Ngôi Sao Bảy Cánh

Chương 51

“Hôm nay anh đẹp trai siêu bất khả chiến bại.”

Lục Duyên hét khẩu hiệu của mình to hơn một chút, hắn hô khẩu hiệu rất có khí chất.

Đối diện hắn là nhà vô địch năm ngoái “Hoàng tiên sinh”, Hoàng tiên sinh dường như có hàm răng dài hơn người khác, quả dưa hấu biến mất nhanh chóng với tốc độ kỳ lạ.

Nhưng Lục Duyên vẫn chửi bới gã, cái gì cũng có thể thua, khí thế thì tuyệt đối không thua: “Đừng mơ tưởng, một nghìn tệ đó, của tôi.”

“Chờ đó, lão tử sẽ vác chiếc xe đạp đó về nhà.”

Hoàng tiên sinh: “…”

Tiêu Hành: “…”

Anh Vĩ: “…”

Lục Duyên bổ quả dưa hấu tiếp theo đã cảm thấy hơi căng, vì mặt mũi đàn ông miễn cưỡng ăn xong quả thứ hai, thật sự chống đỡ không được, chỉ có thể yên lặng đặt chân lên ghế nhựa trở lại.

Anh Vĩ đập nát quả dưa hấu, khó tin hét lên: “Duyên đệ chú không thể thế được?!”

Lục Duyên ngồi trở lại trên ghế nhựa, lấy khăn giấy lau tay: “…”

Nhóm người đầu tiên bỏ mình trong trận chiến không phải là thiểu số.

Người chủ trì có kỹ năng dẫn chương trình hạng nhất, kèm theo lời bình luận, kích động đến mức nước miếng bay tứ tung: “Bây giờ trận đấu đã bước vào giai đoạn gay cấn, Hoàng tiên sinh đã thể hiện thực lực của nhà vô địch năm ngoái, không, tốc độ của anh ấy còn nhanh hơn năm ngoái rất nhiều, ba giây! Ba giây một quả dưa hấu! Đây là một kỷ lục chưa từng có trong lịch sử Vua dạ dày của chúng tôi! “

Bộ dạng mọi người ăn dưa hấu chẳng có chút hình tượng nào.

Cuộc cạnh tranh khốc liệt đã trôi qua hơn phân nửa.

Chị Lam đến phút cuối cũng không kìm được thất bại, ngoại trừ Hoàng tiên sinh thì chỉ có một tuyển thủ “Hắc mã” mà không ai ngờ tới.

Tiêu Hành ném vỏ dưa hấu trên tay xuống nhìn xung quanh, thấy ngoại trừ anh ra, những người khác đều sống không còn gì luyến tiếc nằm liệt trên ghế -—— Bao gồm cả vị bạn trai la hét muốn vác xe đạp về nhà.

Tiêu Hành: “Em không ăn nữa à?”

Lục Duyên chống một chân trên mặt đất, cùng ghế đung đưa qua lại, cho đến khi không nói được lời nào, hắn chỉ muốn tìm một tư thế để chậm lại.

Tiêu Hành lại nói: “Em không phải hạng nhất dự bị sao, cả xe đạp cũng muốn mà.”

Cả xe đạp.

Hắn đã sớm muốn lật xe.

Lục Duyên bây giờ cảm thấy ngay cả nói cũng là tra tấn: “… Em nhường hắn thôi.”

Tiêu Hành kinh ngạc: “Sao nhanh vậy?”

Lục Duyên đá bàn: “Mẹ nó, em lúc nào chả nhanh.”

Lục Duyên vốn dĩ đang kéo cổ áo quạt gió, ngồi thẳng người: “Buổi tối để anh thử một chút xem lão tử đến cùng nhanh hay không nhanh.”

“Buổi tối,” Tiêu Hành cường điệu nói ra hai từ này, “… buổi tối muốn thử cái gì?”

“Thì…” Lục Duyên bây giờ đã thích nghi rất nhiều với vai trò ‘Bạn trai’, ranh giới cuối cùng cũng càng lúc càng sát vách, động tác quạt gió dừng lại, ngón tay nắm lấy cổ áo nói: “Thử gì cũng đều được.”

