Như thể… bước vào thế giới của Lục Duyên.Trước khi Lục Duyên nhắm mắt, âm thanh bàn phím Tiêu Hành vẫn vây quanh tai.
Rạng sáng ngày hôm sau.
Khi tỉnh lại, tiếng bàn phím đã ngừng, trong phòng chỉ còn tiếng quạt trên đầu giường “Ù ù” lắc đầu.
Mí mắt Lục Duyên vừa mở ra một cái khe, lại nhắm mắt lại.
Hắn đưa lòng bàn tay lên che mắt, nằm trên giường thư giãn vài giây, định đứng dậy rửa mặt, nhưng vừa duỗi ngang cánh tay ra, bàn tay hắn đụng phải cái gì đó ấm áp.
Lục Duyên di chuyển ngón tay.
Hắn sờ một đường đi xuống.
Di chuyển xuống một chút, sờ thấy phần xương nhô ra.
……Cái quái gì thế.
Lục Duyên nghĩ như vậy, bàn tay lại dời xuống mấy tấc nữa.
Lần này không thấy gì nữa, tay hắn không kịp phòng ngừa đột nhiên bị bắt lấy, sau đó là giọng nói có chút nóng nảy của người đàn ông: “Đừng lộn xộn.”
Lục Duyên lập tức tỉnh táo.
Hắn mở mắt ra, thấy Tiêu Hành đang ngủ ở bên tay phải hắn, chiếm nửa giường.
Người đàn ông nằm nghiêng, cổ áo mở rộng, vừa rồi Lục Duyên chạm vào chính là xương quai xanh anh, trong khoảng thời gian này anh gầy đi một chút, cả người toát lên trạng thái lười biếng ban đầu, không quan tâm đến bất cứ thứ gì, trở nên càng thêm sắc bén.
“Sao anh lại ngủ ở đây?” Lục Duyên trở tay ném qua một cái gối, nện trúng đầu Tiêu Hành.
Tiêu Hành giọng nói mềm nhũn: “Không cho ngủ sao?”
Anh dừng một chút, sau đó nói: “Trước đây không phải cho tôi ngủ trên giường anh sao.”
“Tôi nói khi nào…”
Lục Duyên nói được một nửa, nhớ ra mình có nói qua.
Nhưng hôm đó hắn ra ngoài mà, sao giống nhau được?
Lục Duyên đang định để người này lăn về phòng mình ngủ, Tiêu Hành nói: “Có chút mệt mỏi”.
Câu nói “có chút mệt mỏi” không chút che dấu này đã thành công chặn họng Lục Duyên.
Nửa khuôn mặt Tiêu Hành vùi vào cái gối mà Lục Duyên vừa ném qua, khi nói chuyện, anh mở nửa con mắt, vẻ mặt mệt mỏi bị mái tóc che mất: “Tôi nằm nửa giờ thôi, nếu không dậy, anh gọi tôi là được.”
Do vấn đề diện tích căn phòng, chiếc giường chủ nhà cung cấp không lớn.
Tiêu Hành mới vừa dính gối không bao lâu, nếu không Lục Duyên cũng không thể thoải mái dễ chịu ngủ một giấc đến giờ này.
Tiêu Hành nói nửa giờ, thực sự ngủ không nhiều, thời gian chính xác, giống như đồng hồ báo thức hình người.
Lục Duyên rửa mặt xong, Tiêu Hành đã ngồi trên ghế máy tính hút một điếu thuốc nâng cao tinh thần.
Thấy hắn đi ra, Tiêu Hành hỏi: “Ăn sáng chưa?”
Lục Duyên: “Xin hỏi anh là vị đại gia nào?”
Tiêu Hành: “Tiêu đại gia của anh đây.”
“Anh trả phí internet,” Lục Duyên múc một bát gạo, đổ vào nồi, dự định nấu cháo, “Hóa ra tính luôn cả tiền ăn tiền ở trong đó luôn à.”
Tiêu Hành không nói, chỉ nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính qua làn khói.
“Anh thật sự ngủ nửa giờ hả?” Lục Duyên không khỏi cau mày khi nhìn thấy điếu thuốc trên tay anh.
Tiêu Hành cắn điếu thuốc: “Lo lắng cho ba?”
“……Lăn.”
Không tiện mua đồ ăn sáng bên ngoài, chỉ nấu cháo thôi, cũng không phiền.
Nồi cháo Lục Duyên vừa nấu xong, không cần thông báo cho anh, Tiêu Hành ngậm điếu thuốc về phòng mình, rửa mặt đơn giản vài phút xong, lần thứ hai quay lại.
