Tanya muốn tránh mặt Stefan – chính xác hơn, không muốn anh nhìn thấy mặt cô – càng lâu càng tốt, nhưng cô không có sự lựa chọn trong chuyện này. Khi Serge xoay người lại vì giọng nói của Stefan, anh kéo cô theo, cánh tay vẫn ôm chặt lấy eo cô. Thực tế, anh để cô đứng đối diện và nhìn thẳng vào cặp mắt dữ tợn đó. Và nếu những lời cô nói chưa đủ làm nó sáng rực lên thì khuôn mặt chưa rửa của cô dứt khóat sẽ đốt cháy nó thành than.
Nhưng khi anh từ từ bước lại gần, anh chỉ nói chuyện với những người bạn của anh. “Hai anh không phải đang nhẹ nhàng khuyên cô ta nên làm những gì cô ta đã được bảo à?”
“Dĩ nhiên là không,” Lazar trấn an anh.” Chúng tôi chỉ đang bàn tới trách nhiệm và những việc đại khái vậy.”
“Và giữ cho cô ta đừng chạy trốn,” Serge nói thêm.
“À, chúng tôi còn phải canh chừng điều đó nữa, phải không?”
Tanya đạp mạnh lên chân Serge để cám ơn sự nhanh nhảu của anh ta. Anh kêu lên nhưng vẫn không thả cô ra cho đến khi Stefan đứng trước mặt cô. Anh đẩy mạnh cô chúi nhủi về phía trước và ngã vào người Stefan. Tay Stefan vươn ra đỡ lấy cô, như một cái gọng kềm, quấn rối vào tóc cô ở eo lưng và giữ cô dính sát vào người anh. Cô có thể hình dung và có thể cảm nhận được từng cơn thịnh nộ đang dâng lên trong lòng anh, phóng đến cô từng chập.
“Hãy thả …” cô mở miệng, chỉ để bị cắt ngang không một chút không thương tiếc, “Không.” Một điềm xấu, anh nói thêm chỉ riêng cho cô nghe, “Cô sẽ van xin Chúa vì cô đã dám không nghe theo lời tôi, Tatiana.”
Chỉ trong vòng mười giây, gương mặt cô trở nên trắng bệch bên dưới vẻ mặt tái nhợt vốn nhờ phấn son ngụy trang. Đến lúc này, cô chỉ có một kết luận, cô là một món hàng rất có giá trị đối với họ. Họ sẽ không cố tình làm hỏng món hàng này, dù một người trong bọn họ có ghét cô đến mức nào. Stefan chắc đang nói đến việc cô sẽ bị phết vào mông như anh ta đã từng hăm he cô, và theo cô nghĩ, đó là chuyện cỏn con không đáng phải lo sợ.
Ngay khi ấy, cô nghe có tiếng xe ngựa dừng bên dưới, một người tên Sasha đã được chỉ định ở lại bến tàu với đống rương hòm của bọn họ, được hướng dẫn đến đây và cho họ biết rằng, họ rất may mắn vì con mồi đã được tìm thấy kịp lúc để rời khỏi nơi này bằng con tàu Lorili. Không còn sớm nữa, con tàu đó sẽ nhổ neo trong vòng một tiếng đồng hồ sau.
Tất cả đều yên lặng và Tanya cảm thấy bọn họ dường như đang nhìn cô làm cô phải rướn cổ lên nhìn họ vì cô đang bị Stefan ôm sát vào người. Có phải bọn họ đang đợi phản ứng của cô với những gì cô vừa nghe không? Cô không đần độn như vậy đâu.
Họ có ý định mang cô lên tàu với bọn họ. Nhưng có lẽ đến bây giờ họ mới nghĩ đến việc làm sao họ làm được điều đó, nếu không có sự hợp tác của cô.
Hình như cô đã đoán đúng được tình hình, vì lời nói kế tiếp của Stefan là, “Một cái cũi, tôi nghĩ vậy.”
