*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: Mộc Phi TuyếtBeta: Cuồng ThấtKha Lôi bình thản kể chuyện.
“Từ khi quân đoàn Viễn Dương số sáu thành lập, anh là tổng chỉ huy còn Kiều là phó tổng. Mười năm trước, anh đang họp ở đế đô thì nhận được thông báo đại lục phía Nam ra quân, tuyên chiến với đế quốc Viễn Đông.”
Qua một đêm, tất cả các tòa soạn từ lớn tới nhỏ đều sôi sùng sục, vô số tờ báo có tiêu đề giật gân ra lò, đánh cược xem bên nào chiếm thế thượng phong, cược xem quân đoàn Viễn Dương hiển hách trong truyền thuyết sẽ kết thúc trận chiến trong vòng vài ngày hay kéo dài vài tháng, càng về sau, tỉ lệ đặt cược càng lớn.
Ngay khi nhận tin, Kha Lôi định ngay lập tức chạy về nhưng bị người trong quân bộ níu lại với lý do sửa đổi bộ luật hình sự.
“Anh ở lại sao?” Lưu Vân Thần hỏi.
“Cuối cùng tôi cũng về, nhưng lúc đó đã qua ba tháng kể từ khi lá thư đầu tiên được gửi về.”
Lưu Vân Thần chăm chú nghe tiếp.
Ai mà ngờ rằng, lúc Kha Lôi quên ăn quên ngủ vất vả chạy ra được ra bến tàu thì hung tin đã ở đó chờ sẵn anh. Toàn bộ quân đoàn Viễn Dương số sáu bị diệt, một đại đội vài vạn người qua một đêm còn còn lại chưa tới hai mươi người. Kha Lôi có đích thân ra khơi tìm kiếm nhưng không thu hoạch được gì.
Tin xấu bay về đế đô như bom nổ, giáng mạnh xuống quân bộ. Mọi người bàn tán xôn xao, mỗi người một kiểu, các tờ báo lá cải hận không thể xuất bản chục bài một ngày. Lúc đầu, nguyên bản nội dung là xót thương cùng tưởng nhớ những tướng sĩ đã anh dũng hi sinh chẳng biết từ lúc nào đã chuyển hướng. Nói quân đoàn Viễn Dương số sáu không chết trận mà là bị tiền tài, gái đẹp làm mờ mắt, âm thầm đầu hàng.
Vì lợi ích cá nhân, khuất phục quân địch là nỗi nhục lớn nhất đời quân nhân. Kha Lôi nghe xong, lửa giận ngập tràn, hùng hổ xông vào quân bộ, đụng ngay lúc các cán bộ cấp cao họp bàn chuyện xử lý vụ bê bối quân đoàn Viễn Dương để lại.
Không an ủi, không động viên, chỉ có trừng phạt, khiển trách.
“Khi nghe quyết định họ ra, anh như mất đi năng lực tự hỏi, cũng chả nhỡ rõ bản thân đã làm những gì.” Kha Lôi nghẹn ngào “Sau đó, nghe Thornton nói, lúc cậu ta xông vào, tất cả cửa kính rồi thì bàn pha lê đều nát bấy, người anh đầy máu, trên đùi trúng một phát đạn, đến giờ vẫn chưa tra được tên khốn nào bắn.”
“Lúc đó Thornton tướng quân ở đế đô sao?”
Kha Lôi gật đầu “Mấy lão cáo già kia vẫn luôn bất mãn anh với Thornton, muốn lợi dụng quân đoàn Viễn Dương số sáu, trục xuất anh và cậu ta khỏi quân bộ nhưng không đạt được mục đích. Để tránh bọn họ cắn bậy, bọn anh dời quân, Thornton tới làm hiệu trưởng trường Băng Nguyên, anh mở sòng bạc Mạn Ninh“
“Mấy cái này thì liên quan gì tới chuyện tới biển Artie Kleine?” Lưu Vân Thần lại hỏi.
“Mấy năm trước, anh có nhận được phong thư từ nhân ngư tộc.” Kha Lôi chống cằm, nằm nghiêng nhìn cậu “Nội dung bức thư có liên quan tới sự kiện đó.”
“Bật mí xíu đi.” Lưu Vân Thần thúc giục.
“Đại lục phía Nam xác thực có ra quân khiêu chiến, Kiều cũng chỉ huy quân đoàn Viễn Dương số sáu ra khơi đối chiến. Trong thời gian tác chiến, có một mối tình ngọt ngào ra đời, Kiều vô tình cứu được một mỹ nhân ngư, tên là Jasmine, hai người họ kết quả cũng yêu nhau.”
Lưu Vân Thần nói: “Nghe như truyện cổ tích vậy.”
