Ngôi Sao May Mắn Của Ta

Chương 10

Quảng Vĩ Đông lấy menu, có điểm luống cuống mà nhìn về phía Lý Dục Phong, người sau đối y gật gật đầu.

“Vậy để tôi gọi.”

Sao việc chủ đạo này lại dừng trên người ” Tiểu nhân vật” như cậu vậy chứ? Quảng Vĩ Đông có điểm mờ mịt, bất quá vẫn là thuận theo mà mở menu ra.

Trong lòng y đã có món trước, không quên hỏi ý kiến hai người kia: “Gà cung bảo, canh tổ yến, sao bát trân, bắp hạt thông,cá hấp hoa quế, nhiêu đó được không?”

“Được, cậu quyết định thì tốt rồi.” Ngô Hạo cười nói.

Ngô tiên sinh này, không kiêu ngạo, thái độ lại thân thiết, còn là một người không tồi a… Quảng Vĩ Đông lại tiếp tục đánh giá cao hắn hơn một chút, ngơ ngác mà nhìn đối phương cười, Lý Dục Phong ngồi một bên nhìn vẻ mặt của y, trong mắt xẹt qua một tia quang mang.

Thời điểm chờ thức ăn mang lên, Ngô Hạo tiếp tục thân thiện tán gẫu:

“Quảng tiên sinh, cậu làm trợ lý đã bao lâu?”

Quảng Vĩ Đông chần chờ một chút, đáp: “Một tuần…”

“Nga, một tuần rồi…” Ngô Hạo từ chối cho ý kiến mà lặp lại.”Tôi nhớ rõ trước đó Dục Phong chưa từng có trợ lý tư nhân, Quảng tiên sinh là như thế nào lại có duỵên được vào công ty Dục Phong làm thế?

“Tôi…” Quảng Vĩ Đông đang muốn trả lời thì Lý Dục Phong ôn hoà nói:

“Ngô tiên sinh đặc biệt trở về, không phải là vì quan tâm trợ lý của tôi đi?”

“Không phải…” Ngô Hạo bị hắn nói như thế, có chút xấu hổ, Quảng Vĩ Đông vội vàng thay hắn giải vây:

“Chỉ là nói chuyện phiếm thôi, cũng không phải hỏi chuyện gì không hợp.”

Ngô Hạo cảm tạ mà hướng y cười cười, Quảng Vĩ Đông cũng mỉm cười đáp lại. Thấy ban he “Mắt đi mày lại”, Lý Dục Phong tâm không hờn giận, bàn tay dưới bàn bỗng dưng sờ soạng đùi của Quảng Vĩ Đông.

Quảng Vĩ Đông toàn thân lập tức cứng ngắc, Ngô Hạo thấy sắc mặt y thay đổi, quan tâm hỏi: “Quảng tiên sinh, cậu làm sao vậy?”

“Không có việc gì…” Quảng Vĩ Đông trả lời, tay của Lý Dục Phong đã chạm tới hạ thân của y rồi. Quảng Vĩ Đông ở trên mu bàn tay của hắn nhéo một cái, Lý Dục Phong lại bất vi sở động, trực tiếp kéo xuyệt ba tia của y xuống rồi thò tay vào trong.

Quảng Vĩ Đông thở cũng không dám thở mạnh, y chỉ sợ làm cho Ngô Hạo hoài nghi, không dám đẩy đối phương ra, y cố gắng dùng thái độ bình tĩnh, dùng sức nhéo đối phương, Lý Dục Phong cũng tùy theo mà tay tăng lực thêm một chút.

“Ân…” Quảng Vĩ Đông không thể nào chịu nổi liền phát ra âm thanh.

“Quảng tiên sinh, có phải thân thể cậu không thoải mái hay không?” Ngô Hạo thấy sắc mặt của y càng ngày càng khó coi, quan tâm hỏi.

“Không… Không có việc gì… Chính là điều hòa có chút lạnh…” Quảng Vĩ Đông khẩn trương mà nói dối.