Tanya cứng đơ người, chuẩn bị phản đối kịch liệt nhưng cô rất ngạc nhiên khi Lazar đã nhắc nhở Stefan, “Cô ta là một vị Công chúa đấy.”
Một vị Công chúa đúng là sự chế giễu cô đến nực cười, vì vở kịch vẫn còn được bọn họ tiếp tục, trừ lời phản đối mạnh mẽ của Stefan.
“Khi nào cô ta cư xử giống như một Công chúa, cô ta mới được đối xử như vậy.”
Tanya xoay người lại, một điều không dễ làm vì cái gọng kềm quanh eo cô, yêu cầu Lazar và Serge, “Các anh để anh ta làm vậy chỉ vì anh ta căm ghét tôi hả?”
Serge không nhìn thẳng vào mắt cô, còn Lazar nhìn rất bối rối vì bị lâm vào cảnh khó xử, lúng túng nói, “Tôi tin là chúng tôi đã giải thích cho cô biết, ai là người có quyền hạn đối với cô, Tatiana. Cô được đưa đi và hộ tống như thế nào là quyền quyết định của anh ấy, nhưng nếu cô hỏi anh ấy một cách dịu dàng …”
Một ý nghĩ chưa bao giờ đến với cô. Dịu dàng à? Cho dù trời có sập xuống, cô cũng không thèm dịu dàng với tên ác ôn đứng sau lưng cô, người mà cứ xoay cô qua lại để cô không thể xúi giục đám bạn anh giúp cô bằng ánh mắt của cô hay làm họ xúc động vì vẻ tội nghiệp của cô. Làm như là cô sẽ … Dĩ nhiên là cô sẽ! Cô còn trốn chạy được bằng cách nào đây chứ? Chắc chắn là không được nếu bị nhốt vào cũi hay là một căn phòng chứa đồ, chắc chắn không thể giúp cô thoải mái trong khi đợi cơ hội để đào thoát.
Cô ngước mặt lên nhìn Stefan. Anh ta dường như đang đợi cô làm điều này, vì cô thấy cái nhìn chằm chằm của anh làm tim cô đập thình thịch. Và anh chậm rãi nhìn khắp mặt cô, cô biết ngay anh đang nhìn khuôn mặt lem luốc, nhòe nhoẹt vì phấn hoá trang màu xám, không phải là kem màu hồng.
“Cô làm tôi giật mình đấy, Công chúa,” anh nói bằng một giọng bình thường, “Tôi dám chắc cô sẽ làm bất cứ điều gì để có thể để giữ cho tôi khỏi tốc váy cô lên một lần nữa.”
Tốc lên? Ồ, lạy Chúa, cô quên nghĩ đến việc anh sẽ có thể “phết cho cô một trận ra trò”. Mà còn không cho cô có một lớp váy để làm vật đệm. Đột nhiên, việc này trở nên đáng lo lắng và cô phải né tránh bằng mọi giá.
“Tôi sẽ đi rửa mặt ngay bây giờ,” Cô thì thầm, rất ghét vì phải nhượng bộ nhưng cô thấy không còn đường nào khác để chọn.
“Chúng ta không còn thời giờ nữa.”
Anh ta sẽ không cho cô một lối thoát sao? “Tôi không phải là một đứa con nít, để bị … để bị …!” Cô không thể nói hết câu vì tiếng bước chân ở sau lưng làm cô hoảng hốt, cô chợt hiểu, câu chuyện của họ có thính giả, và bọn kia đã nghe được hết…
Cho dù cô đang rất giận gã đàn ông này, người đã làm cô đỏ mặt nhiều lần trong ngày hôm nay, nhiều hơn trong suốt cuộc đời, thì bây giờ, cô chỉ còn biết giấu mặt mình vào ngực anh ta và rất mừng vì nó đủ rộng cho cô.
“Cô là một người…, Công chúa,” cô nghe có tiếng thở dài thay vì sự bực tức, “… bướng bỉnh vượt bực.”
