Ngôi Sao Bảy Cánh

Chương 30

Thiếu niên cũng không điên cuồng như mấy người xung quanh, cậu đánh đàn rất lạnh lùng, ánh mắt trầm xuống, ánh sáng như thần tụ lại trên người khiến cậu cực kỳ chói mắt.

Trong vài giây cuối cùng của video, người chơi ghi-ta dường như nghe thấy tiếng la hét dưới khán đài hơi nghiêng đầu về phía máy quay.

Ánh sáng dần dần hiện rõ mặt thiếu niên.

Bề ngoài có chút quỷ dị không có thể miêu tả thành lời, ánh lên mi tâm mảnh mai sắc bén.

Mặc dù sự thật này không thể tin được, nhưng chắc chắn người rực rỡ trên sân khấu, mang theo một cây đàn ghi-ta, đánh nhanh như nuốn bay lên.

Là Lục Duyên.

Quá trình phát lại video chưa đầy mười ba giây đã kết thúc.

Lục Duyên vô thức nắm chặt tay đặt ở thành bàn, ngón tay cuộn tròn nắm lấy tờ giấy nháp bên dưới.

Hắn không biết đoạn video này ở trong máy tính như thế nào, trong phút chốc mọi suy nghĩ và nhận thức đều mờ mịt lùi về phía sau, đầu óc trống rỗng, đồng thời dường như có vô số sợi tơ vướng vào nhau, chỉ có điều hình ảnh vừa rồi không ngừng phát lại.

Trong lúc nhất thời không ai nói chuyện.

Cho đến khi hắn nghe thấy tiếng “Cùm cụp” của chiếc bật lửa.

Tiêu Hành nhìn chằm chằm vào “tập tài liệu không xác định” một lúc, dùng ngón tay ấn vào chiếc bật lửa một cách vô thức, rồi hỏi: “Anh?”

Lục Duyên dần dần tỉnh táo lại, nhưng đầu óc vẫn còn đang rối bời, buột miệng nói: “Em trai.”

“…”

Tiếu Hành ‘ À ’ một tiếng: “Em trai anh chơi ghi-ta không tồi.”

Hơn cả không tồi.

Ngay cả khi Tiêu Hành không thành thạo ghi-ta, cũng có thể phân biệt hay giở.

Trạch Tráng Chí lúc trước đặc biệt bỏ tiền ra thuê một giáo viên dạy ghi-ta, nghe nói cái gì mà tốt nghiệp Nhạc viện, nói ngắn gọn là người có lý lịch khá tốt, sau khi học vài khoá, cậu ta cảm thấy mình chưa đủ tốt nên đã lôi kéo anh và Khâu Thiếu Phong đến xem cậu thể hiện kỹ năng chơi đàn của mình.

Tiêu Hành nhớ rõ anh lúc đó nằm trên ghế sô-pha trong góc, nhặt một cuốn sách ghi-ta từ bên cạnh che mặt ngủ, giáo viên tốt nghiệp với bản lý lịch đẹp đẽ tự thể hiện một đoạn —— Trình độ đôi tay của vị trong video vừa rồi tốt hơn nhiều so với người mà anh nghe trước khi chìm vào giấc ngủ với cuốn sách ngày hôm đó.

Lục Duyên đột nhiên thả tay, một chân giẫm trên mặt đất, cúi người, di chuyển con chuột vào dấu ‘ X ‘ đỏ, muốn tắt máy: “Tôi cũng cảm thấy em trai của tôi rất trâu bò.”

Nhưng mà, không biết là do vị trí không tốt hay do chuột không nhạy, Lục Duyên hoàn toàn không thể điều khiển chuột, đầu cắt cứ quẩn quanh chữ ‘ X ‘, bấm vào mấy lần vẫn không đóng được.

“Con trai ngốc, có biết dùng máy tính không vậy?” Bên tai là lời lạnh lùng của Tiêu Hành.

Hỗn loạn trong đầu Lục Duyên tạm thời đình chỉ, mở ra một khoảnh khắc “tự do”. Cái loại nhàn hạ này xuất phát là hắn hiện tại không phải nghĩ cái gì khác, chỉ muốn mắng ngược trở lại.

