Ba tiếng đồng hồ đã trôi qua từ khi họ bắt đầu đi bộ về phía nam và không một người đồng hành nào của Tanya nhắc nhở gì đến bữa ăn. Tuy nhiên, sự thay đổi trên khuôn mặt của cô được nhắc đi, nhắc lại rất nhiều lần và mỗi lần cô nhìn lên đều bắt gặp ít nhất một người trong bọn họ đang nhìn cô chằm chằm, ngay cả Stefan cũng vậy, giống như họ vẫn chưa tin rằng cô thật đã trở thành một người tuyệt đẹp. Serge và Lazar hình như rất vui mừng vì điều này. Cô không thể đọc được cảm xúc của Vasili ngoài việc từ sáng đến giờ, anh chưa nói một lời nhận xét nào xúc phạm đến cô. Và cô thì đã biết Stefan nghĩ sao rồi, thật là khó hiểu khi ai mà chả biết rằng, anh ta có thể nhận được nhiều thứ hơn từ một vũ công xinh đẹp thay vì một vũ công xấu xí. nhỉ?
Cô cố không nghĩ đến việc bây giờ mình có giá trị hơn đối với bọn họ, vì điều này sẽ làm bọn họ canh chừng cô kỹ hơn. Thay vào đó, cô nghĩ về cái bụng đói meo của mình, rất dễ hiểu vì bụng cô cứ sôi lên. Sau cùng, cô chắc rằng những người ăn mặc sang trọng và đối xử với cô như là những kẻ chuyên môn bắt cóc này không biết làm sao để sinh tồn trong một vùng hoang vu. Thật là tức cười. Không, không tức cười chút nào khi mà cô còn vướng vào bọn họ.
Tanya định tiết lộ là cô biết cách tìm đồ ăn khi mà Serge, đã đi về phía trước, gọi ngược lại báo hiệu là anh đã tìm được cái gì rồi. Cái mà anh nói đến là một đồn điền với những ngôi nhà lớn rải rác xung quanh. Quá tốt đối với những kẻ bắt cóc cô, họ sẽ có một bữa ăn nóng thịnh soạn, những đồ đạc cần thiết và bốn con ngựa khỏe mạnh, vì bọn họ thừa sức để mua mọi thứ. Họ có thể mua nhiều hơn là bốn con ngựa nhưng hiển nhiên là cô không được phép đi một mình.
Cô không thể đòi hỏi nhiều đến thế. Cô còn không được phép ở một mình nữa là, ngay cả việc đi tiểu tiện, “đặc biệt” đối với việc này. Stefan luôn hộ tống cô đến nhà vệ sinh. Anh xem xét bên trong để chắc rằng không có cánh cửa thông nào trước khi cho cô một vài phút riêng tư. Cô rất muốn biết bọn họ sẽ làm sao khi không có nhà vệ sinh nào ở xung quanh. Không biết anh ta có định đứng kế bên để theo dõi cô không nhỉ? Đi chết đi.
Họ không ở lại đồn điền lâu hơn sự cần thiết, có lẽ vì họ không muốn Tanya ở gần những người lạ. Cô được cảnh cáo trước là không được gây rắc rối khi đến đó, dù sự trừng phạt nếu cô bất tuân không được nói đến. Bất chấp tất cả, cô mặc kệ lời cảnh cáo này nếu như cô thấy một người nào đó có thể giúp đỡ cô. Nhưng chủ đồn điền là một ông già, vợ ông ta cũng không giúp được gì vì Tanya không gặp được bà ta. Những người khác lại là những nô lệ của chủ trại, họ không thể giúp gì cho cô khi mà họ còn chưa thể giúp được chính họ.
Khi khởi hành, Tanya không cần phải hỏi ai sẽ cưỡi chung ngựa với cô. Cô đang đứng chống nạnh, điều cô thường làm trong suốt cuộc viếng thăm này, thì Stefan kéo cô đến bên con ngựa anh đã chọn sẵn, một con ngựa cái màu nâu đỏ, đưa cô lên yên rồi nhảy lên ngồi sát sau lưng cô. Tư thế này giống như là đặt cô ngồi lên đùi anh vậy, cô không thoải mái chút nào. Một tay anh ôm choàng lưng cô giúp cô ngồi vững nhưng cô lại có thể nhìn thấy Stefan dễ dàng. Gần sát bên anh đã là một điều tai hại rồi, giờ còn đụng vào người anh mọi chỗ, cảm nhận được hơi nóng của anh … người đàn ông này luôn nóng bỏng đối với cô …lại còn cứ nhìn thấy mặt anh luôn luôn nữa khiến cô càng rối loạn hơn. Cô nghĩ cô có thể nhắm mắt lại hay là phải chịu mỏi cổ nếu xoay mặt ra phía trước.Nhưng dù làm vậy, cô vẫn biết anh đang nhìn cô, điều này mới là tệ nhất.
Lát sau, cô nói với anh, “Tôi muốn thay đổi kiểu ngồi đấy, Stefan, ngồi xoay mặt về phía trước.”
“Ngồi dang hai chân ra à?”
“Đúng vậy!”
“Không được.”
Cô nhìn thẳng anh và thắc mắc, “Và tại sao?”
Anh nhìn cô một lát, rồi nhìn qua khỏi đầu cô, cằm anh bạnh ra, hai môi mím chặt, giống như anh định lờ đi không trả lời cô, nhưng rồi anh nói, “Vì cái váy của em.”
Váy cô đúng là hơi chật nếu so với váy các phụ nữ khác hay mặc, nhưng nó cũng đâu có chật lắm đâu, “Nó chỉ để lộ có chút xíu da thịt thôi, tôi đang mang giày ống đủ để che gần một phần ba bắp chân rồi.”
