*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Biên tập: Mộc Phi TuyếtChỉnh sửa: Vũ Yên, Cuồng ThấtTắm xong nước nóng, Lưu Vân Thần ngồi trên xích đu, nhịn không được đưa tay lên sờ trán của mình. Nói gì thì nói, bị một vong linh hôn, thực sự là một trải nghiệm… mới mẻ.
Cạnh giường có không ít sách có bìa viền bạc do khách sạn mới đưa tới, tất cả đều liên quan tới Heca. Cậu lật một quyển xem thử, có vẻ độ chính xác thật đáng lo ngại. Ngoài mấy chuyện bát quái dùng để tiêu khiển ra còn có không ít những câu chuyện tình sắc. Sau lưng truyền bỗng cảm thấy tê dại, Lưu Vân Thần nhanh chóng quăng quyển sách trên tay đi.
“Tôi không nghĩ loại sách này sẽ cho cậu đáp án mà cậu muốn.” Kha Lôi dựa người ở cửa.
Lưu Vân Thần giật mình, anh ta vào đây từ lúc nào?
“Tôi có gõ cửa, nhưng cậu dường như không có nghe thấy.” Kha Lôi ngồi đối diện với cậu: “Khế ước vong linh sẽ không gây cho cậu bất kì tổn hại gì, nếu bản thân không gặp nguy hiểm, tôi nghĩ Heca sẽ không chủ động xuất hiện ở trước mặt cậu.”
“Tôi có thể biết những chuyện liên quan về quá khứ của cô ấy không?”
“Có, nhưng không phải bây giờ.” Kha Lôi dựa lưng vào ghế, khoé môi khẽ cong: “Đợi đến khi ra khơi, tôi sẵn lòng kể hết mọi thứ cho cậu nghe.”
Thế có khác gì là không nói. Lưu Vân Thần trong lòng thầm bĩu môi, ném đống sách vào thùng rác.
“Xem ra cậu cũng không đến nỗi mệt lắm nhỉ.” Kha Lôi hỏi: “Muốn ra ngoài làm một ly không?”
“Bây giờ?” Lưu Vân Thần liếc nhìn đồng hồ treo tường.
“Cuộc sống về đêm chỉ vừa mới bắt đầu.” Kha Lôi tiện tay ném cho cậu một bộ quần áo: “Đến lúc nhập học, cậu muốn ra ngoài cũng không có cơ hội đâu.”
Lưu Vân Thần vẫn ngồi im không nhúc nhích, cậu muốn ở khách sạn ngủ một giấc hơn.
Kha Lôi khom lưng, nhẹ nhàng ôm cậu lên “Hay là cậu thích mặc áo ngủ như thế này mà đi dự tiệc đứng?”
“Này!” Lưu Vân Thần xấu hổ khẽ giãy dụa: “Mau thả tôi xuống!”
Kha Lôi cười to.
Sau mười phút, Lưu Vân Thần thay xong quần áo, cực kỳ không muốn cùng Kha Lôi rời khách sạn.
Kha Lôi giúp cậu mở cửa xe.
“Chỉ có hai người chúng ta?” Lưu Vân Thần hơi bất ngờ “Bọn Ares đâu?”
“Đêm nay có chút việc.” Kha Lôi trả lời: “Tôi muốn giới thiệu cho cậu thêm một người bạn mới.”
“Cũng tới biển Artie Kleine sao?” Lưu Vân Thần nhớ Kha Lôi từng nói, còn có một người đồng hành nữa sẽ gia nhập.
“Không phải hắn.” Kha Lôi giẫm lên chân ga: “Nam Minh sẽ không rời khỏi Băng Nguyên.”
Sòng bạc mở thêm một quán bar, tiếng nhạc ầm ĩ như muốn xuyên thủng nóc nhà. Trong sàn nhảy thỉnh thoảng lại truyền tới tiếng gào thét chói tai, không khí có chút ngột ngạt. Nếu để các tiểu thư cao quý ở đế đô nhìn thấy cảnh tượng này, không chừng sẽ bị cười nhạo một phen.
“Ngài thượng tá, ly rượu này là Nguyệt Na phu nhân mời.” Người hầu rượu lễ phép bưng tới một ly rượu đỏ đậm.
Nam Minh thả vào khay rượu chút tiền boa, không để ý tới ánh mắt khiêu khích nóng hừng hực xung quanh, tiếp tục hờ hững chơi đùa lá bài trong tay.
