Ngôi Nhà Quỷ Quái

Chương 11

Bóng dáng vặn vẹo ở đầu cầu thang đã biến mất, có Thường An Tại đồng hành chung, cầu thang dài hẹp rất nhanh đã đi gần xong.

Còn thiếu bốn bước là đến, trên đó có một cái trản để đèn đồng, khắc hình một mỹ nhân ôm ấp đứa trẻ sơ sinh, tay đứa trẻ cầm một cái đồng tiền nhỏ, trên đồng tiền đặt một cây nến cháy bập bùng.

Chủ nhân ngôi nhà đã chết từ lâu, ai lại đến thắp nến chứ?

A Viên nhìn chằm chằm cây nến, cứ thấy không đúng chỗ nào, cậu chợt nghe thấy tiếng bước chân rầm rầm, cuống quít duỗi tay túm chặt góc áo Thường An Tại, cậu nhỏ giọng hỏi, “Lầu hai có người ở ư? Tôi vừa nghe thấy tiếng ai đó chạy.”

Thường An Tại tiến lên vài bước, “Cũng chưa chắc là người.”

A Viên thử ngẫm lại, tiếng bước chân đó nghe sao cũng không giống một người, nếu là một đám quỷ… vậy sao họ có thể an ổn tìm kiếm tất cả đồ vật giữa một bầy quỷ thế này cơ chứ?!

A Viên nói, “Trừ bỏ một nhà Hoàng Vinh Cường, còn ai chết ở đây sao?”

Thường An Tại đáp, “Không phải cậu bảo trước đó không lâu có nâng bốn học sinh ra ngoài?”

Tiếng bước chân nghe như đang chạy trốn. Nếu bọn họ vẫn duy trì sự hoảng sợ trước khi chết, ngược lại không đáng lo, chỉ sợ biến thành ác ma như Hoàng An Chính.

Thường An Tại lại nói, “Có người bảo rằng: Người bị quỷ hại chết, thường không biết bản thân đã chết. Nếu cậu bảo nghe như đang chạy, chắc bọn họ vẫn tưởng mình còn sống.”

Quỷ tưởng bản thân còn sống sợ hãi trốn con quỷ khác, so với quỷ muốn chém người thì tốt hơn bao nhiêu. A Viên đáp: “Có khi là chuyện tốt. Bọn họ chạy lâu như vậy, ít ra cũng biết kết cấu ở đây. Lúc cần thiết, còn có thể hỏi thăm chút.”

“Cũng đúng. Nhưng mà, lúc nói chuyện phải thật cẩn thận.” Thường An Tại hạ giọng, A Viên đến thật gần mới nghe thấy tiếng thầm thì trong miệng anh, “Đừng để họ biết mình đã chết. Đối với bọn họ, biện pháp tốt nhất để thoát ra ngoài, chính là tìm kẻ chết thay mình.”

A Viên nghe giọng anh là lạ, giống như bị ai bám vào. Nhịn không được đứng đằng sau chọc chọc lưng, cách lớp vải mỏng, xúc chỉ ôn lương, “Thường An Tại?”

Giọng nói anh khôi phục lại như cũ, “Tất nhiên đó chỉ là suy đoán, chưa chắc là bọn họ. Nếu đây là quỷ ốc, người vào thám hiểm chắc chắn không ít, tìm được bốn thi thể coi như may mắn lắm rồi.” Thường An Tại ngừng lại, chủ động nắm lấy tay A Viên, “Đứng ở cầu thang không an toàn đâu, lên đó rồi nói.”

Bước lên bậc cuối cùng, rốt cuộc cũng thấy toàn cảnh lầu hai.

Hai chiếc thang trái phải giao nhau tại một chỗ, sau đó mở rộng, nối thẳng tới hành lang.

Cái trản để đèn đồng chỉ rọi được một phạm vi nhỏ, cho nên đằng trước cứ thế chìm trong bóng tối tĩnh mịch.

A Viên cúi đầu nhìn cái trản, suy nghĩ có nên tháo nó ra hay không.

Không ngờ ánh đèn lóe lên, giữa trung tâm bỗng hiện ra u lục.

A Viên giật mình, cảm thấy nó không ổn, lôi Thường An Tại lui về phía sau, “Cái đèn này… Có gì đó rất lạ.”

