Ngôi Sao Sáng Nhất Bầu Trời Đêm

Chương 14

Cùng chú mèo già chơi với nhau một lúc, Hạ Lục lại đi chăm sóc một chú chó bị què chân. Cô đem nó ra khỏi lồng sắt, chú chó này vừa làm phẫu thuật chân, cái nẹp còn chưa tháo ra, nhưng mà nó vẫn rất hoạt bát, vừa thả ra liền kéo cái chân bị thương chạy tới phía trước.

Nhìn thấy Hạ Lục cho thức ăn vào trong chậu, A Bạch mới nhào qua ăn.

"Nó gọi là A Bạch, vốn lưu lạc ở trên phố, khi nhân viên công tác phát hiện ra thì nó đã bị mấy đứa trẻ đánh gãy chân, hơi thở thoi thóp, thầy Nhiếp đã mất thời gian rất lâu mới chữa khỏi vết thương của nó."

Hạ Lục đem lai lịch của mỗi con động vật ở đây nói cho Đinh Tiềm nghe.

Đinh Tiềm rất kiên nhẫn lắng nghe, cho dù Hạ Lục nói rất nhiều lời, nhưng anh chỉ chú ý tới một sự kiện, cô thường xuyên nhắc tới vị giáo viên họ Nhiếp kia.

"Vị nào là giáo viên Nhiếp?" Đinh Tiềm có loại dự cảm, người này sẽ là nhân vật trọng yếu.

Quả nhiên, Hạ Lục vừa nói tới người này liền thao thao bất tuyệt, nói cho Đinh Tiềm biết thầy giáo Nhiếp tên là Nhiếp Vũ Canh, là tiến sĩ y học, cũng là giáo sư trẻ tuổi nhất của đại học y Nhạn Kinh, trung tâm này cũng là người đó sáng lập, nhân viên công tác đều là sinh viên Nhạn Kinh.

"Ở đây, thầy ấy chưa bao giờ yêu cầu mọi người gọi mình là giáo sư, người bên ngoài đều gọi là bác sĩ Nhiếp, chỉ có những người là sinh viên Nhạn Đại mới gọi là thầy Nhiếp."

Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền tới, khi Hạ Lục đang nói chuyện thì nhìn thấy Nhiếp Vũ Canh đi tới, cô cùng anh ta chào hỏi.

Vị này vừa lên sân khấu, tuy không thể nói là có hào quang trên đỉnh đầu, nhưng vẫn có thể khiến cho các cô gái phải thét chói tai. Đinh Tiềm không nghĩ tới anh ta lại trẻ và đẹp trai như vậy, thoạt nhìn cũng chỉ mới 30 tuổi, nhưng bộ dáng thong dong phong độ lại trí thức làm cho anh ta thoạt nhìn xuất sắc hơn người.

Hạ Lục giới thiệu hai người với nhau. "Thầy Nhiếp, đây là chú nhỏ của em, tên là Đinh Tiềm."

Nhiếp Vũ Canh cũng đã sớm nhìn thấy Hạ Lục cùng với người trẻ tuổi bên cạnh, còn tưởng đó là bạn học của cô, nào biết thế mà lại là trưởng bối, hữu hảo mà vươn tay. "Thật thật vui khi được gặp cậu."

Đinh Tiềm cùng anh ta bắt tay, không một tiếng động mà phán đoán anh ta là địch hay là bạn.

Nhiếp Vũ Canh khéo léo nắm bắt những cảm xúc phức tạp trong mắt Đinh Tiềm, nhưng mà anh ta cũng không có suy nghĩ sẽ tìm hiểu bí mật của người khác, lực chú ý rất nhanh đã chuyển hướng sang A Bạch vừa được Hạ Lục thả ra.

"A Bạch hôm nay ổn chứ?" Nhiếp Vũ Canh ngồi xổm xuống, hỏi Hạ Lục.

"Tinh thần của nó rất tốt, sức ăn cũng không tồi." Hạ Lục nhẹ nhàng vỗ về sống lưng của nó. Đáng thương cho tiểu gia hỏa, không chỉ có chân bị đánh gãy, lông trên người cũng bị đốt qua.

"Qua hai ngày có thể tháo nẹp cho nó rồi." Nhiếp Vũ Canh cẩn thận mà xem xét vết thương của A Bạch.

