Vài ngày sau, đội ngũ rốt cục tới điểm cuối của đợt hành quân lần này – một cánh rừng rậm hoang dã. Mọi người sẽ lại phân thành các tổ nhỏ lần nữa, sau đó các tổ cùng nhau xuyên qua rừng, mô phỏng và tìm cách cứu viện đồng đội bị nhốt. Ngoại trừ phải đối mặt với đủ loại cạm bẫy nguy hiểm không thể lường trước, còn phải nghĩ cách né tránh những con gấu trắng to lớn, bổ sung lương thực còn thiếu, rồi giải quyết toàn bộ kẻ địch phụ trách trông coi tù nhân. Mỗi học viên đều có một quả pháo hoa dùng làm tín hiệu liên lạc, khi muốn bỏ cuộc có thể đốt lên để định vị địa điểm nơi mình đang đứng, nhân viên cứu hộ sẽ tới giúp – việc này cũng đồng nghĩa với việc nhiệm vụ triệt để thất bại. Tuy rằng các tổ viên còn lại vẫn có khả năng tiếp tục thực hiện nhiệm vụ nhưng mất đi một thành viên ở nơi như thế này, nhiệm vụ đã khó càng khó hơn gấp bội.
“Lần phân tổ này toàn bộ dùng cách rút thăm ngẫu nhiên để quyết định. Bởi vì khi chính thức tác chiến sẽ có nhiều chuyện ngoài ý muốn phát sinh, không thể đảm bảo rằng mọi thành viên trong tổ đều có thể bổ khuyết cho nhau, các cậu phải học được cách phối hợp với mọi người một cách hoàn mỹ nhất trong thời gian ngắn nhất.” Thornton nói
Lưu Vân Thần mở thăm chứa số hiệu của mình: “Số 7.”
“Tôi cũng vậy!” Bạch Châu nghe vậy rất hưng phấn.
“Còn có tôi.” Mawise đắc chí giơ tờ giấy trên tay.
“Hả… Thật… Thật vậy sao?” Bạch Châu nhất thời đỏ bừng cả mặt, tâm tình kích động đến mức lắp ba lắp bắp nửa ngày cũng không nói hết một câu. Lưu Vân Thần đành nhéo lưng cậu ta một phát.
Bình tĩnh một chút, cậu có thể đừng làm mấy hành động mất mặt như vậy nữa không hả.“Chúng ta tốt nhất phải có một tổ viên có sức mạnh.” Mawise có chút lo lắng.
“Tôi rất khoẻ!” Bạch Châu lập tức nói to.
Mawise nhón chân nhìn khắp nơi: “Còn người nào là số 7 không?”
“Không cần lo lắng, Thượng tá Nam Minh nói một tổ cần có ít nhất năm người.” Lưu Vân Thần vừa mới dứt lời thì có ba người chạy tới. Trong đó, có hai nam sinh thân hình cao lớn với một nữ sinh tóc ngắn màu sợi đay.
“Uây, phù.” Mawise thở phào nhẹ nhõm “Tổ hợp hoàn mỹ.”
“Linde.”
“Bob.”
“Kate.” Nữ sinh tóc ngắn cười híp mắt đưa tay ra “Hợp tác vui vẻ.”
“Hợp tác vui vẻ!” Tất cả mọi người đồng loạt vỗ tay một cái.
Bạch Châu bỗng nói “Trước tiên chúng ta cần bầu ra tổ trưởng, sau đó mới nhận vật tư được. Muốn bầu như thế nào đây?”
“Tất cả mọi người chưa quen biết nhiều, đương nhiên là rút thăm thêm lần nữa”. Mawise cấp tốc làm sáu cái thăm. Những người còn lại đối với cách này không có ý kiến gì, cho nên chức tổ trưởng này cuối cùng lại rơi trên người … Lưu Vân Thần.
“Xem ra mọi chuyện rất suôn sẻ. Năng lực thích ứng của cậu ta rất mạnh.” Nam Minh nhìn tổ Lưu Vân Thần
“Đây là chuyện tốt.” Thornton nói.
