*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: Mộc Phi TuyếtBeta: Cuồng ThấtSớm hôm sau, Quỷ Hồn đứng ở bến tàu, gió bão còn đang hoành hành, lo lắng nhìn con thuyền rời cảng, luôn cảm thấy giây kế tiếp nó sẽ bị sóng lớn nhấn chìm.
Đầu Lưu Vân Thần cụng vào boong tàu, đau đớn kêu một tiếng, một tay tiếp tục hỗ trợ giữ buồm, tay còn lại liều mạng nhu nhu cái trán.
“Được rồi, mau quay vào khoang nghỉ ngơi đi.” Ares bước lại, ôm ngang Lưu Vân Thần trên tay “Nơi này giao cho tôi.”
“Một mình anh? Chắc chứ?” Lưu Vân Thần lớn tiếng hỏi “Tôi giúp được mờ! “
Ares vác cậu trở lại khoang tàu, giao cho Y Na.
“Nhóc làm gì mà chật vật dữ vậy?” Y Na giật mình hỏi.
“Bởi vì nhóc ta muốn giúp tôi cố định cột buồm.” Ares vuốt đi nước mưa trên trán.
“Thật đáng thương.” Y Na giúp cậu xoa cục u trên trán “Không cần lo lắng, chút bão này đối Ares là chuyện nhỏ, một tay là giải quyết xong.”
“Càng tới gần vùng biển Artie Kleine, gió sẽ càng lớn hơn sao?” Lưu Vân Thần hỏi.
“Dĩ nhiên không phải.” Y Na đưa cho cậu một chén trà nóng “Nhiều nhất qua một tuần, trời sẽ quang đãng ngay. Tuy rằng chiếc thuyền này độ hoành tráng kém xa du thuyền của gia tộc Lưu Vân nhưng đến lúc đó, nhóc có thể vô tư vừa phơi nắng vừa uống nước trái cây.”
“Chút nữa ngoài khơi lại nổi bão đó.” Natasha đi tới “Có dây thừng không? Tôi đem Minh Xuyên trói lên giường luôn, miễn cho anh ta lại bị gió cuốn bay ra ngoài.”
Lưu Vân Thần: “…”
“Mau về nghỉ ngơi đi.” Y Na vỗ vỗ vai cậu “Mới bắt đầu sẽ có chút khó thích ứng, biểu hiện của nhóc không tệ, chí ít không bị say sóng.”
Nghe cô nói vậy, Lưu Vân Thần đành đè lại cảm giác nôn nao đang sôi trào trong dạ dày, uống một ly rượu rồi mới rời khỏi. Thẳng đén lúc trổ về phòng, cậu vội vàng ôm chặt cái thùng rác, nôn đến mù mịt đất trời. Mặc dù ở trường quân đội có tiếp nhận huấn luyện chống say tàu, nhưng lúc chân chính ở trong cơn lốc mới biết được trước đây, trong lúc luyện tập, Thượng tá Nam Minh đã khoan dung như nào.
Nửa đêm, ngoài khơi quả nhiên nổi bão. Lưu Vân Thần dùng dây thừng đem mình cố định ở trên giường, đầu óc choáng váng. Cãu nghi ngờ không biết đến được Artie Kleine có còn chút sức nào để lết đi không.
Lại một đợt sóng nữa ập tới, Ares thoải mái huýt sáo, thuần thục điều khiển buồm theo hướng gió, thân trên lộ ra, cơ bắp cuồn cuộn, khỏe đẹp như minh tinh màn bạc.
Lưu Vân Thần dùng chăn che kín đầu, hận không thể lập tức hôn mê.
Heca ngồi ở đầu giường, thương cảm nhìn cậu.
Giằng co cả thảy 5 ngày, bão tan.
Sáng ngày thứ 6, trời quang mây tạnh, nắng vàng rực rỡ, mặt biển phát ra từng quầng sáng lung linh.
Bụng ục ục, âm thầm kháng nghị, từ tới phòng ngủ tới phòng bếp chỉ có một đoạn ngắn, chân Lưu Vân Thần như bị nhồi bông, khó khăn bước đi.
“Không tệ.” Kha Lôi sờ sờ cằm, nói “Còn tự đứng lên được”
“Sớm.” Lưu Vân Thần đâu còn sức phản kháng lại sự trêu chọc của Kha Lôi, tự đi lấy bánh mì cùng nước trái cây “Minh Xuyên học trưởng sao rồi? Anh ấy vẫn ổn chứ?’
“Đương nhiên không có chuyện gì, Y Na đang cùng cậu ta tắm nắng trên boong thuyền.” Kha Lôi đặt chén trà xuống “Cảm giác ra khơi thế nào?”