“Thật không hổ là Thượng tá quyến rũ nhất Băng Nguyên.” Vài vị phu nhân ngồi trên ghế dài, tay chống cằm, líu ra líu ríu nhỏ giọng bàn tán. Thượng tá Nam Minh nổi danh lừng lẫy, tuy trên mặt có vết sẹo dữ tợn nhưng vẫn làm người khác say mê.
“Tướng quân Kha Lôi đến!” Cửa quán bar bị mở ra, phục vụ tao nhã lễ phép khom lưng.
Bị một luồng hơi nóng cùng âm vang của nhạc đập thẳng vào mặt, Lưu Vân Thần lần đầu tiên tới chỗ này, khó tránh khỏi có chút hoa mắt.
“Đến muộn năm phút.” Nam Minh chỉ chỉ đồng hồ trên tường: “Đây không phải là phong cách của anh.”
“Bởi vì có người không chịu mặc quần áo.” Kha Lôi mỉa mai.
Lưu Vân Thần im lặng nhìn Kha Lôi, rốt cuộc anh ta có học ngữ pháp tiếng Trung sơ cấp chưa vậy.
“Lưu Vân thiếu gia, xin chào.” Nam Minh cũng bị chọc cười: “Tôi là Nam Minh.”
“Chào anh.” Lưu Vân Thành bắt tay Nam Minh.
Người chung quanh như vô tình mà cố ý nhìn về bên này. Kha Lôi và Nam Minh rất ít khi tới quán bar, chỉ riêng chuyện này đã đủ hấp dẫn lực chú ý rồi, huống chi bên cạnh còn có thêm một người lạ.
Tuy gia tộc Lưu Vân hay được lên báo nhưng hiển nhiên trong đó không bao gồm Lưu Vân Thần, đèn trong quán bar có hơi tối, cho nên không ai nhận ra cậu.
“Nơi này ngày nào cũng đông như vậy sao?” Uống xong một ly rượu, Lưu Vân Thần thả lỏng không ít.
“Gần đây thôi, là trường hợp đặc biệt.” Nam Minh trả lời: “Ba ngày sau trường quân đội khai giảng, cho nên có không ít học sinh cùng người giám hộ ở lại khách sạn của sòng bạc.”
“Bên trong có lẽ có bạn học của cậu.” Kha Lôi chỉ tay hướng sàn nhảy: “Muốn xuống dưới nhảy một bản không?”
Lưu Vân Thần nhanh chóng lắc đầu, ngàn vạn lần không muốn.
Kha Lôi cười xấu xa.
Ý thức được chính mình hình như lại bị hắn đùa giỡn, lòng Lưu Vân Thần có chút buồn bực, gọi thêm một ly cocktail..
“Trong quá trình huấn luyện ở trường quân đội, tôi sẽ là huấn luyện viên của khoa cậu.” Nam Minh cụng ly với cậu “Hi vọng cậu có thể kiên trì đến cuối cùng.”
“Tôi sẽ cố gắng.” Lưu Vân Thần cười cười: “Cảm ơn anh.”
“Anh ta ước gì cậu nhanh chóng hoàn thành khảo thí, sau đó mang tôi ra khơi.” Kha Lôi tùy ý cởi một khuy áo sơ mi, tay kia quàng tay qua vai Lưu Vân Thần: “Thế là không ai xen vào chuyện của hắn nữa.”
Nam Minh giơ giơ chén rượu, ngầm thừa nhận.
Trong sàn nhảy âm nhạc ngày càng lớn, Kha Lôi cùng Nam Minh một mực tán gẫu sự tình trong quân đội, Lưu Vân Thần không có hứng thú, nghe cũng không hiểu, vì vậy đem toàn bộ ly rượu đặt trước mặt hết thảy một lần uống hết, đến khi Kha Lôi nhấc ly lên, bên trong đã rỗng tuếch.
Lưu Vân Thần nhìn hắn bằng ánh mắt vô tội: “Tôi tưởng đó là ly của tôi.”
Kha Lôi: “…”
Nam Minh cầm vỏ chai lên quơ quơ, giật mình nói: “Còn chưa say?”
Vừa dứt lời, Lưu Vân Thần liền nhắm mắt lại, đầu ngã hẳn vào bả vai Kha Lôi, hôn mê.
Nam Minh cười đau cả mề.
Xưa nay Kha Lôi không biết, trong quân đội cư nhiên có người tửu lượng lại kém như vậy. Đã thế còn là một tên lưu manh!
Uống say đánh bậy đánh bạ thì không chấp làm gì, nhưng chưa gặp qua ai như cậu ta, không chỉ ôm chặt người khác còn há mồm cắn loạn xạ, từ trên xe đến khi khiêng cậu ta về khách sạn được khuyến mại thêm chục phát đá.