“Kỳ thực cậu ta có thể kiên trì đến tận giờ đã nằm ngoài dự đoán của tôi rồi.” Nam Minh đùa giỡn “Nếu như đổi thành Lưu Thạch Kỷ, có lẽ sau một ngày đã suy nghĩ đến chuyện trực tiếp bỏ tiền mua đứt trường quân đội.”
Lưu Vân Thần rất nhanh đã mang vật tư phân phối về, nhưng sau khi kiểm tra lại mới phát hiện vấn đề. Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, muốn xuyên qua mảnh rừng này ít nhất cũng mất 7 ngày, mà gộp hết đống đồ ăn này lại chỉ có thể miễn cưỡng chống đỡ từ ba đến bốn ngày.
“Giờ phải làm sao?” Kate mặt mày ủ rũ.
Tất cả mọi người đồng loạt nhìn về phía Lưu Vân Thần – mặc dù là tổ trưởng do rút thăm mà ra nhưng tốt xấu gì vẫn là tổ trưởng, những thời điểm như thế này tất nhiên phải hỏi ý cậu đầu tiên.
“Chúng ta nhất định phải tìm đủ thức ăn để dự trữ trong rừng tuyết.” Lưu Vân Thần vừa cắn cán bút, vừa tỉ mỉ phân tích bản đồ.
“Nơi này chỉ có gấu trắng và cáo tuyết, còn cá thì ở dưới lớp băng. Cậu muốn bắt cả hả?” Kate ngồi ở bên cạnh cậu, góp ý
“Chúng ta không có lưới, cũng không biết nơi nào có cá.” Lưu Vân Thần lắc đầu, “Muốn đục mở một khối băng cần rất nhiều thể lực, nếu không chắc chắn, cái thu được không bù nổi cái mất đi.”
“Vậy thì… cáo tuyết?” Kate chống cằm “Đi săn cáo tuyết là cố ý mạo phạm hiệu trưởng.” Dù sao Thornton tướng quân cũng được mọi người tặng do cái danh xưng “Hồ ly trường Băng Nguyên.”
Kate kể truyện cười mà giọng vẫn lạnh như băng, các tổ viên rất phối hợp mà cười thành tiếng. Lưu Vân Thần chỉ chỉ bản đồ nói “Nơi cáo tuyết sống rất khó tìm, trên này chỉ có mỗi một kí hiệu, là nơi gấu trắng thường lui tới.”
“Tôi cho rằng kí hiệu này là muốn cảnh báo chúng ta nên tránh xa khu đó ″. Bạch Châu sắc mặt tái nhợt “Nghìn vạn lần đừng nói với tôi cậu muốn đi săn gấu.”
“Đây là cách duy nhất để kiếm thêm lương thực.” Lưu Vân Thần hỏi “Hay là các cậu có ý nào hay hơn?”
Mọi người im lặng suy tính, đi bắt cá nhìn qua không nguy hiểm mấy nhưng không có tính khả thi. Về phần loài cáo tuyết, tốc độ nó nhanh như chớp, khả năng bắt được không cao. Tính tới tính lui, xác thực chỉ còn cách đi săn gấu tuyết. Vừa nghĩ tới thân hình khổng lồ cùng răng nanh sắc nhọn của nó, mọi người lại bắt đầu đau đầu.
“Chúng ta ngay cả súng đều không có một cái.” Mawise kiểm tra trang bị “Lúc đi nhận trang bị, được cấp có mỗi bột phấn màu đỏ ném vào quân địch.” Cái này đối với gấu trắng da dày thịt béo căn bản không có tác dụng.
“Chờ tôi một chút.” Lưu Vân Thần đứng lên, suy xét chút rồi chạy tới lều của Nam Minh.
“Đội trưởng muốn làm cái gì vậy?” Mawise khó hiểu.
“Không biết.” Bạch Châu lắc đầu “Nhìn bộ dáng cậu ấy như đã tính trước hết rồi, không cần lo.”
Mấy phút sau, Lưu Vân Thần ôm một cái rương chạy về, sau khi mở cái rương ra thì thấy toàn đồ chuyên dùng đi săn, thậm chí có cả lựu đạn.