“Fuck.” Lục Duyên gần như ném con chuột vào mặt Tiêu Hành.

Hắn còn nhấn mạnh: “Máy tính này là, của, lão, tử!”

Lục Duyên nói xong.

Giây tiếp theo ——

Tay Tiêu Hành phủ lên

Tiêu Hành thả bàn tay đang cầm bật lửa ra, đặt tay lên mu bàn tay Lục Duyên.

Lúc anh phủ lên, phát hiện bàn tay Lục Duyên không chỉ có lạnh, lạnh đến thấu xương, vẫn đang run rẩy.

Tiêu Hành không nói gì thêm, chỉ dùng tay di chuyển con chuột hai lần, Lục Duyên cảm thấy có một lực ấn nhẹ nhàng, sau đó đầu cắt trên màn hình ổn định, vừa lúc ấn được vào ” X “.

Đầu ngón tay thô ráp và ấm áp của nam nhân nhẹ nhàng dán lên khớp xương đầu tiên của ngón trỏ.

Tiếng con chuột vang lên.

Màn hình máy tính được chuyển trở lại màn hình nền.

Nhưng mà, sau khi tắt video, hình ảnh trong video vẫn từ từ hiện ra trước mắt.

Nói đó em trai hắn thì quỷ mới tin, người bình thường sẽ không tin cái loại truyện đó, cái cớ quá mức không xong.

Lục Duyên hít sâu một hơi.

Tiêu Hành chắc chắn sẽ không tin cái loại chuyện ma quỷ như vậy.

Người hàng xóm của anh mua một cây đàn ghi-ta đắt tiền như vậy.

Có thể viết bài hát, nhưng chơi ghi-ta tệ quá.

Sức lực lại giống tiểu cô nương.



Tiêu Hành cuối cùng giống như vô tình liếc nhìn cổ tay của Lục Duyên, từ góc độ này, anh có thể nhìn thấy hình xăm ở bên trong cổ tay, từ hình xăm màu đen đâm ra một góc.

“Tôi trước đây đã muốn nói,”Tiêu Hành thả tay ra, ngả người ra sau như thể không có chuyện gì xảy ra, giống như anh tin vào chuyện ma quỷ đó, nói với giọng điệu như thường lệ, “Màn hình chính của anh có thể thay đổi được không?”

Màn hình máy tính của Lục Duyên là ảnh chụp ban nhạc của họ. Nói là ban nhạc cũng không đúng lắm, hắn đang ở rất gần màn ảnh, một vài thành viên khác đang chen chúc trong góc, nhỏ yếu, mơ hồ và đáng thương.

Về cơ bản màn hình đã bị Lục Duyên chiếm giữ.

Mỗi lần Tiêu Hành đóng trang đi ra, đều có thể nhìn thấy Lục Duyên ngồi xổm trên loa, trong miệng cắn một đóa hoa hồng, tà mị nhìn anh: “…”

Đề tài bị thay đổi.

Lục Duyên chưa sẵn sàng đối mặt với quá khứ ầm ĩ, thở phào nhẹ nhõm. Hắn chưa bao giờ cảm thấy cái miệng chế nhạo của Tiêu Hành nghe thoải mái đến thế: “Tôi cảm thấy rất đẹp trai mà, không thể. “

“Đoạn video này …” Lục Duyên một lát sau mới nói, “Ở đâu tới, có thể tra ra không?”

“Có thể, anh muốn tra sao?”

Lục Duyên chắc chắn mình sẽ không lưu đoạn video từ bốn năm trước vào máy tính.

Lục Duyên ‘ Ừm ‘ một tiếng.

Tiêu Hành đứng thẳng dậy, đặt một tay lên bàn phím, mở ra thông tin của tập tin không xác định hai ba lần.

“Nguồn của tệp nằm trong tệp đính kèm của hộp thư,” Tiêu Hành không chút để ý mà ngẫu nhiên chọn nguồn từ một đống thông tin. “Có thể là do vô tình nhầm lẫn, hoặc anh trước đó đã cài đặt chức năng lưu trữ và tải xuống tự động.”