Tiêu Hành chưa kịp nói thì đã bị anh Vĩ cắt ngang bằng một mảnh vỏ dưa hấu.

“Hai đứa đang nói cái gì vậy, đừng có dừng lại! Ăn tiếp đi, là đàn ông thì phải ăn xong mười quả dưa hấu này!” Anh Vĩ nằm sải lai trên vị trí, huy động sức lực, giơ một cánh tay hét lớn, “Người anh em Tiêu, hãy bảo vệ tôn nghiêm cuối cùng của khu 7 chúng ta! “

Tiêu Hành: “…”

Lục Duyên: “…”

Dù Tiêu Hành đã về đích nhưng tốc độ của anh vẫn không nhanh bằng Hoàng tiên sinh ở đối diện, anh chỉ giành được vị trí thứ hai.

Người chủ trì: “Trước hết, chúng ta hãy chúc mừng Hoàng tiên sinh đi nào.”

Tiêu Hành rút một tờ giấy bên cạnh, bắt đầu lau tay cẩn thận.

Anh Vĩ mừng rỡ, vuốt bụng bước tới vỗ anh: “Ngại gì vậy? Lên sân khấu nhận giải đi!”

Lục Duyên: “Vậy cũng có giải hả?”

Anh Vĩ: “Trên tờ rơi không thấy sao? Chúng ta cố gắng hết sức cũng không thành vấn đề, hạng nhì cũng rất tốt, thật sự không ngờ, hơn nữa giải nhì cũng rất thực dụng…”

Trên áp phích quảng cáo, cột vị trí thứ hai thực sự cũng được đánh dấu giải thưởng.

“Quảng cáo độc quyền giải thưởng là 10 cân…” Lục Duyên ngập ngừng đọc, “Gạo?”

Trên bục trao giải.

“Hai người đến vị trí chính giữa đi.” Nhiếp ảnh gia đứng lên định chụp ảnh hai người chiến thắng.

Nhiếp ảnh gia nhìn từ ống kính người thắng cuộc mang theo mười cân gạo có vẻ không vui lắm: “Vị đồng chí này, phiền vui vẻ chút đi!

Nhiếp ảnh gia: “Bức ảnh này của chúng tôi sẽ đưa lên không gian quảng cáo nhà ga tuyên truyền trong một tuần, ngài, ngài hợp tác chút được không?”

Tiêu Hành một tay xách bao gạo, tay kia đút túi quần, vẻ mặt thờ ơ.

Tiêu Hành chưa bao giờ trải qua chuyện như vậy, có thể giữ thể diện trong bữa tiệc thịnh soạn, có thể đọc bản thảo trong cuộc họp thường niên của công ty mà không hề thay đổi sắc mặt, chưa từng gặp qua sóng to gió lớn.

Tiêu Hành nghĩ như vậy, mắt anh chạm vào một vị cẩu nam nhân nào đó trong khán giả đang cười như một kẻ ngốc.

Khán giả Lục Duyên cười đến ná thở, cũng cầm điện thoại chụp ảnh, nhắc nhở: “Là người thì phải vui vẻ lên nha, đừng lạnh mặt vậy.”

“Cười cái nào.”

“Quên đi,” Lục Duyên thẳng thắn nói, “Không cười cũng đẹp nha.”

Tiêu Hành vốn cho rằng mình đứng trên bục trao giải mang theo bao gạo không thèm nhìn, nghe lời này suýt nữa vỡ hình tượng, giật giật khóe miệng nói: “Cút.”

Nhiếp ảnh gia bấm nút chụp.

Lục Duyên thấy lạ, với tính khí nóng nảy của Tiêu Hành, anh nên rời khỏi sân khấu khi nghe thấy ‘Không gian quảng cáo nhà ga’, không, anh sẽ không tham gia cuộc thi này, nhưng Tiêu Hành đã ăn rất nhiều dưa hấu, sau buổi chụp hình: “Anh thực sự không tính làm quảng cáo sao?”

Tiêu Hành: “Quảng cáo miễn phí, không trắng không làm*.”

*Không trắng không làm ngụ ý ai ăn thì người đó được lợi, không có lợi không làm.