“Sao cậu có thể lấy được cái này?” Toàn bộ đội viên đều khiếp sợ.
“Không phải mình tôi.” Lưu Vân Thần trả lời “Có người nói mỗi tổ đi săn gấu đều được cấp, có 2 tổ xuất phát rồi.”
“Còn chờ gì nữa.” Bob cùng Linde từ trên tảng đá nhảy xuống “Chúng ta cần đến trước bọn họ, bằng không đàn gấu trắng bị công kích xong lại điên hơn hoặc chạy mất tiêu thì toi.’’
Bất kể là vế nào, thì cũng đều nghe không ổn.
Khu vực gấu trắng hoạt động được đánh dấu trên bản đồ cách nơi bọn họ xuất phát 4 tiếng đi bộ, hơn nữa còn bị một cơn lốc cản trở, đến nơi đã là 5 giờ chiều, bốn phía đều rất an tĩnh.
“Tốt.” Bạch Châu thở hồng hộc “Xem ra tổ ta tới đầu tiên.”
“Nơi này có phân và nước tiểu của gấu.” Lưu Vân Thần dùng cành cây nhỏ gảy gảy một chút “Hình như vẫn còn ấm.”
“Vậy nó hẳn đang ở gần đây.” Mawise nắm chặt súng ống “Mọi người cẩn thận.”
“Thượng Đế phù hộ, chúng con chỉ cần một con gấu thôi.” Bob nắm thật chặt ba lô trên lưng, “Tuyệt đối đừng là một đàn.” Vừa dứt lời, các thành viên đều không hẹn mà cùng ném cho hắn ánh mắt khinh bỉ, thể hiện sự bất mãn với cái mồm quạ đen của hắn.
Bob làm động tác kéo khóa miệng, thức thời ngậm miệng.
Ai cũng căng chặt thần kinh, nếu như ở chỗ khác, gặp nguy hiểm chỉ cần bắn tín hiệu là nhân viên cứu hộ sẽ tới. Bọn họ mà gặp phải gấu, dù đúng lúc phát tín hiệu cũng chưa chắc đội cứu hộ đã tới được đúng lúc, chỉ có thể dựa hết vào bản thân thôi.
“Nơi này có vết máu.” Bạch Châu ngồi xổm trên mặt đất, nhặt lên một đoạn thân cây to.
“Là bị đập một cái mà vỡ.” Lưu Vân Thần cau mày “Động vật khi bị thương rất táo bạo, tất cả nhất định phải cẩn thận.”
“Tốt nhất là tìm thấy nó trước khi trời tối.” Mawise nhìn đồng hồ, “Bằng không chúng ta sẽ lãng phí một đêm ở nơi này.”
“Dùng thịt xông khói dụ nó ra, thế nào?″ Lưu Vân Thần hỏi.
“Lương thực chúng ta được cấp cho rất ít.” Kate có chút do dự.
“Nhưng chỉ có như vậy mới thu được nhiều lương thực hơn.” Mawise nói “Tôi đồng ý.”
“Tôi cũng đồng ý.” Ba nam sinh còn lại kia đều gật đầu.
“Được rồi.” Kate nhún vai một cái “Thiểu số phục tùng đa số, hiện tại chúng ta phải làm gì?″
Khối thịt béo ngậy bị treo trên ngọn cây toả mùi thơm, Bạch Châu cầm súng trốn sau một tảng đá lớn, yên lặng nuốt nước miếng.
“Rất mất mặt.” Lưu Vân Thần ở bên cạnh hắn yếu ớt nhắc nhở.
“Tôi thật sự rất đói.” Bạch Châu biểu tình vô tội.
“Xuỵt…” Linde nằm sát xuống “Có âm thanh.”
Trong bụi rậm truyền đến tiếng bước chân hỗn loạn, chốc lát sau, quả nhiên có một con gấu trắng cực lớn loạng choạng bước ra, chân trước có một vết thương, phần lông xung quanh bị nhuộm đỏ tươi.