Cô nghĩ điều này nghe rất có lý, nhưng mắt anh chỉ hơi nhạt màu rồi lại nhìn xuống cô, ”Vẫn hơi nhiều đấy, làm ơn nhớ mình là ai đi Công chúa và hãy bắt đầu cư xử một cách đứng đắn cho phù hợp với địa vị của em đi, thay vì cư xử giống như là một … con điếm trong quán rượu.”
Sự ngập ngừng của anh đủ nói với cô một cách rõ ràng là “Con đĩ” chính là từ anh định nó. Vì lý do nào đó không rõ, cô thấy bực tức ngay cả trước khi anh sỉ nhục cô. Gì hả? Phải vì từ da thịt? hay bắp chân? Tôi là một con điếm trong quán rượu đấy, Stefan, và không biết nhiều từ thích hợp với từ điển của anh. Anh có muốn nghe thêm vài từ khó chấp nhận nữa không, hở đồ mắc dịch?”
Mắt họ đấu với nhau gần một phút trong im lặng, mắt anh đang sáng rực lên, còn mắt cô bắn ra những tia sáng xanh. Và rồi anh khiến cô ngạc nhiên khi chấp nhận thua.
“Cứ ngồi kiểu nào mà em muốn đi. Để lộ bao nhiêu da thịt cũng được. Em có thể làm bất cứ điều gì mà em thích, Tanya nhỏ be’ ạ.”
Cô thấy khó chịu vì anh đã nhượng bộ dễ dàng sau khi chọc cho cô nổi giận và gây gổ. Nhưng cô cũng thay đổi kiểu ngồi ngay trước khi anh đổi ý. Không phải nhìn thấy cặp mắt ác quỉ đó khiến cho đầu óc cô thoải mái hơn. Bây giờ cô có thể chú tâm tìm cách trốn chạy một lần nữa.
Ngay khi cô vừa cúi người kéo chiếc váy xuống cố che đậy đôi chân càng nhiều càng tốt, tay của Stefan đã ôm choàng eo cô và kéo hông cô dựa vào thân anh. Tanya không hoảng sợ, cô nghĩ anh chỉ muốn chắc chắn là cô không bị ngã xuống lưng ngựa. Nhưng anh vẫn không bỏ tay ra khi cô đã ngồi thẳng dậy, vì vậy, lưng của cô tựa sát vào ngực anh.
Cô há hốc miệng không kịp phản ứng khi nghe anh nói sát bên tai, “Nếu như em còn chưa biết, con điếm ạ, em sẽ khám phá ra rằng em sẽ được đối đãi giống như cách em cư xử vậy.”
Mắt Tanya mở to vì hiểu được anh đang dạy cho cô một bài học, rằng anh không làm gì thái quá hay sỗ sàng, bởi vì anh không muốn đụng vào cô. Xấu hổ, cô nhắm mắt lại, nhưng vội mở to ra ngay, bởi vì bài học của anh còn chưa chấm dứt. Những ngón tay của anh uốn cong ôm bầu vú cô bóp nhè nhẹ và mặc dù có lẽ anh không mong chờ cũng không muốn cô có cảm giác gì khác ngoài sự xấu hổ, sự vuốt ve này của anh vẫn làm rung động lòng cô.
Cô nậy những ngón tay anh ra khỏi ngực cô, cũng may mà anh để cô đẩy tay anh ra.
“Tôi hiểu ý anh rồi,” Cô nói một cách chua chát.
“Tôi không nghĩ vậy.”
Và tay anh trở lại chỗ cũ, vuốt ve lên cổ cô rồi trôi xuống, đi qua hai bầu vú, qua bụng, xuống chân. Váy cô bị giãn hết cỡ nơi đùi cô, cô tưởng sẽ không có cảm giác gì ngoài sự đụng chạm nhẹ của tay anh ở đó, nhưng những ngón tay anh đã bám lấy đùi cô, làm cô có cảm giác như không hề có cái váy ở đó … rồi từ từ anh vuốt ngược lên.
Cô chụp lấy tay anh và đẩy ra lần nữa, nhưng nó lại trở về vú cô. Và lần này cô không thể nậy tay anh ra được.
“Tôi sẽ la lên đấy,” Cô hăm dọa
“Làm vậy chỉ thu hút thêm nhiều khán giả thôi.”
Cô đã quên bẵng là hai người họ không phải đang ở riêng một mình. Vì vậy, có lẽ bọn họ đã gây chú ý với một hay nhiều người khác. Và tay anh lại siết chặt ngực cô hơn nữa.
“Được rồi, đồ cà chớn. Tôi sẽ ngồi theo cách của anh vậy!”
“Một quyết định sáng suốt đấy, Công chúa.”
Nhưng anh cũng vẫn không rời tay khỏi ngực cô cho đến khi cô hoàn toàn xoay người và ngồi ngang đùi anh. Rồi cô ngước lên nhìn anh, giận điên vì cô không có cách nào để thắng trận chiến nhỏ này.
“Tôi đã gọi anh là đồ vô lại chưa vậy, Stefan?”
“Rồi.”
“Còn đồ con hoang?”
“Cũng rồi.”
“Anh biết là tôi rất coi thường anh chứ?”
“Đó là điều không thể tránh được.”
Cô không nói gì thêm, chỉ nhìn bên đường họ đang đi qua, nhất định không nhìn anh lần nào nữa. Nhưng câu nói sau cùng của anh cứ ám ảnh cô mãi, làm cô cứ nghĩ đi nghĩ lại suốt buổi chiều. Không thể tránh được à? Cô không biết chắc nhưng tại sao anh ta lại nghĩ vậy nhỉ?