“Em muốn gặp anh.” “Ngay bây giờ.”
Edit: Mean
Fan của nhóm V bao gồm các bạn trẻ Rock and Roll ở Hạ Thành, có người thường xuyên nghe Lục Duyên hát trực tiếp… Nhưng phần lớn là fan mới sau khi chương trình được phát sóng.
Lục Duyên ngơ ngác lướt qua bình luận trên Weibo.
Trong vòng chưa đầy một tháng, Weibo của nhóm đã đạt được gần 100.000 lượt theo dõi.
Có fan bình luận: Lọt hố từ vòng đầu tiên, tiếc là biết đến các bạn muộn quá, sau này sẽ nghe bù lại bài hát mà ban nhạc các bạn đã phát hành… Cùng nhau cố gắng nhé, nhất định chúng ta sẽ tiến lên!
Nghịch thiên cải mệnh, lời bậy bạ bình thường Lục Duyên nói lúc này không còn từ nào hợp lý hơn.
Các fan này đang bỏ phiếu từng phiếu một, muốn đè chết Chong Chóng Giấy, đây là lý do Chong Chóng Giấy dùng đến thủ đoạn soát phiếu —— Phiếu bầu của nhóm V còn đó, không soát thì sao mà ép xuống được.
Một tia lửa nhỏ có thể thành đám cháy lớn.
Trước khi Tiêu Hành ra tay, bọn họ đã liều mạng thay đổi “số phận”.
Lục Duyên khó mà diễn tả cảm giác của mình lúc này.
Nhìn thấy Lý Chấn lén lút lau nước mắt.
Hứa Diệp không giấu được phấn khích.
Đại Pháo nhớ đến chuyện mình suýt bốc đồng ngày hôm qua, cậu cắn răng, vành mắt đỏ hoe, thấp giọng nói: “Khi mọi người đang cố gắng… Sao mình lại vậy chứ…”
Lục Duyên không gì, di chuyển ngón tay đăng nhập vào tài khoản Wechat.
Sau khi gõ hồi lâu trên màn hình điện thoại, cuối cùng lại xóa đi từng chữ một, chỉ để lại hai chữ đầu tiên: Anh Hành.
Tiêu Hành không trả lời. Chắc là sau một đêm bận rộn, lúc này đang ngủ rồi.
“Vậy tôi về trước đây, không về anh Tam lại hối nữa.” Cao Tường nói xong, lén lút cầm điện thoại chạy về ký túc xá.
Sau khi Lục Duyên cảm ơn Cao Tường, dựa vào lan can sắt ở đầu giường, theo thói quen dùng hai ngón tay miết chiếc nhẫn sắt xoay nửa vòng, nửa vòng sau, bên trong vòng tròn bị cắt ngang có chuỗi chữ “rune”* không đều nhau, như hằn sâu vào da thịt.
Lục Duyên sờ một hồi, đứng dậy đi dép lê rời khỏi giường.
Một trận chiến mới đang chờ họ.
Hắn dừng ở cửa, quay người nói: “Thu dọn đồ đạc —— Đi luyện tập thôi.”
Lục Duyên mở cửa ra, bật cười, trong lời nói dường như có dũng khí vô hạn, giọng điệu ngông cuồng: “Mục tiêu lần này của chúng ta là… Đá Chong Chóng Giấy ra chuồng gà.”
(Tui chém đấy =))) Chỉ còn chưa đầy một ngày nữa là diễn ra buổi biểu diễn thứ hai.
Tổ chương trình đã tổ chức một cuộc họp tạm thời.
Sau khi báo cáo về vấn đề biểu diễn ngày mai, chủ đề chuyển sang danh sách bình chọn: “Số lượng bình chọn các ban nhạc hiện đã tăng mạnh, đánh giá về mức tăng, sắp tới có thể sẽ lại tiếp tục tăng.”
“Ngoài Vent, Storm Band hiện cũng sắp bắt kịp.”
“…”
Cát Vân Bình ngồi đối diện trên chiếc bàn dài.
Đồ tây đen, môi đỏ, khuôn mặt không chút biến sắc.
Khi nghe danh sách bình chọn, cô giương mắt.