“Tôi hi vọng chuyến đi kế tiếp không bao giờ gặp cơn bão nào nữa.” Lưu Vân Thần thật tâm trả lời.
“Khả năng không lớn, có điều không cần lo, sau này sẽ từ từ thích ứng.” Kha Lôi tiếp cúi đầu, tiếp tục lật sách, mãi đến khi Lưu Vân Thần ăn điểm tâm xong mới tao nhã ngỏ lời “Muốn lên boong tàu nhìn chút không?”
Lưu Vân Thần vui vẻ đáp ứng.
Minh Xuyên đã rời khỏi, trên boong tàu không một bóng người. Bầu trời được cơn bão gột rửa, đẹp đẽ khiến lòng người say mê.Nước ngoài khơi xanh ngắt một màu, yên ả như bức tranh.
Lưu Vân Thần dựa vào trên lan can, nhìn hải âu bay lượn phía xa xa, đáy mắt tràn đầy thoả mãn.
Kha Lôi đưa cậu một cái hộp nhỏ.
Lưu Vân Thần ngạc nhiên, nhận lấy “Cho tôi?”
“Mở ra coi thử đi.” Có vẻ tâm tình Kha Lôi rất tốt, ngữ khí rất ôn nhu.
Tình huống này … Lưu Vân Thần không khỏi liên tưởng mấy loại tiểu thuyết cẩu huyết ba xu, đồng thời tự hỏi nếu sau khi mở ra, chẳng may là nhẫn, nên lập tức nhảy xuống biển hay đóng gói quẳng anh ta về đế đô giao cho bác sĩ tâm thần thì hợp lý hơn.
“Ngẩn người cái gì đó?” Thấy cậu bất động, Kha Lôi thúc giục.
Lưu Vân Thần dùng vẻ mặt như tận thế đến nơi mở hộp quà.
Kha Lôi cười cười nhìn cậu.
Lưu Vân Thần có chút bất ngờ. Một viên đá nằm trong chiếc hộp nhung đen, nhẵn nhụi, long lanh, hơi toả sáng.
“Y Na nói cái này rất quan trọng với cậu.” Kha Lôi nói “Cho nên vô luận cái giá phải trả là bao nhiêu tôi cũng giúp cậu tìm về.”
“Cảm ơn.” Lưu Vân Thần nhìn anh.
“Không cần khách sáo.” Kha Lôi giúp cậu đóng hộp “Coi như là thù lao cho chuyến này.”
“Y Na học tỷ nói sau chuyến này mọi người sẽ cùng về đế đô?” Lưu Vân Thần hỏi.
Kha Lôi gật đầu: “Nơi đó xem như là địa bàn của cậu, tới cọ chút cơm, kiếm ly rượu, thấy sao?”
Lưu Vân Thần nở nụ cười, hai cười cụng tay “Chuyện nhỏ, một lời đã định cứ quyết vậy đi.”
Một tháng tiếp theo, hành tình thuận lợi vô cùng, thuận lời đến mức Lưu Vân Thần nghĩ truyền thuyết Artie Kleine cắn nuốt vạn vật phải chăng chỉ là lời đồn trong miệng thiên hạ.
“Nhóc dễ thương, đừng buông lỏng cảnh giác.” Y Na đưa cậu một ly nước trái cây “Loại thời tiết như này mới đáng nguy hiểm.”
“Xin lỗi, tôi sẽ chú ý hơn.” Lưu Vân Thần le lưỡi, tiếp nhận lý nước, ấp úng hỏi “Tại sao nước này lại xanh xanh tím tím vậy?”
“Cái này không phải uống chơi, uống để bổ sung thể năng đó.” Y Na trả lời “Có đội thuyền vô tình cập bến bên một hòn đảo nhỏ, phát hiện ra loại quả này, người ta gọi nó là Trái Gào Thét.
“Tên thật dị.” Lưu Vân Thần cẩn thận hít thử một hơi, cau mày nói “Mùi cũng thật khó ngửi.”
“Thế nhưng nó bổ sung được rất nhiều vitamin.” Y Na nắm mũi cậu, đổ ly nước vào “Nếu bỏ qua tác dụng phụ của nó.”
Cảm giác chua xót trào lên cổ họng, còn có chút đắng ngắt, kinh khủng hơn thuốc Bắc gấp mấy lần. Lưu Vân Thần nhăn nhó, nhíu mày, qua hồi lâu mới có sức nói chuyện “Có tác dụng phụ sao?”
“Đương nhiên, không thì sao lại gọi là Trái Gào Thét chứ.” Y Na thu lại cái chén, dự định kiếm vài chén nữa cho mấy người còn lại “Không cần lo, nhóc sẽ không tru lên như sói đâu, chỉ là hơi hưng phấn thôi.”
