Ngôi Nhà Quỷ Quái

Chương 39

Từ nông thôn trở về nhà, tiểu A Viên sốt cao, suốt đoạn đường dài bị ác mộng quấy nhiễu.

Mỗi lần nhắm mắt, lại hiện ra căn biệt thự màu trắng. Toàn bộ hoa viên hoa cỏ khô quắt, xích đu và cây cổ thụ uể oải nằm dưới đất.

Cậu vẫn bị vây ở đó, lẻ loi một mình hết trốn đông lại trốn tây. Cửa sắt dày nặng khóa chặt, ngoài cửa kính sấm sét xé rách màn đêm, mưa to tầm tã biến thiên địa trở thành một mảnh mênh mang.

Trong phòng sáng trưng, người đến người đi nói chuyện ầm ĩ, bọn họ đi xuyên qua A Viên, nhưng không một ai đứng lại nhìn cậu.

Đa số thời gian căn biệt sẽ tối đen, tiếng người phụ nữ khóc lóc và trẻ con cười khanh khách vang lên, thỉnh thoảng còn xuất hiện người đàn ông rống giận, lật bàn lật ghế rầm rầm, hay vật cùn chém qua một vật rắn, còn có tiếng máu rơi tí tách nhịp nhàng như khúc hát ru.

Kỳ quái nhất là hình ảnh khi sắp kết thúc giấc mộng, họ hợp thành một bóng đen đáng sợ, hướng về cái miệng rộng khổng lồ mọc đầy ranh nanh.

Tiểu A Viên lau nước mắt, dùng đôi chân ngắn ngủn điên cuồng chạy dọc theo đường hành lang dài ngoằn ngoèo. Cái lưỡi tanh hôi của ác thú như có như không liếm mắt cá chân cậu, sau đó dần dần xuất hiện một vết bầm tím hình bàn tay.

Ngay khi tiểu A Viên cho rằng mình sắp bị nuốt chửng, trước hành lang bỗng xuất hiện một quầng sáng mờ mờ, ca ca cậu đứng ở đó, như một linh hồn phù du.

Cậu nhóc vươn hai tay về phía bé con, cậu lập tức ào tới ôm chặt, chỉ thấy người trong lòng như một cục băng lạnh lẽo. Trên gương mặt nhỏ đầy nước không biết vì khóc hay do mồ hôi, cậu vội vàng kéo anh gấp rút nói, “Ca ca, ca ca chạy mau! Đằng sau có thứ gì đuổi theo!”

Cậu nhóc nhẹ nhàng sờ cái đầu nhỏ, “A Viên, em phải trở về.”

A Viên hỏi, “Thế ca ca định đi đâu?”

“Anh?” Cậu nhóc quay đầu nhìn đằng sau mình, chỗ hành lang có vô số bóng người dính một chỗ, họ đang tới gần hai người, nhưng anh vẫn không nhanh không chậm nói, “Anh phải đợi chúng nó.”

A Viên trừng con quái thú màu đen cực lớn, kinh hoảng rồi nhịn không được nói, “Chúng nó là ai?”

“Chúng nó nha.” Cậu nhóc mỉm cười, nụ cười anh rất lớn, khóe miệng như muốn toát ra bên tai, anh cười quỷ dị như thế, nhưng lúc buông mắt lại tràn ngập tia sáng ấm áp, “Chúng nó là thứ giao cho anh sinh mệnh tồn tại.”

Tiểu A Viên nghe không hiểu, nhưng cả người lại sợ hãi run rẩy, tuy thế cậu vẫn cố chấp nói, “Ca ca chờ chúng nó, em ở đây chờ ca ca.”

Cậu nhóc không nói gì, chỉ mỉm cười lắc lắc đầu, sau đó nhẹ nhàng đẩy cậu về sau.

Tiểu A Viên giật mình thoát khỏi cơn ác mộng, sốt cao không lùi nháy mắt nhanh chóng hạ nhiệt.

Về sau tiểu A Viên thường mơ thấy mình đang chạy về ngôi nhà màu trắng, nhưng các lầu trên đã rỗng tuếch, không còn quỷ quái, càng không thấy ca ca, chỉ có tiếng bước chân của cậu, đạp lên bậc thang mục nát, lẻ loi quanh quẩn.