Nói đến chuyện bỏ phiếu, Thẩm Thành với tư cách là quần chúng ăn dưa trong trò kéo co bỏ phiếu, hiếu kỳ hỏi: “Chong Chóng Giấy vậy là xong luôn rồi hả?”
Ngoài vai trò đại diện, bản thân Cát Vân Bình còn là cổ đông của một công ty giải trí, cô cũng là một trong những người tổ chức chương trình biểu diễn ban nhạc này và có quyền trực tiếp với các thí sinh.
Cô cân nhắc một hồi rồi nói: “Chuyện đã thành ra như vậy, Đằng Linh Entertainment không thể tiếp tục lăng-xê bọn họ, khả năng bị loại rất cao. Tôi đã gặp rất nhiều người dám đối đầu với tư bản… Nhưng vẫn đứng được đến bây giờ, đây là lần đầu tiên”.
Trang giấy trước mặt Cát Vân Bình dừng lại ở Vent, lúc này cô mới thực sự bắt đầu xem kỹ lại: “Là cảnh tượng hiếm có trong lịch sử.”
Hoặc, không ngoa khi nói đó là kỳ tích.
Thẩm Thành: “Tôi nghĩ bọn họ không tệ chút nào. Còn cô, Cát lão sư, cô sẽ không xúc động khi nhìn thấy một cây non tốt giống chứ?”
Cát Vân Bình im lặng một lúc lâu.
Mãi cho đến khi cuộc họp kết thúc, cô mới để lại một câu không rõ ý: “Bây giờ không phải lúc. Những người này từ dưới đất lao lên, trên người có quá nhiều vết đâm.”
Người có nhiều vết đâm Lục Duyên, đang họp với các thành viên trong ký túc xá.
Lục Duyên ngồi trên giường Lý Chấn, từ trên giường nhìn xuống, mới vừa tắm xong liền bị muỗi đốt mấy cái, sờ gáy nói: “Có mấy vấn đề, hôm qua lúc tôi mượn điện thoại Cao Tường… “
Lý Chấn, Đại Pháo, Hứa Diệp: “Là cướp.”
Lục Duyên im lặng.
Sau đó hắn ném gối Lý Chấn xuống, “Tôi đã đọc bình luận ban nhạc chúng ta trên Internet, có một vài điểm mà tôi nghĩ là khá khách quan. Một là câu hỏi phỏng vấn.”
Các chương trình bây giờ đều dựa vào biên tập, đội ngũ chương trình có thể cắt bớt để thu hút ánh nhìn.
Nghĩ đến đây, Lục Duyên thở dài: “Ban nhạc chúng ta đơn giản là một cái thư viện tư liệu.”
Trong cuộc phỏng vấn, bọn họ đã quá thẳng thắn, muốn sao nói vậy, đặc biệt là Đại Pháo.
“Thể loại nhạc cũng có một khối vấn đề, phong cách chúng ta chơi là underground, nhưng phản ứng của nhiều khán giả trên Internet có vẻ không tiếp thu được. Tôi không nghĩ là do phong cách độc lạ nên độ chấp nhận không cao, mà là thể hiện không tốt.”
“Không đủ để nổi tiếng.”
Cách hiểu của Lục Duyên về “Rock and Roll” hoàn toàn khác với nhiều nhạc sĩ tự phong.
Từ ngày gặp Lục Duyên, Lý Chấn cảm thấy suy nghĩ của người này… quá trưởng thành.
Khi ở độ tuổi của hắn, những gì anh nghĩ là ‘Mấy người không hiểu âm nhạc của tôi, nhạc của ông đây hay như vậy, lũ phàm phu tục tử mấy người không hiểu được đâu’!
Buổi biểu diễn thứ hai bắt đầu.
Không ngạc nhiên, Vent đã đánh bại Chong Chóng Giấy với hơn 20.000 phiếu bầu.
Sau màn trình diễn, hai ban nhạc bắt tay và chào nhau.
Lúc đầu, Lục Duyên lo rằng Đại Pháo lại xung đột với đối phương, nhưng Đại Pháo đã trưởng thành hơn rất nhiều sau một đêm, cậu chỉ lạnh lùng vươn tay, một câu khiêu khích cũng không nói.