Thật vất vả ném người lên giường, Kha Lôi sờ dấu răng trên cổ, trong lòng rất hối hận.
Mình rốt cuộc tại sao lại dẫn cậu ta đi bar.
Lưu Vân Thần mơ mơ màng màng cởi áo khoác ra, giống như mộng du bước ra ngoài.
“Đứng lại!” Kha Lôi không thể nhịn được nữa: ” Lại muốn đi đâu hả?”
Lưu Vân Thần trả lời: “Tắm rửa.” Thân là thiếu gia của một tập đoàn tài chính, cho dù không được gia tộc coi trọng, nhưng vẫn là người được giáo dục từ nhỏ, tuyệt đối sẽ không để một thân đầy mùi rượu mà bò lên giường.
Kha Lôi trơ mắt nhìn cậu va vào vách tường.
Lưu Vân Thần kêu đau một tiếng, lảo đảo ngã ngửa về phía sau.
Kha Lôi vội vàng tiến lên đỡ.
Lưu Vân Thần xoa xoa cái trán đỏ đỏ, tiếp theo gục đầu ngủ say như chết.
Kha Lôi ngồi ở trên ghế sa lon, quả thực là kiệt sức.
Đương nhiên, sáng ngày thứ hai sau khi tỉnh lại, ngoại trừ đau đầu do di chứng say rượu để lại, Lưu Vân Thần cũng không nhớ ra được trước đó đã phát sinh chuyện gì. Mãi tới khi đánh răng, thấy trên trán u nguyên một cục, trong lòng mới dâng lên một tia dự cảm bất thường… đêm qua chắc chắn không hề gió êm sóng lặng.
Ba ngày sau đó, Kha Lôi vẫn không xuất hiện. Sáng sớm ngày thứ tư, Lưu Vân Thần vất vả xách hành lý xuống lầu, vừa vặn nhìn thấy mấy người Kha Lôi từ đại sảnh đi tới.
Ares ánh mắt tràn ngập sùng bái, cư nhiên có thể đem Boss cắn đến lưu lại dấu răng trên cổ, thật là lợi hại! 0^◇^0
Lưu Vân Thần bị hắn nhìn như vậy, tóc gáy toàn thân dựng thẳng, cẩn thận từng li từng tí quan sát Kha Lôi.
“Cậu rất đúng giờ.” Kha Lôi mặt không hề cảm xúc quay người
“Đi thôi, lên xe.”
“Rốt cục đã xảy ra chuyện gì?” Bầu không khí rõ ràng ngột ngạt, Lưu Vân Thần không thể không nhỏ giọng cầu viện người khác.
Y Na ghé vào tai cậu, nói nhỏ mấy câu.
Lưu Vân Thần nghe xong, mặt tái lại.
“Sau đó, boss quàng khăn cổ hai ngày rồi.” Y Na vỗ vai cậu, rõ ràng đang cười trên sự đau khổ của người ta.
“Làm tốt lắm!”
Mặt Lưu Vân Thần đỏ tới tận mang tai, sớm biết như vậy… đã không uống rượu!
Ô tô một đường lái thẳng vào trường quân đội Băng Nguyên. Hôm nay là ngày báo danh, cho nên sân trường rất náo nhiệt. Nam Minh đứng ở cửa trường học, tự mình mở cửa thay cho Lưu Vân Thần, tao nhã khom lưng nói “Hoan nghênh nhập học!”
“Cảm ơn anh.” Lưu Vân Thần lôi từ trong xe ra một cái rương lớn.
Xung quanh có không ít người đều nhìn về phía bên này, tò mò không biết là học sinh nào có thể được Thượng tá Nam Minh đích thân đón tiếp.
Cửa xe bên kia cũng được mở, một người đàn ông lạnh lùng nghiêm nghị bước ra, quân phục và quân hàm tỏ rõ địa vị của hắn ở Viễn Đông.
“Trời ạ, là tướng quân Kha Lôi!”
“Còn có học trưởng Minh Xuyên và học tỷ Y Na!”
“Đó là Ares sao? Cư nhiên còn giúp đỡ vận chuyển hành lý.”
Những học sinh mới khiếp sợ nhìn đoàn người này tiến vào trong trường xong liền nhào tới bảng thông báo, tất cả tìm tên những tân sinh viên đáng nghi nhất.
“Có người của gia tộc Lưu Vân!” Một người nào đó phát hiện.
Theo ngón tay của cậu, ánh mắt mọi người dồn hết lên nhóm chia lớp cuối cùng, một cái tên hiển thị rõ ràng – Lưu Vân Thần.
