Ngôi Sao Viễn Đông

Chương 11

Tám giờ sáng ngày thứ hai, Lưu Vân Thần xách hành lý, đúng giờ đứng chờ ở cửa trường học. Thời tiết rất lạnh, chả mấy chốc trên vai đã đọng đầy tuyết.

“Oh, cậu nhóc đáng thương của tôi.” Y Na từ xa nhìn thấy, đạp Ares một cước “Nhanh chút!”

“Đường ở đây đóng băng hết rồi!” Ares rít gào “Pháp luật quy định rõ ràng, lái xe thời tiết này, an toàn là trên hết.”

“Cậu với cái thứ luật pháp của cậu đi chết đi.” Y Na nghiêng thân, đặt mông ngồi trên người Ares.

“Mẹ ôi, cô chặn mất tầm nhìn rồi!” Ares liều mạng rướn cổ lên.

“Khỏi cần nhìn.” Y Na dí mạnh chân ga, ô tô lướt như gió trên mặt băng, cách Lưu Vân Thần một khoảng thì vững vàng dừng lại.

“Nhóc dễ thương bị đánh bay chưa?” Ares run rẩy hỏi.

“Câm miệng!” Y Na đập hắn một cái, nhảy xuống xe

“Hoan nghênh vào đội!”

Lưu Vân Thần cười cười, tiếp nhận cái ôm của cô: “Cám ơn đã tới đón tôi.”

“Tôi rất thích tới đón nhóc nha.” Y Na quay người nhìn về phía xe, Ares với Minh Xuyên cũng đồng thời chui ra: “Hoan nghênh vào đội.”

“Minh Xuyên học trưởng, làm phiền rồi.” Nhìn gương mặt tái nhợt của anh, Lưu Vân Thần hơi áy náy.

“BOSS ~~” Y Na ngân dài giọng, liếc mắt phát nữa.

Lưu Vân Thần bất ngờ, thoáng khom lưng nhìn trong xe.

Một cặp chân dài đi ủng da quân đội thò ra, vững vàng đạp lên tuyết.

Lưu Vân Thần: “…”

Tướng quân Kha Lôi vĩ đại mặt than nói: “Hoan nghênh.”

Lưu Vân Thần đáp: “Cảm tạ.”

Bốn phía hoàn toàn yên tĩnh.

Bầu không khí lần thứ hai đóng băng.

“OK, mau mau, chúng ta về nhà thôi.” Y Na vui vẻ, cấp tốc nhét Lưu Vân Thần vào trong xe.

“Boss.” Ares nhân cơ hội giáo dục một phen “Trước khi tới đây, anh rõ ràng đã đáp ứng dùng vẻ mặt ấm áp tựa gió xuân mà xuất hiện.”

Khuôn mặt núi băng của Mr mặt lạnh có chút ấm lên.

Kha Lôi tự kiểm điểm lại. Nói một cách công bằng, nhóc kia không phạm sai lầm gì quá lớn, đánh cậu ra vài phát là do bản thân mình nhất thời tức giận, đối phương cũng không có bất mãn hay không hài lòng, chuyện này thực sự cũng chả có gì đáng xấu hổ.

Nghĩ thông, Kha Lôi chủ động mở cửa xe, ngồi vào vị trí lái.

Lưu Vân Thần yên lặng dịch mông qua bên kia.

Kha Lôi: “…”

“Chi bằng cùng nhau hát một bài đi.” Ares nhiệt tình đề nghị, đồng thời ở bên trong không gian trong xe, vung vẩy hai tay.

“Đi chỗ nào đây?” Kha Lôi hỏi.

Lưu Vân Thần nghiêng đầu liếc mắt nhìn hắn, xác định là đang hỏi mình mới dè dặt trả lời “Không phải về khách sạn sao? Hay là tới sòng bạc.”

“Nếu muốn, cậu có thể chọn đi tắm nước nóng.” Kha Lôi khởi động xe “Trước khi xuất phát, cơ hội đi chơi không nhiều đâu.”