Sau trận đấu này, nhóm Vent đang trên đà bứt phá, chiếm giữ vị trí cao trong danh sách bình chọn, giống như Ma Vương xuất thế, tên tuổi của nhóm được mang từ Hạ Thành lên sàn thi đấu.
Cảnh khán giả thường thấy nhất là trên một sân khấu hoàn toàn tối đen, đột nhiên đèn một bên sân sáng lên, sau đó người dẫn chương trình hét lớn: “Đội chiến thắng là – Vent!”
Ánh sáng mạnh chiếu xuống trên bốn người.
So với nhóm V hoang dã, ngông cuồng trong clip thử giọng, họ đã thay đổi rất nhiều, thái độ của nhóm nhạc chính thống dần lộ rõ ra ngoài từng chút một, khi đứng trên sân khấu, họ giống phát sáng.
Các cổ động viên trên khán đài la hét.
Động tác V chiếm một nửa số khán giả.
Lục Duyên đứng ở vị trí đó, mỗi lần chiến thắng đều cảm thấy càng ngày càng gần nhặt được ngôi sao mình mong muốn.
Lục Duyên nhớ lại khung cảnh ngày kỷ niệm 4 năm.
Nơi đó thực sự nhỏ, chỉ khoảng 200 người.
Mà tại sân khấu này, hơn 200 người chỉ chiếm một góc khán đài mà thôi.
Họ cứ muốn lao lên, nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng đứng “Dưới đất” lại có cảm giác như vậy.
Được bao quanh bởi vô số ngôi sao, mặt trời chói chang trên đầu, nhiệt tình tỏa sáng.
Ghế giám khảo.
Thẩm Thành: “Là ảo giác của tôi sao? Bọn họ… sau vài trận đã trưởng thành quá nhanh.”
Cát Vân Bình vòng tay qua ngực, nhướng đôi lông mày mảnh, không trả lời.
Trận tiếp theo còn căng hơn.
Mấy trận đầu là thời gian để bọn họ giảm xóc, khi số lượng ban nhạc còn lại ngày càng ít đi, họ ssx bắt đầu bước vào giai đoạn ban đầu thuần túy nhất.
Cảm hứng không phải vòi nước, chỉ cần vặn ra là có.
Bài kiểm tra chính là: Trong thời gian ngắn, mỗi ban nhạc phải viết một bài hát.
Vấn đề này làm Lý Chấn cảm thấy rất suy sụp, cái tên Lục Duyên này tìm cảm hứng luôn không ngờ tới: “Lão Lục, cậu làm gì cả ngày trong nhà vệ sinh vậy hả.”
Lục Duyên: “Tìm cảm hứng.”
“Tìm tôi sau đi, đang gấp!”
“…”
Ban nhạc của bọn họ không có lợi thế về độc đáo, ngoại trừ Đại Pháo và Hứa Diệp không có kinh nghiệm sáng tác, chỉ còn lại Lục Duyên và Lý Chấn.
Biên khúc của Lý Chấn thì ổn, nhưng viết lời thì thật là hỏi chấm, Lục Duyên vẫn không quên được kiệt tác của anh ta: Mẹ gọi tôi về nhà, đừng lang thang bên ngoài nữa, mà tôi chỉ muốn bay, bay, bay như chim.
May mắn là Lục Duyên còn có thể chiến đấu, một cân bốn. Sau khi nhà vệ sinh đóng cửa cả đêm, không ngờ thực sự mang lại cho hắn một chút cảm hứng.
Lúc này, chỉ còn chưa đầy bốn ngày nữa là trận đấu 4-3 tiếp theo.
“Nhìn xem, có ý kiến gì không?”
“Tuyệt vời, lão Lục,” Lý Chấn sau khi đọc lời bài hát, “Sau này tôi sẽ không bao giờ tranh nhà vệ sinh với cậu nữa đâu, muốn ở bao lâu tùy thích.”
Lục Duyên buồn ngủ đến díp cả mắt, cứ như vậy nằm trên giường ngủ bổ sung: “Một tiếng nữa gọi tôi dậy, đến phòng diễn tập thử xem.”
Có rất nhiều thứ khác đang diễn ra trong buổi diễn tập.
Phỏng vấn, quảng cáo.
Lục Duyên ở trong phòng tổng duyệt hai ngày, liền bị tổ chương trình kéo ra khỏi phòng tập.