Lục Duyên sau đó hiểu ý Tiêu Hành, bởi vì Tiêu Hành lại liếc nhìn xuống sân khấu hỏi: “Ban tổ chức sự kiện của các người đâu?”

Nhiếp ảnh gia: “Hả?”

Tiêu Hành kiên nhẫn lặp lại.

Nhiếp ảnh gia chỉ về phía đối diện: “A, đằng kia, dưới ô che nắng.”

Tiêu Hành ném bao gạo cho Lục Duyên nhắc nhở: “Tay phải.”

Tiêu Hành lại hỏi: “Có thể cầm không? Không được thì ném xuống đất đi.”

“…” Lục Duyên một tay cầm lấy, “Chỉ một bao gạo thôi mà, em không yếu như vậy.”

Tiêu Hành mới nói chưa đến ba câu, đi đến cây dù che nắng cách đó không xa, Lục Duyên nghe rõ câu đầu tiên:

Ngài hẳn phải biết nhân quyền nghĩa là gì.

Câu thứ hai rất ngắn gọn, năm chữ.

Tôi có một điều kiện.

Điều kiện của Tiêu Hành rất đơn giản, thêm một dòng chữ vào bên cạnh tấm áp phích, ghi rõ chức nghiệp, tên game vừa mới làm xong gần đây.

Lục Duyên muốn tán thưởng anh.

Cái quái gì vậy, thiên tài tiếp thị mẹ nó rồi.

Nhưng hắn vẫn đang xách bao gạo trên tay, chỉ có thể huýt sáo khi Tiêu Hành về.

Đám đông trong quảng trường dần dần giải tán, Tiêu Hành ngược chiều sáng đi về phía hắn, bóng đổ xuống dưới ánh sáng mạnh.

Lục Duyên cười nói: “Ban tổ chức đồng ý cho thêm hai dòng nữa à? Cho em một dòng luôn đi?”

Tiêu Hành hỏi: “Em muốn thêm gì?”

Lục Duyên suy nghĩ một hồi: “Bạn trai anh là ca sĩ chính của ban nhạc nổi tiếng VENT.”

Tiêu Hành: “Được thôi, phí quảng cáo bao nhiêu?”

“Cho cái lông, mười cân gạo này.”

Lục Duyên nói, đưa bao gạo trong tay qua, đồng thời duỗi tay nắm tay Tiêu Hành, nói: “… Có siêu sao tương lai rồi còn gì nữa.”

Tiêu Hành dắt hắn đi, thật sự định đi đến chỗ dù che nắng.

Lục Duyên kéo lại: “Đệt, anh đi thật à.”

Hai người lại đi ra một đoạn đường.

Tiêu Hành đột nhiên nói: “Game sẽ lên kệ vào lúc 8 giờ tối nay”.

Lục Duyên vẫn chưa cập nhật phiên bản cuối cùng game của Tiêu Hành, nhưng trong quá trình chế tác và thử nghiệm ban đầu, hắn thường được làm chuột bạch, nếu hắn không có việc thì gọi qua, sau đó nhét điện thoại vào tay hắn: “Giờ bắt đầu đi.”

Tiêu Hành làm là một game đột phá chi phí thấp, đặc điểm chính là cốt truyện không theo lẽ thường và nhiều phương thức chết bất ngờ khác nhau.

Trình độ chơi game của Lục Duyên không tệ, khả năng phản ứng nhanh, nhưng ý định ban đầu của Tiêu Hành khi cho hắn chơi game này không phải để xem hắn có thể qua cửa hay không, mà là cố gắng hết sức để hắn không thể qua cửa.

Chết.

Lại chết.

Chơi kiểu gì cũng chết.

Lục Duyên vốn tưởng kịch bản của Tiêu Hành hẳn là để đuổi khách, nhưng lại quên mất bản chất con người rất háo thắng, hay tìm kiếm những cái mới lạ, càng chết càng không kiềm chế được mà bấm “Again.”

“Biết rồi,” Lục Duyên nói, “Về cho anh đánh giá tốt, kêu đám Lý Chấn ủng hộ anh, tay hắn nhanh nhẹn, danh hiệu vô địch giải đấu tay trống không phải để chơi.”

