
“Ta không sợ.”
Nàng cố gắng cắn chặt hàm răng đang run lên, nói rõ ràng.
Từ Nhược Lân mỉm cười, dùng sức siết chặt đôi tay lạnh lẻo của nàng, sau
đó rút ra trường đao trong vỏ, lưỡi đao ở trong ánh lửa tóe ra một tia
xanh đỏ hòa cùng chút lệ vong.
“Lên đi! Thử xem hôm nay thiên mệnh, rốt cuộc đứng ở bên ai!”
Y khinh miệt nói với Phúc vương, trong ánh lửa chiếu rọi, hai đồng tử hơi hơi co rút lại.
Hai cơ gò má Phúc vương hơi rung động, cho thấy hắn phẫn nộ đến cực điểm.
Phất phất tay, cung tiễn thủ đang muốn phóng ra, ngay lúc đó, từ phía
sau Phúc vương, đột nhiên một cỗ xe hai ngựa kéo xông ra từ trong bóng
tối, hai con tuấn mã mặc áo giáp như phát điên lao về phía vòng vây cung tiễn. Cung thủ vội vã xoay người, chờ thấy rõ được tình thế, mũi tên
đồng loạt bắn về phía ngựa, con ngựa bị trúng tên hí vang rồi ngã xuống
đất, nhưng vì quán tính mà vẫn tiếp tục trượt về phía trước rất nhanh,
khi vọt tới trước trận của kỵ binh vương phủ, bất thình lình vang lên
một tiếng nổ như sấm rền. Khắp nơi đầy khói lửa, nguyên chiếc xe ngựa
trong nháy mắt bị nổ đến thất linh bát lạc, chẳng những khiến bảy tám kỵ binh bên cạnh trong nháy mắt thi cốt vô tồn, còn kéo theo vô số mảnh
lớn mảnh nhỏ của xe ngựa bị dòng khí cường đại cùng sóng nhiệt hất tung
một loạt nhân mã bên cạnh.
Ngay khi xe ngựa vọt tới, Từ Nhược Lân đã sớm ôm lấy Sơ Niệm né tránh sang
một bên, cuốn nàng trong ngực bảo vệ chặt chẽ. Dù là như thế, Sơ Niệm
vẫn bị cái nổ mạnh bất thình lình chấn động khí huyết cuồn cuộn, còn
chưa hiểu được là chuyện gì xảy ra, trong lúc hỗn loạn lại vọt vào bốn
năm người cưỡi khoái mã.
“Từ đại nhân, lên ngựa!”
Từ Nhược Lân tiếp lấy
cương ngựa hắn đưa tới, chờ thế ngựa ngừng lại, mang theo Sơ Niệm xoay
người liền lên lưng ngựa, đặt nàng ngồi ở phía trước, trong lòng mình,
liền quất ngựa phi thẳng về phía trước.
Lúc
nãy khi chiếc xe ngựa chở đầy hỏa dược kia bị nổ mạnh, Phúc vương được
thân binh bên người kéo rạp xuống đất bảo vệ. Bây giờ sau vụ nổ mạnh,
nhìn thấy vòng vây hắn tỉ mỉ bố trí đã bị xé nát đến thất linh bát lạc
trong nháy mắt, hắn giận dữ hét lên: “Ngăn bọn chúng lại!”
Đa
số thân binh bị tiếng nổ mạnh dọa ngây người nhất thời còn chưa phản ứng kịp rốt cuộc tỉnh ngộ. Cung thủ cuống quýt kéo dây cung chuẩn bị bắn
tên, chỉ là còn chưa kịp thả ra, Chu Từ Long cùng bốn hộ vệ đi cùng hắn
đã nhảy vào dừng ngựa xoay người, dùng thế lôi đình trong chớp mắt đã
vọt tới trước mặt chúng. Cung thủ còn không kịp rút vũ khí ra, đã bị
chiến mã đá ngã. Người trên lưng ngựa nắm trường đao, giờ phút đối mặt
với kẻ địch không có áo giáp, tựa như sói đói nhảy vào đàn dê, giữa
tiếng kêu gào thê thảm, trong nháy mắt, bảy tám người đã phơi thây dưới
đất.