” Vậy sao? Tôi gọi người phục vụ chỉnh lại một chút…” Ngô Hạo đứng lên, đi đến chỗ phục vụ. Quảng Vĩ Đông thừa dịp cơ hội này, cắn răng nói nhỏ với Lý Dục Phong: “Mau buông tay…!”

“Không buông.” Lý Dục Phong một hơi cự tuyệt, bao lấy tính khí của y bắt đầu vuốt ve. Quảng Vĩ Đông đang muốn chửi nhỏ, Ngô Hạo đã trở lại, y cuống quít ngậm miệng.

Ngô Hạo tựa hồ không có phát hiện gì dị thường, hắn đem đề tài chuyển tới trên người Lý Dục Phong.” Dục Phong, Sara nói tháng sau trở về, cậu có biết không?”

“Lần trước đã nghe cô ấy nói.” Lý Dục Phong thản nhiên nói chuyện, tốc độ của bàn tay lại nhanh hơn, cảm thấy vật thể trong lòng bàn tay của mình dần cương lên. Mặt Quảng Vĩ Đông lúc xanh lúc hổng.

“Mẹ của tôi hẳn là cũng sẽ trở về cùng cô ấy, đại khái là muốn đàm luận chuyện hôn lễ đi.”

”Vậy sao? Này tôi không rõ lắm, thủ tục còn chưa làm tốt, chuyện hôn lễ không cần phải gấp. ‘’

” Nhưng đã chờ một năm rưỡi rồi nhỉ? Thủ tục khi nào lo liệu thì cũng không gấp.” Ngô Hạo cũng không ngại có Quảng Vĩ Đông ở đây, cùng Lý Dục Phong đàm luận việc tư.

Bất quá Quảng Vĩ Đông cũng vô tâm tư để ý đến bọn họ nói cái gì, bởi vì tất cả lực chú ý của y đều đặt ở trên dục vọng của mình.

“Phải rồi, Ngô bá mẫu không phải là người truyền thống sap? Cậu làm ca ca còn chưa kết hôn, sao lại để Sara đi trước?” Lý Dục Phong một tay lấy chén trà, một tay nắm hạ thân của y, hai tay đều bận.

“Tôi còn không biết phải chờ mấy năm nữa, Sara cũng không tính nhẫn nại chờ tôi.”

“Vậy cậu cũng mau tìm đối tượng đi, có muốn tôi giới thiệu cho cậu không?”

“Cậu đừng đùa với tôi nữa …”

Đang nói chuyện thì phục vụ tiến vào mang thức ăn lên, Ngô Hạo không quên kêu phục vụ chỉnh điều hòa ở chế độ ấm.

“Quảng tiên sinh, phải tăng mấy độ?” Ngô Hạo săn sóc hỏi.

“Tùy… Tùy…” Hạ thân Quảng Vĩ Đông trướng đến muốn bùng nổ, cơ hồ không thể phát ra âm thanh nào.

Phục vụ đem nước canh đặt lên trên bàn, Quảng Vĩ Đông lập tức chộp lấy cơ hội thoát thân: “Tôi đến múc canh…”

Y đang muốn đứng lên, bị Lý Dục Phong một phen ấn trở về.”Hảo hảo ngồi, để phục vụ làm là được rồi.”

Ngô Hạo tiếp lời: ” Đúng vậy a, Quảng tiên sinh không cần khách khí như thế.”

“Ách…” Cậu để tôi khách khí đi!! Quảng Vĩ Đông nội tâm đang hô to, ma trảo của tên khốn kia như thế nào còn không mau lấy ra! Mình đã không nhịn nổi nữa rồi!!

Phục vụ sinh múc canh xong liền ly khai, Ngô Hạo đứng lên, cầm lấy một chén canh đặt trước mặt Quảng Vĩ Đông, thân thiết nói: “Quảng tiên sinh, mời dùng.”