“Trời ạ, con này cũng quá to rồi đó.” Bạch Châu ngẩn người cảm thán.
Linde đưa tay ra, hướng về đối diện ra dấu OK.
Gấu trắng không cảm thấy nguy hiểm cận kề, còn đang bận xé rách cục thịt, Linde lặng lẽ nhắm nòng súng ngay cái miệng mở lớn, bóp cò súng – trong số những tân sinh, hắn tuyệt đối có thể xếp hàng top những tay súng bắn tỉa trời sinh.
Tiếng súng vang lên cùng lúc với tiếng gào của con gấu. Nó nhả cục thịt trong miệng ra, đau đớn lăn lộn, máu tươi từ trong miệng không ngừng chảy ra, rất nhanh liền nhuộm đỏ một mảng tuyết.
“Yes!”
Bạch Châu cùng Linde đập tay một cái. Lưu Vân Thần cũng thở phào nhẹ nhõm, xem ra vận khí không tệ.
Mấy phút sau, con quái vật khổng lồ dần dần ngừng giãy dụa, chân sau thỉnh thoảng co giật một chút. Tuyết lại bắt đầu rơi, nhìn một chút cũng biết thời tiết không được lạc quan cho lắm.
“Chúng ta phải dùng tốc độ nhanh nhất chia nhỏ thịt gấu, sau đó rời khỏi.” Mawise nhảy ra từ tảng đá đối diện, nói: “Bằng không mùi máu tươi lại kéo đồng loại của nó tới.”
“Đi thôi.” Lưu Vân Thần cắm dao vào vỏ “Chúng ta qua đó xem.”
“Cẩn thận.” Linde đứng sau lưng cậu nhắc nhở “Có khi động vật sẽ giả vờ chết để dụ địch nhân.”
“Nhưng mà nó có vẻ mất hết máu rồi.” Bạch Châu dùng ủng da đá đá gấu trắng, sau đó móc dao, muốn cắt đứt yết hầu nó “Giúp tôi lật nó lại.”
Bob ra hiệu Lưu Vân Thần nắm chặt chân trước, đang định đẩy chân sau của nó ra. Một giây trước khi trút hơi thở cuối cùng, gấu trắng như hồi quang phản chiếu, gầm thét, bật dậy.
“Chạy mau!”. Vân Thần bị sức mạnh của con gấu đập cho ngã sấp xuống mặt tuyết, vẻ mặt cậu đầy hoảng sợ.
Không kịp suy nghĩ nhiều, hết thảy đội viên đều tản ra, chạy thoát thân, Lưu Vân Thần cũng leo lên một vách đá, sợ hãi không thôi mà nhìn con thú dưới chân.
“Xong đời, nó chú ý Thần.” Bạch Châu cùng Mawise bí mật nấp sau bụi cây, sốt ruột nói “Làm sao bây giờ? Chúng phải nghĩ cách cứu cậu ấy.”
Hai mắt gấu trắng bị máu tươi bịt kín, tính tình thì càng thêm nóng nảy, dùng tay điên cuồng đập tan vật cản trước mắt, Lưu Vân Thần buộc lòng phải đem ba lô dán chặt lên vách đá mới miễn cưỡng không rớt xuống dưới..
“Cậu muốn đi đâu?” Bạch Châu kéo lại Mawise đột nhiên đứng lên.
“Xử nó.” Mawise kiểm tra tay chân một chút “Tạm thời gấu trắng bị phân tán lực chú ý, lại mất máu quá nhiều, không chú ý phía sau đâu.’’
“Nơi đó không có cái gì nguỵ trang, rất nguy hiểm!” Bạch Châu không tán thành.
“Không ai nguy hiểm hơn tình huống của Thần, tảng đá kia lúc nào cũng có thể bị đập bể.”
Mawise lắc đầu “Cậu ở đây chờ tôi.”
Bạch Châu còn chưa kịp nói chuyện, phía đối diện đã vang lên tiếng súng.