“Một cuộc phỏng vấn, chỉ năm phút…”
Lục Duyên: “Chỉ tìm tôi thôi sao?”
Tổ chương trình: “Đại diện, bên kia nói cử một người đại diện là được.”
Sau khi tổ chương trình nói xong, đẩy cửa dẫn hắn vào, trong phòng có mấy chiếc ghế đẩu, máy quay phim, bảng chiếu sáng và một phóng viên giải trí.
Lục Duyên bước vào.
Buổi phỏng vấn diễn ra rất nhanh, phóng viên giải trí hỏi: “Tham gia cuộc thi này, bạn có thu hoạch được gì lớn không?”
Micro đặt trước mặt, Lục Duyên vừa nghĩ vừa nói, “Nhiều người nghe bài hát của chúng tôi hơn.”
Phóng viên giải trí: “Tôi cảm thấy phong cách ban nhạc của bạn có chút thay đổi.”
Lục Duyên: “Đúng vậy”
Phóng viên giải trí: “Tại sao lại như vậy?”
Lục Duyên càng nói càng lưu loát: “Không nói rõ được, chỉ nghĩ làm sao để những gì công chúng thích và những gì chúng tôi muốn thể hiện không mâu thuẫn với nhau. Mục tiêu của chúng tôi luôn là để nhiều người hiểu và chấp nhận văn hóa nhạc rock.”
Phóng viên giải trí lật tờ giấy phỏng vấn nói: “Các bạn từng là một ban nhạc underground.”
Nữ phóng viên thực sự rất căng thẳng trong cả quá trình, cô không dám nhìn thẳng vào mắt Lục Duyên.
Theo lịch thi đấu sẽ loại cho đến khi chỉ có bốn ban nhạc vào vòng trong, stylist cũng càng rảnh rỗi, thậm chí còn có thời gian tạo hình cho họ. Mái tóc hơi dài của Lục Duyên được chải ngược ra sau, kiểu tóc này vốn sẽ là một thảm họa trên đầu người khác, nhưng ở trên người hắn lại rất ổn.
Phóng viên giải trí ho khan một tiếng nói: “Từ underground hiểu như thế nào?”
Lục Duyên đưa tay gạt đi sợi tóc vương trên trán.
Sau cuộc phỏng vấn, tiếp theo là lịch quay quảng cáo.
“Mặt nạ này, sau khi đắp xong nhớ đọc quảng cáo… Tự nhiên hơn một chút, đừng gồng quá, bên trong còn có cả một lọ tinh chất, ui, câu này phải hài hước một chút.”
“Hài hước?”
Lục Duyên không hứng thú với chuyện quay quảng cáo, cũng không có sở thích thể hiện thú vui trước ống kính, lúc quảng cáo nói chung là đáng xấu hổ.
Khi quảng cáo đầu tiên của Lục Duyên được phát sóng, ban đêm lén gọi cho Tiêu Hành, bị cười hơn nửa phút trên điện thoại.
Lục Duyên tức giận: “Cười đến chết luôn đi.”
“Không cười nữa,” Tiêu Hành lại cười, “… Xin lỗi, không nhịn được.”
Lục Duyên vò đầu bứt tóc: “Trở về xử lý anh sau, chờ đấy cho ông.”
Tiêu Hành thấp giọng nói, “Được, anh chờ.”
Thời gian ghi lại ngày càng nhiều, cả hai không hài lòng với vài phút ngắn ngủi. Cách điện thoại, sờ không tới đụng không đến.
“Siêu sao,” Tiêu Hành lại nói, “Anh sống với ngón tay mỗi ngày.”
Lục Duyên: “Nhớ người ta hả? Muốn về sớm hơn không?”
Đã hơn một tháng kể từ khi chương trình được phát sóng. Vòng chung kết đang đến gần, sẽ là 4 – 3. Nếu lần này nhóm V thành công lọt vào top 3 thì chỉ cần vươn tay ra là họ sẽ thực sự có thể đạt đến đỉnh cao.
Tiêu Hành nhìn Lục Duyên từng bước dẫn đầu nhóm V. Từ dưới đất đi lên, đối diện với máy quay bình tĩnh và đứng đắn hơn, thậm chí phong cách âm nhạc cũng được điều chỉnh ở một mức độ nhất định. Trong khoảng thời gian này, họ trưởng thành quá nhanh.