Tiêu Hành liếc nhìn hắn, anh đã ăn quá nhiều dưa hấu, đi được một đoạn càng thấy ọc ạch, anh dừng lại nói, “Tay trống ban nhạc em có công dụng vậy sao?”

“Trước kia muốn giật hàng số lượng có hạn trên Taobao đều tìm hắn.”

“Không chỉ dùng cả hai tay, chân cũng cần thiết.”

“…”

Nhắc đến công dụng kỳ diệu của tay trống ban nhạc, Lục Duyên nói cả ngày lẫn đêm cũng không hết chuyện, nhưng khi hắn nói chuyện nhận thấy tay Tiêu Hành nắm ngày càng chặt hơn, chặt đến xương ngón tay bắt đầu đau nhức.

Nhưng cũng chỉ trong chớp mắt.

Bởi vì sau khi tránh xa đám đông, đi đến một góc vắng, Tiêu Hành thả tay Lục Duyên ra, cúi xuống thùng rác bắt đầu nôn ——

Tiêu Hành nôn rất lâu, nôn đến không còn gì để nôn, chỉ còn nôn khan.

Anh thực sự đã ăn quá nhiều.

Vứt bỏ tất cả, lòng tự trọng, sĩ diện, cả lòng kiêu hãnh không muốn thể hiện, chỉ vì một không gian quảng cáo tầm thường ở ga Hạ Thành, trông anh bây giờ chật vật không kém gì hôm mưa bão trước kia.

Nhưng Lục Duyên không cảm thấy anh chật vật chút nào.

Mặc dù không ai để ý đến vị trí của bọn họ ở góc đường, nhưng Lục Duyên vẫn đứng chắn kín mít.

Khi thanh âm dừng lại sau lưng, Lục Duyên nói: “Em đến siêu thị đối diện.”

Lục Duyên mua một chai nước trở về bên kia, Tiêu Hành đã nôn xong, đang dựa vào tường cởi vài nút cổ áo, khép hờ mắt.

Lục Duyên đưa chai nước trong tay qua.

Tuy rằng câu hỏi này không cần hỏi nữa, Lục Duyên vẫn nói: “Lúc trước anh là vì không gian quảng cáo đó phải không?”

Tiêu Hành nhận lấy, súc miệng.

Sau khi rửa miệng, anh nói, “Ừ.”

“Em nói này, ăn vậy rất liều mạng.” Lục Duyên ngồi trong góc, ngẩng đầu nhìn anh.

Tiêu Hành đóng nắp chai nước, không nói gì.

Lục Duyên nói: “Hôm nay anh đẹp trai siêu bất khả chiến bại.”

Lục Duyên lặp lại: “Thật đó.”

Tiêu Hành lúc đầu tâm trạng không tốt, trong bụng mới nôn như có lửa đốt, nhưng anh bước đến gần Lục Duyên, đưa tay kéo hắn lên, cảm thấy bớt khó chịu hơn.

Vua dạ dày đã kết thúc, hai người họ đi bộ trở lại Khu 7.

Một đám người tụ tập dưới lầu, sắc trời tối hơn một chút, nhưng cả tòa nhà đều không có một tia sáng, nhìn từ bên ngoài vào rất tối tăm.

Lục Duyên chỉ trong nháy mắt đã biết chuyện gì đang xảy ra.

Mạch điện trong tòa nhà của họ đã cũ, lâu lâu mất điện không phải chuyện gì mới.

Có người hỏi: “Lại mất điện? Có phải ai bật điều hòa không?—— Aiz, không phải đã nói không nên dùng đồ công suất lớn sao, tiết kiệm năng lượng, giảm khí thải, góp phần nhỏ bé vào sự phát triển bền vững của đất nước ta.”

Anh Vĩ vừa kiểm tra mạch xong, lấy từ trong quần cộc ra một bao thuốc.

Ngay sau đó, Lục Duyên nghe thấy anh Vĩ chửi bới: “Không phải, là bị người cắt.”

Tác giả có lời muốn nói: Tiếp theo otz ta tranh thủ bổ sung.
Bình Luận (0)
Comment