Lưu Vân Thần cầm súng nhắm ngay vào hai mắt vẩn đục của con gấu, liên tiếp nhả 3 phát đạn, đạn chuẩn xác xuyên thủng hộp sọ con gấu, nó rống giận ngã về đằng sau, nền tuyết phủ đỏ một màu máu.
Thế giới trong nháy mắt yên tĩnh lại, Lưu Vân Thần thở hồng hộc ngồi xuống vách đá, một phen dây dưa vừa nãy hầu như đã tiêu hao toàn bộ thể lực của cậu. Linde cùng Bob nhân cơ hội nhảy ra khỏi nơi trốn, thẳng đến khi đạp nát bấy óc con gấu mới ra dấu an toàn, liền để cho thành viên khác lên hỗ trợ.
“Cậu không sao chứ?” Bạch Châu đỡ Lưu Vân Thần xuống khỏi vách đá.
“Không có gì.” Lưu Vân Thần nghĩ lại còn sợ hãi “Chúng ta mau rời khỏi nơi này.”
“Bắn rất chuẩn.” Linde tán thưởng một câu.
“Bởi vì khoảng cách rất gần.” Đầu gối Lưu Vân Thần như nhũn ra “Trải nghiệm đáng sợ lần này, tôi không muốn… thử lần hai.”
Linde cười vỗ vỗ vai cậu, ý bảo những người còn lại mau xẻ thịt con gấu. Bọn họ cấp tốc lấy đủ lượng thịt cần dùng, gói lại, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất ra khỏi khu vực hoạt động của gấu trắng.
“Thoạt nhìn thu hoạch được không ít.” Ở Bìa rừng, Y Na xa xa nhìn bọn họ rời đi “Boss, anh không cần lo lắng nữa rồi.”
“Tôi không có lo lắng.” Kha Lôi mặt không thay đổi nhấn mạnh.
“Được, tôi cuối cùng cũng không cần lo lắng nữa rồi.” Y Na hít sâu một hơi, “Nhóc ấy so với chúng ta tưởng tượng càng lợi hại hơn, đúng không?”
Kha Lôi quay người trở lại trong xe, cũng không có cho cô câu trả lời.
Y Na nhún vai một cái, nghĩ thầm khen một câu thì chết người chắc, lão đại đúng là một người quái dị.
Ngoài lều, Kate, Mawise cộng thêm Linde, ba người cùng nhau nướng thịt gấu tươi để dễ đóng gói hơn. Bob và Bạch Châu thì cùng nhau thương nghị lộ trình ngày mai, còn Lưu Vân Thần – bởi vì bị gấu trắng cào trầy cánh tay nên sớm bị đội viên đuổi vào trong lều nghỉ ngơi.
Thỏ tuyết bé nhỏ chui từ chăn ra, lỗ tai vừa to vừa mềm mại, cái mũi nhỏ màu hồng nhạt nhăn lại.
“Sao ngươi lại tới đây?” Lưu Vân Thần bật cười, đặt băng gạc và rượu thuốc xuống, lấy tay ôm nó, gãi gãi.
Moste nhìn vết thương đẫm máu trên tay cậu, nhịn không được muốn chảy nước miếng.
May sao trước khi nó bộc lộ bản tính, Heca đúng lúc xuất hiện, nắm lỗ tai nó, ném vào trong kết giới.
“Phu nhân.” Lưu Vân Thần đứng lên.
“Nhóc chảy rất nhiều máu.” Heca ngồi xuống cầm lấy miếng băng gạc, kéo cánh tay cậu qua.
“Ngoài ý muốn thôi.” Lưu Vân Thần hít vào một ngụm khí lạnh.
“Sẽ rất đau, nhóc cố chịu một chút.” Heca từ không gian lấy ra một viên kẹo.
“Cảm tạ.” Lưu Vân Thần cũng không có từ chối món quà có chút trẻ con này, bất quá lúc bóc kẹo lại gặp chút phiền toái – giấy gói và kẹo dính vào với nhau như keo dán sắt.
“Ah!” Heca vỗ vỗ trán, “Tôi quên mất, cục kẹo này có từ vài trăm năm trước, hết hạn rồi.”