“Gia tộc Lưu Vân có người này sao?” Trong nhóm tân sinh viên có không ít người đến từ đế đô, đều cảm thấy cái tên này có chút xa lạ.
“Hơn nữa thiếu gia của gia tộc Lưu Vân chẳng phải đều học ở học viện tài chính sao?” Lại có người đưa ra nghi vấn “Tại sao lại tới trường quân đội Băng Nguyên?”
“Nhưng cậu ta được Kha Lôi tướng quân tự mình lái xe đưa tới.” Dù cái tên có chút xa lạ nhưng thân phận chắc chắn đáng tin.
Lúc các học viên tranh luận loạn sôi nổi, Kha Lôi đang dẫn Lưu Vân Thần tới khu ký túc xá, trong phòng rất ngăn nắp sạch sẽ, thậm thậm chí bệ cửa sổ còn có một chậu cây xanh.
“Không phải chỉ mình cậu mới được hưởng đãi ngộ đặc biệt.” Lưu Vân Thần chưa kịp thắc mắc, Kha Lôi đã trực tiếp giải thích: “Phòng của tân sinh viên đều như vậy.” Trên thực tế, ngoại trừ huấn luyện nghiêm khắc ra, trường quân đội Băng Nguyên chiếu cố học viên trên phương diện sinh hoạt từ trước đến nay đều không tệ.
“Cảm ơn.” Lưu Vân Thần xách valy vào trong phòng.
Kha Lôi hơi khom lưng nhìn thẳng vào mặt cậu, trêu ghẹo: “Muốn đi uống một ly nữa không?”
Lưu Vân Thần cười gượng lùi về phía sau hai bước: “Tối hôm đó, xin lỗi.”
Kha Lôi chậc lưỡi: “Nghe không khác gì mấy tên bội tình bạc nghĩa.”
Lưu Vân Thần lúng túng, trí tưởng tượng của anh ta còn có thể phong phú hơn không????
“Ba giờ chiều sẽ tổ chức đại hội tân sinh viên, đến lúc đó nhớ ra sân luyện tập tập trung.” Thấy mặt cậu đỏ tới tận mang tai, Kha Lôi thấy mình đã trả thù được kha khá, hài lòng vỗ vỗ vai cậu: “Cậu được tôi đích thân đưa tới đây, lúc huấn luyện đừng làm tôi mất mặt.”
“Tôi sẽ cố gắng.” Lưu Vân Thần giơ tay ra: “Ba tháng sau gặp lại.”
Kha Lôi bắt tay cậu, xoay người rời khỏi ký túc xá.
“Boss.” Đoàn người Y Na đang chờ dưới lầu.
“Đi thôi, quay về sòng bạc.” Kha Lôi mở cửa xe.
“Chúng tôi vừa rồi thảo luận, tại sao lại đưa nhóc ấy khoa trương tới trường như vậy?” Y Na do dự một chút, vẫn nói ra, vừa rồi làm ầm ĩ như vậy, chỉ sợ bây giờ toàn trường đều biết tới sự tồn tại của Lưu Vân Thần.
“Tôi chỉ mong cậu ta ở đó tiếp nhận huấn luyện thể năng, không mong cậu ta bị quấy rối.” Kha Lôi khởi động xe.
Có thể vượt qua kì sát hạch của trường quân đội Băng Nguyên, mỗi một tân sinh viên đều là người nổi bật, tránh không khỏi có lúc kiêu căng tự mãn không phục quản giáo, loại thói quen này trong thời gian ngắn không thể sửa chữa. Cho nên chuyện làm các thầy cô đau đầu nhất chính là các tân sinh viên ganh đua, ẩu đả, hết đứa này lại đến đứa khác. ╮(╯_╰)╭
“Khó trách.” Ares đã hiểu vấn đề. Được cả tướng quân và Thượng tá hộ tống tới chỗ báo danh, sau này nếu ai mà dám chủ động khiêu khích Lưu Vân Thần chỉ sợ đuổi học thôi căn bản là chưa đủ.
Thu thập xong ký túc xá, đã là hai giờ bốn mươi, Lưu Vân Thần vội vã rửa mặt, dựa theo sổ tay chỉ dẫn đi tới sân luyện tập. Nguyên một sân toàn sinh viên nhao nhao đột nhiên im lặng khi cậu xuất hiện, đồng loạt quay đầu qua nhìn sang.
Bị nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, Lưu Vân Thần xấu hổ, hận không thể lập tức đào một cái hố mà chui xuống, ngay cả bước đi cũng khó khăn. May sao chủ nhiệm lớp xuất hiện đúng lúc, dẫn cậu về hàng ngũ của lớp.