Dáng vẻ Duyên Duyên nhà anh trên sân khấu quá chói mắt.
Một số người sinh ra để thuộc về sân khấu.
Tiêu Hành nói: “Nhớ chứ, nhưng vẫn hy vọng bọn em sẽ đi đến cuối cùng.”
Lần đầu tiên Lục Duyên quay quảng cáo, đọc thoại khá cứng nhắc, sau vài lần thực hiện thì đã khá thành thạo, chưa kể còn phải hài hước, chỉ cần thêm kỹ xảo thì kiểu nào cũng chơi được.
Đã quảng cáo hai lần.
Lục Duyên cởi bỏ khẩu trang trên mặt, xoay người đi vào toilet rửa mặt.
Khoảng thời gian này làm việc liên tục không ngừng nghỉ, sau khi rửa mặt, Lục Duyên lấy từ trong túi ra một viên kẹo thông họng, cắn vào miệng nâng cao tinh thần, đứng trên bệ cửa sổ cuối hành lang nhìn mây ngoài cửa sổ.
Nghĩ thầm trong lòng, phải nhanh chóng kết thúc trận đấu này, giành chức vô địch, trở về tìm bạn trai.
Lục Duyên đang định quay lại phòng tập thì từ xa vang lên tiếng giày cao gót.
Cát Vân Bình tình cờ đi ngang qua.
Ấn tượng của Lục Duyên về người phụ nữ này là hai chữ ‘Doanh nhân’, lời cô nói rất tàn nhẫn, nhưng đều rất thực tế. Không phải vô cớ mà cô lại ở vị trí này: “Cát lão sư.”
Cát Vân Bình gật đầu, không trực tiếp đi qua mà dừng lại.
Cô hỏi, “Chuẩn bị thế nào rồi?”
Lục Duyên: “Cũng ổn rồi.”
Cát Vân Bình nhìn hắn, trong lòng thầm kinh ngạc, từ lần đầu tiên gặp trong buổi thử giọng đến giờ người này đã thay đổi rất nhiều: “Buổi tối cậu có thời gian không?” Cô giơ cổ tay lên, liếc nhìn đồng hồ nói, “Khoảng 10 giờ, đến phòng họp số 3, tôi có chuyện muốn nói với cậu.”
Lục Duyên suy nghĩ một chút: “Còn bọn Lý Chấn…” Buổi diễn tập gặp phải vài vấn đề, có thể đến mười giờ vẫn chưa kết thúc.
Cát Vân Bình ngắt lời: “Tìm cậu thôi.”
Cát Vân Bình lặp lại: “Một mình cậu.”
Lục Duyên không biết người đại diện vương bài này tìm mình làm gì, cũng không nghĩ mình và Cát Vân Bình đủ quen đề hẹn gặp mặt.
“Làm cái gì vậy hả,” Lục Duyên trở lại phòng tập, Lý Chấn chuyển dùi trống nói: “Đi lâu vậy.”
Lục Duyên muốn nói mới gặp Cát Vân Bình, nhưng người ta chỉ tìm hắn, không biết có chuyện gì, cho nên chỉ nói: “Không có gì đâu, tiếp tục đi.”
=================
Mười giờ tối, phòng họp số 3.
Khi Lục Duyên đẩy cửa đi vào, trong phòng họp đã có vài người ngồi. Bắt đầu từ chủ vị theo thứ tự là Cát Vân Bình, Thẩm Thành… và Nam Hà Tam.
Storm Band với tư cách là đối thủ của nhóm V, luôn đứng ngang hàng với họ trong danh sách bình chọn.
Khi cuộc cạnh tranh ngày càng trở nên căng thẳng, Lục Duyên đã không gặp Nam Hà Tam một thời gian.
Lục Duyên mới nhận ra Nam Hà Tam đã cạo lông mày, anh tuấn lạnh lùng, khuôn mặt vốn đã ưu tú, sau khi chỉnh trang chỉ còn hai từ tinh xảo để miêu tả. Anh ngồi đó, hoàn toàn khác với Nam Hà Tam mặc quần áo cũ ngồi trên bệ cửa sổ đón gió khi đó.