Lưu Vân Thần cười ra tiếng: “Nhưng tôi vẫn muốn cảm ơn.”
“Lúc nãy, ta suýt chút nữa đã đứng ra giải quyết con quái vật đó cho nhóc.” Heca buông tay áo cậu ra “Nhưng quá ỷ lại vong linh cũng chẳng tốt đẹp gì, Y Na chính là một ví dụ.″
“Y Na?” Lưu Vân Thần không giải thích được “Liên quan gì tới cô ấy?’
“Y Na đến từ gia tộc Bối Sâm Uy Châu nổi danh thần bí. La Mỗ tướng quân tiếng tăm lừng lẫy là ông cố cố cố của ông cố cha cô ấy.” Heca giải thích.
Lưu Vân Thần có chút choáng váng: “Quan hệ rất xa.”
“Nhưng hậu quả vẫn còn kéo dài đến tận ngày hôm nay. Vì để chiến thắng trong chiến tranh, La Mỗ tướng quân không tiếc cùng vong linh ký khế ước, tuy rằng lấy được vinh quang cuối cùng, nhưng gia tộc cũng bởi vậy mà gặp vận rủi. Mỗi một thế hệ sẽ có một cô con gái sinh ra đứa trẻ bị nguyền rủa, từ khi ra đời đã kế thừa linh hồn của ác ma.”
“Y Na?” Lưu Vân Thần hỏi.
Heca gật đầu: “Nhìn cô ấy có vẻ không định tiếp tục truyền vận rủi này lại cho đời sau.”
“Có cách giải quyết khác không?” Lưu Vân Thần tiếp tục hỏi.
“Không biết.” Heca trả lời “Hơn nữa, người hiện tại mà Y Na thích … tựa hồ cũng không thể giúp”.
“Kha Lôi tướng quân?” Lưu Vân Thần thăm dò.
Heca dừng một chút, sau đó cười khanh khách thành tiếng: “Trí tưởng tượng của nhóc cũng ít có phong phú lắm.”
“Vậy là ai?” Lưu Vân Thần ngượng ngùng gãi gãi đầu.
“Không thể nói, đây là bí mật giữa phụ nữ với nhau.” Heca lắc lắc ngón tay “Quan hệ giữa nhóc và Lưu Thạch Kỷ thế nào?”
“Anh hai?” Lưu Vân Thần không hiểu tại sao Heca đột nhiên thay đổi đề tài “Quan hệ không được tốt lắm, như người dưng nước lã, anh ấy hình như chả thèm để ý tới tôi.”
“Oh, đứa nhỏ đáng thương.” Heca ôm cậu “Những lời này nghe thật chua xót.”
“Kỳ thực vậy cũng tốt.” Mặt vùi trước ngực Heca, Lưu Vân Thần có chút nghẹt thở, liều mạng giãy dụa.
“Tên đó đích xác rất ưu tú, nhưng nhóc so với tên đó còn giỏi hơn nhiều.” Heca xoa lưng cậu “Ngủ đi! Chúc nhóc ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.” Lưu Vân Thần đỏ mặt lên, há mồm ra sức hít thở.
Mùi vong linh bao trùm trên nóc lều từ từ tiêu tán,Y Na từ xa nhìn lại: “Heca xác thực đối với nhóc ấy rất tốt.” Không chỉ là vong linh theo khế ước, còn… Ừm, giống như bảo mẫu, chăm sóc 24/24.
“Đó không phải là tính cách của Heca.” Kha Lôi lắc đầu.
“Cho nên?” Y na thăm dò.
“Sự tình có lẽ không phải chỉ đơn giản như những gì ta thấy.” Kha Lôi cười cười “Lần đặc huấn này so với lúc trước dự đoán càng thêm thú vị.”
Ngày đầu tiên, tiết trời khá tốt, thức ăn lại dư dả, mọi người trong tổ thoải mái hơn rất nhiều, dọc đường líu ríu thảo luận về núi Tuyết.
“Phải thuận lợi thành công giải cứu con tin mới được lên đỉnh Tuyết sơn.” Mawise rất chờ mong, “Nơi đó có thể nhìn thấy toàn cảnh cánh đồng tuyết, còn có thể chạm tới sao.”
