——Không phải sợ, không cần trốn. ——Anh vẫn rất lợi hại.
——Anh đã làm rất tốt.
——Không phải sợ, không cần trốn.
Lục Duyên lấy tay che mặt, vùi đầu thật sâu.
Phần được tóc gáy dài che đi trắng hơn những chỗ khác một chút, làn da được ánh đèn trong phòng khách chiếu vào trắng đến chói mắt.
Chất lỏng ẩm ướt rơi giữa các ngón tay.
Khi Lục Duyên khóc, không có một âm thanh nào, yên tĩnh đến lạ thường.
Hắn dừng lại một chút, trầm giọng nói: “Tôi muốn nghe gọi là anh Duyên.”
Tiêu Hành dừng lại.
Lục Duyên khẩu khí không ổn định, đối với vấn đề không liên quan này khẳng định không ngờ tới, hắn buông tay ra, khi ngẩng đầu lên lần nữa, trên mặt không có dấu vết mới khóc, chỉ hai hốc mắt còn đỏ bừng.
“…”
“Để ý mặt mũi đi,” Tiêu Hành thuận tay rút khăn giấy che lên mặt hắn, “Ai chẳng có vấn đề lớn nhỏ phải không?”
Khi Tiêu Hành nói từ “nhỏ”, cố ý dừng lại một giây.
Lục Duyên lấy xuống mảnh giấy, nghĩ đến hắn ‘ nhỏ ‘ hơn người trong chứng minh thư hai tháng, nói: “Lăn đi cho lão tử.”
Sau khi đuổi Tiêu Hành về lại máy tính gõ bàn phím, hắn ngồi đó vài phút, đứng dậy đi vào bếp đun nước nóng, chờ đến khi nước sôi thì vào phòng tắm.
Phòng tắm nhỏ đến mức chỉ cần nâng khuỷu tay lên cũng có thể đụng vào gạch men sứ.
Nước xối lên người, Lục Duyên nghĩ: Mẹ nó sao mình lại khóc chứ?
Lại khóc trước mặt Tiêu Hành.
So với khó xử sau khi mới nhận ra, Lục Duyên tắt vòi hoa sen, phát hiện một sự kiện còn xấu hổ hơn trước mắt: Hắn không lấy quần áo.
“…”
Loay hoay vài giây, Lục Duyên mở cửa phòng tắm.
Tiêu Hành đang kiểm tra mã.
Hút xong điếu thuốc cuối cùng, chỉ có thể cầm bật lửa châm lửa, vừa ấn xuống một tiếng “cạch”, thả tay ra thì đã nghe thấy tiếng từ đằng sau: “Này.”
Tiêu Hành quay đầu lại, đối mặt với một khe hở.
“Giúp tôi lấy quần áo.” Khe hở kia nói.
Lục Duyên không nhìn thấy Tiêu Hành ở đâu, nhưng hắn có thể nghe thấy tiếng kéo ghế trên mặt đất khi Tiêu Hành đứng dậy, sau đó là tiếng bước chân từ xa đến gần.
Khi bước chân đến gần, Lục Duyên đưa tay ra.
Tiêu Hành đứng ngoài cửa, giọng đều đều hỏi: “Muốn sao?”
Lục Duyên có một dự cảm xấu.
Quả nhiên, giây tiếp theo, giọng điệu lười biếng của người đàn ông lại nói: “Gọi ba đi.”
“…”
Tôi, gọi, ba, á.
Lục Duyên nhịn xuống một vạn câu thô tục.
“Anh làm người không tốt chút nào.” Lục Duyên nói.
Tiêu Hành chẳng qua chỉ đang trêu chọc hắn thôi, anh cười rồi nhét bộ quần áo vào tay Lục Duyên, trước khi buông ra còn nhắc nhở hắn: “Điện thoại của anh đang đổ chuông.”
Lục Duyên thay quần áo, mở cửa đi ra ngoài, điện thoại bên cạnh ấm nước vang lên mấy lần.
Hắn cầm lên, thấy một vài cuộc gọi nhỡ.
——Đội trưởng Hắc Đào.
Tiêu Hành quay đầu nhìn hắn: “Có việc gấp?”
“Không có.” Lục Duyên nói.
Trong cái thời đại này liên lạc cơ bản dựa vào Internet, gọi điện không phải việc gấp thì là cái gì.
Lục Duyên giải thích: “… Hắn ta bị tôi kéo vào danh sách đen rồi, ngoài trừ gọi điện thì không có phương thức liên lạc nào khác.”