Hạ Lục vui vẻ nói với A Bạch. "A Bạch, mày có nghe không, thầy Nhiếp nói qua hai ngày mày sẽ được tự do."

Hai người nói chuyện với nhau, hoàn toàn đem Đinh Tiềm ném ở một bên, trong lòng anh tuy hụt hẫng, nhưng cũng không nghĩ sẽ biểu hiện ra ngoài, người họ Nhiếp này rõ ràng là một người rất giỏi khống chế cảm xúc, anh không muốn lần đầu gặp mặt liền tức muốn hộc máu, bại bởi anh ta.

"Đúng rồi, thầy Nhiếp, chú nhỏ của cháu vừa rồi có nói sẽ quyên tặng hai trăm vạn cho chúng ta." Hạ Lục hưng phấn mà đem tin tức nói cho Nhiếp Vũ Canh.

Nhiếp Vũ Canh rất ngạc nhiên, anh ta không nghĩ tới chú của Hạ Lục còn trẻ mà lại có nhiều tiền như vậy, không thể không nhìn về phía anh một cái, thấy anh mặc một thân tây trang tối màu, dáng người rất tốt, khí chất hiên ngang, bên trong anh mặc chiếc áo sơ mi màu xám không đeo caravat, đơn giản phối hợp lại rất vừa mắt, có thể thấy được chất liệu may mặc cùng đường cắt may đều rất đặc biệt.

Nhiếp Vũ Canh lịch sự nói cảm ơn. "Rất cảm ơn về sự hào phóng của cậu."

Đinh Tiềm cũng không khiêm tốn, tầm mắt ôn nhu mà dừng ở trên người Hạ Lục, nhẹ giọng nói: "Chỉ cần Lục Lục vui là tốt rồi."

Hạ Lục mang theo A Bạch đi ra bên ngoài hoạt động, Đinh Tiềm đứng ở một bên nhìn về phía cô.

Trên sân cỏ, một cô gái xinh đẹp đang cùng chú chó bị què chân chơi đùa, vừa nhảy, vừa chạy, vừa ném đĩa bay, để chú chó nhỏ chạy tới đem đĩa bay trở về, cô giống như có một nguồn năng lượng vô hạn, hình ảnh một người một động vật vui chơi tự nhiên đến hài hòa, làm cho trong lòng Đinh Tiềm bỗng cảm thấy xúc động.

Chơi tới khi mệt mỏi, cô liền ngồi ở trên mặt cỏ, lấy tay quạt gió, chú chó nhỏ vây quanh cô.

Ngày càng có nhiều cô gái kém tươi sáng và hoạt bát, đô thị càng ngày càng nhiều người phụ nữ không phải lạnh lùng thường hay tính kế, thì cũng sẽ vì một ít tiền tài mà so đo mỗi ngày, chính là văn hóa thấp, thích sắm quần áo túi xách cũng không thấy nhàm chán. Đinh Tiềm không yêu thích những người như vậy, chỉ cảm thấy tục tằng, chỉ có cô gái trước mắt, cô có một nội tâm sinh động, có thể mang tới sự ấm áp nơi đáy lòng.

Anh đi qua đi lấy nước cho Hạ Lục uống, thấy khuôn mặt nhỏ phấn nộn của cô đầm đìa mồ hôi, càng tăng thêm sự kiều diễm, trong lòng lại càng cảm thấy yêu thương. Đinh Tiềm không cần nghĩ ngợi mà lấy ra khăn giấy cẩn thận giúp cô lau mồ hôi.

Hạ Lục ôm chú chó nhỏ đặt trên đầu gối, đem số nước còn lại cho nó uống, tay khẽ vuốt tấm lưng của nó, bộ dáng tràn đầy yêu thương. Đinh Tiềm thấy thế quả thực ghen ghét, cô cũng chưa từng đối xử với anh ôn nhu như vậy.

Nhiếp Vũ Canh xa xa thấy một màn như vậy vô cùng nghi hoặc.

Cái người mà Hạ Lục gọi là chú nhỏ đang làm cái gì vậy chứ? Cho dù là mối quan hệ trưởng bối cùng vãn bối, thì anh cùng Hạ Lục tuổi cũng gần nhau, lấy cái loại ánh mắt cùng động tác này cũng thật khác người.