“Ối mẹ ơi! Tôi không uống!” Ares nỗ lực chạy trốn.
Y Na nhấc chân, thúc mạnh vào chân giữa của anh ta, thừa dịp đối phương đau đến nổ đom đóm mắt, cầm ly nước dốc vào miệng: “Thầy giáo anh chưa dạy qua lễ nghi sao, không được cự tuyệt yêu cầu của một cô gái mê người.”
Ares suýt chút nữa ho nổ phổi, dựa vào lan can, hai mắt rưng rưng lên án: “Nếu sớm biết ông thầy kia dạy mấy cái này, tôi nhất định sẽ không cúp học.”
Minh Xuyên dựa nửa người trên giường, dưới ánh mắt tràn ngập “yêu thương” cùng “quan tâm sâu sắc” của Y Na và Natasha, thống khổ uống xong ly nước ép độc dược.
Về phần vị tướng quân vĩ đại của chúng ta ….
“Thật sự phải chơi rút thăm sao?” Ares kêu thảm “Tôi cược Boss sẽ không uống loại nước này, không chừng còn bị tẩn cho một trận hoặc bị mắng cho tan nát mất.
“Vớ vẩn, Boss sao lại làm ra mấy hành vi không có tư chất như vậy?” Y Na động động cổ tay “Nói trước, ai bốc trúng thì phải làm, cấm bùng.”
“Tôi đương nhiên không bùng.” Natasha nhìn chằm chằm đống giấy rút thăm trên bàn, nỗ lực phên biệt coi cái nào có chữ “Nếu bốc trúng, tôi thà nhảy xuống biển còn hơn.”
Lưu Vân Thần: “…”
Bên trong phòng đọc, Kha Lôi đang coi một cuốn tạp chí cũ.
Lưu Vân Thần hai tay bưng ly nước hoa quả, đặt trước mặt anh.
Kha Lôi cau mày.
“Xin anh đó, cái này ai cũng phải uống, bổ sung vitamin.” Lưu Vân Thần thè lưỡi bị nhuốm màu tím cho Kha Lôi coi “Nhìn qua thập phần khủng bố, nhưng cũng không quá khó uống đâu, tôi uống rồi, anh thử chút đi.” Giọng nói tràn ngập sự cổ vũ.
Kha Lôi liếc ra ngoài cửa
Đám người kia nháy mắt rụt đầu lại, biểu thị bọn họ không có nghe lén.
“Xem ra là cậu xui xẻo nhất.” Kha Lôi bật cười
“Sao có thể chứ!” Lưu Vân Thần chân thành nở nụ cười nhìn anh “Tôi rất vinh hạnh được nhận nhiệm vụ này.” Cho nên nếu khó uống thì đừng giận chó đánh mèo, tôi đây vô tội,chẳng qua hơi đen thôi.
Kha Lôi cầm chén, ngửa đầu một hơi uống cạn, mặt không đổi sắc, ngoại trừ đáy mắt có chút xoắn xuýt.
Lưu Vân Thần làm bộ như cái gì cũng không thấy.
Ares đứng ở của nhiệt liệt vỗ tay, Y Na cũng cùng Natasha trao đổi ánh mắt, không hẹn mà nghĩ … Về sau những chuyện này giao hết cho nhóc dễ thương.
Hiệu quả của nước trái cây thật đáng kinh người. Mãi đến đêm khuya, mọi người vẫn dồi dào sức lực, Ares còn muốn xé toạc quần áo chạy vài vòng.
Kha Lôi ngồi trên đài quan sát, hướng dẫn Lưu Vân Thần sử dụng ống nhòm quân sự.
“Nhìn được cả sao nha, rất sáng.” Lưu Vân Thần không chớp mắt ngắm sao trên trời.
Kha Lôi nhìn gò má của cậu, đề nghị: “Cậu có thể tới khoa thiên văn học tập.”
“Ể, chờ chút.” Lưu Vân Thần dời tầm nhìn xuống dưới “Bên kia có đảo kìa.”
“Đảo?” Kha Lôi tiếp nhận kính viễn vọng trong tay cậu, nhìn sang quả nhiên thấy trong bóng đêm hiện ra một dãi đất to.
“Trên bản đồ không đánh dấu cái này.” Lưu Vân Thần hỏi anh “Đi vòng qua nó sao? “
“Trước tiên không cần.” Kha Lôi kéo cậu đứng dậy “Nếu có thể kiếm được nước ngọt trên này, chúng ta không cần mạo hiểm đi qua eo biển, tiết kiệm kha khá thời gian.”