“Cám ơn…” Quảng Vĩ Đông cảm động trả lời, ô ô ô… Đồng dạng là cậu ấm, tại sao Ngô tiên sinh người ta so với Lý Dục Phong hỗn đản này thiện lương như vậy!

Lý Dục Phong giống như cảm giác được ý nghĩ của y, bỗng nhiên kích thích chỗ mẫn cảm của y nhất, móng tay khẽ gãi vào đỉnh đầu phân thân.

“A…” Quảng Vĩ Đông rốt cục nhịn không được hừ nhẹ.

“Quảng tiên sinh?” Ngô Hạo khó hiểu.

“A, ách… Tôi không có thìa…” Quảng Vĩ Đông nói.

“Thìa? Ở trong này.” Ngô Hạo đem thìa đưa cho y, Quảng Vĩ Đông hơi chút đứng lên,vươn tay tới nhận,nhoáng một cái không cẩn thận kéo luôn cái khăn trải bàn. Chén cạnh trước mặt y thuận thế rơi theo —— nước canh nóng hầm hập liền đổ xuống dưới quần của Quảng Vĩ Đông…

“A!” Quảng Vĩ Đông chấn kinh khẽ gọi.

“Ô…” Lý Dục Phong kêu rên, canh nóng đã đổ vào tay hắn. Trái lại là quần của Quảng Vĩ Đông, chỉ dính vài giọt canh nóng.

“Quảng tiên sinh! Không sao chứ?” Ngô Hạo vội vàng đưa khăn tay cho y, Quảng Vĩ Đông rất nhanh tiếp nhận, luống cuống tay chân đỡ lấy cái chén, mà tay của Lý Dục Phong lúc này đã buông ra.

Sau một trận rối loạn, Quảng Vĩ Đông mới phát hiện phân thân của mình “Lấy được tự do”, y nhân cơ hội đem khăn tay lau quần, liền thu thập chỉnh tề.

“Quảng tiên sinh, có bị phỏng không? Hay muốn đi rửa quần một chút?” Ngô Hạo tiếp tục quan tâm hỏi.

“Ách… Tôi đi một chút…” Quảng Vĩ Đông hắc hắc cười gượng, nhìn Lý Dục Phong ngồi một bên lặng lẽ che dấu cái tay bị nước canh làm phỏng dưới bàn.

Hừ! Vừa lắm! Ai bảo làm việc ác! Gặp báo ứng đấy! Quảng Vĩ Đông ở trong lòng cười như nở hoa. Y đối Ngô Hạo nói câu ” Xin lỗi, tôi không tiếp được ” xong, tâm tình vui sướng rời khỏi ghế ngồi.

Quảng Vĩ Đông đi qua đại sảnh bên ngoài, khi y đi ngang qua một cái bàn có 3 người ngồi, một nữ nhân trẻ tuổi quay đầu nhìn y một chút, bất quá Quảng Vĩ Đông không phát hiện, đầu cũng không quay lại tiếp tục bước đi.

Đi vài bước, mới phát hiện đũng quần vẫn còn trướng, đều là cái tên sắc lang Lý Dục Phong kia làm hại! Y thầm mắng, vội vàng bước vào nhà vệ sinh.

Tuy rằng rất ngượng, bất quá nếu không xử lý thì để nó cương tới khi nào nữa a.

“Quên đi… Dù sao cũng không có người nhìn…” Quảng Vĩ Đông tự an ủi mình, lấy dục vọng đang đứng thẳng ra ——

“Hô… Hô… Hô…” Quảng Vĩ Đông tựa trên ván cửa thở gấp, cầm lấy cái khăn chà lau tay cùng phân thân dính đầy dịch thể. Sau khi hoãn khí xong, y cúi đầu nhìn đồng hồ, mình đã đi năm phút rồi, phải mau quay lại mới được. Y vội vàng sửa sang lại quần áo, đi ra bên ngoài lấy nước rửa dũng quần bị dính canh, thuận tiện để cho nó khô luôn.