Tiểu A Viên cho rằng mình không còn gặp được ca ca nữa, cậu thậm chí hoài nghi thời gian ở nhà ông bà ngoại chỉ là một giấc mơ, cậu nhóc đấy quả thật không phải ca ca cậu, mà là lão nhân gia trong miệng thâm lâm sơn tiêu.

Sự hoài nghi vẫn tiếp tục cho đến mùa hè năm đó.

Ngày ấy vừa vặn cha Nguyễn tăng ca không ở nhà ăn cơm, Nguyễn Viên sau khi tan học lớp bổ túc thì chậm rì rì trở về nhà.

Cậu đeo chiếc cặp nặng nề, một đường “truy miêu đấu cẩu”, đá hòn đá nhỏ tiêu khiển tự nhạc. Khi sắp đến tiểu khu nhà mình, cậu đang đuổi theo con mèo đen chạy trên vành tường, trong lúc vô tình, cậu bỗng nhìn thấy một hình dáng quen thuộc ở chỗ ngoặt.

Nguyễn Viên lập tức nhảy dựng, không quan tâm xông thẳng tới, cậu hô to, “Ca ca, chờ em với!”

Nhưng sau khi đi tới chỗ ngoặt, phía trước con đường trống trơn, một bóng người cũng không có.

Nguyễn Viên buồn bã đầy thất vọng, giống như cảm giác sắp có đồ chơi mới bị một chậu nước lạnh tạt cho tỉnh, cậu uể oải đi về nhà, uể oải bước lên bậc thang, lại uể oải mở cửa chính — 

Cậu thấy một chàng trai ngồi trên ghế sô pha.

Nháy mắt, đáy lòng bỗng xuất hiện một con bướm sặc sỡ. Ký ức thơ ấu âm trầm trong tích tắc hiện ra vô số sắc thái ngày xưa.

Mặc dù đã xa cách sáu năm, nhưng thời khắc A Viên liếc nhìn lập tức nhận ra anh.

Cậu nhóc năm đó đã trưởng thành. Giống như một cây trúc dài, sinh sôi nảy nở. Trên mặt cũng mang theo dáng vẻ người lớn, mặt mày thanh tuấn, khí chất sạch sẽ. Chỉ là thân thể hơi ốm yếu, chiếc áo to dày khoác trên người, vắng vẻ, giống như bọc một tầng hư vô.

Cậu mở to mắt nhìn chàng trai, muốn kêu lại không dám kêu. Chàng trai cũng nhìn cậu, nhưng mới liếc qua đã nhanh chóng dời mắt.

A Viên nhất thời không vui, ném túi sách sang một bên, chạy mấy bước đến gần anh, trừng mắt, “Anh tới nhà em làm gì?”

Chàng trai chưa kịp lên tiếng, phòng khách két một tiếng, mẹ Nguyễn bưng đồ ăn đi ra, “A Viên, về rồi mau rửa tay đi, sau đó giúp mẹ mang thức ăn ra.”

Nguyễn Viên nhìn mẹ Nguyễn, lại chuyển hướng chỉ sang chàng trai, “Mẹ ơi, anh ta là ai?”

Mẹ Nguyễn há miệng thở dốc, lúc mở miệng thì chỉ nhíu mày, “Đây là khách nhà mình, Viên Viên con sao không biết lễ phép như thế!” Bà lên giọng nói, “Con vào bếp lấy đồ ăn ra mau.”

A Viên chu miệng chạy đi rửa tay rồi chạy vào phòng bếp, một tay bưng liền hai món, chọc mẹ Nguyễn giận, “Phỏng tay bây giờ, con đi cẩn thận thôi! Một lần bưng nhiều như vậy rớt thì làm sao.”

Mẹ Nguyễn vừa dứt lời, Nguyễn Viên bỗng thấy đầu ngón tay nóng hổi, cậu vội vàng bước tới bàn, trong lúc vô ý, dưới chân trật sang một bên, mắt thấy sắp phải cống hiến đồ ăn cho đại địa, một đôi tay trắng bỗng nhiên thò ra, nhanh chóng bưng hai dĩa đồ ăn đặt lên bàn.

Ngón tay Nguyễn Viên bị phỏng, cậu mút tay, ngượng ngùng nhìn chàng trai trước mặt.

Chàng trai cao hơn cậu nhiều lắm, Nguyễn Viên phải ngưởng cao đầu mới thấy anh, khóe miệng ca ca dường như mang theo ý cười.