“Anh cho rằng tôi sẽ vui lòng để bị bắt cóc à?” cô lầm bầm những lời phẫn uất, bực bội với chiếc aó của anh.
“Chúng tôi cho rằng cô sẽ thấy vinh hạnh đối với việc hứa hôn đã được định trước này, bằng một sắc lệnh từ cha cô và đừng phản đối những việc đã không thể thay đổi được.”
Cô hất đầu, giận điên lên, “Đừng chống lại, khi mà anh không thành thật à? Anh không thể bịa ra một câu chuyện nào nghe có vẻ thuyết phục hơn để tôi vui lòng theo anh sao? Anh kể một câu chuyện hoàn toàn vô lý…”
“Toàn bộ câu chuyện này đều là sự thật.”
“Sự thật duy nhất ở đây,” cô giận dữ nói, “… là tôi không muốn đi với anh.”
Khuôn mặt anh đầy vẻ hoài nghi, “Nếu vậy, cô sẽ làm cho chúng tôi tin rằng cô thích sống một cuộc sống trâu ngựa, như một kẻ nô lệ, phải không? Một cuộc sống gồm những cuộc biểu diễn dâm ô trên sân khấu và cả ở trên giường à?”
Tanya hít nhanh một hơi, sau đó, co chân lại đá vào chân anh, đó là phản ứng của cô đối với lời nói bóng gió đầy phỉ báng của anh. Cánh tay anh ôm chặt lấy cô, nhưng là do phản xạ chứ không phải để trả đũa. Anh không cách nào biết được nỗi đau trong cô, vì vậy cô trả lời bằng một giọng bình tĩnh, che dấu sự phẫn nộ bên trong.
“Cái tôi muốn là không có ai ra lệnh cho tôi phải làm gì. Tôi đã mất gần nửa cuộc đời để được như bây giờ và dựa vào tánh kiêu căng, hống hách của anh, anh lại cho rằng có thể thay đổi được điều này à. Không đâu, anh không thể. Anh không có quyền hạn đó. Không một ai có, bây giờ và sau này cũng vậy”
“Tiếc là chúng ta không có nhiều thời giờ để bàn đến những việc bất thường mà cô đang khao khát, điều mà rất ít người trong chúng tôi hiểu được. Còn nói về quyền hạn chúng tôi dựa vào để đem cô đi, cô là người Cardinia và mọi người dân Cardinia đều phải nghe theo lệnh của đức vua.”
“Đi chết đi. Đó là điều mà tôi không chấp nhận, Stefan, vì vậy lý do đó không có hiệu lực đối với tôi. Ở xứ này, anh không thể dùng những lý do đó để biện hộ cho những gì anh đang định làm. Điều này là phi pháp cho dù anh nhìn theo cách nào cũng vậy.”
Anh ngước nhìn trần nhà, nói, “Tại sao tôi lại phải tranh cãi với cô?” làm Tanya xù lông lên, đến khi anh nói thêm bằng giọng ra lệnh, “Lazar, Serge, đợi chúng tôi dưới nhà.” cả người cô cứng đơ, đầy lo sợ.
Anh lại nhìn cô trong khi những người khác đi lướt qua họ và khi cô nhìn thấy mắt anh chỉ có màu rượu xêret, cô cảm thấy đỡ căng thẳng đôi chút. Anh đưa tay lên xoa đầu cô như đang vỗ về cô và cô không biết phải giải thích điều này ra làm sao.
“Tôi đi đến một kết luận, Tatiana, là có lẽ tôi đã quá hấp tấp khi ra lệnh cho cô xóa bỏ sự ngụy trang khéo léo của cô. Dĩ nhiên, mới đây thôi… ” anh nói thêm, khuôn mặt dịu lại bởi nụ cười, “…cô xuất hiện như là một con nhím biển lôi thôi, lếch thếch. Nhưng nếu đó là vẻ bề ngoài cô muốn, vậy thì hãy để yên như vậy đi.”
Cô không tin tưởng vào sự dịu dàng này của anh sau những cơn bão mà cô đã chịu, không một chút nào, “Anh đang nói cái gì thế?”
