Tống Châm không để những lời Quan Vô Kiều nói vào lòng, cậu đứng dậy nhìn, không thấy Quan Thắng Ý ở đây nữa mới yên tâm kéo Quan Vô Kiều lên.
Quan Vô Kiều quyết định dẫn cậu đi ăn thịt nướng, phong cách trang trí của nhà hàng rất đẹp, khách cũng không tính là nhiều, hai người ngồi vào ghế lô, Tống Châm cúi đầu chơi điện thoại, Quan Vô Kiều không vui, rút điện thoại cậu để sang một bên, "Đừng chơi.
"
Nhân viên phục vụ mang khăn ấm tới cho bọn họ lau tay, Quan Vô Kiều nghiêm túc lau, lại nắm lấy tay Tống Châm lau giúp cậu, nhân viên phục vụ liếc nhìn bọn họ một cái, Tống Châm nhanh chóng rút tay ra.
Phục vụ đi rồi, Quan Vô Kiều nói: "Đưa tay lại đây.
"
Tống Châm cảm thấy Quan Vô Kiều luôn nói chuyện theo kiểu ra lệnh, đe dọa, cậu không nói thể nói đó là cảm giác gì, nhưng cậu không sợ Quan Vô Kiều, Quan Vô Kiều nói như vậy, cậu ngược lại càng rụt tay về, "Không phải lau xong rồi sao.
"
Quan Vô Kiều véo mặt cậu, Tống Châm đánh cái bốp lên tay hắn, lúc này nhân viên phục vụ bưng đồ ăn kèm tới, Quan Vô Kiều chẳng chút để ý, nói với Tống Châm nói: "Rồi rồi, đừng đánh nữa, cậu sao nóng lên còn đánh người vậy hả.
"
"Ai bảo cậu véo mặt tớ!" Tống Châm nói.
Quan Vô Kiều nắm lấy tay cậu dưới bàn, Tống Châm cảm thấy tay Quan Vô Kiều rất nóng, nóng hơn rất nhiều so với tay mình, cậu chưa từng nghiêm túc nắm tay với ai như vậy, vì thế Tống Châm lại thấy có chút hối hận lúc nãy mình đánh người ta, cậu thầm nghĩ sau này vẫn nên nói lý lẽ với Quan Vô Kiều thôi, Quan Vô Kiều là bạn trai của cậu, cậu sao có thể đánh hắn như vậy chứ? Quan Vô Kiều thiếu đánh như vậy, chắc chắn sẽ có người khác đánh hắn giúp cậu.
Một lúc sau, thịt lên, Quan Vô Kiều một bên nướng, Tống Châm một bên ăn, Quan Vô Kiều há miệng, Tống Châm liền kẹp thịt đút cho hắn, nguyên một dây chuyền sản xuất tiêu thụ mượt mà, Tống Châm cảm thấy ăn một bữa cơm mà còn đút tới đút lui thật sự quá phiền phức, nhưng Quan Vô Kiều phụ trách nướng thịt nên cậu cũng xấu hổ không dám nói gì.
Ăn gần xong bữa, Tống Chấm cúi đầu xem điện thoại, Quan Vô Kiều ở một bên thong thả ăn phần còn lại, có nhân viên phục vụ đi tới đưa đồ uống, cửa mở ra, khách bên ngoài đi ngang qua đúng lúc nhìn vào, vậy nên Quan Vô Kiều và Quan Thắng Ý chạm mắt nhau.
Tống Châm phun hết nước trong miệng ra, thầm nghĩ hai người này sao vậy, đi dạo cùng một trung tâm thương mại thì thôi, giờ ăn cơm cũng phải cùng một nhà hàng!
Cậu có tật giật mình, cố gắng tự an ủi ăn một bữa cơm mà thôi, cũng không có gì kỳ quái, chủ động chào hỏi với Quan Thắng Ý, Quan Thắng Ý gật đầu, rất có khí thế, Quan Vô Kiều dường như không để cha ruột vào mắt, chẳng thèm đứng dậy chỉ chào hỏi qua loa, ngược lại Quan Thắng Ý chủ động đi vào ngồi đối diện bọn họ, thuận miệng hỏi thăm mấy câu với Quan Vô Kiều.
Quan Vô Kiều buông đũa, lau miệng, nói chuyện phiếm với Quan Thắng Ý, Tống Châm đột nhiên cảm thấy đùi mình nóng lên, cậu cúi đầu nhìn thấy, Quan Vô Kiều ấy vậy mà đang sờ mình.
Mặt Tống Châm đỏ bừng, không dám cử động, Quan Vô Kiều vừa nói chuyện vừa chậm rãi sờ đùi Tống Châm, giống như đùi Tống Châm sờ rất thích vậy.
