Lục Duyên hôm nay giữa trưa lại mượn mô tô anh Vĩ đi ra ngoài đi chợ mua đồ ăn, ăn mì gói gần một tuần liền bây giờ nhìn người khác gần như biến thành mì gói luôn rồi.
Hôm nay là cuối tuần, hầu hết hộ gia đình đều đang nghỉ ngơi trong tòa nhà, mặc dù anh Vĩ tỏ vẻ ‘không thể hiểu được’ và ‘không muốn cho mượn chút nào’ với việc đi chợ rau mua đồ ăn phải đi mô-tô, cuối cùng ném chìa khóa xe cho hắn từ cửa sổ tầng ba.
“Anh Vĩ, anh sẽ mãi là đại ca của em.”
“Mau lăn nhanh đi.” Anh Vĩ đang ôm cái đầu ổ gà đứng bên cửa sổ hét lên.
Lục Duyên cách một thời gian mới đến chợ rau để mua đồ, tuy không xuất hiện nhiều ở chợ rau nhưng hắn vẫn nổi tiếng trong khu vực đó —— Danh tiếng về khả năng mặc cả siêu phàm.
Khi Lục Duyên mua xong đồ ăn từ chợ rau trở về, hắn nhìn thấy một chiếc xe khả nghi đậu trước khu phế tích khu 7. Khi đến gần hơn, chiếc xe có màu bạc, đuôi xe có logo hình đôi cánh quen thuộc.
Đây là lần thứ hai hắn nhìn thấy chiếc xe được cải tiến không phù hợp này.
Lục Duyên thả ga, chờ xe chậm rãi dừng lại, vừa lúc ngừng bên cạnh chiếc xe cải tiến.
Hắn một chân giẫm lên mặt đất, chồm tới gõ vào cửa kính chiếc xe kia, huýt sáo nói: “Đến rồi đó à?”
Cửa kính xe từ từ hạ xuống.
Ánh mắt đầu tiên Lục Duyên chú ý không phải là một đại thiếu gia nào đó, mà là cái đầu nhỏ vừa quay đầu từ trong lòng đại thiếu gia.
Lục Duyên đối mắt với một đôi mắt to ướt át.
Là một đứa bé.
Một đứa bé vẫn đang bú sữa.
Đứa bé ngừng uống giữa chừng, như thể nó bị đóng băng.
Tiêu Hành trong miệng “Ừm” đáp lại lời chào của Lục Duyên, anh vỗ nhẹ vào lưng đứa bé rất tự nhiên, một lúc sau đứa bé chớp mắt, một giọt sữa từ trong miệng trào ra: “Nấc.”
Mặc dù hình ảnh tương đối quỷ dị.
Trước hết, loại người như Tiêu Hành nhìn như thế nào cũng không giống người có đủ kiên nhẫn để chăm sóc trẻ con, luôn cảm thấy không hợp sẽ là kiểu người hành hung mấy đứa nhỏ.
Tiếng “Nấc” này đáng yêu đến nỗi Lục Duyên muốn đưa tay đến bóp mặt nó, thật ra thì hiện tại hắn cũng đang làm như vậy rồi, khi đầu ngón tay chạm vào cái má phúng phính thịt của đứa bé, Lục Duyên hỏi: “Đây là con của anh hả?”
“…”
Tiêu Hành ngẩng đầu nhìn hắn: “Anh cảm thấy có khả năng sao.”
Lục Duyên: “Khó nói lắm.”
“Không phải,” Tiêu Hành nói mặc dù anh không muốn giải thích, “đây là em trai tôi.”
Lục Duyên không nhịn được bóp hai lần.
“Nó không thích bị chạm vào.”
Còn hơn không muốn người khác chạm vào, dù chết đói nó cũng không uống một giọt sữa do người giúp việc mướn cho.