Lục Duyên nhìn Tiêu Hành không nhanh không chậm mở nồi, đổ đầy một bát cháo, lại đậy nắp nồi, đưa ra lý do: “Không uống hết, rất lãng phí.”
Lục Duyên thấy người này cũng rất không biết xấu hổ: “Tôi có phải nên cảm ơn anh không?”
Tiêu Hành nói: “Không cần khách sáo.”
Lục Duyên không nói nữa, vừa uống cháo vừa nhìn điện thoại.
Lung tung lướt Weibo một lúc.
Ban nhạc của bọn họ trước đó có đăng ký một tài khoản, thường đăng một số tin tức biểu diễn, hình ảnh và liên kết thử giọng bài hát mới.
Chỉ là số lượng người hâm mộ Weibo không nhiều, vài nghìn người.
Lục Duyên đang quét Weibo, điện thoại vang lên hai lần, có tin nhắn mới đến.
Người gửi là một số lạ địa phương.
Lúc đầu Lục Duyên nghĩ đó là một tin nhắn rác khác, hắn vừa bấm vào, chưa kịp đọc nội dung thì tay đã bấm vào nút xóa, nhưng tay hắn kịp thời không ấn vào vì dòng đầu tiên của tin nhắn là: Xin chào, tôi là Hứa Diệp đây.
Hắn nhìn xuống, kèm theo một câu: Tôi … tôi đã nghe bài hát của ban nhạc anh, nếu có thời gian có thể gặp mặt được không? Tôi muốn hiểu thêm về ban nhạc của anh một chút.
Đại học C phòng máy tính lớn.
Hứa Diệp vừa đến phòng học, còn chưa làm xong bài tập cuối kỳ, trên màn hình máy tính liền hiện lên hai cái mã.
Cậu thay đổi một nửa đoạn mã, tâm trí tràn ngập giai điệu và lời bài hát từ một vài album được phát lặp lại tối qua.
Giáo sư vừa lúc từ phía sau đi tới, bụp cậu một cú thật mạnh: “Tiểu Diệp, dạo này em chăm chỉ lắm!”
Hứa Diệp gãi đầu.
Cậu đang nghe nhạc.
Sau khi giáo sư đi rồi, cậu lấy điện thoại trong túi ra.
Trên điện thoại có tin nhắn trả lời: Có thời gian, đừng nói là gặp mặt! Làm gì cũng đều được!
Hứa Diệp: “…” Cậu đột nhiên, cảm thấy không muốn biết nữa.
Lục Duyên không biết suy nghĩ tay bass tương lai lúc này như thế nào, trả lời xong đem điện thoại đặt ở bên cạnh, lúc này không kìm được tâm tình kích động.
Hứa Diệp!
Áo phông vàng!
Tay bass hắn liếc mắt một cái đã nhìn trúng!
Lục Duyên ngây ngốc ngồi đối diện Tiêu Hành hồi lâu, tự hỏi bây giờ có nên nhảy lên chạy hai vòng không.
Tiêu Hành lúc ăn không quen nói chuyện, kiểu giáo dục khắc sâu tận xương tủy lâu lâu vẫn bộc lộ một cách vô hình, anh thu dọn bát đĩa khi ăn xong, đưa tay cầm lấy bát của Lục Duyên: “Không ăn sao?”
Lục Duyên: “Không ăn đâu, anh có biết vừa rồi là ai gửi tin nhắn cho tôi không.”
Tiêu Hành cúi người lướt qua bàn ăn, nâng bát đũa lên trước mặt Lục Duyên.
“Là Hứa Diệp đó!”
Ngay khi Tiêu Hành vươn tay đến trước mặt Lục Duyên, hắn liền kích động cầm lấy: “Cậu ấy nói cậu ấy đã nghe bài hát của chúng tôi, ban nhạc của chúng tôi có thể có tay bass đó!”
Tiêu Hành “Ừ” một tiếng.
Lục Duyên kích động xong, cố gắng tìm hiểu nguyên nhân tại sao áo phông vàng lại tìm mình, nhưng lại không để ý tới thái độ quá bình tĩnh của Tiêu Hành: “Sao đột nhiên cậu ấy lại gửi tin nhắn cho tôi nhỉ?”
Tiêu Hành nói: “Không buông tay ra, anh tự mình rửa đi.”