Ba người phía sau đồng loạt dùng ánh mắt tràn ngập mong đợi nhìn cậu.

Lưu Vân Thần gật đầu: “Được!”

Tiếng hoan hô vang dội, Ares hát dọc đường đi, Y Na phá lệ không nhét giẻ lau vào miệng anh ta.

Bởi vì tướng quân Kha Lôi vĩ đại muốn tới nên ông chủ suối nước nóng đã sớm chuẩn bị xong mọi thứ. Lúc tới nơi, nguyên cái khách sạn hàng ngày vẫn luôn ồn ào đã vắng tanh, không một bóng người, chỉ còn tiếng nước nhỏ giọt.

Ngâm mình trong làn nước ấm màu trắng sữa, Lưu Vân Thần thoải mái thở một hơi dài. Trải qua 3 tháng huấn luyện địa ngục, khoảng thời gian thư giãn như này quả thực chính là thiên đường.

Phía sau truyền đến tiếng bước chân.

Lưu Vân Thần cảnh giác xoay người.

“Là tôi.” Kha Lôi mặc áo tắm, rất hài lòng với tốc độ phản xạ của cậu “Xem ra đợt đặc huấn ở trường quân đội có hiệu quả.”

“Tướng quân.” Lưu Vân Thần thở phào nhẹ nhõm

Kha Lôi cởi áo tắm, bước vào trong nước.

Lưu Vân Thần: “…”

Sao không qua bể tắm chuyên dụng của anh đi, nghe đâu còn rắc hoa hồng nữa mà. Phải biết rằng ở chốn băng tuyết quanh năm bào phủ này mà tìm được hoa hồng còn tươi là chuyện khó khăn cỡ nào.

Kha Lôi dựa vào cạnh bể, lười biếng nhắm mắt lại, hoàn toàn buông lỏng. Cơ bắp thân trên trần trụi phô ra, đường nét đẹp đẽ, trên da có thật nhiều vết sẹo, thậm chí ngực còn có cả vết cào dữ tợn.

Lưu Vân Thần ghé sát vào coi..

“Là rồng.” Kha Lôi đột nhiên mở miệng.

Lưu Vân Thần bị dọa sợ hết hồn, theo bản năng ngồi thẳng lại: “Xin lỗi, tướng quân, tôi không phải cố ý muốn xúc phạm anh.”

“Đây không gọi là xúc phạm, đó là bạn bè tò mò quan tâm nhau.” Kha Lôi hiếm khi nở nụ cười, cúi đầu nhìn vết thương của mình “Trong rừng rậm phía Tây Bắc có ác long.”

“Tôi nghe qua đoạn truyền thuyết này rồi.” Lưu Vân Thần không nhịn được nhìn thêm lần nữa “Trang đầu của “Tuần san Thủ đô” hồi đó toàn là tin này, phóng viên nói anh từ chối nhận phỏng vấn.”

“Đây là huân chương của quân nhân. Cậu cũng có, nhưng nhỏ hơn.”

“Cái này?” Lưu Vân Thần sờ sờ vết sẹo nhỏ trước ngực “Đấu tay đôi với người khác thôi.”

“Nam Minh đưa tôi xem qua chương trình học đã sắp xếp cho cậu, không nghĩ rằng cậu có thể thực sự kiên trì tới cuối cùng.” Kha Lôi ra hiệu cho phục vụ mang hai ly  rượu vang qua “Có chút tàn nhẫn, bất quá, tin tôi đi, đối với cậu tuyệt đối là chuyện tốt.”

“Tôi biết.” Lưu Vân Thần hỏi “Bao giờ chúng ta xuất phát?”

“Ba ngày nữa.” Kha Lôi cụng ly với cậu “Chuyến này đi sẽ rất nguy hiểm, thậm chí ngay cả Heca cũng không thể bảo hộ cậu 100% được, chuẩn bị tâm lý đi.”