Tiêu Hành vuốt xuống, thấy hộp thư là một trong những phần mềm rác mà anh vừa xóa.

Đó là một hộp thư tiện lợi phổ biến cách đây vài năm, đã dần dần biến mất khỏi thị trường do có quá nhiều virus và lỗi, hơn nữa xét từ góc độ thời gian sử dụng, Lục Duyên đã mấy năm không sử dụng.

Tiêu Hành truy tìm đến cùng, tìm thấy một loạt hòm thư tài khoản, anh lấy giấy và bút mà Lục Duyên vừa dùng viết lung tung lên, sao chép lại dãy số và tiếng Anh, cuối cùng đóng nắp bút, nói: “Đây là người gửi.”

dap1234567.

Tiêu Hành không nói thêm nữa, trước khi tắt máy rời đi còn đưa tay vỗ vỗ đầu hắn: “Con trai, đi đây.”

“…”

Lục Duyên nói: “Lăn.”

Sau khi Tiêu Hành rời đi, căn phòng trở nên trống rỗng.

Lục Duyên trước tiên hút một điếu thuốc, châm thuốc, ném bật lửa lên bàn, sau đó cầm mảnh giấy lên, theo khói thuốc nhìn mấy chữ tiếng Anh, cuối cùng liên kết với khuôn mặt non nớt lại với nhau.

Là một cậu bé năm ba sơ trung luôn chạy sau mông hắn khi mới bắt đầu vào ban nhạc.

Cậu bé đó là một tài năng rất tốt, đặc biệt là sau khi Lục Duyên dạy cậu chơi ghi-ta, kỹ năng của cậu đã tiến bộ vượt trội.

Bên tai phảng phất vang lên ở thời kỳ vỡ giọng, thanh âm khàn khàn, lải nhải đuổi theo hắn nói: “Em nghe nói anh là người chơi đàn giỏi nhất.”

“Một ngày nào đó em sẽ chơi tốt hơn anh luôn!”

“Toán và tiếng Anh năm nay em không vượt quá 60 điểm, nhưng điểm kém cũng có lợi… Mẹ em không muốn em học cái này, nhưng bà nghĩ thông rồi, chỉ cần sau này có thể vào đại học, đại học gì cũng được. Chờ em thi đậu Nhạc viện, lúc đó em sẽ lại đến tìm anh, nghiêm túc đó! ”

Lục Duyên nằm xuống giường, nhắm mắt lại.

Trước mắt một mảnh tối đen, nhưng khuôn mặt vẫn nổi lên rất rõ ràng, ca sĩ chính thấp bé, người chơi bass, người chơi keyboard …

Đó là ban nhạc đầu tiên hắn chính thức tham gia.

Hắn vẫn nhớ cái tên, khá ngây ngô, gọi là Trái tim đen.

Mặc dù trước đó cao trung đã thêm vào hai ban nhạc, ban nhạc trong khuôn viên trường do học sinh thành lập không tồn tại được lâu, tan rã trong vòng nửa năm. Nói tan rã cũng không đúng, thật ra lúc đó không có khái niệm “tan rã”, nhưng mọi người dần dần không còn diễn tập nữa, diễn tập lúc nào cũng thiếu người.

Sau khi lên năm cuối cao trung, chơi ban nhạc trở nên chính thức hơn, bắt đầu đến các quán bar biểu diễn để kiếm tiền trang trải cuộc sống.

Lúc đó hắn như thế nào?

Lục Duyên nhớ hắn đã ngủ trong phòng thay đồ quán bar vào cuối tuần và ngày lễ, nghe đi nghe lại một bài hát, đặc biệt là câu trong đó: just gotta get out, just gotta get right outta here.

(Tôi phải ra ngoài, tôi phải trốn khỏi nơi này)

Lục Duyên đang suy nghĩ miên man, cảm thấy có chút buồn ngủ, nhưng cảnh tượng cuối cùng hiện lên trong đầu hắn là một căn phòng KTV tối.