Quảng Vĩ Đông đi ra toilet, muốn quay trở lại chỗ ngồi của mình, y còn chưa đi được vài bước, tay áo thình lình bị người khác kéo lấy.

“Ân?” Quảng Vĩ Đông hoang mang quay đầu. Giữ chặt y là một nữ nhân xấp xỉ tuổi mình, mặc một bộ đồ màu trắng tao nhã, gương mặt đoan trang thanh tú.

“Quảng Vĩ Đông, không nhận ra tôi sao?” Nữ tử thấy y nghi hoặc, cười hỏi.

“Cậu là…” Quảng Vĩ Đông cảm giác đối phương nhìn rất quen mắt, tiếc là năng lực nhận thức của mình quá thấp.

“Thật là, trí nhớ vẫn tệ như vậy, hai năm trước chúng ta đã từng học bổ túc cùng nhau không nhận ra sao?” Đối phương cười lắc đầu.

“Ách… A…” Quảng Vĩ Đông bừng tỉnh đại ngộ.”Cậu là… Lư… Lư…”

Không chỉ năng lực nhận thức của y kém, mà công lực nhớ tên cũng chỉ ở mức con nít. Gặp Quảng Vĩ Đông ”Lư” nửa ngày cũng không nói được tên của mình, nữ tử hảo tâm nhắc nhở:

“Lư Hiểu Văn.”

“Đúng rồi! Lư Hiểu Văn.” Quảng Vĩ Đông ngượng ngùng nở nụ cười.

“Ai, nói như thế nào a, tôi với cậu học cùng nhau từ nhỏ đến trung học đi? Cậu vừa nãy đi ngang qua, tôi đã nhận ra cậu, cậu cư nhiên ngay cả tên của tôi cũng quên.” Lư Hiểu Văn bất đắc dĩ nói.

“Không có … Là bởi vì lần này cậu đẹp hơn rất nhiều, cho nên tôi nhất thời không nhìn ra…”

Quảng Vĩ Đông dù sao cũng đã quen rất nhiều bạn gái, nữ nhân thích nghe nhất cũng chỉ có mấy lời ngon ngọt.

“Ha hả. Miệng của cậu cũng ngọt hơn nhiều đó. Thế nào? Cùng bạn gái tới dùng cơm à?”

“Không phải, cùng lão bản tới.” Quảng Vĩ Đông khẩu khí có chút sa sút, không nguyện ý nhắc tới cái đó. Y hỏi ngược lại: “Vậy còn cậu?”

“Thành thật nói cho cậu biết …” Lư Hiểu Văn đè thấp âm lượng, chỉ vào một cái bàn xa xa.”Một người bạn của mẹ tôi muốn giới thiệu đối tượng cho tôi, thật sự là không thể trốn khỏi, bị ép buộc tới …”

Quảng Vĩ Đông theo phương hướng của cô nhìn lại, trên bàn kia ngồi một nam một nữ. Người nữ cỡ năm mươi, tóc xoăn, miệng son đỏ tươi, vừa thấy liền biết là phụ nư đã có chồng. Người nam cỡ ba mươi, gầy teo, trên mũi còn có một cái kính, mặc tây trang, tươi cười có chút lỗ mãng.

”Là nam nhân kia sao? Thoạt nhìn không tồi lắm?” Quảng Vĩ Đông khách sáo nói.

“Ai… Bộ dáng không có gì, nhưng cá tính rất khiến người ta chán ghét.” Lư Hiểu Văn thẳng thắn.

“Làm sao vậy?”

“Luôn luôn kiêu ngạo nói mình là người tốt nghiệp đại học, làm ở công ty lớn nào, gặp qua khá nhiều đại nhân vật linh tinh, còn coi thường việc tôi đang làm, nghe mà tôi phiền muốn chết.”

“Nói như vậy… Cậu không thích?”

