Ngôi Nhà Quỷ Quái

Chương 22

“Chuyện là như thế, chúng tôi chạy một hồi, rốt cuộc âm thanh đến càng gần, vì vậy dứt khoát trốn vô căn phòng này, định chờ hắn rời đi… Kết quả không ngờ gặp anh ở đây.”

Vu Lệ như nhớ lại hồi ức, sau khi nói xong, sắc mặt càng thêm trắng bệch, mờ mịt quay sang truy vấn, “Có thật hai người không gặp hắn bên ngoài chứ?”

A Viên lắc lắc, “Quả thật không gặp.”

Vu Lệ lại hỏi, “Thế Hứa Đồng thì sao? Đó là một cô gái trông rất xinh đẹp, anh có thấy không?”

A Viên vẫn lắc đầu, “Chưa hề gặp qua, nhưng ở dưới lầu có gặp một người.” Cậu nghe đến khúc Từ Phàm cầm sài đao, trong lòng mơ hồ suy đoán, tiếp tục nói, “Người cầm sài đao.”

“Cầm sài đao?” Vẻ mặt Tùng Võ khẩn trương, nói khẳng định, “Chính là Từ Phàm đấy!”

“Không, người kia rất gầy, giống như bộ xương khô vậy.” A Viên nói, “Là Hoàng An Chính.”

Nghe cái tên này, Tùng Võ và Vu Lệ tương đối xa lạ. Nhưng họ lại nhớ đến người có tên gọi tương tự, “Hoàng An Chính có quan hệ gì với Hoàng An Na sao?”

A Viên đáp, “Là anh trai không cùng huyết thống.”

Tùng Võ nói, “Nếu vậy, người nhập vào Từ Phàm là anh trai Hoàng An Na?”

“Tôi đã biết khi đó Từ Phàm không ổn lắm!” Vu Lệ âm trầm cắn môi, “Có phải hắn bị bám vào người, thế nên sau khi chết vẫn có thể bò lên đuổi theo chúng ta không?”

Tùng Võ nhớ đến mình lúc đó, nhịn không được run cầm cập, “… Nhưng chúng ta đâu có quen Hoàng An Chính, vì sao hắn lại đuổi theo chúng ta?”

Trải qua vô số kinh hách liên tiếp, Vu Lệ đã tỉnh táo hơn nhiều, “Bộ cậu nghĩ có thể lý giải logic điên khùng của quỷ sao?”

Tùng Võ nghẹn họng, không hé răng nữa.

“Từ Phàm quả thật bị bám vào người.” Thường An Tại rốt cuộc lên tiếng, anh không thèm nhìn hai người kia, chỉ nói với A Viên, “Bởi vì là lệ quỷ. Hoàng An Chính vẫn không thể lên được lầu hai, cho nên hắn chọn bám vào một người, coi thử có thể đi lên được không, chẳng ngờ vẫn bị đẩy xuống dưới.”

Hai mắt Vu Lệ vô hồn, giống như ma nhập, “Nói như thế, Đồng Đồng kỳ thật chưa chết. Cô ấy chỉ bị Chu Linh Linh bám vào người thôi, đúng không?”

A Viên chưa từng thấy Hứa Đồng, nhưng không đành lòng nhìn cô gái này khổ sở, an ủi, “Có lẽ thế.”

Nhưng Thường An Tại lại nói, “Hứa Đồng không bị bám vào người. Cô ta đã thành kẻ chết thay cho Chu Linh Linh. Sau đó liền đuổi theo Vu Lệ, muốn tách Vu Lệ ra, biến cô trở thành người thế thân cho mình.”

Thế thân khác với bám vào người, A Viên ngốc ngốc hỏi, “Như thế nào mới là thế thân?”

Thường An Tại không trả lời cậu, chỉ nói tiếp, “Cũng như họ thấy cái chân gãy của Từ Phàm. Hắn ngoài ý muốn mà chết, Hoàng An Chính lại không thể bám vào người chết, cho nên đành rời khỏi cơ thể Từ Phàm. Nhưng Từ Phàm ngoài ý muốn chết đi, muốn đuổi theo Tùng Võ, bởi vì Từ Phàm muốn biến hắn thành thế thân, sau đó rời khỏi nơi này, trở về âm phủ.”

A Viên cái hiểu cái không, thắc mắc đầu tiên vừa được giải, cái thứ hai lại nhảy ra, “Vì sao bọn Từ Phàm có thể lựa chọn thế thân, nhưng Hoàng An Chính và mẹ hắn dù giết nhiều người như vậy nhưng lại không thể?”

“Oán khí bọn họ quá nặng, hậu thế bất dung lệ quỷ, liên tục dùng hình thái địa phược linh* xuất hiện ở đây. Không một người sống nào có thể thay thế nổi.”

(*) quỷ dưới lòng đất.