Trên bàn tứ tung ngang dọc mà bày một loạt bình rượu.

“Hắn đang tính biểu diễn gì vậy, chơi đàn nát như vậy, hắn nghĩ hắn ——”

Lục Duyên đột nhiên mở mắt ra khi đó, buồn ngủ hoàn toàn biến mất.

Thời gian dường như chậm một cách lạ thường trong đêm tối im lặng này, Lục Duyên nằm xuống hơn nửa giờ, cuối cùng mới đưa tay lên với chiếc điện thoại bên cạnh gối.

Sau khi quét trang mạng một lúc, hắn nhấp vào khung trò chuyện, do dự một lúc, cuối cùng nhấp vào avatar đen.

Lục Duyên nhìn vào avatar đen, ngón tay tiến vào vạch.

Nhưng nghĩ lại thì không có gì để nói.

Hắn liên tục vào giao diện nhập, sau vài phút, tin nhắn Tiêu Hành đến trước.

[Tiêu Hành]:?

[Tiêu Hành]: [Hình ảnh]

Tiêu Hành gửi đến là một ảnh chụp màn hình có một lời nhắc [đang nhập …] bên cạnh từ “Cẩu nhi tử”.

[Tiêu Hành]: Mất nửa ngày, đang viết bài luận đấy à?

Lục Duyên trong một lúc không biết mình nên tập trung vào ghi chú “Cẩu nhi tử” hay hỏi không có việc gì thì nhấp vào khung thoại làm gì. Rõ ràng là không có cách nào hỏi câu tiếp theo … Nhìn khung chat của Tiêu Hành rất lâu.

Lục Duyên vẫn không nghĩ ra phản hồi như thế nào.

Nói tôi rảnh rỗi quá nên chán sao?

Hay tôi trượt tay?

Lục Duyên đang suy nghĩ thì điện thoại trong tay rung lên hai lần, cuộc gọi thoại của Tiêu Hành được gọi đến.

“Còn chưa ngủ?” Giọng nói của Tiêu Hành vốn lười biếng, nhưng giờ phút này ước chừng đang nằm ở trên giường, âm thanh trầm thấp hơn, truyền ra qua ống nghe tựa như đang nói chuyện bên tai.

Nhưng mà, anh tiếp tục nói: “Viết văn gì vậy … bố yêu của con à?”

Lục Duyên: “…”

Giọng nói này thật mù quáng.

Sau khi im lặng một lúc, cả hai bắt đầu trò chuyện với nhau.

Lục Duyên hỏi: “Anh ghi chú cái gì vậy hả?”

Tiêu Hành: “Không thích à?”

Lục Duyên chỉ có một câu nói: “… Sửa lại cho lão tử.”

Tiêu Hành: “Sửa cái gì?”

Lục Duyên: “Đổi thành anh Duyên.”

“Duyên cẩu?”

“Anh Duyên! Fuck!”

Tiêu Hành cười.

Giọng nói phát ra từ điện thoại khác với cuộc trò chuyện trực diện thông thường.

Quá gần.

Rõ ràng là bị ngăn cách bởi khoảng cách giữa hai bức tường và một lối đi, nhưng chưa bao giờ cảm thấy gần như vậy, tất cả các giác quan đều được khuếch đại vô hạn bởi giọng nói thì thầm bên tai.

Lục Duyên thậm chí có thể cảm nhận rõ ràng từng âm thanh phát ra giữa môi và răng khi Tiêu Hành nói, hắn cũng nghe thấy âm cuối kéo dài ra. Giọng điệu của người đàn ông luôn lười biếng, chìm đắm với màn đêm như mực này.

Kết thúc cuộc trò chuyện, cả hai đều không lên tiếng.

Không ai yêu cầu cúp máy.



Thời gian nói chuyện cứ thế trôi qua từng phút.

Lục Duyên nằm trên giường trong một gian phòng không có đèn, tiếng thở dốc của Tiêu Hành bên tai vang lên.

Tác giả có chuyện muốn nói: dap: Ta cuối cùng cũng nghĩ được … ba chữ cái.
Bình Luận (0)
Comment