“Tướng quân tôn kính, xin dừng ngay hành động nói xấu sau lưng một vị phu nhân xinh đẹp.” Heca ở trong kết giới oán giận “Đây không phải là hành vi của một quý ông.”

Lưu Vân Thần cười cười: “Không sao, tôi chuẩn bị tâm lý rồi.”

Kha Lôi gật đầu: “Cố lên.”

Muốn đi tới biển Artie Kleine, cách nhanh và tiện nhất là đi tới trấn nhỏ gần cảng, rời bến từ đó. Mà trước đó, cần ngồi tàu hỏa ít nhất nửa tháng.

“Tôi thề, đây tuyệt đối là đoạn thời gian nhàm chán nhất tôi từng trải qua.” Ares nằm trên giường thở dài “Cơ bản có thể so sánh với ba năm cao trung trước kia.”

“Nhưng tâm tình Boss và nhóc dễ thương rất tốt.” Y Na tiện tay lật báo “Bọn họ đã cùng nhau tới phòng bếp ăn bít tết.”

“Có lầm hay không.” Ares ngồi xuống “Đầu bếp trên tàu nấu mỳ cũng không xong, còn chả phân biết được sốt cà chua với mật ong sốt bơ kìa.”

“Cũng chả phải chuyện gì to tát.” Y Na gấp tờ báo lại, đáy mắt tràn ngập đồng tình “Hi vọng tên đầu bếp vô dụng này không bị Boss đá khỏi tàu.”

Mà sự thực chứng minh, lo lắng của cô không thừa chút nào.

Lưu Vân Thần cầm dao nĩa, gần như là xuất toàn lực, cố gắng cắt miếng bít tết cứng như đá trước mặt.

Kha Lôi: “…”

“Tôi bỏ cuộc.” Chiến đấu cật lực 5 phút đồng hồ, Lưu Vân Thần ngã về phía sau ghế “Có lẽ chúng ta nên mang nó tới Artie Kleine, dùng làm vũ khí đối phó xà yêu hoặc hải yêu thì hợp hơn.”

Nhìn gương mặt thất vọng của cậu, Kha Lôi cười ra tiếng: “Bạn nhỏ à, cậu đang oán giận vì không được thưởng thức mỹ thực sao?”

“Lúc tàu dừng, tôi thậm chí đã bỏ qua quầy hotdog ở sạp ven đường để ăn cái này.” Lưu Vân Thần kháng nghị.

“Nghe đáng thương quá.” Kha Lôi tháo khăn ăn xuống “Chờ đến thị trấn sẽ chuẩn bị cho cậu một bàn tiệc hải sản thật sang trọng, đừng trưng vẻ mặt như đưa đám này ra nữa.”

Lưu Vân Thần cầm nĩa xiên cà chua bi, đây là  món ngon nhất trên xe rồi.

Càng gần phía nam, các loại rau quả ngày càng nhiều hơn. Nhớ lại đống đồ hộp ở Tuyết Nguyên thì cà rốt cũng thành mỹ vị.

Lưu Vân Thần ngậm một ngọn cần tây, tay chống cằm ngắm khung cảnh ngoài cửa sổ.

Nửa tháng sau, tàu hỏa thuận lợi đến thị trấn. Hải cảng nơi đây có tên rất chi là đáng yêu – Cảng Anh Đào Hồng.

Lưu Vân Thần kéo vali, nhỏ giọng nói với Ares “Nghe như tên khu đèn đỏ*.”

*khu đèn đỏ: khu tập trung nhiều vũ trường, quán bar, gái mại dâm, …

“Nhóc dễ thương, đây chính là một khu đèn đỏ.” Ares oang oang cất tiếng. Anh ta tuy đã cẩn thận hạ giọng, nhưng hiển nhiên không có tác dụng.

“Đám thủy thủ trên biển cả năm, thiếu hơi phụ nữ, hoạt động như vậy là điều tất nhiên.” Y Na hỏi “Muốn đi mở mang kiến thức không?”

Lưu Vân Thần lắc đầu.