Lục Duyên nhận ra mình đang giữ chặt người ta, liền buông tay, suy tư một hồi, mọi dấu hiệu đều chỉ ra một nguyên nhân: “Xem ra, cuối cùng cậu ấy cũng bị mị lực của tôi thuyết phục rồi, lần trước xuất hiện ở nhà vệ sinh, khoảng khắc lóe sáng như lên sân khấu kia đã chinh phục được cậu ấy đúng không? “
Lục Duyên càng suy tư, càng cảm thấy chính là như vậy: “Tôi đệt, anh nói xem, lão tử ra tay có thể bắt được người không?”
Tiêu Hành: “…”
Lục Duyên hẹn thời gian với Hứa Diệp, mấy ngày nữa cậu thi xong môn cuối cùng, đến hầm trú ẩn gặp mặt.
Hắn đã thông báo cho các thành viên khác của ban nhạc, để họ chuẩn bị tốt một bài hát ngay tại hiện trường, trước tiên xác định tiết mục, tranh thủ kéo người bằng màn biểu diễn trực tiếp.
Ban nhạc này.
Nhìn một lần còn tốt hơn nói bằng miệng.
Nhóm nhạc mang tên ‘V ‘sôi động như ăn Tết.
[Lý Chấn]: Hôm nay thật là một ngày tốt lành.
[Giang Diệu Minh]: Gửi lời hỏi thăm đến hậu bối của em nha, nói với cậu ấy có một tiền bối tên là Giang Diệu Minh, vị tiền bối này chơi bass rất tệ.
[Hoàng Húc]: Có biết xấu hổ không vậy?
[Đại Pháo]: Đại ca đại ca, em có thể mặc bộ này được không? [hình ảnh].
Hình ảnh Đại Pháo gửi tới là một bộ trang phục biểu diễn sân khấu, từ đầu đến chân đều là màu đỏ kim tuyến cực kỳ khoa trương, không cần chiếu sáng, chỉ cần đứng ở đó thôi, cả hầm trú ẩn tối cũng được kim tuyến thắp sáng.
[Lý Chấn]: …
[Hoàng Húc]: …
[Lục Duyên]: …
[Lục Duyên]: Lão đệ, cứ mặc bình thường đi, đừng dọa người ta chạy.
Ngày thi cuối cùng của Hứa Diệp kết thúc, vừa lúc là cuối tuần.
Trước khi Lục Duyên ra ngoài, Tiêu Hành đã làm việc căng thẳng trong nhiều ngày, Lục Duyên lấy lý do “Buổi tối gõ bàn phím ồn quá”, Tiêu Hành tạm thời duy trì giấc ngủ năm đến sáu tiếng mỗi ngày.
Nhưng khi người này không ngủ, tay cũng không bao giờ rời bàn phím.
Chứ đừng nói là ra cửa.
“Lát nữa tôi đến hầm trú ẩn,” Lục Duyên ngồi ở bên cạnh viết ca khúc, dùng bút gõ vào cổ tay anh, “Anh đi cùng không?”
Tiêu Hành liếc hắn một cái: “Tôi đi làm gì?”
Lục Duyên nói: “Cho máy tính nghỉ ngơi một chút.”
Tiêu Hành cuối cùng vẫn bị hắn đuổi ra khỏi cửa.
Hầm trú ẩn đường Phi Dược.
Khi Lục Duyên đến nơi, Đại Pháo và Lý Chấn đã dựa vào tường bắt đầu hợp tấu. Lần đầu tiên cắt đoạn từ ghi-ta của Đại Pháo, Lý Chấn ngồi ở phía sau, di chuyển gậy trống trên tay. Khi Đại Pháo chơi nốt cuối cùng, Lý Chấn lúc này mới đột nhiên gõ mạnh ——
“Cheng” một tiếng.(
tiếng chũm chọe (cymbal)) (*)
Sau khi Lý Chấn gõ một cái, anh ta dừng lại nói, “Tới rồi à?”
Lý Chấn nói xong liền đi tới phía sau Lục Duyên, “Hàng xóm của cậu cũng ở đây sao?”
Lý Chấn cảm thấy kỳ quái: “Cậu rất ít khi mang người tới đây.”
Lục Duyên nói: “Anh ta … đi dạo đến đây.”
Tiêu Hành lần đầu tiên đến nơi này, anh dựa vào cửa hầm trú ẩn, bên cạnh còn có một ban nhạc đang diễn tập, ca sĩ chính gào đến nỗi khiến cả hầm trú ẩn đều run lên.
Xa hơn bên trong, có rải rác các thanh niên rock and roll.