”Đúng vậy a, đã sớm muốn chạy trốn, lại tìm không được lý do nào.” Lư Hiểu Văn có điểm buồn rầu nói: “Cũng không biết cự tuyệt thế nào mới tốt, nam nhân kia thật sự rất kiêu ngạo, giống như biết là tôi thật sự sẽ coi trọng hắn vậy.”

“Nga…” Quảng Vĩ Đông từ chối cho ý kiến.

Lư Hiểu Văn tròng mắt vừa chuyển, cười hỏi: “Chúng ta đã từng học chung, giúp tôi một chút được không?”

“Giúp cái gì?”

Lư Hiểu Văn kề sát vào y nhỏ giọng nói: “Cậu giả dạng làm bạn trai của tôi, để tôi thoát thân, cũng thuận tiện áp chế nhuệ khí của tên kia một chút…”

“Này không tốt lắm đâu…” Quảng Vĩ Đông có điểm khó xử.

“Chẳng lẽ cậu sợ bạn gái biết sẽ tức giận?”

“Ách…” Nghe cô nói là bạn gái tức giận, Quảng Vĩ Đông không biết tại sao tự nhiên lại nhớ tới Lý Dục Phong, y vội vàng đem cái ý tưởng đó vứt khỏi đầu.”Không có, tôi hiện tại chưa có bạn gái.”

“Kia không phải vừa lúc sao? Cậu hãy giúp tôi đi, tôi nhất định sẽ cảm tạ không thôi.”

“Nhưng mà…” Quảng Vĩ Đông vẫn có chút do dự.

“Tôi cho cậu một bộ người máy mô hình để cám ơn, như thế nào?” Lư Hiểu Văn biết rõ sở thích của y, liền xuất đòn sát thủ.

“Thành giao!” Quả nhiên, Quảng Vĩ Đông lập tức mắc câu.

Lư Hiểu Văn kéo y, hai người tựa như tình nhân đi đến cái bàn kia, đối hai người nam nữ kia nói.

“Lôi a di, giới thiệu cho dì biết, này là bạn trai của con, họ Quảng.” Lư Hiểu Văn hào phóng mà giới thiệu y cho bọn họ.

“Này… Bạn trai?” Lôi a di có điểm luống cuống.

“Lôi a di hảo.” Quảng Vĩ Đông vô cùng phối hợp.

“Mẹ con không phải nói con chưa có bạn trai sao?” Lôi a di cùng nam nhân đeo kính nhìn nhau.

“Đó là do dì chưa biết đó thôi.” Lư Hiểu Văn trôi chảy nói: “Thực xin lỗi, con còn chưa kịp nói cho dì nghe, Lôi a di liền an bài cho con rồi, con ngại cự tuyệt nên mới đến đây. Không nghĩ tới bạn trai con cũng ở đây ăn cơm, con thấy giấu không được nữa, đành phải dẫn y đến, thật sự là xin lỗi…”

“Như thế nào có thể như vậy…” Lôi a di không hờn giận, nam nhân mắt kính lại sinh khí, nhưng hắn sẽ không vì như vậy mà chịu thua, hắn đứng lên, thần tình khách khí nói: “Đừng lo, đã có duyên gặp, ngồi xuống nói chuyện chút đi.”

“Vậy quấy rầy …” Quảng Vĩ Đông cùng Lư Hiểu Văn ngồi xuống, có điểm bất an mà nhìn về phía ghế lô bên kia, thầm nghĩ mau mau giải quyết xong chuyện này.

“Quảng tiên sinh tốt nghiệp đại học nào vậy?” Vừa ngồi xuống nam nhân mắt kính kia liền hỏi.

“Học viện vật lí thành phố K…” Quảng Vĩ Đông nói.

“Oa… Trường học này rất khó đỗ đi?” Lôi a di không khỏi sợ hãi than, hỏi nam nhân mắt kính: “Tiểu Hoàng, so với trường đại học của cậu có khó hơn không?”