Heca ở trong kết giới cười khanh khách: “Bảo bối, nhóc trưởng thành rồi, có vài việc nên thử một chút, rất thú vị nha.”

“Cậu ấy không cần phải thử mấy cái này.” Kha Lôi trưng ra nét mặt không vui cắt đứt đoạn hội thoại, đồng thời giúp Lưu Vân Thần cầm hành lý “Đi thôi, tới khách sạn.”

“Tên đó vừa bảo thủ vừa nhàm chán.” Heca một tay phe phẩy quạt lông chim, một tay nhấc Mosete lên hỏi “Nhỉ?”

Tiểu quái thú bất an giãy dụa.

“Ta biết ngươi không muốn đi Artie Kleine, thẳng thắn mà nói, ta cũng không muốn.” Heca thở dài, dung móng tay sắc nhọn vuốt lông nó “Thế nhưng lần này chúng ta không có lựa chọn khác.”

Mosete run lẩy bẩy, liều mạng cuộn thành một cục tròn vo.

Do Natasha còn đang thi hành nhiệm vụ nên mọi người cần ở đây 10 ngày, chờ cô về.

Mười ngày ở khu đèn đỏ.

Ares với chuyện này không có gì phàn nàn thậm chí tràn ngập mong đợi, mắt hổ lóe tà quang nhìn các cô gái, tay xách hành lý, mạnh bạo bước đi.

Y Na không chút lưu tình châm chọc: “Tôi đánh cược, cậu ta chắc chắn chưa từng hẹn hò với bất kì phụ nữ nào.”

Minh Xuyên che miệng, điên cuồng ho khan năm phút, gật đầu: “Tôi cũng cho là như vậy.”

Xe ngựa đi chầm chậm qua quán rượu hoa lệ, qua luôn khách sạn tư nhân tinh xảo, ngõ ngách nào cũng tràn ngập mùi tình sắc, cuối cùng xe dừng trước một con hẻm tan hoang, rách nát.

Lưu Vân Thần ôm tôi sách, nhìn xung quanh một lượt, có chút không xác định hỏi: “Chúng ta nghỉ ở bãi rác sao?”

Y Na ôm vai cậu: “Bãi rác ở bên trái, chúng ta ngủ bên phải.”

Một căn nhà ba tầng tàn tạ, lối vào chất đầy thùng các tông chứa phế liệu, trên cái thùng lớn nhất ghi “Nhà trọ của quân đoàn Viễn Dương số sáu”, chữ viết xiêu xiêu vẹo vẹo, không chú ý kĩ căn bản sẽ không thấy.

Kha Lôi đẩy cửa, đi vào.

“Nhóc dễ thương, nơi này tương đối quan trọng với Boss.” Y Na ghé vào tai cậu, thấp giọng nhắc nhở “Cho nên mấy lời vừa nói, đừng lặp lại lần nữa.”

“Xin lỗi.” Lưu Vân Thần le lưỡi, cùng cô bước vào nhà trọ.

Vẻ ngoài thì cũ nát đến khó tả nhưng bên trong không quá tệ, khá sạch sẽ ngăn nắp. Góc tường còn được trang trí bằng một khóm diên vĩ trắng. Lễ tân phụ trách tiếp khách là một thiếu nữ hay mắc cỡ, giao chìa khóa phòng cho mọi người, chỉ chỗ ăn uống xong liền quay lại ghế ngồi, tiếp tục ôm cuốn sách dày cộp, bắt đầu đọc.

Chìa khóa trong tay cong queo han gỉ, Lưu Vân Thần thử ba lần mới thành công mở được cửa phòng. Ngoại trừ vật dụng cần thiết là giường và  bàn, trên tường chỉ sót lại tấm poster hình nữ ngôi sao, là một căn phòng lâu năm, hơi ố vàng. Cửa sổ đóng chặt chẽ, ghim cả đinh gỗ vào tường nhưng vẫn có mùi rác bay vào. Lưu Vân Thần nhanh chóng rửa mặt, cơ hồ là chạy như bay tới phòng ăn. Tuy rằng nơi này đồ ăn chưa chắc là ngon, nhưng ít ra không có mùi kinh khủng như này.