“Nhưng kết thúc của mọi câu chuyện cổ tích là hoàng tử và công chúa bên nhau hạnh phúc mãi mãi về sau.” Kha Lôi nói “Tuy Kiều là tướng quân xuất sắc nhất, cộng thêm Jasmine trợ giúp nên rất nhanh đã đánh lùi kẻ địch. Đối phương thua trận, trên đường rút về nước gặp nạn, toàn quân bị diệt. Thủ lĩnh Liệt Luân chủ động viết thư đầu hàng. Tưởng rằng chuyện tới đó là kết thúc nhưng trớ trêu thay, tên đó hạ cấm chú nguyền rủa lên thư.”
Lưu Vân Thần cau mày: “Nguyền rủa?”
“Liệt Luân là tướng lĩnh giỏi nhất ở đại lục phía Nam. Hầu như là bất bại cho nên tính cách kiêu ngạo, tự cao tự đại, coi trời bằng vung, cố chấp, cực đoan. Khi thua dưới tay Kiều, hắn điên loạn mất một khoảng thời gian, cuối cùng, để bảo toàn danh dự cùng chiến tích của mình, hắn đã lựa chọn ký khế ước với hải ma.
“Đó là cái gì?” Lưu Vân Thần hỏi.
“Liệt Luân ra lệnh cho số quân tàn dư dời đến Artie Kleine. Giõ bão rồi thì lạc đường, năm trăm người táng thân xuống biển, thành đồ cúng hắn đưa cho hải ma.”
Lưu Vân Thần đổ mồ hôi lạnh.
“Điều kiện trao đổi là hải ma trao cho Liệt Luân cấm chú Vong Linh. Khi Jasmine biết chuyện, tính báo cho Kiều nhưng chậm một bước. Quân đoàn vong linh cuồn cuộn tuôn ra, ác độc, hung tàn. bởi vậy, quân đoàn Viễn Dương số sáu bị tiêu diệt. Ngay cả nhân ngư với hải yêu cư ngụ lâu năm cũng bị liên lụy. Nơi từng là thiên đường giờ đây tràn đầy máu tươi, không khí bốc mùi tanh tưởi, bọn họ quyết định rời khỏi, Artie Kleine cuối cùng biến thành vùng biển chết.”
“Còn Kiều và Jasmine thì sao?”
“Bọn họ đều hi sinh, chìm vào đáy biển. Nhưng trước khi chết, Jasmine dùng hết năng lực phong ấn cấm chú Vong Linh. Tộc nhân an táng cô ấy với Kiều trên hải đảo, rồi để lại thư, kể lại mọi chuyện cho anh.”
“Cho nên anh quyết định tới Artie Kleine để tìm sự thật, đồng thời tìm thư đầu hàng Liệt Lâu đích thân kí, giúp quân đoàn Viễn Dương số sáu minh oan?” Lưu Vân Thần nhìn anh.
“Liệt Luân một mình ở lại đại lục phía Nam, tuy mất toàn bộ quân nhưng vẫn đạt được vinh quang. Ngược lại, Kiều bị vấy bẩn, trở thành kẻ phản bội Viễn Đông đế quốc, những chiến hữu còn sống bị cách chức, thậm chí không nhận được cắc bạc nào tiền bồi thường.”
“Hiện tại mình tìm được thư đầu hàng rồi, đoạn lịch sử tối tăm này sẽ được rửa sạch.” Thấy anh trầm mặt, Lưu Vân Thần an ủi “Nếu mấy lão kia gây khó dễ, trực tiếp quẳng chứng cớ vào mặt bọn họ luôn!”
Kha Lôi bật cười, nhìn cậu “Còn giận hả?”
Lưu Vân Thần lần này rất dứt khoát lắc đầu.
“Cám ơn em.” Kha Lôi nắm tay cậu, ánh mắt chân thành.
“Tướng quân.” Bên trong kết giới truyền tới âm thanh “Cho tôi vài phút tâm sự cùng nhóc dễ thương được không?”
“Đương nhiên.” Kha Lôi đứng lên, nói “Anh qua coi Ares thế nào.”
Lưu Vân Thần gật gật đầu, nhìn theo bóng lưng hắn mãi đến khi đóng cửa.
Heca bước ra từ trong kết giới, chân đi dép lê, người khoác tắm màu trắng thuần, không trang điểm.
“Phu nhân.” Nhìn Heca để mặt mộc, Lưu Vân Thần có chút không quen.
“Tôi không còn sức mà make up luôn.” Heca ngồi xuống giường, uể oải, vô lực.
“Cô cứ vào kết giới ngủ một giấc đi. Tôi không sao đâu.”
“Tôi biết nhóc không sao.” Heca nhéo nhéo má cậu “Hôm nay nhóc dũng cảm lắm.”