Khi
Từ Nhược Lân giục ngựa phi về phía trước, mấy chục tên kỵ binh của vương phủ cũng đuổi theo gầm rú vây kín từ tứ phía. Từ Nhược Lân cúi đầu né
tránh một cây trường đao nghênh diện tập kích, bởi vì ngựa phi quá
nhanh, lưỡi đao sắc bén sượt qua hai má y, kéo theo một đường vết máu.
Nhưng đối phương còn chưa kịp vung đao thứ hai, khi hai con ngựa lướt
qua, trường đao trong tay y đã phản thủ chém ra, tước đầu của tên kỵ sĩ
kia xuống. Sơ Niệm chỉ cảm thấy hai má nóng lên, dòng máu tanh âm ấm đã
từ trên cổ nàng chậm chạp chảy xuống.
Giao chiến ngắn ngủi, trong nháy mắt, bốn năm kỵ binh của vương phủ đã bị
chém té xuống ngựa. Khi sắp vọt tới đầu phố, ngựa dưới thân Từ Nhược Lân bỗng nhiên bị đại đao từ bên cạnh vụt tới chém té xuống đất, bất ngờ
không kịp đề phòng, cả người bị ném đi, y chỉ có thể nghiêng người chạm
đất, mới bảo vệ được Sơ Niệm ở trong ngực y cũng ngã theo không té bị
thương, nhưng chính y lại rên lên một tiếng. Ngay lúc đó, một thanh
trường đao bổ tới chặn đầu, Từ Nhược Lân đưa tay kéo Sơ Niệm xuống dưới
thân mình, cúi đầu né qua, phốc một tiếng, đầu đao đã chém trúng vai y.
Trong mắt thân binh vương phủ ở đối diện lấp lánh tia vui mừng như điên, sau đó lại muốn rút đao chém tiếp, nhưng lại bị Chu Từ Long từ sau chạy tới cho hắn một đao chết thống khoái.
“Bắn tên! Bắn tên! Khốn kiếp!”
Phúc vương thấy Từ Nhược Lân đoạt một con ngựa từ kỵ binh vương phủ xoay
người lên ngựa, hai mắt hắn sung huyết đỏ bừng, lớn tiếng rống giận.
Cơn
mưa tên từ nghênh diện bay đến, Từ Nhược Lân đặt Sơ Niệm phía trên lưng
ngựa, dùng đao chắn tên, phía sau bỗng nhiên lại đánh úp tới một thanh
trường mâu, khi y quay đầu lại chắn đao thì, phập một tiếng, một mũi tên lạc bắn trúng cánh tay trái của y. Mũi tên mang theo ba móc câu cắm
thật sâu vào bên trong huyết nhục, nhưng y không dừng lại một giây nào,
sau khi giết kẻ đột kích phía sau, y vung đao chặt đứt cây tên còn đang
run rẩy trên cánh tay.
Trước mặt, sau lưng, càng lúc càng có nhiều người hơn, xông lên không ngừng.
Sơ Niệm bị y đặt trên lưng ngựa, quay đầu lại nhìn y run giọng nói: “Các ngươi tự mình đi thôi, mặc kệ ta!”
“Kiều Kiều, nàng chờ xem kịch vui đi…”
Từ
Nhược Lân chỉ nói như vậy, là câu thứ ba đối với nàng trong đêm nay,
chém hạ một thân binh vương phủ bên cạnh, y thuận tay lau khuôn mặt đã
bị vết máu phủ kín. Trong ánh lửa huy hoàng, gương mặt vốn dĩ anh tuấn
vô cùng kia bỗng nhiên có vẻ hết sức dữ tợn. Sơ Niệm thấy đầu quả tim
rung lên.