“Rằng chúng ta hãy quên đi những chuyện mà tôi dọa cô nếu không chịu nghe lời và chúng ta bắt đầu làm lại với một sự thoả thuận.”
Cô càng không tin câu này hơn, nhưng vẫn nói, ” Nói đi, tôi nghe đây.”
“Nếu cô đồng ý không gây náo loạn thì cô có thể lên tàu Lorilie mà không bị kềm chế.”
Mắt cô nheo lại, “Nếu không thì tôi sẽ bị nhốt vào cũi mang lên tàu à?”
“Trói tay, bịt miệng và nhốt vào cũi,” Anh giải thích rõ hơn.
“Hay là thế này nhé,” Cô nói, “Tôi đồng ý không nói lại với bất cứ ai những gì anh đã làm ở đây, nếu anh biến mất và đừng trở lại đây nữa?”
Cánh tay vẫn còn đang ôm eo cô siết nhẹ một cái, để nhắc cho cô biết, ngay lúc này ai là người ở thế thượng phong. “Đừng bao giờ lầm lẫn, Tatiana, cô sẽ đi chung với chúng tôi. Cô chỉ có sự lựa chọn duy nhất là đi bằng cách nào thôi.”
“Nhưng tôi không muốn đi!” Cô khóc, “Không phải điều đó là quan trọng nhất sao?”
Anh lắc đầu chầm chậm. Cô rít một hơi qua kẽ răng vì giận như điên. Cô sẽ bị bắt cóc cho dù cô có nói gì hay làm gì đi nữa, và cô cũng không có sự lựa chọn nào khác ngoài những gì đã được đề nghị, không có, nhưng nếu cô vẫn định trốn chạy khi có cơ hội thì sao đây?
“Được rồi,” cô nói với vẻ mặt buồn thiu, “Tôi sẽ tự đi nếu đó là quyền chọn lựa duy nhất.”
“Mà không gây ra bất cứ sự náo loạn nào chứ?”
“Tôi sẽ không nói chuyện với ai, nếu đó là ý của anh.”
“Rất tốt. Chỉ cần nhớ rằng, Tatiana, đây là một sự thoả thuận và giống như bất cứ sự thoả thuận nào khác, sẽ có một hậu quả phải hứng chịu nếu cô không giữ lời hứa. Tôi tin cô đã biết đó là việc gì.”
“Đừng bao giờ đỏ mặt nữa, con ngốc! Anh ta đang làm cho mi sơ. anh ta đó, nhưng những lời đe dọa này không đáng giá một xu nếu mi trốn thoát được.”
Cô nói với anh, “Nếu anh muốn rời khỏi đây ngay, anh không nghĩ bây giờ là lúc phải thả tôi ra à?”
“Cái mà tôi nghĩ là cuộc thoả thuận này cần được đóng dấu bằng một nụ hôn đã.”
“Khô …!” là những gì cô có thể thốt được trước khi môi anh áp vào môi cô.
Tanya có thể chống lại, nhưng cô vừa nghĩ, đây là cơ hội ngàn vàng để khiến Stefan bị rối loạn. Nếu anh ta đã kiêu căng đến mức nghĩ rằng, cô thích những nụ hôn của anh ta và cô phải nhẫn nhục chịu đựng số phận của cô trong những ngày sắp tới, anh ta sẽ không đề phòng và cô có thể bỏ trốn dễ hơn. Điều phiền phức là,thực sự cô rất thích những nụ hôn của anh. Cô không thấy khó chịu chút nào khi miệng anh khao khát hôn cô. Vì vậy, không có chút gì giả dối khi cô đáp trả lại nụ hôn đó.
Đây đúng là một điểm chí tử trong kế hoạch của cô, cô biết như thế khi cuối cùng anh cũng ngừng hôn và đẩy cô ra và cô đã phải mất một hồi mới thoát khỏi cơn mộng dài và trở lại với hiện thực. Đánh mất tự chủ cho nụ hôn đó không phải là một phần trong kế hoạch, cả cảm giác mong muốn, khát khao được anh hôn lần nữa cũng không nằm trong kế hoạch của cô.