“Hi!” Toàn bộ phòng ăn chỉ có một ông bác râu quai nón, híp mắt cười làm bồi bàn, nhân viên thu ngân cùng đầu bếp “Một phần sò phết bơ, sao hả? Còn có rượu anh đào mới ủ nữa.”

“Cảm ơn.” Lưu Vân Thần kéo ghế ra “Những người khác đâu?”

“Cậu là vị khách đầu tiên ngày hôm nay.” Ông bác râu quai nón đội mũ của đầu bếp “Ngay cả Kha Lôi tướng quân cũng chưa xuất hiện.”

Trong lòng Lưu Vân Thần dâng lên dự cảm bất thường. Đừng nói là vì đồ ăn quá khó nuốt nên mọi người mới không muốn xuống lầu nha.

“Xin chờ một chút.” Lưu Vân Thần giơ tay phải lên, nỗ lực tìm cách bỏ trốn.

“Muốn thêm điểm tâm ngọt sao?” Ông bác râu quai nón quay người, nở nụ cười thân thiện.

“Cảm ơn…” Lưu Vân Thần lại ngồi xuống.

“Cơm đậu Risotto* cùng một ly rượu mạnh.” Kha Lôi từ ngoài bước vào phòng ăn.

*Risotto:  là một món cơm Ý nấu với nước dùng chứa nhiều kem. Nước dùng có thể làm từ                                    thịt, cá hoặc rau củ. Đây là kiểu nấu cơm phổ biến nhất ở Ý.

“Ngài khỏe chứ, tướng quân tôn kính.” Ông bác râu quai nón nhiệt tình tiến lên trao cho Kha Lôi một cái ôm.

Kha Lôi hiển nhiên quen ông bác kia, tay đặt trên lưng vỗ vỗ. Lưu Vân Thần ngồi ở một bên, chống cằm nhìn hai người xa cách lâu ngày gặp lại.

“Quỷ Hồn từng là đầu bếp số 1 ở quân đoàn Viễn Dương số sáu.” Kha Lôi ngồi đối diện Lưu Vân Thần.

“Là tên của đầu bếp kia?” Lưu Vân Thần hỏi.

“Không phải tên, là danh hiệu.” Kha Lôi trả lời “So với cái tên quê mùa, tràn ngập khí tức quê cha đất tổ, ông ấy thích được gọi là Quỷ Hồn hơn.”

“Anh rất quen thuộc nơi này.” Lưu Vân Thần giúp Kha Lôi rót ly nước chanh.

“Bởi vì tôi từng là tổng chỉ huy của quân đoàn Viễn Dương số sáu.” Kha Lôi không hề che giấu chuyện này.

“Quân đoàn Viễn Dương?” Lưu Vân Thần có chút bất ngờ, bởi vì trước khi tiếp nhận tin tức này, cậu vẫn luôn nghĩ Kha Lôi thuộc về Bộ binh.

“Chuyện cũ rất dài, lên thuyền kể sau.” Kha Lôi thả ly nước trống không xuống, cười cười “Nếu cậu nguyện ý nghe.”

“Đương nhiên.” Lưu Vân Thần đối với hắn lúc nào cũng tràn ngập hiếu kỳ.

“Tướng quân, cơm đậu Risotto và rượu mạnh của ngài.” Quỷ Hồn đặt khay lên bàn, mở ra lồng úp “Hi vọng ngài không giống mấy tên thương nhân ghê tởm muốn rưới Vodka lên cơm.”

Tương cà màu hồng, trộn lẫn các loại đậu, nồng nặc vị của cà chua, Lưu Vân Thần không ôm kì vọng với món sò phết bơ của mình.

“Muốn nếm thử một chút không?” Kha Lôi hỏi.

Lưu Vân Thần bình tĩnh từ chối.

Kha Lôi lắc đầu: “Lần hành tình này phân nửa thời gian đều phải dựa vào đậu để chống đói, cậu nên thích ứng càng nhanh càng tốt.”