Vào
thời khắc này, nàng bỗng nhiên cảm thấy thật sự không hề đáng sợ. Giống
như mặc dù thân ở giữa vòng vây của thiên quân vạn mã, nàng cũng không
cần sợ hãi, chỉ vì ở bên cạnh đã có y bảo hộ.
“Giết hắn —— bổn vương thưởng cho một ngàn hoàng kim, thăng quan ba cấp ——”
Trong lúc Phúc vương đang rống lớn, bỗng nhiên, từ hướng tây bắc xa xa truyền đến một trận tiếng vang rầm rầm, tựa như một cơn sấm vang cuốn qua ngày mùa hè trước cơn dông tố. Tiếng thứ nhất còn chưa tan hết, tiếng sấm
rền khác lại vang lên liên tiếp, liên miên không dứt. Cả tòa thành dường như đều cảm giác được loại chấn động này, những người đang chém giết
cũng ngừng lại, hồ nghi nhìn về phía phát ra thanh âm.
Phúc vương cũng nghe ra được tiếng vang này chính là truyền đến từ hướng tây bắc, vốn dĩ hắn còn đang gầm rú bỗng nhiên như bị người ta bóp cổ,
giọng im bặtcắt đứt. Đến khi nghe thấy tiếng động ầm ầm kia càng ngày
càng dày đặc, cả người hắn tựa như bị kim châm, trợn to mắt, nhìn về
phía Từ Nhược Lân.
“Ngươi —— ngươi con mẹ nó rốt cuộc đã làm cái gì?”
Giọng hắn bén nhọn giống như một cái lưỡi lê.
Ánh
mắt Từ Nhược Lân lóe lên, cười nói: “Ngươi nghe không hiểu hay sao? Đó
là tiếng nổ lớn từ xưởng công binh chế pháo hỏa dược ngoài thành Tây Sơn của ngươi. Cũng không tệ lắm hử?”
“Ngươi cẩu ——”
Phúc vương mắt muốn nứt ra, lúc hắn chửi ầm lên, Từ Nhược Lân cắt ngang hắn, lạnh lùng vừa cười vừa nói: “Ta dường như còn có lễ gặp mặt muốn tặng
cho Vương gia, để cảm tạ ơn cứu hộ của Vương gia đối với đệ muội. Nếu
ngươi còn ở nơi này bất động, thêm một lát nữa, chỉ sợ kho lương khố
lương thảo kia của ngươi, cũng muốn đốt quách cho rồi.”
Phúc vương phát ra một tiếng tru quái dị đến cực điểm, điên cuồng hét lên
nói: “Không thể nào! Ngươi làm sao có thể biết kho lương khố của ta ở
đâu!”
“Dười Bắc Sơn linh phong, tổng cộng có mười hai lương khố. Phúc vương điện hạ, ta không nói sai chứ?”
Từ Nhược Lân nhìn về hướng Bắc Sơn, chậm rãi nói.
Sắc mặt Phúc vương nhất thời xám trắng, không thể tin nhìn y, cả người vẫn không nhúc nhích.
“Vương gia, thà rằng tin là có. Mau phái người đi!”
Mưu
sĩ ở một bên lo lắng lên tiếng thúc giục, Phúc vương lúc này mới như ở
trong mộng mới tỉnh, lớn tiếng hét lên: “Nhanh… Nhanh đi linh phong
lương khố ——” Bỗng nhiên như chợt nghĩ tới, hắn dùng ánh mắt tràn ngập
oán độc nhìn về phía Từ Nhược Lân, “Người này, cũng không thể buông tha
——”
Từ
Nhược Lân lạnh lùng liếc nhìn hắn một cái, hét lớn một tiếng, cánh tay
phải vung đao bổ xuống thân binh vương phủ đang án ở phía trước có chút
không biết làm sao, cánh tay trái y ôm chặt lấy Sơ Niệm ở trước người,
dùng tốc độ sấm sét phóng về phía trước.