Ngôi Nhà Quỷ Quái

Chương 6

Thời gian trôi qua.

A Viên trong lúc bất tri bất giác đã đến cuối hành lang, những cánh cửa gỗ được sơn trắng hai bên tường đều có khắc tên ai đó, mơ hồ như những miếng mộ bia ngoài hoang dã, sau đó là vô số âm thanh người chết oan ức, lẩm bẩm thủ thỉ bên tai.

Duy phiến đối diện với cậu, có một hàng rào sắt chắn ngang, đèn đường ngoài cửa tản ra ánh sáng mờ mờ, soi sáng khóm bụi cây um tùm, cây thụ bên bên ngoài cong cành móc thêm cái xích đu — đây chính là cửa sau thông tới hoa viên.

A Viên vươn tay mở cửa, phát ra tiếng kẽo kẹt, cậu bước ra ngoài.

Màn đêm nặng nề, một đạo sấm sét xé trời.

Xích đu đung đưa bỗng đứng yên, âm thanh sàn sạt truyền từ bụi rậm, cỏ dại um tùm chia thành hai phía, chừa ra một đường mòn uốn lượn, dường như có người đang tiến đến chỗ cậu.

Đúng lúc đó, A Viên chợt hồi thần, đáng tiếc thanh tỉnh vào giờ phút này chính là một loại tra tấn, hai chân cậu như mọc rễ bám chặt xuống đất, không thể nhích nổi nửa bước.

Cậu đành trơ mắt nhìn kẻ tàng hình dấu mình dưới màn đêm tối từng bước đến gần, thẳng đến khi xuất hiện dưới ánh sáng đèn đường nhàn nhạt —

Đuôi váy bị những cái gai nhọn xé rách tươm, búi tóc cao cũng trở nên xuề xòa, có vài nhúm tóc dính dấp trên cái trán đầy mồ hôi, nước mắt làm lem luốc lớp trang điểm, khiến dung nhan cô càng thêm tiều tuy. Hoàng An Na hai mắt ươn ướt lao thẳng vào trong lòng cậu, “A Viên, A Viên, em biết anh sẽ đến! Em biết mà!”

A Viên kinh hãi lắp bắp, lại không thể lùi về sau né tránh, giây phút này cậu đã bị quỷ bám vào người, có một lực lượng vô hình lôi kéo, thậm chí còn giơ tay ôm cô gái trong ngực: “Đừng khóc, Anna, đừng khóc. Nhìn em khóc, lòng anh đau biết mấy.” Cậu nghe thấy tiếng thở dài của mình, thậm chí mang theo tràn ngập bất đắc dĩ lẫn bi thương, cậu nỉ non nhấn mạnh tên cô gái, như muốn nhai nuốt cái tên này vào tận cốt tủy, dùng nó nuôi nấng đoạn tình duyên không thể cầu.

Hoàng An Na dựa vào ngực cậu, thút thít, “… Chúng ta đừng cãi nhau nữa nhé, A Viên, đừng cãi nữa mà. Em chỉ muốn ở bên cạnh anh thôi, A Viên… Anh dẫn em trốn đi được không?”

“Dẫn em đi? Không… Không thể, anh không thể dẫn em đi. Anna.” Hai tay cậu không thể khống chế nâng lên chạm vào khuôn mặt mỹ lệ của cô, cậu cúi đầu, ngọn đèn soi chiếu đôi mắt vô cùng mê người, như một vị vương tử nghèo túng, “Anh không thể cho em quần áo xinh đẹp, trang sức mắc tiền. Em chỉ có thể sống ở ngôi nhà chật hẹp đầy dơ bẩn, chịu đựng biết bao lời chửi rủa thô tục bên ngoài, có khi còn bị đám du côn lưu manh quấy rầy. Anh không thể ích kỷ dẫn em đi như thế… Huống chi mẹ và em trai em đều ở đây, còn cha kế nữa, ông ấy cũng rất thương em.”

“Thương ư? Ông ta chỉ thương đống tiền tài em có thể mang lại!” Giọng nói Hoàng An Na vô cùng chói tai, giữa tiếng sấm ầm ầm, cô khóc nức nở, chẳng quan tâm đến hình tượng, “Ông muốn gả em cho cái tên vay nặng lãi! Chẳng lẽ anh nguyện ý nhìn em cưới người đàn ông khác? Anh hào phóng với thứ gọi là tình yêu như vậy?”

“Gì cơ!” A Viên nghe thấy âm thanh kinh ngạc của mình, ngay sau đó trở thành nói năng loạn xạ, “Ông ấy muốn em cưới chồng? Em mới mười sáu thôi mà! Không không không, ông ta không thể làm như thế. Anh phải đi nói chuyện với ông… Không không, anh không thể. Anna, em nói với cha em xem, ông ấy sẽ lắng nghe em, ông thương em thế mà. Nếu em chịu nói chuyện, ông ấy sẽ nghe thôi.”

“Ông ta không nghe! Ông ta chẳng nghe gì đâu, trong mắt ông chỉ có tiền và công ty! Từ khi anh lớn chết…” An Na bụm mặt, nước mắt tí tách thấm ướt đầu ngón tay, trông cô thật đáng thương, “Anh không hiểu, anh không hiểu gì cả! Em sợ hắn, em sợ cái nhà này, em sợ hắn trở về. Anh không biết đâu, anh lớn…”

Ban đầu A Viên còn tưởng ‘hắn’ là chỉ Hoàng Vinh Cường, nhưng nghe tới khúc cuối lại thấy kỳ quái, hắn trở về… Ý chỉ người anh đã chết của cô? A Viên nhớ tới di ảnh ở nhà ăn mà sởn tóc gáy. Giờ phút này, thân thể cậu vẫn đang trình diễn màn kịch tình yêu, giơ tay gắt gao ôm Hoàng An Na, “Anh mang em đi, Anna. Bây giờ anh sẽ mang em đi.”

“… Không kịp nữa rồi.” Một tiếng lộc cộc kỳ quái vang lên, Anna mất tự nhiên run một cái, A Viên chỉ thấy tay mình bị nhét vào vật gì đó, cậu còn chưa kịp xem, đã bị đẩy ra thật xa.

Cậu không kịp phòng bị lui về sau vài bước, tiếng sấm sét ầm ầm bên tai, não cậu ong ong, trong nháy mắt không thể nghe thấy bất cứ âm thành nào.

Ánh đèn mỏng manh, Hoàng An Na đứng gần trong gang tấc trừng to đôi mắt, dưới khóe môi chảy một dòng máu tươi đặc sệt… Máu tươi thấm ướt một mảnh áo trắng tinh, đỏ và trắng giao nhau, sau đó khô như rỉ sắt.

A Viên lảo đảo lùi về mấy bước, cậu nghe thấy tiếng mình kêu thảm thiết! Tiếng kêu tê tâm liệt phế cơ hồ xuyên qua cả tiếng sấm nơi chân trời.

Trên mặt cậu tràn đầy đau khổ và sợ hãi, nhìn lưỡi dao rút ra từ từ, một tấc hai tấc… Hoàng An Na lung lay rồi gục xuống đất.

Phía sau cô, một cơ thể xương khô với gương mặt cực kỳ dữ tợn.

Tí tách tí tách… Máu tươi trên sài đao rơi xuống đất, uốn lượn bò tới chỗ cậu.

Trong nháy mắt, lực lượng khống chế A Viên biến mất không thấy.

Nhưng giờ muốn chạy, cũng chẳng kịp rồi.
Bình Luận (0)
Comment