Tiêu Hành sợ đứa nhỏ sẽ lại khóc lên, khóc rồi sẽ rất phiền toái, nhưng không ngờ, khi anh vừa nói xong, đã thấy bàn tay múp míp thịt của đứa nhỏ đang nắm lấy một ngón tay của Lục Duyên, lại hướng Lục Duyên cười khanh khách.
Lục Duyên cong lên ngón trỏ bị cầm, thấp giọng trêu chọc nó, không cần biết nó có thể hiểu được hay không: “Nhóc con, xem ra ngươi cốt cách tinh kì cùng anh đây có rất có duyên, anh trai dạy nhóc chiêu võ lâm tuyệt học(*).”
(*) võ lâm tuyệt học: môn võ bị thất truyềnTiêu Hành nói một cách lạnh lùng: “Dù là đàn ghi-ta sao.”
“…” Lục Duyên nói, “Không bỏ qua được hả?”
Chờ Tiêu Hành ôm đứa bé từ trên xe xuống, Lục Duyên cũng đậu xe máy vào trong ga-ra, nói là ga-ra thực ra là một cái lều nhỏ anh Vĩ tự lấy một tấm bạt nhựa rách để ở một chỗ.
Sự đơn sơ lộ ra hơi thở nghèo khiếp xác.
“Đây là cái gì?” Tiêu Hành liếc nhìn tấm bạt, “Lều che mưa?
“Ga-ra.”
Lục Duyên rút chìa khóa xe, lấy hai cái túi treo ở đầu xe, giới thiệu: “Cái khôn của dân lao động nghèo, che mưa chắn gió không có gì vấn đề, nhưng gặp bão cũng thì chịu không nổi, phải đem xe khiêng vào nhà. “
Lần trước Tiêu Hành cũng không để ý lắm, ngày đó mới biết Tiêu Khải Sơn có con riêng, Tiêu Khải Sơn đưa cho người phụ nữ kia một khoản tiền rồi đuổi đi, về phần đứa nhỏ, sau khi hoàn tất các thủ tục nó sẽ được gửi đi nước ngoài.
Có đứa con ngoài giá thú nếu truyền ra ngoài cũng không dễ nghe, lợi dụng hoàn cảnh gửi đi nước ngoài cũng tốt.
Anh đã đánh nhau một trận với Tiêu Khải Sơn.
Lúc chạy ra ngoài cả người đều ngán ngẩm.
Lục Duyên đi phía trước, đến lầu ba thuận tiện trả chìa khóa xe: “Anh Vĩ, cho anh ăn một quả cà chua lớn, ăn không?”
“Chú hơi bị bần đấy,” Anh Vĩ trước tiên vươn một tay qua khe cửa, sau đó mở cửa ra, “Chờ một chút, người anh em này nhìn hơi quen mắt, đây không phải là người lần trước chú bắt nhầm sao.”
Chuyện bắt nhầm người đến giờ nhắc lại vẫn thấy xấu hổ.
Cả Lục Duyên và Tiêu Hành đều muốn bỏ qua chủ đề này.
Nhưng anh Vĩ nhìn họ, nói: “Chính là không đánh không quen nha, giang hồ tương phùng chính là duyên số … Ai, nhóc này dễ thương ghê.”
Anh Vĩ người này lớn lên cao lớn thô kệch, đòi nợ quanh năm trên người khí chất uy nghiêm, không nói đến cơ bắp, cười rộ lên vẫn giống cười như không cười, vừa đến trước mặt nhóc con muốn chọc ghẹo nó một chút, lại khiến nó khóc ré lên.
“…”
Chuyện không may là khi họ đến, 601 lại về muộn hơn mọi khi, không thấy ai ra mở cửa.
“Chắc là chút nữa mới về, nếu không thì vào trong ngồi xuống một lúc đi” Lục Duyên mở cửa chỉ vào đứa bé trong tay Tiêu Hành “Nó cứ khóc thế này, không có cách gì sao?”
Tiêu Hành thực sự không giỏi dỗ trẻ con, cùng lắm chỉ chụp hai tấm hình thôi.
