Ngồi Phía Trên Cầu Vồng

Chương 16



Tập tranh giống như lò than hun lòng bàn tay Tưởng Tế Văn nóng rực. Nhưng bên trong lại là thứ không thể không dạy cho Lan Tinh, cậu cần biết cách để bảo vệ chính mình cũng như không gây tổn thương cho người khác.

Khi đến mặt sau của tập tranh, Tưởng Tế Văn không giải thích chi tiết mà chỉ vội vàng cho Lan Tinh xem qua loa. Các kiến thức trong sách được minh họa rất tốt, đơn giản mà dễ hiểu, bởi thế nên dù Tưởng Tế Văn không nói nhiều Lan Tinh vẫn có thể xem tranh để hiểu.

Lan Tinh im lặng nhìn nhìn, đôi khi đột nhiên vươn tay chỉ vào hình người trong tranh, “Này, này sao?” Cậu chỉ vào bộ vị của hình, lại chỉ bộ vị trên người mình, Tưởng Tế Văn xấu hổ gật gật đầu.

Lan Tinh rất nhanh liền thể hiện khả năng tiếp thu nhanh của mình, cậu đã có thể tự an ủi. Một buổi tối Tưởng Tế Văn ghé qua xem Lan Tinh đã ngủ chưa, gần nhất cảm xúc của cậu không ổn nên rất dễ mất ngủ. Không ngờ hắn lại thấy Lan Tinh đang nằm trên giường, quần cởi ra, tay phải ở trong quần ma sát tính khí. Tưởng Tế Văn sững sờ ở cửa, nhất thời quên lui ra ngoài. Ánh trăng sáng rọi bên ngoài, dù trong phòng không có đèn nhưng cái gì cũng thấy rõ ràng, tính khí của Lan Tinh giống như gậy nhỏ nhếch cao.

Lan Tinh quay đầu thấy Tưởng Tế Văn.

Chớp mắt, không hề có bối rối khi bị bắt gặp việc riêng tư, cũng không có bất an mà dừng lại, cậu như cũ ma sát tính khí, chỉ là vẫn không nhúc nhích nhìn chăm chú Tưởng Tế Văn. Ánh mắt Lan Tinh không trực tiếp đặt trên người Tưởng Tế Văn, nhưng hắn cảm giác được phảng phất như cậu đang dõi theo hắn.

Tưởng Tế Văn vội vàng rời khỏi phòng, lặng người ngồi trong phòng khách hôn ám đến tận khi Lan Tinh đi ra.

Lan Tinh không mặc quần, tính khí vừa bắn qua ướt sũng, cậu không để ý đến mà đi đến trước mặt Tưởng Tế Văn, vươn ra tay phải dính đầy dịch thể, “Rửa sạch, rửa.”

Tưởng Tế Văn chấn động rút khăn tay trên bàn, cẩn thận lau sạch sẽ cho cậu.

Lan Tinh tựa như phát hiện ra món đồ chơi mới, đối với việc này tràn ngập tò mò. Vừa mới được vài tuần, hầu như ngày nào cậu cũng tự an ủi, thậm chí khi ở khu an dưỡng cũng làm động tác vuốt ve khố hạ bất nhã. Lan Tinh như một đứa trẻ thuần khiết đột nhiên biến thành thiếu niên trầm mê trong dục vọng.

Nhưng mỗi người không ai cũng sẽ có thời điểm này sao. Chẳng qua bọn họ vụng trộm trốn trong ổ chăn, một mình làm loại chuyện tư mật này không để cho ai biết. Mà Lan Tinh lại không chút nào để ý đến ánh mắt người khác, quang minh chính lại làm việc cậu muốn làm, không cảm thấy xấu hổ, cũng không cảm thấy khó nói. Cậu vẽ lại chính khoái cảm của mình, những đóa hoa năm màu rực rỡ, đường cong lóa mắt cùng sắc khối trừu tượng, một thiếu niên thân thể trần trụi quay cuồng, tay triệt động tính khí chính mình. Những bức tranh này thực sự khiến người xem trợn mắt há mồm, Tưởng Tế Văn đem tất cả thu lại, nói với Lan Tinh cậu chỉ có thể vẽ chúng ở nhà.

Lan Tinh không thể lí giải, đôi mắt như tinh tú mở to nhìn Tưởng Tế Văn khiến tức giận của hắn bay sạch.

Lan Tinh của hắn tự do tự tại trên bầu trời, cậu không thể nào hiểu được những khó hiểu của nhân gian, cũng sẽ không bị lo lắng trói buộc.

Nhưng cậu đã không cẩn thận từ bên trên ngã xuống, vì thế không thể không tuân thủ quy tắc ở dưới trần.

Tưởng Tế Văn cùng bác sĩ cố gắng khiến Lan Tinh hiểu rõ việc tự an ủi chỉ có thể làm trong phòng khi có một mình. Lan Tinh không biết có hiểu họ hay không, nhưng quả thật không hề làm những động tác bất nhã đó ở khu an dưỡng nữa. Bất quá khi ở nhà cậu vẫn không để ý khi bị Tưởng Tế Văn nhìn, phòng ngủ không đóng cửa, tiếng thở dốc, đôi khi còn có thể phát ra thanh âm kì quái. Sau khi làm bẩn chăn đệm cậu đương nhiên sẽ đi tìm Tưởng Tế Văn, nói với hắn, “Chăn, đổi.” Ngẫu nhiên một vài buổi sáng, Tưởng Tế Văn không cẩn thận gặp cậu đang tự an ủi. Lan Tinh thoải mái nằm trên giường, động tác không dừng lại, ngược lại Tưởng Tế Văn lại như thiếu niên bắt đầu đến tuổi trưởng thành, hoang mang rối loạn lui ra ngoài.