Tiêu Hành: “Kéo đen?”
Lục Duyên trước đó đã liên hệ riêng với nhiều người để đào góc tường(*), sau thì để phát triển công trạng bán bánh kem, hắn đã liên hệ với từng thành viên ban nhạc ở thế giói ngầm, không ít người bị kéo vào danh sách đen.
(*)Đào góc tường: dụ người khác về phe mình– Gần đây sống thế nào?
– Không đi ăn máng khác à.
– Chúng ta là anh em nhiều năm như vậy, cậu tìm tôi chỉ vì loại chuyện này sao?
–?
– Chuyển khoản 19,9 cho cậu trước.
- [Chuyển khoản]
Sau khi nhận tiền, Lục Duyên trả lời: Là thế này, tôi có vài cái bánh ngọt, ngày mai giao cho anh sau.
…
Tiêu Hành, người đã được trải nghiệm phương thức mua bán của Lục Duyên, sau khi nghe xong thì gõ tay hai lần vào bàn phím, trong lòng thì nghĩ thực sự phong cách Lục Duyên trước sau như một.
Lục Duyên vốn dĩ đã dự kiến không có gì nghiêm trọng, nhưng khi hắn gọi lại, sự việc lại ngoài dự kiến của hắn, đội trưởng Hắc Đào bắt máy ngay, đầu tiên cười to ba tiếng: “Ha! Ha! Ha!”
Lục Duyên: “… Anh bị điên rồi à?”
Đội trưởng Hắc Đào thực sự vui mừng, không nhịn được lại hét lên: “Ha! Lục Duyên, ngày mai Hoàng Mao kia đã đồng ý sẽ đến quán bar Thế Giới Ngầm biểu diễn với chúng tôi rồi đó nha. Nếu nhóm V của cậu chịu thua rồi, thì tôi nói cho cậu biết.”
Lục Duyên hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Đội trưởng Hắc Đào bị hắn áp bách quá lâu rồi, vất vả lắm mới nắm bắt được cơ hội, phải khoe khoang cho đã chớ.
Đội trưởng Hắc Đào lược bỏ luôn câu “Phải mất năm trăm mới mời được Hoàng Mao đến, hơn nữa bản thân tên Hoàng Mao kia tạm thời cũng không có ý định gia nhập ban nhạc của bọn họ” cái này mới là tin mấu chốt, cho nên bắt đầu mặc sức tưởng tượng: “Chỉ cần làm cậu ta cảm thụ được mị lực của ban nhạc, cuối cùng chắc chắn sẽ chọn ban nhạc của chúng tôi thôi! “
Lục Duyên đổ nước nóng vào mì ăn liền: “Nói lời tạm biệt vẫn chưa có muộn đâu.”
Đội trưởng Hắc Đào: “Tôi rất có tự tin nha!”
Lục Duyên không nói chuyện.
Đội trưởng Hắc Đào nổi điên một mình, anh ta miễn cưỡng cúp điện thoại sau khi thể hiện hoàn toàn sự tự tin của mình với Lục Duyên.
Trong đầu Lục Duyên lướt qua hai câu “ngày mai” và “quán bar Thế Giới Ngầm”, dựa vào tường, nhấp vào khung thoại Lý Chấn.
[Lục Duyên]: Có đó không?
[Lý Chấn]:?
[Lục Duyên]: Ngày mai đến quán bar Thế Giới Ngầm một chuyến đi.
[Lý Chấn]: Đi làm gì?
Ngón tay Lục Duyên dừng trên màn hình điện thoại hai giây.
Hắn nhìn chằm chằm mì ăn liền còn chưa nở hết, lại dời ánh mắt đi chỗ khác, nhìn vị thiếu gia đang ngồi trước máy tính gõ bàn phím, cuối cùng cúi đầu gõ ba chữ:
[Lục Duyên]: Đi đoạt người.
Ngày mai là lễ hội âm nhạc nhỏ chỉ được tổ chức mỗi năm một lần ở quán bar Thế Giới Ngầm.
Cái gọi là lễ hội âm nhạc chẳng qua là mời đến một loạt ban nhạc nổi tiếng hay ít tên tuổi ở Hạ Thành đến biểu diễn thôi, mỗi ban nhạc một bài… Năm ngoái ban nhạc bọn họ cũng tham gia.
Đội trưởng Hắc Đào cố ý chọn ngày này, còn bàn tính ồn ào cả lên.
Ngày hôm sau.