“Xin chào.” Nam sinh mang mắt kính bên cạnh cười tủm tỉm: “Tôi là Bạch Châu, ở cách vách phòng của cậu.”
“Xin chào.” Lưu Vân Thần bắt tay cậu ta, chủ động bắt chuyện: “Các cậu vừa nãy là đang nói chuyện gì thế?”
Bạch Châu ngừng lại một chút, thầm đáp lời, nói về cậu.
“Hiệu trưởng đến rồi.” Hàng trước có người nhỏ giọng nhắc nhở.
Sân luyện tập lần thứ hai yên tĩnh, tất cả tân sinh viên trường quân đội đồng loạt đứng thẳng.
Hiệu trưởng trường quân đội Băng Nguyên tên là Thornton, giống Kha Lôi, đều là tướng quân nổi danh đế quốc, phong cách tác chiến sắc bén, quỷ quyệt, được mọi người gọi là “Hồ Ly trường Băng Nguyên”. Lưu Vân Thần trước đây đã từng nghe tin đồn liên quan về người này, đây là lần đầu được gặp người thật.
Thornton đứng ở trên khán đài, ánh mắt quét nhìn một vòng, cũng không mở miệng nói chuyện.
Bốn phía càng yên tĩnh, không khí áp lực làm cho tất cả mọi người đều nghẹt thở.
Tuyết từ bầu trời không ngừng rơi xuống, không bao lâu, trên người tân sinh viên nào cũng có tuyết đọng, thậm chí có nữ sinh bị tuyết đông cứng lông mi mà vẫn không dám lấy tay lau đi, cố gắng duy trì tư thế đứng thẳng.
Mãi cho đến lúc này, Lưu Vân Thần mới thực sự hiểu được trường quân đội Băng Nguyên và học viện quý tộc khác nhau như thế nào.
Trường quân đội Băng Nguyên thi đầu vào cực kỳ nghiêm khắc, để bảo đảm mỗi lần được thông qua, hầu như mỗi tân sinh viên đều mời huấn luyện viên riêng để tiến hành huấn luyện đặc biệt, nên dù gió tuyết lúc này như hàn đao cũng không ai dám dị nghị về thử thách này của buổi lễ khai giảng.
Qua tầm hai mươi phút, Thornton mới khẽ gật đầu, ra hiệu tất cả mọi người ngồi xuống.
“Cậu không sao chứ?” Bạch Châu nhỏ giọng hỏi.
Lưu Vân Thần lắc đầu, sắc mặt của cậu có chút tái nhợt. Cuộc sống xa hoa ở đế đô so với nơi này không khác gì hai thế giới cách biệt. Ở chỗ này đừng nói tới một cốc cà phê để nóng làm ấm người, ngay cả một ly nước nóng cũng đều biến thành hy vọng xa vời.
Bạn học chung quanh thấy vậy đều thấp giọng nói nhỏ. Trước đó, bọn họ vẫn cho rằng Lưu Vân Thần có thiên phú đặc thù nào đó, mới có thể được Lưu Vân Trạch Vũ đưa tới trường quân đội Băng Nguyên, tiếp nhận huấn luyện khắc nghiệt, mục đích là sau khi tốt nghiệp sẽ tiến vào ngành quân chính*, củng cố địa vị gia tộc ở đế quốc Viễn Đông.
Nhưng mà bây giờ nhìn lại, cậu tựa hồ cũng chỉ là một cậu ấm nhà giàu, quen hưởng cuộc sống nhung lụa, đừng nói tới chuyện thuận lợi tốt nghiệp, có thể sống qua ba tháng học thử của tân sinh viên đã là một vấn đề.
(*) Việc tổ chức và điều hành quân đội.
Nam Minh ngồi phía bên phải khán đài, ánh mắt như vô tình mà cố ý nhìn về phía Lưu Vân Thần.
Bão tuyết tàn sát bừa bãi, không có xu thế dừng lại, đồng phục của tân sinh viên hiển nhiên không đủ tác dụng chống lại cái lạnh, thế mà vẫn phải ngồi im không nhúc nhích trên ghế, cảm giác thất45 khó tả.
Những tân sinh viên trước đó đã được đặc huấn, cho nên chống đỡ cũng không quá khó, nhưng đối với Lưu Vân Thần mà nói, thì gay go hơn họ nhiều. Rất nhanh, lo lắng của Nam Minh đã thành hiện thực. Thời điểm toàn trường đứng lên tuyên thệ, thân thể Lưu Vân Thần nghiêng ngả, mắt nhắm chặt – hôn mê bất tỉnh.