Một lúc sau, Quan Thắng Ý cuối cùng cũng đi, cửa bị đóng lại, Tống Châm không thể nhịn được nữa, đẩy Quan Vô Kiều ra, đứng dậy nói: "Cậu cố ý đúng không!".
||||| Truyện đề cử: Ngụy Đế Truy Thê: Vợ À, Đừng Chạy! |||||
Quan Vô Kiều không chút hoang mang nói: "Đúng vậy.
"
Tống Châm suýt chút nữa tức đến ngất, cứ Cậu cậu cậu hồi lâu cũng không biết nói gì, Quan Vô Kiều nói: "Tôi không thích cậu bỏ rơi tôi.
"
Tống Châm hiểu ra, Quan Vô Kiều đang nói đến chuyện vừa rồi, bởi vì lúc nhân viên phục vụ đi vào cậu không cho Quan Vô Kiều lau tay cho mình, chỉ chút chuyện nhỏ như vậy mà Quan Vô Kiều cũng muốn ghi thù! Tống Châm hết nói nổi, cậu cầm lấy điện thoại của mình xoay người đi, Quan Vô Kiều dường như không ngờ cậu sẽ bỏ đi như vậy, đứng dậy muốn chạy theo, nhưng vẫn chưa tính tiền, chờ hắn thanh toán xong, Tống Châm đã bắt xe đi rồi.
Tống Châm ngồi trên xe giận dỗi một lúc, đột nhiên nhớ ra một chuyện, cậu căn bản không có đủ tiền xe về đến trường.
Tống Châm cố nén cảm giác muốn nôn ra máu, để tài xế chạy một đoạn, chờ số tiền hiển thị tới giới hạn mới nói tài xế dừng xe.
Cậu ngồi ở trên ghế dài ven đường ngẩn người, cũng không nghĩ xin tiền của ba mình, bởi vì hiện tại cậu không muốn nói chuyện với bất kỳ ai, cậu sợ mình không cẩn thận để lộ chuyện, ba cậu có lẽ sẽ đánh chết cậu.
Quan Vô Kiều liên tục gọi điện thoại tới, Tống Châm nhấn tắt mấy lần, Tống Châm thầm nghĩ nếu không phải mua trà sữa cho cậu tớ chẳng lẽ đến nông nỗi không có tiền sao? Cậu càng nghĩ càng tức, nhấn nghe, giơ điện thoại lên chuẩn bị chửi đổng, nhưng không hiểu sao, vừa nghe thấy giọng nói của Quan Vô Kiều lại cảm thấy rất tủi thân hết sức, "Cậu nhổ trà sữa ra cho tớ.
"
Quan Vô Kiều im lặng một lúc, hỏi cậu: "Cậu ở đâu vậy?"
Tống Châm tắt máy, Quan Vô Kiều lại gọi đến, giá trị tức giận của Tống Châm dần thu nhỏ, sau mười mấy lần nhấn tắt, cậu mới mở điện thoại, gửi vị trí cho Quan Vô Kiều.
Một lát sau Quan Vô Kiều gọi xe đến, hắn xuống xe đi tới, ngồi xổm xuống trước mặt Tống Châm, nói: "Làm sao mà tức đến khóc thế này? Đừng giận, tôi sai rồi.
"
Tống Châm nói: "Sau này tớ không bao giờ mua trà sữa cho cậu nữa.
"
Quan Vô Kiều gật đầu, "Được, sau này tôi sẽ không bao giờ uống nữa, cậu cho tôi uống tôi mới uống.
"
Tống Châm cảm thấy cứ vậy làm lành thì mất mặt quá, nhưng trên đường cái mà đánh Quan Vô Kiều lại không tốt lắm, cậu xụ mặt ở trên ghế, Quan Vô Kiều ngồi bên cạnh cậu, nói, "Tống Châm cậu xem, con chó này thật dễ thương.
"
Tống Châm không muốn để ý đến hắn, Quan Vô Kiều cọ cánh tay mình lên cánh tay Tống Châm, "Mau nhìn xem.
"
Tống Châm cố quay mặt đi, Quan Vô Kiều giơ điện thoại lên trước mặt cậu, Tống Châm vừa nhìn, Quan Vô Kiều bật chế độ tự sướng, trên màn hình là khuôn mặt của Tống Châm.
"! ! " Tống Châm ứa nước mắt, "Cậu mới là chó ấy!"
Quan Vô Kiều nắm lấy tay cậu nói: "Ừm, tôi là chó của cậu.
"
Tống Châm sững sờ.
Trời tối đen, Tống Châm khó chịu đứng dậy muốn về trường với Quan Vô Kiều, nhưng không ngờ Quan Vô Kiều nhìn điện thoại rồi nói: "Không về được nữa, khóa cổng rồi.
"
Tống Châm: "Vậy làm sao giờ?"
Quan Vô Kiều nắm tay Tống Châm, vừa vẫy xe vừa nói, "Đi khách sạn thôi.
".