Chiếc cửa sổ phía trước mở toang, từng trận âm phong đập vào mặt, ngọn lửa bập bùng muốn tắt.

“Đây là Tê Đăng, chế từ sừng bò tót.” Thường An Tại không chút gợn sóng, “Trước đây thường dùng Tê Đăng để chiếu quỷ. Có người đồn Tê Đăng sẽ gọi quỷ đến, nhưng một khi quỷ đến, Tê Đăng sẽ biến thành màu lục.”

Như ứng với lời anh nói, ngọn đèn bỗng phụt một tiếng, ngay lúc nó tắt, ngọn lửa đột ngột bùng cháy dữ dội, chiếu sáng cả một vùng.

Mới một khắc mà xung quanh đã bao phủ màu lục quang.

“Đừng nói nữa.” Da đầu A Viên tê dại, dư quang mơ hồ nhìn bóng trắng phập phồng tiến tới, “Mau chạy thôi! Không chừng là tên ác ma đấy!”

“Không phải tên ác ma.” Thường An Tại đáp, “Không kịp rồi, nó đã thấy chúng ta, cậu càng chạy nó càng đuổi.”

A Viên cảnh giác nhìn sang, đồng tử chợt phóng đại, cậu thấy —

Một thứ thon dài như rắn, bám lên đầu gối đồng mỹ nhân, quấn quanh từng vòng, đến khi leo lên cổ đồng mỹ nhân, một cái đầu rối tung thò ra.

— Gương mặt trắng bệch, hai mắt không còn tròng đen, nhưng lại không nhúc nhích nhìn chằm chằm họ.

A Viên thấy rõ ràng thân rắn hợp nhất với cái đầu người.

Cả người ả kéo lê trên đất, không chút sinh cơ.

Ả ta nhìn họ không chớp mắt, há to miệng, cái lưỡi dài thòng thè ra dính nhớp nước dãi, xì xì thụt ra thụt vô, như một con rắn thật sự.

A Viên thấy cái nhìn con “rắn” như mạng nhện quấn chặt lấy họ, Thường An Tại vẫn vững vàng che chắn đằng trước.

Ả cổ dài nhìn chằm chằm hai người, một lát sau, bỗng cười hì hì.

Tiếng cười như một đứa trẻ, bén nhọn đáng sợ, quanh quẩn giữa không gian lầu hai.

A Viên nhịn không được che chắn lỗ tai, nhưng tiếng cười vẫn chui vào khe hở, quần người đến chết không ngừng.

Ả ta vươn cổ dò xét, đầu chĩa tới A Viên, cứ cười hì hì, cư nhiên mở miệng nói chuyện, giọng ả cũng chói tai như thế, nói năng như vẹt, “Kẻ chết thay! Kẻ chết thay!”

A Viên vô cùng kinh hãi, muốn lui về, nhưng cổ tay cậu bị Thường An Tại nắm chặt. Cậu không thể lui nữa, chỉ đành trơ mắt nhìn ả duỗi cái cổ thật dài, tuy là hướng về phía A Viên, nhưng lại trừng mắt nhìn Thường An Tại.

Ả nâng giọng the thé, “Kẻ chết thay! Kẻ chết thay!”

Đúng lúc đó, Thường An Tại đột nhiên vươn tay.

Ngón tay xinh đẹp lấp lóe tia sáng u thanh.

Anh vê bấc đèn (?).

Cổ ả ta bỗng nhiên dừng lại, sau đó há to miệng.

Chỉ một khắc sau, tiếng kêu thảm thiết vang lên, hòa cùng mấy ngụm máu lớn.

Ả không ngừng hét thảm, cố ý lắc lư đến chỗ Thường An Tại, nhưng anh không cho ả cơ hội, chỗ vê bấc đèn hướng lên trên, ánh nến u lục bập bùng giữa hai đầu ngón tay, thoáng cái bị dập tắt.

Tiếng kêu thảm thiết im bặt, ả ta trợn trắng hai mắt tròn xoe, vặn cổ uể oải ngã xuống đất.

Tiếp đó hóa thành một đống bụi mù, hòa tan vào không khí.
Bình Luận (0)
Comment