Tân sinh ồn ào một trận, Thornton khẽ cau mày, rõ ràng là không vui.
“Thiếu gia của gia tộc Lưu Vân.” Nam Minh ghé vào tai hắn nhỏ giọng nói: “Là người tướng quân Kha Lôi đưa tới.”
Thornton sắc mặt lãnh đạm: “Trước tiên tìm người đưa cậu ta về phòng, chuyện này tôi sẽ trực tiếp cùng Kha Lôi thảo luận.”
Nam Minh gật gật đầu, sai trợ lý dìu Lưu Vân Thần tới phòng y tế.
“Sốt đến hôn mê?” Rất nhanh Kha Lôi liền biết được chuyện này.
“Không sai.” Y Na khoanh tay: “Có người nói Thornton tướng quân rất không vừa ý, muốn tìm anh nói chuyện.”
“Có thể dạy bảo thiếu gia của gia tộc Lưu Vân, là vinh dự của hắn.” Kha Lôi tỏ vẻ không quan tâm “Về phần té xỉu, mỗi người đều có quyền lợi được sinh bệnh, Ares cũng từng nổi mề đay, nhưng cậu ta vẫn là một trong những quân nhân ưu tú nhất đế đô.”
“Thế nhưng tướng quân Thornton nhất định không cho là như vậy.” Y Na rót một ly rượu đỏ.
“Thân phận người của gia tộc Lưu Vân ở đế đô có lẽ là hoàng kim, nhưng ở trong trường quân đội Băng Nguyên, nó càng giống cái bàn là nóng đến phỏng tay, huống hồ Thornton cùng gia tộc Lưu Vân từ trước đến giờ vẫn luôn bất hoà.” Vạn nhất Lưu Vân Thần ở trong trại huấn luyện xảy ra chuyện gì, chẳng khác gì gây thêm rắc rối, cũng khó trách hắn vì chuyện này mà khó chịu.
“Boss.” Minh Xuyên từ ngoài cửa đi vào: “Người ở phòng y tế nói người không có việc gì, nghỉ ngơi một chút là được.”
“Tập huấn sẽ chính thức bắt đầu từ ngày mai, trong lịch sử trường quân đội Băng Nguyên, chưa từng có học sinh nào trong ngày khai giảng liền ngã bệnh còn phải đưa đến phòng y tế.” Y Na cười bất đắc dĩ: “Lão đại, chúng ta có cần đứng ra xin nghỉ một ngày không?”
“Cậu ta không cần có quá nhiều đãi ngộ đặc biệt.” Kha Lôi lắc đầu.
“Thế nhưng vạn nhất xảy ra chuyện …” Y Na có chút do dự.
“Thornton sẽ không cho phép chuyện này xảy ra.” Kha Lôi đặt tờ báo trên tay xuống “Như cô nói, gia tộc Lưu Vân đối với hắn là một phiền phức rất lớn.”
“Được rồi.” Y Na thở dài: “Vậy cũng chỉ có thể hi vọng cậu ta mạng lớn, ý chí đủ ngoan cường.”
Trong phòng y tế trường quân đội, lông mi Lưu Vân Thần khẽ run, toàn thân lúc lạnh lúc nóng, như thể ngàn con sóng đập thẳng vào người. Không biết qua bao lâu, trên trán đột nhiên truyền đến cảm giác ấm áp, không khí phảng phất mùi thơm dịu nhẹ, dường như trong bóng tối vô tận xuất hiện một vệt ánh sáng, xua tan tất cả.
“Nhóc tỉnh rồi.” Bên tai truyền đến tiếng cười khanh khách.
Lưu Vân Thần chống cánh tay ngồi dậy, mờ mịt nhìn xung quanh một phút mới nhận ra người trước mặt: “Phu nhân Heca?”
“Tôi đã nói rồi, nhóc không thích hợp với nơi này mà.” Heca dựa vào đầu giường: “Thế nào? Nếu hiện tại muốn rời đi, chúng ta có thể bắt kịp một chuyến tàu hỏa cuối cùng tối nay để về đế đô.”
“Tôi không sao.” Lưu Vân Thần lắc đầu một cái, giọng nói khàn khàn, cổ họng nóng rực như có lửa đốt.
Heca đưa cho cậu một cốc nước: “Trong lịch sử của trường quân đội Băng Nguyên, nhóc là người đầu tiên té xỉu ở lễ khai giảng đấy.”
“Tôi sẽ cố dùng tốc độ nhanh nhất để thích ứng nơi này.” Lưu Vân Thần có chút xấu hổ.