Một số người đang ngồi trên mặt đất dùng pick ghi-ta(**) luyện đàn, trong khi những người khác tụ tập thành từng tốp ba người hút thuốc.
Tay trống của ban nhạc đang luyện tập kia nhìn thấy Lục Duyên liền tranh thủ chỉ vào Lục Duyên nói: “Thằng nhóc cậu lát nữa đừng hòng chạy mất, đoạt người của bọn tôi còn chưa tìm cậu tính sổ đâu!”
Lục Duyên mỉm cười vẫy tay với đội trưởng Hắc Đào, đi đến bên cạnh Tiêu Hành.
“Bọn họ là ban nhạc Hắc Đào”, Lục Duyên giới thiệu với anh, “Họ chơi metal tương đối nhiều, nhóm đã thành lập nhiều năm, đã từng tan rã, do đội trưởng chơi trống bên kia, tàu chạy được nửa đường lại quằn trở về.”
Rất ít ban nhạc underground dễ hợp lại với nhau, lúc trước Hắc Đào có đến an ủi hắn, một phần lớn là do kinh nghiệm tan rã. Đội trưởng Hắc Đào, một đại nam nhân, đã rơi nước mắt suốt chặng đường trên tàu, cuối cùng kiên quyết xuống tàu giữa chừng, quay trở lại Hạ Kinh.
Tiêu Hành nhìn thấy giá micro(***) đứng bên cạnh Lý Chấn: “Lát nữa anh cũng hát sao?”
“Ừ, nhưng mà chỉ hát đệm thôi.”
Lục Duyên nói: “Đại Pháo vừa mới đến, không quá quen với bài hát của ban nhạc chúng tôi.”
Lục Duyên muốn ba người tụ hợp trước mặt Hứa Diệp, nói xong, kéo áo khoác trên người xuống, cởi ra ném cho Tiêu Hành: “Cầm giúp tôi đi.”
Hầm trú ẩn không lớn, nhưng để làm nơi biểu diễn cũng không thiếu không gian.
Lục Duyên đứng giữa ô vuông.
Sau khi cởi áo khoác, bên trong hắn chỉ còn một chiếc áo thun, quần thấp eo cạp trễ bị kẹt giữa đũng quần, một giá micro đứng chắn trước mặt hắn.
Lục Duyên giơ tay lên, động tác chuẩn bị.
Ba.
Hai.
Một.
Sau ba giây.
Tay Đại Pháo quét lên xuống hai lần, tiếng đàn ghi-ta phát ra ——
Tiêu Hành nhìn tay Lục Duyên gõ vài lần vào không trung theo tiết tấu Đại Pháo, sau đó hắn đặt tay lên giá trước mặt, nhắm mắt lại, hát theo nhịp:
“
Today is gonna be the dayQuên quá khứ và bắt đầu lại
That they’re gonna throw it back to youChính là hôm nay “
Giọng của Lục Duyên dường như có sức mạnh xuyên thấu mọi thứ.
Những người khác yên lặng, Hắc Đào cũng dừng diễn tập lại, nhìn về góc của họ ——
“
And all the roads we have to walk are windingCon đường phía trước gập ghềnh khó đi
And all the lights that lead us there are blindingÁnh đèn dẫn đường cũng mơ hồ không rõ
…
Said maybeÝ tôi là có lẽ
You’re gonna be the one that saves meBạn có thể cứu tôi trong thế giới ấm áp lạnh lẽo này. “
Bí ẩn, nổi loạn, sắc sảo và ồn ào.
Nơi này hơi thở rock and roll quá nồng.
Tiêu Hành đứng ở lối vào của hầm trú ẩn, như thể … bước vào thế giới của Lục Duyên.
Ánh mắt anh lướt qua đám thanh niên rock and roll đang không nhịn được giơ tay huýt sáo, cuối cùng rơi trên người Lục Duyên.
Sau khi hắn hát xong câu cuối cùng, phần giữa Đại Pháo và Lý Chấn vẫn chưa kết thúc.
Trong âm thanh đệm đàn này, Lục Duyên vẫn đặt hai tay lên giá micro, lắc lư theo tiết tấu, biên độ nhỏ, bên tai trái đeo một sợi dây xích rất mỏng, quần áo trên người vốn không rộn, đong đưa rất nhỏ, lộ ra vòng eo gầy của người đàn ông.
Một bài hát kết thúc.
Hầm trú ẩn sôi trào.
Tác giả có lời muốn nói: Lưu ý: Bài hát là 《Wonderwall》- Oasis Band