Trước khi Lục Duyên đến quán bar Thế Giới Ngầm, hắn lấy cớ viết nhạc để ngồi cạnh Tiêu Hành nhìn anh gõ mã nửa giờ.
Trên tờ giấy dưới khuỷu tay căn bản không có bao nhiêu nốt nhạc, chỉ lo nhìn bàn tay một bên hút thuốc một bên gõ bàn phím.
Hắn nhớ rõ người này đêm qua hình như không có ngủ thì phải.
Nhắm mắt ngủ trước, âm thanh bàn phím vẫn không ngừng lại.
Mở mắt ra đã là ngày hôm sau, Tiêu Hành vẫn ngồi trước máy tính, ngồi thế này chắc chắn là đã ngồi rất lâu rồi.
Lục Duyên gõ ngón tay xuống bàn hỏi: “Anh còn chưa ngủ hả?”
“Ngủ rồi.”
“Ngủ bao lâu?”
“Hai tiếng.” Tiêu Hành nói.
Hai tiếng mà cũng được gọi là ngủ á?!
Lục Duyên cuối cùng chỉ nói: “Nếu buồn ngủ thì cứ ngủ trên giường của tôi đi. Tôi ra ngoài một chuyến.”
“Đi đi.” Tiêu Hành ngả người ra sau, cắn điếu thuốc nhìn hắn.
Vẻ mặt Tiêu Hành rất giống đêm qua.
Trước khi đi, Lục Duyên mang theo bật lửa, cho vào túi.
Tiến lên.
Hắn chống đỡ bằng hai từ này cho đến khi xuống xe buýt, cuối cùng đứng ở lối vào quán bar Thế Giới Ngầm.
Quán bar Thế Giới Ngầm không hẳn là được xây dựng dưới lòng đất, nó chỉ là một cái tên, bởi vì tối nay có buổi biểu diễn, nên người vào cửa đã bắt đầu xếp hàng vào cửa.
Lý Chấn cùng Lục Duyên chân trước chân sau đến quán bar, Lý Chấn dựa vào quầy bar hỏi: “Làm sao cậu biết Hoàng Mao hôm nay tới?”
Lục Duyên: “Hắc Đào tự mình nói.”
Lý Chấn: “Tôi, hắn khiêu khích cậu sao?”
Lục Duyên gọi hai ly rượu, đưa cho anh ta một ly.
Lý Chấn vỗ bàn hô to: “Quá xem thường người khác rồi! Chúng ta lần này nhất định phải đoạt tay ghi-ta này mới được!”
Lý Chấn vừa dứt lời, ban nhạc đầu tiên lên sân khấu biểu diễn là Hắc Đào đang điều chỉnh âm thanh. Tấm màn lớn phía sau sân khấu in logo lễ hội âm nhạc, được chiếu sáng bằng ánh đèn màu đỏ, xen lẫn tầng tầng sương khói từ đá khô.
Người và nhạc cụ ẩn hiện trong làn sương mờ.
—— Đây là cảnh mà Lục Duyên không thể quen thuộc hơn, trước khi đám Hoàng Húc giải nghệ, hắn đã đứng trên sân khấu như vậy không biết bao nhiêu lần.
Sau một vài phút điều chỉnh.
Một chàng trai cao gầy chậm rãi đi ra khỏi cánh gà, sau lưng mang theo một chiếc túi đàn ghi-ta màu đen, bước vào, đi đến dưới ánh đèn chiếu sáng mái tóc màu vàng chói mắt.
Đối mặt với Lý Chấn hùng tâm tráng chí, Lục Duyên đặt ngón tay lên ly rượu, gật đầu nói: “Được rồi, ba phút nữa tôi mang cậu ta xuống sân khấu.”
“…”
Lý Chấn mặc dù nói những lời vừa rồi hào hùng vạn trượng, nhưng vẫn có lý trí, biết rõ cái gì gọi là ‘ hiện thực ‘: “… Ba phút, cậu thổi phồng quá mức rồi đó.”
Lục Duyên không nói lời nào, dựa quầy bar, từng chút một rót đầy ly rượu trong tay.
Trên sân khấu.
Đội trưởng Hắc Đào ngồi sau trống jazz, một bên dẫn lên bàn đạp trống một bên nói.
“Đại Pháo, chút nữa cậu nhớ đứng ở bên cạnh Chuột Túi nha.”
Đại Pháo gật đầu tỏ vẻ đã biết, điều chỉnh thiết bị phía bên phải sân khấu.