“Ân…” Nam nhân mắt kinh nguyên bản đang tự tin mặt đã chút dao động.”Vậy đã từng làm việc ở đâu?”

“Trước đó đã từng làm việc ở công ty Tín Tiệp.”

Lời này vừa nói ra, ba người ở đây đều kinh ngạc, Lôi a di tiếp tục ngạc nhiên: “Cái công ty Tín Tiệp kia, là một trong những công ty được đưa ra thị trường sớm nhất? Nghe nói bọn họ chọn người rất nghiêm khắc, trước đó cháu ta cũng đã từng phỏng vấn, cũng không được chọn a.”

Lư Hiểu Văn thấy gương mặt của nam nhâm mắt kính càng ngày càng khó coi, trong lòng đã cười đến đau ruột. Quảng Vĩ Đông trong lòng cũng có suy nghĩ, hừ! Trước đó nói cho Lý Dục Phong biết chỗ mình tốt nghiệp cùng làm việc, tên kia còn khinh thường y, khiến cho lòng tự trọng của mình bị tổn thương nghiêm trọng, kỳ thật lấy ra hù người bình thường cũng được vậy! Bất quá điều này cũng chứng minh Lý Dục Phong đúng là loại người đứng ở đỉnh cao.

Nam nhân mắt kính kia chưa từ bỏ ý định địa tiếp tục hỏi: “Cậu nói trước đó đã từng làm, vậy hiện tại là làm việc ở đâu?”

“Hiện tại…” Quảng Vĩ Đông có điểm khó có thể mở miệng, nam nhân mắt kính lập tức hỏi:

“Chẳng lẽ hiện tại đã bị đuổi việc, còn chưa tìm được việc làm sao?”

Đúng là mình bị đuổi việc, nhưng việc làm cũng tìm được rồi a! Quảng Vĩ Đông bị khiêu khích, đành phải trả lời: “Không phải, hiện tại đang làm ở xí nghiệp『 Ân thị 』.”

“Ân thị?!” Lư Hiểu Văn hô nhỏ, nam nhân mắt kính phản ứng lớn nhất, Lôi a di thần tình mờ mịt.

“Xí nghiệp Ân thị là cái gì? Rất lợi hại sao?” Lôi a di hỏi.

”Đúng vậy a…” Lư Hiểu Văn còn có chút ngây ngốc.

” Là một trong những gia tộc xí nghiệp nổi danh nhất toàn cầu, sắp có lịch sử một trăm năm,lĩnh vực của họ nhiều không đếm xuể.”

Nam nhân mắt kinh kia không muốn chấp nhận sự thật, nghi ngờ hỏi: “Cậu là nói, cậu hiện tại đang làm việc ở Ân thị?”

”Đúng vậy a…” Này rất khó khiến người khác tin tưởng sao? Hay tại bộ dáng của mình không đủ thuyết phục? Quảng Vĩ Đông buồn bực.

“Cậu không nên nói đùa!” Nam nhân kính mắt kích động đứng lên.”Đây chính là Ân thị mà! Bọn họ tuyển chọn công nhân là trong phạm vi toàn cầu, bọn họ mặc dù có Quảng cáo thông báo tuyển dụng, nhưng nếu không phải người không đủ tư cách cũng không được vào! Cho dù cậu là người của công ty K thị, cũng không thể đạt được tiêu chuẩn của bọn họ! Cậu như thế nào có thể được tuyển? Cậu làm gì trong công ty đó?”

“Dù sao tôi cũng được tuyển…” Nguyên lai cái công ty kia của Lý Dục Phong thật sự lợi hại như vậy? Quảng Vĩ Đông hiện tại mới có thể sâu sắc nhận thức.

“Vậy cậu đang làm gì?” Nam nhân kính mắt ép hỏi.

“Chính là…” Làm trợ lý tư nhân của lão bản, loại việc này có tính là trong sáng không? Quảng Vĩ Đông không xác định được, cho nên ngại không thể nói thẳng.