“Nếu có thể, phiền mang cho tôi một phần bánh bao sữa.” Lưu Vân Thần tiếp nhận khay thức ăn từ Quỷ Hồn “Cảm ơn.”

“Không cần khách khí.” Quỷ hồn mang bánh cho cậu “Buổi tối ở bến cảng có vụ nữ biểu diên múa thoát y, muốn coi không?”

Lưu Vân Thần nhìn Kha Lôi.

Kha Lôi dùng khăn ăn lau miệng: “Muốn đi?”

Qua xem chút chút cũng được mà … Lưu Vân Thần gật đầu.

Kha Lôi từ chối: “Đây là chuyện của người lớn, pháp luật cấm trẻ vị thành niên miệng còn hôi sữa tới những nơi sắc tình.”

Lưu Vân Thần: “…”

Đáng ghét, không cho đi thì hỏi làm gi!

Sò phết bơ ngon hơn cơm đậu Risotto nhiều, bánh ngọt cũng rất đáng yêu, phía trên có cả cherry. Ăn no, Lưu Vân Thần lên sân thượng phơi nắng, nhắm mắt cảm nhận từng trận sóng biển vỗ vào bờ vô cùng thoải mái, chẳng mấy chốc ngủ mất, tình lại, trời đã tối đen.

Y Na đang đứng trên hành lang – nơi duy nhất có điện, sấy tóc.

“Học tỷ.” Lưu Vân Thần chào hỏi.

“Nhóc vẫn luôn ở trên đó?” Y Na chỉ chỉ sân thượng.

“Vâng, trên đó nghe được tiếng sóng.” Lưu Vân Thần chậm rãi xoay người “Những người còn lại đâu?

“Ares cùng Minh Xuyên tới quán rượu, còn Boss, một canh giờ trước ra ngoài rồi.”.Y Na trả lời “Lần nào tới đây Boss cũng đi xửa lý chút chuyện.”

Lưu Vân Thần nói: “Ah.”

Nhất định là đi xem múa thoát y.



Đường phố yên tĩnh vắng vẻ, lá khô phủ kín sân gạch, đạp lên phát ra tiếng xào xạc.

Kha Lôi kéo cao áo gió, quen thuộc đi qua con phố nhỏ, dừng trước một cửa tiệm tạp hóa.

“Bà Brady.” Kha Lôi nhẹ nhàng gõ cửa, tao nhã lễ phép hỏi “Bà có ở nhà không?

Một lát sau, cửa phòng “Kẹt kẹt” mở ra, một bà lão đội khăn chậm chạp bước ra, lưng hơi còng.

“Hi vọng không quấy rầy bà nghỉ ngơi.” Kha Lôi đỡ lấy bà.

“Tôi nghe hàng xóm nói tướng quân tới trấn.” Bà Brady cười nhìn anh “Cho nên cố ý ngủ trưa, bởi vì biết đêm nay ngài nhất định đến.”

Phòng hơi bừa bộn, Kha Lôi đỡ bà ngồi ở trên ghế, cầm chổi và khăn đứng lên dọn dẹp, mở cửa sổ ra cho thoáng khí.

“Bình thường vẫn có vài người bạn của Kiều tới giúp tôi làm việc nhà.” Bà Brady nói chuyện rất chậm, tránh lại phải thở dốc.

“Thế nhưng gần đây có một nữ thương nhân tới tuyển thanh niên ra biển đánh cá, trả thù lao rất cao.”

“Nhà nước vẫn mặc kệ quân đội nơi này, mặc mọi người tự tìm đường sống đúng không? ” Kha Lôi cười cười: “Bà đúng là người hiền lành… hiền lành giống như Kiều vậy.”

Bà Brady bình tĩnh nhìn anh, ánh mắt từ ái, giống như đang nhìn con mình.

Đứa con đã vùi mình dưới đáy biển trong chiến tranh của bà.
Bình Luận (0)
Comment