Chuột Túi bước đến chỗ đội trưởng, hỏi: “Đội trưởng, anh có chắc không? Em cảm giác cậu ta rất lạnh lùng với chúng ta đó.”
Đội trưởng Hắc Đào vẫn rất tự tin: “Không thể nào, Chuột Túi! Cậu không nghĩ chúng ta thành công một nửa rồi à!”
Chuột Túi: “… Phải không.”
Cách sân khấu không xa, Lục Duyên nhìn mái tóc vàng của Đại Pháo và khuôn mặt quen thuộc kia.
Khi hắn gặp Đại Pháo lần đầu tiên, là ở hậu trường một buổi biểu diễn của ban nhạc, một đứa trẻ đã ngăn hắn lại, hỏi hắn làm sao có thể đánh đàn nhanh được như vậy.
Lúc đó, Đại Pháo vẫn còn đang tự học, tập từng nốt một trên một cuốn sách dạy đàn ghi-ta bố cục có vấn đề.
Cậu nhóc chỉ mới ở tuổi học sơ trung, tuy ngoài miệng thì nói “Anh là đối thủ của em, em muốn đánh bại anh”, Ở trường lại ngửa đầu thổi phồng với đồng học “Tôi có một đại ca, đại ca của tôi là người lợi hại nhất thế giới.”
Nhiều đoạn ngắn hiện lên trong đầu Lục Duyên, hắn nhìn cậu bé trước kia biểu diễn trên sân khấu còn hồi hộp đến đổ đầy mồ hôi, giờ đang đứng trên sân khấu với cây đàn ghi-ta trên lưng, vẻ điềm tĩnh lạ thường.
Suy nghĩ cuối cùng là:
… Đứa nhỏ này trưởng thành rồi.
Sau khi Đại Pháo chỉnh âm xong, cậu chơi thử một chút để cảm nhận.
Lúc này, xuyên qua làn khói sương trên sân khấu, cậu mơ hồ nhìn thấy một bóng người quen thuộc đang ở dưới đài —— Một người đàn ông ngồi trên ghế đẩu cao, trên người mặc áo thun đen đơn giản, lông mày bị ánh sáng làm loang lổ có một chút đỏ, ánh sáng kim loại quyến rũ. Một chân đạp đất, chân duỗi thẳng đặc biệt dài.
Ngay cả khi người đàn ông không để tóc dài, dáng người vẫn trùng với bóng dáng của chàng trai tóc dài trong quán bar bốn năm trước, mắt Đại Pháo đột nhiên mở ra, gần như trợn tròn mắt, hoàn toàn quên mất hợp âm tiếp theo chơi cái gì.
Đội trưởng Hắc Đào đang đánh trống theo nhịp của Đại Pháo, tiếng đàn đột ngột dừng lại.
Đang định hỏi xem có chuyện gì không thì nghe tiếng Đại Pháo đang ngơ ngẩn nhìn chằm chằm vào khán giả, một lúc lâu sau mới hét lên: “—— Đại ca?!”
Tất cả mọi người đều đầy dấu hỏi, theo ánh mắt của Đại Pháo nhìn xuống sân khấu.
Đội trưởng Hắc Đào: “Đại ca? Đại ca của cậu ta xuất hiện á?”
Chuột Túi: “Ngọn hải đăng trên con đường ghi-ta của cậu ta? Thần tượng của cậu ta?”
Ngay cả Lý Chấn dưới khán đài cũng lẩm bẩm: “Người đàn ông trong truyền thuyết, người đẹp trai nhất, chơi ghi-ta giỏi nhất?”
Ánh mắt Đại Pháo quá mức nóng bỏng.
Lục Duyên cảm thấy ánh mắt của cậu nóng đến mức có thể đem hắn thiêu luôn, lòng bàn tay khẽ đổ mồ hôi, vô thức nhéo nhéo lòng bàn tay.
——Không phải sợ, không cần trốn.
Lục Duyên hít sâu một hơi, từ trên ghế đẩu đứng dậy, từng bước đi tới mép sân khấu dưới ánh mắt của mọi người, đối với ánh mắt Đại Pháo không chút ngượng ngùng nói: “Đã lâu không gặp.”
Lục Duyên dừng lại, sau đó gọi tên cậu: “Đới Bằng.”
Chuột Túi:”?!”
Lý Chấn: “?!!!”
Đội trưởng Hắc Đào, người cảm giác rất tự tin, đoạt người được một nửa thành công: “…?!!!”
Tác giả có lời muốn nói: Đại Pháo! Nhập đội!