“Có thể hỏi cô chuyện này không?” Lưu Vân Thần thử dò xét.
“Liên quan tới con quái thú xấu xí đó?” Heca châm thuốc.
Mosete ở trong kết giới, nôn nóng vểnh cao tai nghe.
“Nó là thỏ tuyết?” Lưu Vân Thần hỏi “Tôi thấy nó lăn ra từ kết giới, sau đó biến thành bộ dạng khác.”
Heca thò tay vào kết giới, Mosete theo bản năng tránh né nhưng vẫn bị nắm lỗ tai, lôi ra. Đương nhiên là xuất hiện dưới hình dạng thỏ tuyết. Nho nhỏ, lông mao mềm mại, xù xù.
“Nó tới từ địa ngục, chuyên môn gặm nhấm xác chết, vong linh.” Heca túm cổ con thỏ lên, giơ trước mặt Lưu Vân Thần “Còn muốn ôm nó không?”
Mosete buông thõng hai chân, con mắt hồng hồng, có kháng cự, có tàn bạo, cũng có căng thẳng, bất an. Có điều, dù thuộc loại tâm tình nào, nó đều không muốn bị con người dòm ngó, bởi vậy luôn cúi đầu.
Lưu Vân Thần vươn tay, cẩn thận ôm nó vào lòng.
Thân thể Mosete cứng đờ, đã chuẩn bị tâm trạng bị ghét bỏ, không ngờ lại được chấp nhận.
“Nhìn hai đứa hòa thuận ở chung, tôi thỏa mãn rồi.” Heca nhún vai “Còn năm phút, nói lời tạm biệt đi.”
“Tạm biệt?” Lưu Vân Thần sững sờ.
“Tôi phải đi.” Heca nhả ra một làn khói thuốc.
Mosete chui vào ngực Lưu Vân Thần. Tuy đây không hợp với bản tính của nó nhưng nó thích cảm giác thiếu niên ôm nó, ấm áp, thoải mái, không mang theo ác ý.
“Cô muốn đi đâu?”
“Đi tìm nhân ngư tộc với hải yêu.” Heca trả lời “Đó là một câu chuyện lãng mạn nha, không dành cho thiếu nhi coi.”
Lưu Vân Thần cân nhắc từ ngữ một chút: “Vậy kể sao cho trong sáng xíu đi.”
Heca cười khanh khách: “Nếu không phải đi tìm hắn ta, tôi đã về đế đô cùng nhóc rồi.”
“Hắn là ai vậy?” Lưu Vân Thần nhân cơ hội hỏi.
Sau đó thuận lợi nghe được câu chuyện xưa thứ hai trong ngày.
Mấy trăm năm trước, Heca che giấu thân phận vong linh, quay về đế đô làm kỹ nữ, tiện tay kiếm chút chuyện vui vui chơi tạm. Và rồi chuyện cẩu huyết xảy ra, cô gặp một vị khách cao ráo, đẹp trai, khiêm tốn, lễ độ.
Hai người rơi vào bể tình, Heca bắt đầu suy nghĩ cách công khai thân phận. Chấp nhận lấy kỹ nữ làm vợ còn dễ, mấy ai chịu được vợ mình là vong linh, quỷ hồn chứ.
“Tên người đó là gì?”
“Silla.”
Không ngờ, Silla không phải người mà là nhân ngư.
Lưu Vân Thần say mê hóng chuyện.
“Sau đó, không có sau đó.”
Lưu Vân Thần mờ mịt: “Không có đoạn sau? Cô không thích nhân ngư sao?”
“Đâu có, tôi thậm chí còn muốn sinh con cho hắn cơ mà. Nhưng sau khi biết tôi là vong linh, hắn dẫn tôi tới mê cung trong trường quân đội Băng Nguyên rồi kết phong ấn. Sau đó bặt vô âm tím vài trăm năm.”
Lưu Vân Thần: “…”
“Tôi phải tìm hắn, hỏi rõ xem tột cùng xảy ra chuyện gì,” Heca ném Mosete vào kết giới “Vật nhỏ này không thích hợp nuôi ở đế đô đâu, tôi mang nó đi.”
“Ừm.” Lưu Vân Thần lưu luyến gật đầu “Vậy cô biết chỗ Silla đang sống sao?”
“Không biết, cho nên mới tìm.” Heca nói “Trước tiên, tôi ra biển kiếm, nếu vẫn không có manh mối, ta sẽ về đế đô với nhóc.”
“Thượng lộ bình an.” Lưu Vân Thần ôm cô.