“Ở đây?” Cát Vân Bình ngả người ra sau nói, “Đóng cửa lại.”
Lục Duyên đóng cửa lại, trong lòng mơ hồ dấy lên một suy nghĩ.
“Tôi sẽ nói thật, không vòng vo, tôi chưa từng nghĩ đến việc dẫn dắt một ban nhạc.”
Giọng nói Cát Vân Bình nện từng chữ vào phòng họp trống rỗng, giống như một cái búa nặng, đập mạnh vào đầu Lục Duyên.
Lục Duyên đã liên tưởng vô số tình huống, nhưng chuyện trước mặt lại chưa bao giờ nghĩ đến.
“Tôi không lạc quan về triển vọng của các nhóm nhạc trong nước. So với các cuộc thi nổi tiếng khác phát sóng cùng thời điểm, các hạng chỉ số và độ thảo luận chương trình của chúng ta không đuổi kịp bọn họ.”
“Tôi không phải nhà từ thiện, các cậu không cần phải nói với tôi về ước mơ. Từ quan điểm kinh doanh, tôi có xu hướng đào tạo một cá nhân hơn. Liên quan đến cái vòng này, các cậu cũng hiểu làn sóng âm nhạc, cho dù là công ty thu âm căn cơ vững chắc, uy tín lâu năm, mười năm qua họ cũng chỉ ký hợp đồng với ca sĩ chính, và chưa bao giờ có ngoại lệ.”
“Thực tế, các cậu cũng hiểu rõ cái gọi là fan hâm mộ ban nhạc, fan cá nhân của các cậu chiếm nhiều hay ít.”
Điều thực tế nhất khi duy trì một nhóm là vấn đề cân bằng, có thể là nhìn mặt, vì ngoại hình nổi bật, sức mạnh đỉnh cao, cá tính thu hút người hâm mộ… Đại chúng sẽ luôn chọn lọc và lựa chọn cái họ thích hơn.”
Lời Cát Vân Bình nói thật ra không sai. Trong nhóm V, lượng fan của Lục Duyên thực sự nhiều hơn, Storm Band cũng có thể bắt kịp từ phía sau, thu hút sự chú ý của khán giả nhờ thứ hạng solo bass khá kinh điển của Nam Hà Tam trên sân khấu.
Và kỹ năng ca hát của Nam Hà Tam cũng không tồi, anh là một cao thủ toàn diện.
“Thẩm Thành,” Cát Vân Bình nói rồi quay sang nhìn Thẩm Thành, “Không phải anh cũng từng thử dẫn dắt một ban nhạc sao, kết quả thế nào?”
Thẩm Thành ban đầu chỉ tò mò, nghe nói cô hẹn gặp mặt liền đến chung vui, không ngờ lại đi dự tiệc Hồng Môn.
Thẩm Thành ậm ừ nói: “À… thì… giải tán, vậy đó.”
“Ở đây có hai hợp đồng,” Cát Vân Bình đều đều nói, “Cho các cậu một ngày suy nghĩ, phải trả lời cho tôi một ngày trước khi trận đấu diễn ra.”
Tình thế bắt buộc.
Lục Duyên cảm thấy rất thú vị.
Sau khi tham gia cuộc thi tranh tài ban nhạc hơn một tháng, trận chung kết đang đến gần, người tổ chức đột nhiên nói: chúng tôi không muốn dẫn dắt ban nhạc.
Hắn thậm chí còn muốn cười.
Nhưng khi bản hợp đồng được đẩy đến trước mặt, nhìn vào các quy định trắng đen, hắn phát hiện hai tay trên đầu gối của mình đang run lên không thể kiểm soát được.
“Ngày mai tôi sẽ cho cô câu trả lời chắc chắn.” Trong lúc im lặng, Nam Hà Tam nói.
Nói xong, anh đứng dậy, bước ra ngoài với bản hợp đồng.
Cát Vân Bình như đã đoán trước được tình huống này.
Tự tin của cô không phải không có lý do, người phụ nữ này quá thông minh.
Thông minh khủng khiếp.