Hạ Lục nhìn thấy Nhiếp Vũ Canh thì lập tức ôm chó nhỏ chạy tới. "Thầy Nhiếp, A Bạch khôi phục rất khá, có thể chạy có thể nhảy rồi ạ."

Nhiếp Vũ Canh rất vui mừng. "Xương cốt của chó lành lại rất nhanh."

Không yên tâm, anh ta lại lặng lẽ hỏi một câu. "Người kia là thân thích của em?"

Hạ Lục lắc đầu, đem mối quan hệ của cô cùng Đinh gia giải thích một lần, Nhiếp Vũ Canh lúc này mới hiểu rõ. Khi nhìn thấy ánh mắt Đinh Tiềm nhìn mình có vài phần sắc bén, anh ta cũng chỉ cười.

Hạ Lục ở trung tâm Thu Dung bận rộn suốt một ngày, Đinh Tiềm vẫn luôn ở cùng cô, cho dù trong khoảng thời gian này anh nhận được vô số cuộc điện thoại, cũng không làm anh rời đi một bước.

Buổi chiều lúc hai người rời đi, Hạ Lục chỉ vào tiệm trà sữa ở con đường phía đối diện rồi nói với Đinh Tiềm. "Trà sữa ở tiệm kia uống rất ngon, cháu mời chú uống nhé."

Nói xong Hạ Lục liền băng qua đường cái, Đinh Tiềm đuổi kịp cô.

Hạ Lục gọi hai ly trà sữa rồi lấy ví tiền từ balo, lúc cô mở ví tiền thì phát hiện bên trong có một xấp tiền thật dày, cô kinh ngạc không thôi, theo bản năng còn ngẩng đầu nhìn Đinh Tiềm. Nhìn thấy anh mỉm cười, trong lòng cô lại nghĩ anh để vào lúc nào?

Tâm tình thực phức tạp, Hạ Lục cũng không biết nên biểu đạt như thế nào.

Đinh Tiềm dùng cặp mắt sáng ngời lại thâm thúy nhìn chằm chằm cô, nhìn đến nhịp tim của cô đều tăng nhanh, vì để che dấu cảm xúc của bản thân cô yên lặng đem trà sữa đưa cho anh, trong nháy mắt khi tay hai người vô tình chạm vào nhau Hạ Lục hoảng đến thiếu chút nữa đem trà sữa đánh rơi trên mặt đất, may mắn Đinh Tiềm kịp thời bắt lại được.

Hai người đứng ở ven đường không nói gì, ánh mặt trời tự khe hở của những chiếc lá chiếu xuống, từng cơn gió nhẹ thổi qua lá cây sàn sạt rung động, trong giây phút an tĩnh bọn họ có thể nghe thấy tiếng trái tim đập của nhau.

Hạ Lục đột nhiên nói: "Chú nhỏ, chú có thể đưa cháu tới rạp chiếu phim ngày hôm qua được không?"

"Cháu muốn tới đó làm gì?" Đinh Tiềm cảm thấy khó hiểu.

Hạ Lục sờ sờ cổ. "Cháu bị mất dây chuyền, có khả năng là ngày hôm qua đánh rơi ở rạp chiếu phim, cháu muốn đi tìm xem."

Tìm cũng vô dụng! Đinh Tiềm ở trong lòng nói thầm.

"Cũng đã qua một ngày, rạp chiếu phim mỗi ngày có không biết bao nhiêu người ra vào, không có khả năng sẽ tìm được."

"Chúng ta cứ thử xem sao, biết đâu lại được người làm vệ sinh nhặt được thì sao."

Đinh Tiềm nghe giọng nói của cô trong lòng lại hụt hẫng, đây là ám chỉ cô rất coi trọng cái sợi dây chuyền kia, một hai phải tìm được? Hay là nên nói, bởi vì người tặng dây chuyền rất quan trọng với cô?

Nghĩ tới nghĩ lui cũng không có khả năng hỏi ra khỏi miệng, anh chỉ đành làm theo ý cô, mang người đi tới rạp chiếu phim.

Kết quả dĩ nhiên là tìm thật lâu cũng không tìm được dây chuyền.

Hạ Lục mang theo tâm trạng uể oải ra về còn Đinh Tiềm thì âm thầm đắc ý, anh còn cố ý nói: "Thế nào, chú đã nói tìm không thấy mà."

Hạ Lục không nói chuyện, cúi đầu ở trên xe tìm khắp nơi. "Có khi nào rơi ở trên xe hay không?"