Nam nhân kính mắt thấy y quanh co, cho rằng y là đang khoe khoang, bắt đầu được một tấc lại muốn tiến một thước: “Không phải là quét rác trong đó chứ? Nói cũng đúng, công ty xí nghiệp lớn toàn cầu như vậy cũng phải có người quét rác chứ, vậy cậu cũng có tư cách đó lắm.”

Lư Hiểu Văn nhịn không nổi nữa: “Uy! Nói chuyện tôn trọng người khác một chút.”

“Tôi làm sao không tôn trọng? Kia cô bảo y nói rõ việc mình làm đi.”

Quảng Vĩ Đông nói: “Cũng không có gì, chính là trợ lý của lão bản.”

Nam nhân kính mắt lúc này cũng không thất thố nữa, chính là sửng sốt một chút, chợt nói: “Cậu xác định mình nhớ không lầm chứ?”

“Làm sao cậu biết tôi nhớ lầm?”

“Hừ!” Nam nhân kính mắt kiêu căng nói.”Nói cho cậu biết, tôi làm việc trong công ty so ra thì kém Ân thị, nhưng cũng là xí nghiệp có tiếng, tôi trước đó đã từng được tham dự tiệc rượu, may mắn gặp được lão bản Lý tiên sinh của Ân thị, bên người hắn lúc ấy nửa trợ lý cũng không có, vậy trợ lí cậu là từ đâu mà ra?”

Lời này vừa nói ra, Lư Hiểu Văn cùng Lôi a di đều lấy ánh mắt hoài nghi nhìn Quảng Vĩ Đông, đang lúc Quảng Vĩ Đông hết đường chối cãi, nam nhân kính mắt đứng đối diện y bỗng nhiên nhìn phía sau y, lộ ra biểu tình giật mình.

Quảng Vĩ Đông hồ nghi mà quay đầu lại, chỉ thấy mỹ nam tử Đại lão bản —— Lý Dục Phong khí thế bức người, dẫn bảo tiêu tới phía của y.

Quảng Vĩ Đông vội vàng đứng lên, Lý Dục Phong nhíu mày nhẹ một cái.

“Cậu như thế nào lại chạy đến đây?”

“Không…” Quảng Vĩ Đông cười nói: “Gặp lại bạn bè… Cho nên mới ngồi một chút…”

Lư Hiểu Văn đã từng học trung học chung với y nên cô liền nhận ra Lý Dục Phong. Lôi a di còn không biết thân phận của Lý Dục Phong, chỉ cảm thấy người này nhất định là đại nhân vật, nam nhân kính mắt kia nhìn chằm chằm vào Lý Dục Phong, đã muốn hoàn toàn hóa đá.

“Bạn bè?” Lý Dục Phong đưa ánh mắt nhìn Lư Hiểu Văn, người sau cuống quít đứng lên.

“Anh… Nhĩ hảo…” Lư Hiểu Văn không được tự nhiên nói.

“Nhĩ hảo.” Lý Dục Phong bình thản đáp lại. Lúc này kính mắt nam nhân cũng tỉnh táo lại, trên mặt vừa kính sợ lại vừa nịnh nọt, hắn xoa xoa lòng bàn tay, cúi đầu khom lưng nói: “Lý tiên sinh, ngài khỏe… Thật sự là trùng hợp a… Có thể gặp được ngài… Thì ra ngài thật sự là lão bản của Quảng tiên sinh…”

Lý Dục Phong liếc hắn một cái, hỏi Quảng Vĩ Đông: “Vị này cũng là bằng hữu của cậu?”

“Không phải, tôi không biết.” Quảng Vĩ Đông nể tình nói, biểu tình trên mặt nam nhân mắt kính thực …

” Vậy sao?” Lý Dục Phong trong mắt chỉ nhìn mỗi Quảng Vĩ Đông, nói: “Về thôi.”