Thường ngày nhìn đứa nhỏ ngoan ngoãn, lúc khóc chẳng khác nào ma quỷ giáng thế.
Khóc nhiều đến nỗi làm cái đầu người ta to lên gấp đôi.
Lục Duyên đem bát đĩa đặt vào trong bếp, vừa đi ra liền thấy Tiểu Hành lạnh lùng nói với đứa nhỏ: “Không khóc.”
“Không khóc, nghe không hiểu hả?”
Lục Duyên không nhịn được nữa, “Anh ngại nó khóc còn chưa đủ lớn hả?”
Tiêu Hành sốt ruột nói: “Anh tới đi?”
Lục Duyên phát hiện mình và thiếu gia luôn cùng nhau có phản ứng hóa học kỳ diệu, ví dụ như chưa đến hai câu liền có thể bị sặc.
“Tôi tới ngay, tôi tới ngay.”
Lục Duyên nói: “Anh không có kiến thức làm thế nào để xoa dịu trái tim bị tổn thương của những đứa nhỏ yếu ớt hả?”
Dù đã buông lời nhưng Lục Duyên chưa bao giờ dỗ trẻ con, có thể tư thế cũng ôm sai, đứa nhỏ khóc còn dữ dội hơn.
Hắn điều chỉnh lại tư thế, vẫn khóc.
Lục Duyên thật sự không nghĩ ra được chiêu nào, là một thanh niên ưu tú ở thời đại mới, co được dãn được, lập tức thay đổi lời nói: “… Tôi cảm thấy anh dỗ cũng không tồi.”
Đáp lại hắn chính là một tiếng cười lạnh của Tiêu Hành.
Tiêu Hành dựa vào cửa, nhìn hắn: “Anh không phải rất có năng lực sao?”
Coi thường ai đó.
Có thể không sử dụng giọng điệu chế giễu này không?
Cũng không nhìn xem hiện tại ai đang ở trên lãnh thổ của ai hở?
Lục Duyên vỗ vỗ lưng đứa nhỏ, cảm thấy chính mình phải tìm về tôn nghiêm.
Một ý tưởng khả thi chợt lóe lên trong đầu Lục Duyên, hắn hắng giọng định hát thử một bài đồng dao.
Với tư cách là ca sĩ chính của một ban nhạc, mặc dù hắn có một kho tàng phong phú nhưng nếu tính theo thể loại, có thể được coi là người có thể nói tám thứ tiếng. Nhưng không có nhiều bài hát thiếu nhi, nghĩ mãi cũng chỉ nghĩ ra được một bài, vẫn không nhớ được lời nên chọn đoạn rồi bắt đầu hát.
Giọng Lục Duyên không phải đặc biệt mềm mại, rất dễ nhận biết, đặc biệt là khi hát trầm, giọng hơi hạ thấp âm độ cũng hơi đơ.
Giống như một ly rượu vang, tinh tế lại ấm áp.
Nhưng bây giờ một giọng như vậy đang hát: “… một con ếch nhỏ hạnh phúc, lý lý lý lý phá pháp.”
“Một con ếch nhỏ hạnh phúc.”
“Chú ếch nhỏ.”
“Ộp ộp ộp.”
Tiêu Hành: “…”
Đứa nhỏ lại khóc hai lần, đến khi Lục Duyên hát “Ộp ộp ộp.”, nó khóc nấc một cái, sau đó tiếng khóc dần dần ngừng lại.
“Nhìn thấy chưa,” Sau khi hát xong Lục Duyên nhướng mày nhìn Tiêu Hành, “Học bài này đi.”
Lục Duyên không cần đến trường học thế khoá nữa, hắn trở lại trang phục ban đầu, đinh tán lông mày hắn đeo hôm nay là một chiếc vòng kim loại nhỏ.
Rất ngầu.
Tất nhiên, sẽ còn tuyệt hơn nếu không hát.