Tanya nhanh chóng đè bẹp sự mong muốn điên rồ đó cùng cảm giác yếu đuối trong lòng. Tên ác ôn này có đầy quyền năng và cô không nên thử nữa. Nhìn anh, cô thấy anh hình như còn vui sướng vì kết quả của việc thử nghiệm vừa rồi hơn cả cô.
Những lời tiếp theo của anh đã chứng minh điều đó. “Tôi bắt đầu tự hỏi không biết tôi có nghĩ sai không, rốt cuộc cô có thể còn trong trắng. Tôi điên khùng rồi,có phải không?”
Tanya chống lại từng làn hơi nóng đang tỏa lên cổ, lên má cô, không muốn anh biết anh đã thắng một lần nữa nếu anh nhìn thấy. Không chỉ là xấu hổ mà còn là căm phẫn khi anh có thể nói những lời như vậy, chỉ vì cô đã hôn trả lại anh. Và cơn giận dữ thúc đẩy cô nói.
“Vậy thì anh sẽ không bao giờ biết chắc được chuyện này, phải không?” Cô khiêu khích.
Stefan chỉ mỉm cười, một nụ cười thay cho lời nói, “Đó chỉ là điều cô nghĩ thôi.” Và anh đã nói trước điều đó, phải không? Về việc cô và anh sẽ ngủ chung giường trước khi cuộc hành trình này kết thúc. Tại sao tất cả bọn họ đều nghĩ cô là một con điếm vậy? Cô định hỏi anh, nhưng cô nghĩ, cô không thể chịu đựng được thêm bất cứ sự nhục mạ nào trong giờ phút này. Bọn họ không còn thời gian nữa và sự thay đổi trên khuôn mặt anh, mất hết sự nhẫn nại, đã khẳng định điều đó.
Anh nắm cánh tay cô và xoay người đi về hướng cầu thang, “Nào đi, Tati …”
“Đợi một chút đã!” Cô cắt ngang, “Còn đồ đạc của tôi thì sao?”
Anh không buồn nhìn lại mà cứ kéo cô đi, “Có lẽ lần sau cô nên làm những gì “ngay khi” cô được bảo.”
Nói một cách khác, cô đã không thể mang theo một bộ đồ nào để thay đổi. Tanya muốn ỳ ra để phản đối nhưng cô lại nghĩ, thà để đồ của cô lại đây, đợi cô trở về, còn hơn là cô phải để lại cho lũ ác ôn này, vì một khi có cơ hội là cô vù ngay.
Nhưng còn một chuyện nữa cô cần phải làm. Cô cần một ít giúp đỡ trong việc bỏ trốn khỏi đám người này và chỉ có lão Dobbs mới đáp ứng được điều này bằng cách cho người bám sát theo cô. Lão không thể làm được gì nếu lão vẫn không biết cô bị bắt cóc. Và lão không thể nghe được cuộc xung đột ở hành lang để biết là có gì đó không ổn đã xảy ra, vì lão có thói quen ngủ ngay sau khi ăn xong bữa sáng. Lão ngủ như một người chết cho đến khi Seraglio mở cửa quán vào lúc chiều tối. Nếu lão đã nghe được chút gì thì lão đã phải la ầm lên để biết cho bằng được chuyện gì đang xảy ra rồi.
Tanya dậm chân đứng lại, “Ít ra anh cũng phải để tôi nói lời từ biệt với Dobbs đã.”
Anh vẫn không dừng lại và cô bị kéo mạnh hơn, dù cô cố hết sức trì lại, “Tại sao? ” Anh hỏi, “Lão ta đã nói dối cô và không cần biết tại sao chúng tôi muốn tìm cô. Người đàn ông đó không phải là bạn cô.”
“Tôi biết, nhưng ông ta vẫn là người thân duy nhất của tôi.”