“Nga…” Quảng Vĩ Đông cùng Lư Hiểu Văn thấp giọng nói: “Tôi đi trước…”

“Hảo, tạm biệt.” Lư Hiểu Văn cười ngọt ngào vẫy tay với y, hết thảy đều bị Lý Dục Phong thu vào mắt.

Sau khi đi xa, Lý Dục Phong từ kẻ răng phát ra âm thanh: “Thấy cậu chưa quay lại, còn tưởng rằng cậu xảy ra chuyện gì. Rất tốt, thì ra là tới toile để gặp mỹ nữ.”

Thảm, hắn hình như sinh khí… Quảng Vĩ Đông biết rõ không ổn.

“Không có, là bạn học trước kia mà thôi…”

“Bạn học gặp nhau, liền thân thiết tới như vậy?”

“Không phải, là..” Là Lư Hiểu Văn kêu y giả làm bạn trai của cô, bất quá việc này cũng không thể nói cho hắn biết, Quảng Vĩ Đông nhớ tới câu nói ” Bạn gái sẽ tức giận” của Lư Hiểu Văn —— tuy rằng đánh chết y cũng sẽ không thừa nhận Lý Dục Phong là ” Bạn gái” của mình.

“Là cái gì? Chờ về nhà, tôi sẽ hảo hảo hỏi cậu.” Lý Dục Phong nhẹ nhàng nói, Quảng Vĩ Đông nghe mà da đầu run hết lên.

Trời ạ! Tên này sẽ đối phó với mình thế nào đây a

Hai người trở lại ghế ngồi, Ngô Hạo như trước tươi cười thân thiện tán gẫu cùng Quảng Vĩ Đông, bất quá Quảng Vĩ Đông nghĩ tới mình phải gặp phải sự đối đãi như thế nào, liền hoàn toàn cười không nổi …

Quảng Vĩ Đông thấy xe chạy không đúng hướng, vội hỏi: “Nhà của tôi không phải đi đường này đi?”

”Đúng vậy a.” Lý Dục Phong ngồi ở một bên trả lời.

“Uy! Muốn đi đâu a?”

“Chỗ của tôi.”

“Không đi được không…” Quảng Vĩ Đông biết mình chạy không khỏi, nhưng vẫn là không chịu buông tha. Câu trả lời của Lý Dục Phong dùng đầu gối nghĩ cũng biết: “Không được.”

“Anh muốn hỏi cái gì cứ hỏi đi, đừng như vậy!”

“Đừng gì cơ?” Lý Dục Phong hỏi lại.

“Chính là… Chính là…”

“Tôi bây giờ còn chưa có làm gì mà.”

“Anh cũng sẽ làm!”

“Nga, nguyên lai cậu đã nghĩ tôi như vậy a.” Lý Dục Phong nói: “Tôi đây liền như cậu mong muốn.”

“Anh không cần phải như vậy!” Quảng Vĩ Đông vội hỏi, cố gắng tự cứu mình: “Anh là muốn biết chuyện tôi cùng nữ nhân kia đi? Tôi hiện tại sẽ nói cho anh biết…”

“Không cần, tôi tuyệt không muốn biết.” Lý Dục Phong tuyệt luôn đường lui của y.

“A a… Tôi van cầu anh muốn đi “

“Tốt lắm, xuống xe.” Xe đã dừng lại, Lý Dục Phong bước xuống xe đầu tiên.

“Tôi không muốn xuống …” Quảng Vĩ Đông giãy dụa, bắt đầu giận dỗi.

“Được, tôi đây ôm cậu xuống.” Lý Dục Phong đi qua cửa xe bên kia.

“Không cần!” Lái xe còn đang nhìn mà! Quảng Vĩ Đông trong lòng kêu to, cuống quít tự mình nhảy xuống.

“Đi thôi.” Lý Dục Phong túm lấy cổ áo của y, tha đi.
Bình Luận (0)
Comment