Cậu hậm hực quay đầu, lí nhí nói, “Cảm ơn ca ca.”

Chàng trai giơ tay xoa đầu cậu, xoay người trở về sô pha, A Viên đóng vai cái đuôi nhỏ lắc lư đi theo đằng sau. Cậu muốn nói chuyện với anh mấy câu, nhưng thiếu niên cứ tỏ vẻ lãnh đạm, ngay cả một ánh mắt cũng không chịu bố thí cho cậu.

Nguyễn Viên muốn hỏi chuyện trước đây, nhưng mới gọi một tiếng “ca ca”, mẹ Nguyễn trong phòng ăn lại lên tiếng bảo, “Đồ ăn dọn xong rồi, mau vào bàn thôi.”

Mẹ Nguyễn làm một bàn toàn thức ăn, gà vịt thịt cá chiếm đầy, so với ngày sinh nhật còn phong phú hơn.

Nguyễn Viên cầm chén há mồm, “Mẹ, hôm nay là ngày gì vậy?”

Mẹ Nguyễn không nói lời nào, chỉ liếc mắt nhìn cậu, “Ăn cơm, đừng hỏi nhiều.” Tiếp đó dùng đũa kẹp một ít thịt, tha thiết bỏ vào chén chàng trai, “Con đang trong thời kỳ phát dục, nên ăn nhiều một chút.”

Chén của chàng trai nhô lên thành một ngọn núi nhỏ, thịt viên bên trong rớt khỏi chén ục ịch lăn sang phía A Viên, anh cười khẽ, “Cảm ơn dì.”

Nguyễn Viên dùng đũa đẩy thịt viên sang một bên, cảm giác bị ngó lơ khiến cậu buồn bã. Cậu vội vàng ăn sạch một chén cơm, sau đó không vui đặt chén đũa xuống, xụ mặt quay đầu chạy thẳng vào phòng.

Nguyễn Viên đóng cửa rầm một tiếng, mẹ Nguyễn bên ngoài tức giận nói, “Sao đứa nhỏ càng lớn càng không hiểu chuyện như thế? Nguyễn Viên! Nguyễn Viên, con mau ra đây cho mẹ!”

Nguyễn Viên dán tai lên cửa nghe trộm động tĩnh bên ngoài, chàng trai dường như nói gì đó khiến giọng mẹ Nguyễn dần dần mềm mại, bảo, “Ai, đứa nhỏ này bướng bỉnh thế đấy, con đừng để nó trong lòng.”

Chàng trai đáp, “Không đâu, A Viên vẫn rất ngoan.”

Nguyễn Viên nghe xong chỉ thấy tâm hoa nộ phóng, cậu nghĩ, ca ca vẫn còn nhớ rõ mình.

Cậu kéo ghế ra cạnh cửa ngồi đọc sách, trong mắt chẳng có chữ, thất thần, hai tai như dán chặt lên cửa.

Cậu chờ anh dùng cơn nước xong sẽ chạy ra ngoài chơi, cậu muốn giải thích với chàng trai mọi chuyện, năm đó chẳng phải cậu không lời từ biệt đã đi, mà là vì ba mẹ ép cậu lên xe, vậy nên mới thành ra như vậy.

Nhưng đáp lại sự chờ đợi, cuối cùng chỉ nghe đối phương lạnh nhạt, nói chuyện với mẹ Nguyễn, “Con đi đây, cảm ơn dì đã chiêu đãi.”

Mẹ Nguyễn liền bảo, “Nếu không đủ chi phí sinh hoạt nhớ gọi dì đấy, ngày mai dì sẽ mua cho con di động để tiện liên lạc với nhau.”

Chàng trai cũng không từ chối, “Thế cảm ơn dì trước.”

Mẹ Nguyễn thở dài, “Đứa nhỏ này, sao lại khách khí với mẹ… với dì như vậy.”

Sau đó không nghe âm thanh đáp lại nữa, A Viên bấy giờ mới nóng vội, kéo cửa vọt thẳng ra bên ngoài, vội hỏi mẹ Nguyễn, “Ca ca đâu rồi?”

Đôi mắt mẹ Nguyễn hơi phiếm hồng, thò tay sờ sờ đầu cậu, há mồm muốn nói lại thôi, sau đó biến thành một tiếng thở dài.
Bình Luận (0)
Comment