“Nhanh nhất là bao lâu?” Heca mở ra quạt lông chim: “Nhóc nên biết sáng sớm ngày mai đúng tám giờ, tân sinh viên sẽ chính thức bắt đầu tập huấn, hơn nữa theo như tôi được biết, Kha Lôi cũng không có xin nghỉ cho nhóc.”
“Tôi không cần nghỉ.” Lưu Vân Thần bước chân xuống giường. “Sáng mai đúng giờ tôi sẽ tới địa điểm tập hợp.”
“Trẻ nhỏ đúng là hay mạnh miệng.” Heca thử nhiệt độ trên trán cậu: “Bây giờ nhóc rất yếu.”
“Tôi còn có thời gian một đêm để nghỉ ngơi.” Lưu Vân Thần ho khan.
“Thật là một đứa nhỏ cố chấp.” Heca lắc đầu, dùng ngón tay sơn đỏ choét nâng cằm cậu lên, in xuống một nụ hôn trên trán.
Cái trán lạnh buốt, Lưu Vân Thần lần thứ hai cứng ngắc toàn thân.
“Như vậy có lợi cho sức khoẻ nhóc.” Heca buông tay ra, đôi mắt lười biếng quét về phía cửa phòng khép hờ, “Hình như có người tới thăm, tôi phải lấp tức rời khỏi.”
“Là Kha Lôi tướng quân sao?” Lưu Vân Thần hỏi.
Nhưng Heca đã nhanh chóng biến mất khỏi phòng bệnh.
Trên hành lang truyền đến thanh âm giày quân đội gõ xuống mặt đất, Lưu Vân Thần ảo não nắm tóc. Mặc kệ nói thế nào, ngày đầu tiên khai giảng mà lạnh tới ngất xỉu ở bãi tập thật sự là một chuyện mất mặt, không cần nghĩ cũng biết, cậu nhất định sẽ bị người nào đó chế nhạo.
Cửa phòng bị đẩy ra, không phải Kha Lôi mà là Thornton.
“Hiệu trưởng.” Lưu Vân Thần sợ hết hồn, vội vàng nhảy từ trên giường bệnh xuống, chân trần đứng trên sàn nhà lạnh băng.
“Vào trường quân đội Băng Nguyên, thì chính là quân nhân của đế quốc.” Thornton mặt không đổi nhìn cậu.
“Là quân nhân càng cần phải yêu quý thân thể của chính mình, bởi vì sinh mệnh của bọn họ là thuộc về quốc gia và nhân dân.”
“Vâng.” Đầu ngón chân Lưu Vân Thần vì quá căng thẳng co lại, không thể lý giải hàm ý trong lời nói của hắn. Tuy đều là tướng quân của đế quốc Viễn Đông, nhưng nếu so giữa Kha Lôi với người nghiêm túc như Thornton, lời nói của Thornton rõ ràng có tính uy hiếp hơn, gần như có thể khiến người ta không rét mà run.
“Đừng dọa cậu ấy.” Ngoài cửa truyền đến một thanh âm oán giận.
Lưu Vân Thần lập tức ngẩng đầu lên, đáy mắt xẹt qua một tia sáng.
“Cậu vi phạm quy định của trường quân đội.” Thornton lạnh lùng nhắc nhở.
“Quy định của trường quân đội… là cấm người nhà tới thăm hỏi tân sinh viên?” Kha Lôi đi tới: “Nhưng tôi không phải là người nhà của cậu ta.”
“Đừng có chơi chữ với tôi.” Thornton cau mày.
“Tôi chỉ cần thời gian nửa giờ để thăm nom.” Kha Lôi khom lưng, đem Lưu Vân Thần ôm về giường bệnh: “Khí trời rất lạnh, không nên đứng chân trần trên mặt đất.”
Lưu Vân Thần theo bản năng ngượng ngùng giãy giụa, Thornton sầm mặt xoay người, nhanh chân bước ra khỏi phòng bệnh.
“Thân thể thế nào rồi?” Kha Lôi ngồi cạnh giường.
“Không sao rồi.” Lưu Vân Thần lùi về ổ chăn, lộ ra mỗi hai con mắt: “Vừa rồi phu nhân Heca có qua đây.”
“Tôi biết.” Kha Lôi gật gật đầu: “Nơi này đâu đâu cũng có mùi vong linh.”
Lưu Vân Thần xoa xoa mũi, bụng đói kêu ùng ục kháng nghị.
“Muốn ăn cái gì?” Kha Lôi buồn cười nhìn cậu.