"Hẳn là sẽ không."

Hạ Lục tìm một lần ở xung quanh nhưng không thu hoạch được gì.

"Cháu thật sự thích cái sợi dây chuyền kia hả, vậy chú tặng cháu cái mới nhé." Đinh Tiềm nhân cơ hội đề nghị.

"A, vậy không cần." Hạ Lục cự tuyệt.

Chú ấy đã quyên hai trăm vạn cho trung tâm, bây giờ cô làm sao có thể để anh tiêu pha thêm chứ.

Hạ Lục sở dĩ đau lòng cũng là vì Đinh Ký đã dùng tiền mừng tuổi trong một năm mới mua được sợi dây chuyền kia.

Nhưng mà, Đinh Tiềm làm sao chịu nghe theo, anh mang Hạ Lục đi tới trung tâm thương mại ở gần đó. Chẳng sợ Hạ Lục lại kháng nghị, anh cũng không để ý tới, lôi kéo cô đi tới cửa hàng trang sức.

Tại một cửa hiệu trang sức, mặt dây chuyền hình con cua dễ thương lẳng lặng nằm ở trên quầy hàng, thân con cua được khảm đá quý, những chiếc chân còn lại là màu vàng hoa hồng, lấp lánh tỏa sáng dưới ánh đèn.

"Cái này được không?" Đinh Tiềm bảo nhân viên bán hàng lấy ra cho Hạ Lục xem.

Hạ Lục vừa nhìn thấy giá cả liền hoảng sợ, vừa định nói không cần thì Đinh Tiềm đã lấy cả sợi dây và mặt dây chuyền đeo lên cổ của cô.

"Rất đẹp, chúng ta lấy cái này đi." Đinh Tiềm rất vừa lòng, bảo nhân viên lấy hóa đơn tính tiền.

Hạ Lục sững sờ ở nơi đó, hoàn toàn không nghĩ tới chú nhỏ lại sảng khoái vung tiền như rác như vậy.

"Cái này đắt quá!" Cô nhịn không được lẩm bẩm.

"Cháu thích chú liền cảm thấy không đắt chút nào." Đinh Tiềm giúp cô vén mái tóc, tay nhẹ nhàng chạm sườn mặt, lưu lại một mảnh ấm áp.

Hạ Lục vốn dĩ không phát hiện điều gì, nhưng khi chợt thấy biểu cảm cười như không cười đầy ái muội của nhân viên bán hàng, trong lòng cô lập tức nhận ra hành động này của Đinh Tiềm không ổn, mặt lập tức đỏ lên.

Rụt rè nhưng không thể hiện ra ngoài, Hạ Lục dùng trầm mặc che dấu nội tâm bất an.

Rời khỏi trung tâm thương mại, dọc đường đi Hạ Lục cũng chưa nói lời nào.

Đinh Tiềm thỉnh thoảng nhìn về phía Hạ Lục nhưng mà cô vẫn đang cúi đầu, ánh mắt trong trẻo của ngày xưa bây giờ lại mang theo sự mê mang, đoán không ra tâm sự trong lòng cô, anh cũng không biết nên nói cái gì.

Xe chạy đến ký túc xá trường đại học Nhạn Kinh, Hạ Lục trầm mặc tháo dây an toàn.

Đinh Tiềm xuống xe trước một bước mở cửa xe giúp Hạ Lục, vốn định nói một vài câu nhưng lại thấy bạn học của cô chờ ở cách đó không xa, anh chỉ đành bất đắc dĩ trở lại trong xe, mang theo tâm trạng buồn bã lại mất mát mà lái xe rời đi.

Chờ Hạ Lục quay đầu lại thì chiếc xe sớm đã biến mất ở cuối con đường đầy cây xanh.

"Lục Lục, người vừa rồi là ai vậy? Lớn lên cũng thật đẹp trai." Bạn học Lư Tiểu Huệ chào hỏi với Hạ Lục.

"Là chú nhỏ nhà Đinh gia." Hạ Lục vẫn còn đang thất thần.

"Chú ấy thật trẻ nha, chú ấy đã 25 tuổi chưa?" Lư Tiểu Huệ cực kỳ hâm mộ hỏi. Vừa trẻ tuổi vừa đẹp trai, hơn nữa còn lái một chiếc xe tốt như vậy, Hạ Lục đây là trúng phải cái vận khí gì, có một Đinh Ký đã rất tuấn tú bên cạnh bây giờ còn có thêm một người.