Lần trước Tiêu Hành không có vào, lần này trời xui đất khiến lại đến tòa nhà này, anh lơ đãng đánh giá căn phòng, tuy diện tích nhỏ nhưng sạch sẽ gọn gàng. Mặc dù người đàn ông này chơi ghi-ta rất tệ, nhưng có không dưới ba cây ghi-ta trong phòng, một trong số đó có hình Lục Duyên.
Anh liếc qua đống đĩa CD trên tủ.
Do diện tích nhỏ, phòng ngủ và phòng khách phân cách không quá rõ ràng, anh nhìn thấy Lục Duyên ném một chiếc quần jean lên giường, trên tường đối diện giường là một tấm áp phích —— Ban nhạc Vent.
Trên sân khấu, giọng ca tóc dài màu lúa mạch, chân dẫm lên loa trong tư thế duy ngã độc tôn(*).
Toàn cảnh rất tối.
Ánh sáng đỏ yêu dị rơi khỏi người hắn.
“Đó là anh?”
“A,” Lục Dung nhìn theo ánh mắt của anh, “Ừ, năm ngoái.”
“Chỉ là ban nhạc chỉ còn lại hai đồng đội?”
“Anh có ý kiến gì không?”
“Không.”
“Này,” Lục Duyên phát hiện đứa nhỏ đã ngừng khóc, nhưng sau khi nhắm mắt lại không mở ra nữa, trên mi còn đọng nước mắt. “Nó ngủ rồi?”
Tiêu Hành đang định nói ‘Đưa nó cho tôi’ thì nghe thấy tiếng giày cao gót giẫm lên đất,cùng với một trận lách cách của chìa khóa.
Người phụ nữ 601 kia vẫn ăn mặc như thường lệ, váy ngắn, trang điểm đậm, trên người nồng nặc mùi rượu.
Có lẽ cô đã uống quá nhiều, nhét chìa khóa vào lỗ vài lần vẫn không vào. Cuối cùng, cô đạp cửa, từ từ ngồi xổm xuống, tìm hộp thuốc lá từ túi xách của mình, tựa lưng vào cửa cố gắng tỉnh rượu.
Sau đó bên tai cô nghe thấy một giọng nói lạnh lùng: “Con của cô, còn muốn hay không.”
Ngón tay người phụ nữ đang bật lửa run lên, ngọn lửa đốt trên ngón tay.
Trước khi Tiêu Hành đến, anh không thể hiểu người phụ nữ này nghĩ gì, thậm chí không thể tìm ra tên thật của người phụ nữ này, cô ấy được gọi là Tiểu Liên trong hộp đêm này, cô ấy lại trở thành Nam Nam ở một chỗ khác.
Tìm mấy địa điểm mới tìm ra địa chỉ chính xác.
Sau khi sinh đứa bé xong liền gửi nó về nhà họ, ngoại trừ số tiền mà Tiêu Khải Sơn đưa cho cô ấy, chuyện khác cũng không làm, không giống như những người khác liên tục gây rối không ngừng, yên lặng lạ thường.
Lục Duyên đang đứng ở cửa ôm đứa bé trong tay, không muốn nhúng tay vào việc nhà của người khác, lúc nhất thời tiến cũng không được lui cũng không xong, nhưng hắn nhận thấy được người phụ nữ đang nhìn đứa bé.
Lục Duyên nghĩ, nếu đứa bé này là em trai của anh ta.
Người phụ nữ này lại là mẹ của đứa bé.
Vậy thì người phụ nữ này là …
Không, tuổi này không đúng.
“Con gì?” Người phụ nữ thu lại ánh mắt, chậm rãi đứng lên, nói: “Tôi không có con.”
“Các người tìm nhầm người rồi.”
Người phụ nữ nói rất nhỏ, châm thuốc, lúc hút thuốc nheo lại đôi mắt, cặp mắt kia vốn được trang điểm đậm nên không thể nhìn rõ được đôi mắt ẩn hiện trong làn khói lượn lờ.