“Không cần nữa.”
Anh ta nói một cách thản nhiên, với một sự thật làm cô phải lúng túng. Xin Chúa giúp cô, anh ta quả là một kẻ nói láo có hạng nhưng cô cũng không phải là một con ngốc. “Để tôi đoán nhé,” Cô châm chọc, “Tôi đoán là anh sẽ nói với tôi rằng anh là một người bà con của tôi?”
Anh kéo cô đi hết nửa cầu thang và vẫn không quay đầu nhìn lại, “Chúng ta có cùng một ông tổ, sau năm đời. Sự thật, chúng ta là anh em họ rất xa.”
“Và tôi tin điều đó cũng như những gì anh đã nói với tôi à? Anh sợ tôi nói với lão Dobbs lời từ biệt à?”
“Tôi tin lão ta sẽ không cho cô rời khỏi đây, đúng vậy. Suy cho cùng, cô là một người làm công tuyệt vời của lão, đúng không? Một kẻ nô lệ không cần trả công. Rất cần thiết cho ông ta.”
Cô cũng nghĩ vậy khi cô trưởng thành, đủ để nhận thức rằng Dobbs không có quyền lợi dụng cô như vậy. Bây giờ cô vừa là một người giữ nhà, một đứa ở, làm bếp, giặt giũ, chăm sóc lão và – ở quán rượu – làm quản lý, thư ký, thu mua, hầu bàn, thỉnh thoảng lại phải pha chế rượu hay nhảy, rồi giống như Stefan và bạn anh đã nghĩ, là một con điếm khi có dịp. Khi nào hả, cô muốn biết, cô có bao giờ có thời gian rảnh đây? Nhưng cuối cùng, giờ đây, cô cũng sẽ được trả công cho kiếp trâu ngựa của mình bằng quán Seraglio mà.
Tuy vậy, nếu những gã đàn ông này thành công trong việc bắt cóc cô, cô sẽ mất quán rượu cùng với sự tự do của cô nữa. Họ định biến cô thành một con điếm thật sự hay sao? Vậy thì cô sẽ không bao giờ để điều đó xảy ra.
Stefan dừng lại khi họ bước qua nửa gian phòng lớn của quán, có lẽ nhận thấy rằng anh hơi quá đáng, “Nếu có bạn bè nào cô muốn nói lời chia tay và họ lại sống gần đây thì tôi nghĩ chúng ta có thể mất ít thời gian cho cô nói lời từ biệt.”
Bạn bè à? Những người bạn duy nhất mà cô có được là những người hầu rượu và đó là trước khi cô trở thành bà chủ của họ. Nhưng đó không phải là những người bạn mà anh nói đến, vì cô chưa bao giờ cảm thấy gắn bó với họ. Chỉ có Leila thì có thể gọi là người bạn thật sự nhưng chỉ trong một thời gian ngắn nhiều năm trước.
“Không có ai cả,” cô nói, câu trả lời càng làm cô buồn hơn, vì trước kia, chưa bao giờ cô thật sự nghĩ đến những gì cô thiếu thốn trong cuộc sống.
“Cho dù là một người tình mà cô rất yêu mến à?” Stefan cố chấp.
Sự giận dữ lập tức thay thế sự đau buồn của cô, “Ồ, nếu vậy thì nhiều lắm. Chúng ta có thể mất cả ngày đấy!”
Cô bị kéo mạnh hơn vì lời khiêu khích đó và bực tức khi nhìn thấy cỗ xe ngựa cùng những gã kia, những kẻ sẽ làm hết sức để ngăn cô chạy trốn, họ đứng bao bọc xung quanh cô. Tại sao cô lại không thể nói đại tên một người nào đó, dù là tên một lão bạn già của Dobbs, còn hơn là chế nhạo gã Stefan khó ưa này? “Thật quá là thông minh đấy, đồ ngốc. Tại sao mi không giúp cho bọn họ bắt cóc mi luôn đi? Mi không muốn bỏ trốn dễ dàng hơn mà.”