Cô đang đợi họ chìm vào, tận mắt chứng kiến cảm giác đứng trên đỉnh cao là như thế nào, đợi họ lột bỏ gai, cắt tỉa chúng theo phong cách chủ đạo mà cô muốn. Và cô chỉ lạnh lùng đứng từ xa để xem xét giá trị buôn bán trên người họ.
Cát Vân Bình trông có vẻ thoải mái.
Cô không bao giờ chiến đấu trong những trận chiến không chuẩn bị trước, cô chờ đợi cho đến bây giờ để nói về hợp đồng, chính xác là vì lý do này.
Nếu họ đã nhìn thấy ánh sáng, ai sẽ sẵn sàng rút lui xuống mặt đất một lần nữa, dành thời gian vô tận để chờ đợi một cơ hội mà họ không biết là có hay không?
Cát Vân Bình: “Còn cậu thì sao, chỉ còn chưa đầy hai ngày nữa là diễn ra trận 4 – 3, hay cậu cần suy nghĩ thêm?” Cát Vân Bình nói, “Nói thật là, tôi coi trọng cậu hơn Nam Hà Tam. Cậu biết chính xác những gì mình muốn. Tôi đã xem tất cả các cuộc phỏng vấn gần đây của cậu, cũng như âm nhạc, thể loại này độ chấp nhận cao hơn… Lục Duyên, cậu sẽ trở thành một ca sĩ chính thống xuất sắc.”
Lục Duyên ấn bàn tay xuống, đợi cho cơn run nhẹ của ngón tay giảm bớt.
Tay bị d3 xuống, ngọn lửa trong lòng không ngừng bùng lên không thể ngăn cản được.
Cát Vân Bình nghe rõ Lục Duyên cười.
Sau khi thay đổi kiểu tóc, đôi lông mày sắc nét của Lục Duyên lộ ra không chút che đậy, đầy vẻ hung hãn. Hắn mặc sơ mi đen, thân hình thon gầy, đôi chân dài thẳng tắp, ngồi đó hút mắt người nhìn.
Lục Duyên vươn tay, cầm hợp đồng.
“Cô nghĩ nhiều rồi.”
Lục Duyên nói xong câu này, trước mặt Cát Vân Bình, chậm rãi xé bản hợp đồng. Bàn tay thon gầy cầm những mảnh giấy vụn.
Giọng lạnh lùng như chính gương mặt hắn.
Cát Vân Bình mở to mắt, bản hợp đồng nằm rải rác trước mặt cô như những bông tuyết.
Lục Duyên đứng ở bên kia chiếc bàn dài, trầm mặc nhìn cô.
“Tôi không phải là loại ca sĩ chính thống như cô nghĩ”, Bản chất nổi loạn của một ca sĩ rock underground thể hiện rõ ràng, “Ông đây đã thỏa hiệp, vì tiến lên mặt đất mà làm tốt công tác chuẩn bị, không phải vì ký tên cho cô.”
Cát Vân Bình nghĩ Lục Duyên có thể cắt tỉa để trở thành ngoại hình chủ đạo mà cô muốn, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ rằng người này không hề thay đổi.
Điều duy nhất cô nói đúng là hắn biết chính xác mình muốn gì.
Lục Duyên: “Hôm nay, một phóng viên giải trí hỏi tôi hiểu từ “Underground” như thế nào.” Hắn biết rõ bóng đen xuất hiện trên mặt đất là vì mặt trời quá mạnh. Mặc dù dưới lòng đất là bóng tối, nhưng một khi có ánh sáng, ánh sáng đó có thể xuyên qua bóng tối.
Trước khi ra ngoài, Lục Duyên nói: “Tôi muốn hỏi các người, các người biết cái gọi là ban nhạc có nghĩa là gì không?”
Lục Duyên không để ý biểu hiện của Cát Vân Bình là gì, hắn quay trở lại phòng tập, đặt tay lên nắm cửa, lắng nghe bọn Lý Chấn nói chuyện bên trong, cuối cùng vẫn không muốn phá hỏng nó.
Trong lòng họ đang tràn đầy mong đợi trận thi đấu tiếp theo, làm sao mà nói đây?
Cuối cùng Lục Duyên trốn ở cuối hành lang muốn hút thuốc, nhưng thật lâu sau, trên người chỉ có một hộp kẹo ngậm thông họng.
Hắn thấp giọng, “Đệt.”