"Chú ấy 24 tuổi." Hạ Lục đối với người bạn tốt này từ trước đến nay đều không dấu diếm điều gì. Ngay cả việc cô sống nhờ ở Đinh gia Lư Tiểu Huệ cũng biết đến rành mạch.

"Tìm một cơ hội mang tớ đi làm quen với chú ấy được không?" Lư Tiểu Huệ cũng không nguyện buông tha bất cứ người đàn ông tốt nào xung quanh mình, đặc biệt là người đàn ông thân sĩ giúp con gái mở cửa xe.

Hạ Lục lúc này mới ý thức được cái gì, cười nói: "Cậu cả ngày đều nghiên cứu các loại sâu bọ, mà chú ấy sợ nhất chính là sâu, trước kia tớ có nuôi một con nhện hoa hồng, có lần nó đã bò lên tay chú ấy, doạ chú ấy sợ tới mức kêu to lên."

"Như vậy a, không thể tưởng được thân là một người đàn ông mà lá gan lại nhỏ như vậy a." Lư Tiểu Huệ thầm tiếc nuối, nhưng tâm lý vẫn là không bỏ xuống được. Có ai thập toàn thập mỹ đâu, thập toàn tám mỹ đã không tồi rồi.

Trở lại trong phòng ngủ, Hạ Lục thay quần áo còn Lư Tiểu Huệ thì ở một bên nhìn cô, thần kinh hề hề nói: "Lục Lục, tớ thật hâm mộ cậu, con lai làn da trắng không nói, ngực còn lớn như vậy."

Cái gì? Hạ Lục quay đầu lại nhìn cô ấy, lại thấy ngón tay cô ấy đang chỉ vào ngực mình, cô cúi đầu nhìn lại, quả nhiên thấy nội y căng tròn, đầy đặn.

"Có gì đâu." Hạ Lục đối với chuyện này không để bụng, sau khi Lư Tiểu Huệ nói như vậy, cô mới phát hiện nội y đúng là chật rồi.

Lư Tiểu Huệ lại nói: "Sao lại không có gì, nam sinh đều thích người như vậy, da trắng ngực lớn eo thon, cậu không nghe người ta nói sao, bài học điểm A không bằng người ta cúp C, tớ nói chính là như vậy."

Hạ Lục cuối cùng bị câu vè thuận miệng này chọc cười, cô lên tiếng an ủi cô ấy: "Tớ cảm thấy một nam sinh nếu chỉ coi trọng cái này vậy thì cũng không đáng để cậu thích, người có tư tưởng nội hàm phong phú mới có khả năng tâm linh tương thông với cậu."

"Nhưng mà cho đến nay tớ cũng không phát hiện ra nữ sinh nào được nam sinh theo đuổi chỉ vì vẻ đẹp tâm hồn." Lư Tiểu Huệ dẩu miệng lẩm bẩm.

Hạ Lục thấy biểu tình tức giận bất bình của cô ấy, cười nói: "Cậu cứ việc nói thẳng đi, cậu lại coi trọng ai rồi?"

"Chú nhỏ Đinh gia." Lư Tiểu Huệ xảo trá mà cười.

"Vậy thì cậu không cần nhớ thương, chú ấy đã có bạn gái, hai người còn là bạn học với nhau." Hạ Lục thay quần áo xong, thích ý nằm ở trên giường chơi di động.

Lư Tiểu Huệ ngồi vào mép giường, giống như bác sĩ kiểm tra người bệnh,  cứ như vậy nhìn Hạ Lục từ trên xuống, liếc mắt một cái liền nhìn thấy sợi dây chuyền. "Cậu đổi dây chuyền rồi à? Cái này trông thật đẹp mắt, là ai mua cho cậu vậy?"

"Người trong nhà đưa." Tầm mắt của Hạ Lục vẫn còn đặt ở trên di động.

"Ai đưa? Người nọ nhất định rất thích cậu." Lư Tiểu Huệ nhìn cái mặt dây chuyền hình con cua tinh xảo, nhắc nhở Hạ Lục.

"Sao cậu biết?" Hạ Lục kinh ngạc mà ngồi dậy.
Bình Luận (0)
Comment