Lưu Vân Thần mặt đỏ bừng: “Hiệu trưởng còn ở bên ngoài.”
“Cho nên ý của cậu là muốn tôi mời anh ta rời khỏi đây.”
Kha Lôi trêu chọc.
Lưu Vân Thần lắc đầu nguầy nguậy: “Tôi chỉ là…”
“Nghỉ ngơi cho thật tốt đi.” Kha Lôi đứng lên: “Tôi đi kêu người chuẩn bị đồ ăn.”
Thornton đang đứng ở ngoài cửa phòng bệnh, cả người đều bị sương lạnh bao phủ.
“Hiện tại anh biết tại sao trước đây tôi không muốn vào trường quân đội Băng Nguyên chưa?” Kha Lôi đóng lại cửa phòng bệnh, hiệu quả cách âm rất tốt, không lo người bên trong sẽ nghe thấy.
“Tôi không cảm thấy hai chuyện này có liên quan” Thornton bất mãn.
“Hai chuyện này đương nhiên là có liên quan.” Kha Lôi lười biếng dựa trên tường, nói đùa: “Một khi tiếp quản trường quân đội sẽ gặp những phiền phức như hôm nay chẳng hạn.”
“Tôi không có tâm tình nghe cậu nói giỡn.” Thornton nói thẳng: “Dự định khi nào thì đưa cậu ta đi?”
“Cậu ta bây giờ chỉ là một con mèo nhỏ.” Kha Lôi nhún vai: “Tôi cần anh huấn luyện cậu ta thành một con báo săn.”
“Người của gia tộc Lưu Vân không thích hợp ở chỗ này.” Thornton quay người đi ra ngoài: “Cậu có định dẫn cậu ta đi Artie Kleine thì phải tự mình huấn luyện, chứ không phải để cậu ta ở trường quân đội.”
“Cậu ta và Lưu Vân Kỷ là hai loại người khác nhau.” Kha Lôi đứng sau lưng Thornton nói: “Hơn nữa Lưu Vân Kỷ cũng chưa chắc đã triệu hồi được vong linh, càng miễn bàn tới chuyện mang Heca ra khỏi kết giới.”
Thornton dừng bước.
“Tin tưởng tôi, cậu ta không chỉ đơn giản là thiếu gia của tập đoàn đế quốc tài chính đâu.” Kha Lôi liếc nhìn vào trong phòng bệnh: “Nói không chừng cậu ta có thể giúp chúng ta điều tra rõ bí mật năm đó.”
“Cậu xác định.” Sắc mặt Thornton có chút hoà hoãn.
“Tôi không xác định, thế nhưng đâu còn lựa chọn nào khác. Các manh mối thu thập được đến giờ, cậu ta chính là người gần chân tướng nhất.” Kha Lôi rất thẳng thắn.
Hồi lâu sau, Thornton rốt cục gật đầu: “Tôi chấp nhận lí do của cậu, nhưng theo tình trạng của cậu ta, muốn kiên trì tới cuối cùng là rất khó.”
…
Cơm trưa nóng hổi, thậm chí còn có một túi hoa quả nhỏ… ở nơi hoang vu lạnh lẽo này, ăn một bữa như vậy quả là quá xa hoa.
“Tôi chỉ cần một ít bánh mì và canh nóng là được rồi.” Nhìn củ cà rốt được khắc thành hình rồng phun lửa trước mắt. Lưu Vân Thần thụ sủng nhược kinh (*). Lúc còn ở đế đô, cậu cũng chưa từng thấy qua bữa ăn nào sang trọng như thế này.
(*) được sủng ái mà lo sợ
“Đầu bếp ở trường quân đội luôn có không ít ý tưởng sáng tạo.” Kha Lôi đưa dao nĩa cho cậu: “Ba tháng kế tiếp, cậu có thể tiếp xúc nhiều nhất chính là đồ ăn hộp, cố gắng hưởng thụ tốt bữa ăn này đi.”
“Hôm nay tôi nghe nói đợt đặc huấn kế tiếp sẽ ở trên đỉnh Tuyết sơn.” Lưu Vân Thần có chút ngạc nhiên: “Đó là ở nơi nào?”
“Là đỉnh núi cao nhất ở đây, nghe đâu còn có thể chạm được cả mây và sao.” Kha Lôi giúp cậu mở lọ sữa chua, nói đùa: “Nghe qua rất hợp với cậu.”
“Anh đến đó chưa?” Lưu Vân Thần lại hỏi.
“Chưa từng.” Kha Lôi lắc đầu: “Nếu cậu dành được hạng nhất, có lẽ có thể mang tôi theo cùng.”