“Làm một điếu không?”
Lục Duyên đang trong trạng thái xuất thần, đưa một tay sang bên cạnh.
Nam Hà Tam đưa cho một điếu thuốc, Lục Duyên nhận lấy.
Nam Hà Tam nhìn thấy hai bàn tay trắng, đoán được chuyện gì xảy ra: “Cậu xé hợp đồng?”
Lục Duyên cúi đầu hút một ngụm khói, không nói gì.
Nam Hà Tam cũng không quan tâm, dựa vào tường, cầm bật lửa nói: “Tôi định ký.”
“Cậu có nghĩ rằng tôi đã đi quá xa rồi không?”
Lục Duyên hút một điếu thuốc, cay đắng nói: “Còn ban nhạc của anh thì sao.” Tin này đến tin khác khiến hắn phát cáu, “Cao Tường thì sao, anh ta coi anh như anh em, anh mặc kệ người ta như vậy?”
Nam Hà Tam im lặng một lúc, sau đó lại đột nhiên bật cười, không biết là đang cười chính mình hay đang cười ai: “Lục Duyên, về điểm này cậu vẫn không thay đổi chút nào.”
“Năm đó bởi vì đám người kia đánh lão Tứ, một mình cậu đơn phương tiến lên… Trước kia cậu không phải không biết sẽ gặp nguy hiểm, tôi cũng nhắc nhở cậu, nhưng cậu vẫn đi”.
Nam Hà Tam nói, “Lúc đó, tôi lẽ ra có thể giúp cậu, nhưng tôi đã không làm thế. Tôi sợ gặp rắc rối.”
Bàn tay đang hút thuốc của Lục Duyên dừng lại.
Nam Hà Tam cuối cùng nói, “Lục Duyên, mọi người phải tự lập kế hoạch cho mình. Tôi đã ở dưới đất đủ lâu rồi.”
Sau khi Nam Hà Tam rời đi, Lục Duyên cúi người từ từ ngồi xổm xuống, ho sặc sụa vì khói thuốc trong miệng.
Lục Duyên là nửa đường đi Tễ Châu, còn Nam Hà Tam sinh ra và lớn lên ở Tễ Châu, đi đến đâu cũng được mọi người tôn trọng gọi một tiếng anh Tam, tại Tễ Châu, không hung ác thì căn bản đứng không vững gót chân.
Lục Duyên không thể phân biệt đúng sai, hắn không biết Nam Hà Tam làm việc trong quán bar từ khi còn học cấp 2, sống ở Tễ Châu có quỹ đạo trưởng thành như thế nào, sau khi Black Heart giải tán anh đã trải qua những gì.
Nhưng Nam Hà Tam là người đầu tiên truyền cho hắn ý tưởng về một “Ban nhạc”.
Ngày xưa, người đàn ông này nói với hắn dưới ánh đèn mê loạn của quán bar: “Gọi cậu là lão Thất đi… Xem như là một loại kế thừa.”
Lục Duyên ho khan một tiếng, siết chặt nhẫn trong tay, đứng dậy ném điếu thuốc đi.
Sau khi Cao Tường kết thúc buổi tổng duyệt, mệt đến mức mười ngón tay gần như mất đi ý thức, vừa nằm xuống liền bị một lực kéo lên: “Điện thoại đâu?”
Cao Tường: “…”
Lục Duyên lần này không có tâm trạng nói đùa, chỉ nói: “Mượn lần cuối cùng, chỉ ba mươi giây thôi.”
Cao Tường ban đầu muốn nói ba mươi giây cuối cùng cái gì, làm như ông tin, nhưng anh cảm nhận được cảm xúc vô định trên người hắn, “Tôi-Tôi lấy liền đây.”
Lục Duyên đứng trên hành lang.
Nghe tiếng “Bíp” từ đầu bên kia điện thoại, nhìn ra ngoài cửa sổ, đã mười hai giờ đêm, trời cũng đã tối.
Cuộc gọi được kết nối.
Trước khi Tiêu Hành mở miệng, Lục Duyên đã nói, “Anh Hành.”
Giọng hắn hơi trầm.
“Em muốn gặp anh.”
“Ngay bây giờ.”
Chuỗi chữ “rune”
- -----oOo------