Heca vỗ vỗ lưng cậu, lần đầu tiên cảm nhận cái gọi là ”tình mẫu tử”, đồng thời suy nghĩ xem tìm được Silla rồi thì thân thể bị phong ấn mấy trăm năm của mình còn sinh được em bé không?
Ba ngày sau, Heca và Mosete rời đi. Lưu Vân Thần dựa vào giường, quơ quơ không khí, thấy hơi trống rỗng
“Boss!” Ares nhoài người lên cửa sổ, dòm trộm, kiến nghị với người phía sau “Nhóc dễ thương buồn kìa, mau qua an ủi.
“Sao không phải là cậu?” Kha Lôi hỏi ngược lại.
“Tôi rất muốn đi nhaa.” Đề cập đến chuyện thương tâm, Ares lệ rơi đầy mặt ” Thế nhưng Y Na với Natasha cấm tôi một mình tới chỗ Thần, cả Minh Xuyên cũng hùa với hai người đó”
“Lý do?” Kha Lôi khoanh tay
Ares nghẹn ngào: “Bọn họ nói tôi sát phong cảnh.”
Kha Lôi tán thành: “Họ nói đúng mà.”
Đáy lòng nguội ngắt, Ares nhìn biển xanh trước mặt, nghĩ xem nên nhảy luôn hay đợi ăn no xong rồi nhảy.
Kha Lôi đẩy cửa đi vào phòng.
“Tướng quân.” Lưu Vân Thần dựng thẳng người.
“Không nỡ để Heca rời đi?”.
“Chúng em ở cùng một chỗ rất lâu rồi.” Lưu Vân Thần cường điệu “Cho nên em cần ít nhất ba ngày để hồi phục.”
“Thích thì cho hẳn ba mươi ngày luôn, lâu hơn không thành vấn đề.” Kha Lôi cười cười “Đường xa, chán lắm, em có cả đống thời gian để làm chuyện mình thích.”
“Có thể nghe kể chuyện không?” Lưu Vân Thần giơ tay phát biểu.
Kha Lôi khó hiểu: “Chuyện gì?”
“Chuyện trước khi đi ngủ.” Lưu Vân Thần quấn chăn, lộ ra mỗi đôi mắt “Ba chú heo con.”
“Em qua sinh nhật hai mươi tuổi rồi đấy.” Kha Lôi nhắc nhở.
“Nên mới cần loại chuyện ấu trĩ này thôi miên.” Lưu Vân Thần phán như đúng rồi “Hơn nữa anh lúc nào cũng kêu em nhóc này nhóc nọ.”
Tướng quân tôn kính hồi tưởng lại cốt truyện Ba con heo, hình như là xây phòng cho công chúa??
Lưu Vân Thần nhắm mắt lại.
“Ngày xửa ngày xưa, có ba chú heo nhỏ.” Kha Lôi thanh âm vững vàng, vừa phải, không nghiêm túc như hàng ngày, ngược lại, rất truyền cảm, chầm chậm, nhẹ nhàng “Chúng nó lên kế hoạch xây cho công chúa một phòng nhỏ để ở.”
“Xác định là không vào nhắc Boss chút sao? Chuyện này làm gì có hoàng tử với công chúa chứ?” Ares núp lùm nghe lén, lo lắng thay Kha Lôi.
Y Na với Natasha rất ăn ý, mỗi người một tay, quẳng hắn ra ngoài khoang thuyền.
Minh Xuyên: “…”
“Công chúa gả hết cho ba con heo sao?” Nghe xong câu chuyện, Lưu Vân Thần hoang mang “Anh chắc là ba con chứ?”
Y Na nhịn cười đến run rẩy, cực muốn ghi câu chuyện này lại, đem bán cho tòa soạn báo.
Kha Lôi ho khan một tiếng, trả lời: “Một con thôi.”
“Con nào?” Lưu Vân Thần đào sâu vấn đề.
Kha Lôi thuận miệng: “Con mập nhất.”
Mặt Lưu Vân Thần tràn ngập biểu tình kiểu “Ohhh, thiệt vậy hở?”
Kha Lôi: “…”
“Chuyện này dị quá.” Lưu Vân Thần trùm kín mền “Em cần mười phút để tiêu hóa.”
Kha Lôi xoa xoa thái dương, khổ não quá mà.
“Sao Boss lại cam tâm tình nguyện cho Thần bắt nạt? ” Ares vạn phần khó hiểu “Đến tôi còn nhìn ra rõ ràng Thần đang đùa dai với boss.” Thiệt là một trò đùa ấu trĩ. Hơn nữa, không chút hoài nghi, nếu đổi từ Thần thành mình, 100% Boss sẽ đạp khỏi phòng, có khi xuống biển luôn ấy chớ.
Y Na dùng ánh mắt như nhìn thằng ngốc chĩa sang.