Giáo dục tiểu hài tử so với tưởng tượng của Tưởng Tế Văn gian nan hơn rất nhiều. Hắn hao hết trí lực giải thích cho Lan Tinh hiểu an ủi quá nhiều là không tốt, nhưng nhìn qua một chút cũng không có tác dụng. Cuối cùng vì lo lắng cho thân thể của cậu mà mỗi tối hắn đành phải lén lút chờ bên ngoài phòng Lan Tinh, sau khi cậu phát tiết một lần liền đi vào giúp lau tay, sửa sang lại giường đệm, nói, “Một lần, chỉ có thể một lần.”

Trong không khí còn có hương vị ngây ngô của thiếu niên, hai má Lan Tinh bởi kích động mà có điểm hồng nhuận. Cậu nhìn Tưởng Tế Văn, bất mãn quệt miệng.

Vẻ mặt đáng yêu khiến Tưởng Tế Văn chút nữa bật cười, đối với Lan Tinh mà nói, khoái cảm cũng giống như một viên đường, nó khiến cậu cảm thấy thoải mái, cũng chỉ như thế mà thôi.

Tưởng Tế Văn đem tay cậu nhét vào trong chăn, thân thân trán, “Chỉ có thể một lần, ngủ ngoan nào!”

Lan Tinh ô ô nha nha một hồi rồi ngoan ngoãn nhắm mắt lại. Tưởng Tế Văn lẳng lặng nhìn khuôn mặt Lan Tinh ngủ hồi lâu rồi mới đứng dậy rời đi.

Biện pháp này có điểm hiểu quả. Hắn một lần lại một lần nói với Lan Tinh, chỉ khi nào tính khí nhếch lên mới cần tự an ủi, một lần đã là đủ. Lan Tinh dần dần bỏ được hành động tự an ủi vô tiết chế, Tưởng Tế Văn nhẹ nhàng thở ra trong lòng.

Bác sĩ từng nói với Tưởng Tế Văn, bước vào thời kì trưởng thành nam sinh sẽ có biểu hiện hứng thú với người khác phái, phải đặc biệt chú ý không chúng sẽ làm ra hành vi xấu. Lan Tinh tuy không làm ra những hành động kì quái với người ngoài, nhưng vấn đề của cậu còn khó giải quyết hơn.

Toàn bộ hứng thú về “Thân thể” trong thời kì dậy thì đều được Lan Tinh chuyển dời lên người Tưởng Tế Văn.

Cậu luôn tràn ngập tò mò về thân thể của hắn, có thể là do hắn thành thục, cường tráng hơn, tính khí cũng không hề giống nhau. Có nhiều lần Lan Tinh đột nhiên vươn tay sờ ***g ngực hoặc đũng quần Tưởng Tế Văn, cũng không quản hành động này có bao nhiêu quái dị. Tưởng Tế Văn bị cậu dọa phát hoảng, nhảy lên xấu hổ. Nói mấy lần đều vô dụng, đối với gương mặt hồn nhiên của Lan Tinh cũng không thể nổi giận. Hắn chỉ có thể cầm tập tranh nói cho Lan Tinh không được tùy tiện sờ thân thể người khác, cũng như không để cho người khác sờ chính mình.

Tưởng Tế Văn không rõ Lan Tinh có hiểu hay không. Rõ ràng ở bên ngoài cậu chưa bao giờ chạm vào người khác, nhưng ở nhà lại luôn thích chạm vào hắn.

Tưởng Tế Văn vẽ hai cái hình người, người nhỏ hơn viết tên Lan Tinh cùng với hai từ “Chính mình”, người lớn hơn còn lại viết “Ca ca”. Lại vẽ nhiều hình người khác bên cạnh, khoanh vòng vào cùng với “Ca ca”, nói “Đây là người khác”. Đoạn chỉ vào hình người của Lan Tinh, “Đây là ngươi, đây là chính mình.”

Tưởng Tế Văn lặp lại vài lần, ý muốn Lan Tinh hiểu rõ “Chính mình” và “Người khác” bất đồng.

Lan Tinh nhìn một hồi, lấy bút vẽ, đem hình người bên cạnh xóa đen đến khi chỉ còn lại cậu cùng ca ca, sau đó vừa lòng nói, “Chính mình.”

Thân cận bất thình lình làm Tưởng Tế Văn không kịp phản ứng, hắn sửng sốt hồi lâu, ôm chặt thiếu niên trong lòng.

Hắn biết hẳn là hắn nên sửa đúng nhận thức của Lan Tinh, “Chính mình” không phải ý tứ như vậy, cho dù Tưởng Tế Văn là người nhà, nhưng cũng không phải “Chính mình”.

Nhưng hắn chỉ có thể ôm chặt Lan Tinh, má ghé sát vào mái tóc mềm mại, không nói nên lời.

Chương này đáng lẽ phải up từ hôm qua nhưng ta bị MatsuJun tẩy não cả ngày (T⌓T) Nửa đêm còn nằm mơ được Jun-chan dẫn đi chơi cười tè le hột me hường phấn (;*△*;) Người đâu ra mà vừa kư te vừa xẹc xi vừa ngây thơ lại vừa quyến zổ thế không biết:bưng mặt khóc:.・゜゜・(/。\)・゜゜・.

Hai ngày tới ta đi du lịch với gia đình nên sẽ không có chương mới, gặp lại mọi người sau nghen

\(;◇;)/
Bình Luận (0)
Comment