A Viên gật đầu, “Thì ra là vậy.”

Mấy người đang nói chuyện, Vu Lệ đột nhiên duỗi tay túm A Viên, mặt đầy hoảng sợ, “Có ai nghe thấy âm thanh gì không?”

Cô vừa nói xong, căn phòng lập tức yên tĩnh.

Tùng Võ dựng lỗ tai lắng nghe, ngoài phòng im ắng, không nghe âm thanh quái dị nào. Hắn nhớ đến bộ dáng thê thảm của Từ Phàm, nếu đã đi ngang qua, sẽ không trở về nhanh như thế, hắn kéo Vu Lệ túm người không buông, “Cậu bị ảo giác thôi. Hắn mới đi ngang qua mà, đâu nhanh như thế đã…”

“Không –” Thần sắc Vu Lệ càng thêm hoảng hốt, cô giương miệng, cố gắng nuốt trôi sợ hãi xuống bụng, gương mặt vặn vẹo trừng về phía cánh cửa, “Tôi nghe thấy — Tôi nghe thấy rất rõ!”

Tùng Võ thấy cô bắt đầu điên loạn, vội ngậm miệng, giờ phút này, hắn rốt cuộc nghe rõ âm thanh đến từ bên kia.

— Soàn soạt, soàn soạt.

Hành lang không mấy rộng lớn, tiếng vang tuy cứng ngắc, nhưng tương đối thong thả, còn mang vài phần hư ảo. Rất giống tiếng dây cót rỉ sắt, lại bị người mạnh bạo đè chặt, tiếng chân vặn vẹo, từ xa truyền tới, đang tiến về chỗ này.

Vu Lệ ngậm chặt miệng, hàm răng run cầm cập, sắc mặt trắng như sắp ngất xỉu.

Tùng Võ vội vàng kéo cô chui vào cái tủ, mới vừa đóng một cánh, ngẩng đầu thấy A Viên vẫn đứng đó, hắn vội la lên, “Anh còn đứng đó làm gì, còn không mau tiến vào!”

Tủ quần áo đủ rộng, bên trong chỉ treo vài cái váy đơn bạc, bốn năm người trưởng thành chen chúc, vẫn dư sức lắm.

A Viên nhìn Thường An Tại, thấy anh gật đầu, mới lén chui vào, Thường An Tại bọc sau, thuận tay kéo cửa vào.

Hai cánh cửa một tủ, không gian lập tức chật chội.

Tủ quần áo giống như áo giáp an toàn, khi tiến vào thì hô hấp bỗng nhiên bình tĩnh trở lại.

A Viên khom chân rất khó chịu, dư quang nhìn sang Thường An Tại cao to, không khỏi thấy may mắn vì mình lùn hơn.

Tay dán tay, chân dựa chân, không gian eo hẹp thật khó chịu. Cũng may tủ quần áo có một nửa là song gỗ ngang, cho nên ít nhiều gì cũng đủ oxi hô hấp.

A Viên cúi người, thở thật chậm. Hai mắt nhìn qua khe hở.

Căn phòng rất an tĩnh, cả tiểu binh sĩ cũng ngoan ngoãn trốn trong ngăn kéo. Nhưng A Viên nhìn căn phòng trống rỗng, cảm thấy có gì đó không thích hợp, cậu xoa xoa mắt, lại nhìn sang bên ngoài, vừa chớp mắt, cậu nhịn không được ngã người về sau, chân suýt nữa đá văng cánh cửa.

Tùng Võ bị cậu dọa, lại nhớ đến Từ Phàm đang tìm bọn họ bên ngoài, nhỏ giọng trách mắng, “Anh đừng nhát gan quá được không?”

A Viên không đáp, cậu giơ một ngón tay, run rẩy chỉ về mặt tường đối diện tủ quần áo, Tùng Võ thuận thế nhìn theo —

Trên bức tường trắng tinh bỗng dưng xuất hiện một cánh cửa hình vòm!

Tùng Võ sợ hãi há miệng, hắn nghiêng đầu nhìn Vu Lệ nhắm chặt mắt, không dám kêu cô. Chỉ lặng lẽ trừng A Viên hỏi, “Sao lại thế này? Lúc chúng ta tiến vào đâu có cánh cửa đâu.”

A Viên túm chặt cánh tay Thường An Tại, nhẹ giọng run rẩy bảo, “Đó là cánh cửa thông với căn phòng đầu tiên. Tôi không ngờ, không ngờ rằng…” Bức tường đó sẽ đuổi theo họ tới tận đây.

Thường An Tại phủ bàn tay lành lạnh lên mu bàn tay cậu, thấp giọng nói, “Đừng sợ.”

A Viên bình tâm lại, yên tĩnh chờ đợi thời cơ hành động.

Hoàn chương 22.
Bình Luận (0)
Comment