“Đúng, chúng ta nhất định sẽ đạt no1.” Bạch Châu buông ra lời thề son sắt, kiên định phụ họa theo.
“Phía trước là khu có cạm bẫy, mọi người cẩn thận một chút.” Lưu Vân Thần nhắc nhở “Tốc độ có thể giảm bớt, chú ý ngàn vạn không thể dính bẫy.”
Linde chặt không ít cành cây đưa cho các tổ viên làm gậy dò đường. Mỗi bước đi đều vô cùng cẩn thận. Thời gian dần trôi qua, nắng càng ngày càng mãnh liệt, nhiệt độ không quá cao nhưng nắng xuống, tuyết phản chiếu lại, chói đến nỗi xay xẩm mặt mày.
“Mọi người nghỉ tại chỗ, chuẩn bị bữa trưa đi.” Lưu Vân Thần phải thay đổi kế hoạch “Tiết kiệm thể lực.”
Mawise mệt mỏi dựa vào một thân cây, ngồi xuống, Bạch Châu vừa định tiến lên tìm cơ hội xum xoe thì bị Kate đẩy ra.
“Cảm ơn.” Mawise tiếp nhận kẹo gừng từ Kate, tay phải ôm bụng, môi có chút tái nhợt..
Các nam sinh còn lại ngầm hiểu ý, tản đi nhóm lửa nấu cơm, Bạch Châu gãi gãi đầu, vòng vo đưa qua một chén nước nóng, sau đó ra sức tập trung tìm phần thịt gấu mềm nhất, định hâm chút canh nóng.
“Không sao chứ?” Kate hỏi nhỏ.
“Không sao.” Mawise lắc đầu một cái “Ngày mai là ổn.”
“Nơi này rất lạnh.” Kate rất lo lắng.
“Tôi có thể kiên trì.” Mawise cầm chén nước lên, nhấp một ngụm xua đi hàn khí và mệt mỏi.
“Thần” Linde đột nhiên vội chạy từ trong rừng ra.
“Làm sao vậy?” Lưu Vân Thần bỏ lại miếng thịt trên tay xuống.
“Có bẫy.” Linde trên mặt có chút xây xát “Bob bị bọn cướp trói mang đi rồi.”
Một lời vừa nói ra, tất cả đều sợ ngây người.
“Vùng băng tuyết lạnh giá này sao lại có cướp?” Kate vẫn còn trong trạng hái hoá đá.
“Xin lỗi, là tôi không nói rõ.” Linde lau vết máu bên khoé miệng “Là huấn luyện viên ngụy trang, nhưng chúng ta chỉ có bốn tiếng để cứu người, bằng không Bob liền bị khử, triệt để rời khỏi cuộc huấn luyện này.”
“Trời ạ, biết vậy không đi đường vòng.” Bạch Châu vỗ vỗ trán “Dính vào phiền toái lớn rồi.”
Bởi vì không biết đối phương đem người mang đi hướng nào nên chỉ có thể lần theo dấu bánh xe. Để phòng ngừa vết xe bị tuyết vùi mất, Lưu Vân Thần dứt khoát quyết định để Bạch Châu bảo vệ hai nữ sinh núp ở một nơi tránh gió, thuận tiện trông coi hành lý cùng lương thực, cậu sẽ mang theo Linde cùng đi vào cứu Bob.
May sao trời rất sáng, vết xe trên tuyết rất rõ ràng. Sau hai tiếng, hai người thuận lợi tìm tới một nhà gỗ nhỏ, cửa có hai người cầm súng, qua lại tuần tra.
“Tốt nhất một phát giải quyết.” Linde chính xác nâng súng “Cậu bên trái tôi bên phải, chưa rõ bọn họ có thêm đồng bọn hay không, nghìn vàn lần phải cẩn thận.”
Lưu Vân Thần lấy lại bình tĩnh, học Linde, tập trung ngắm mục tiêu, hai viên đạn hầu như cùng lúc rít gió bắn ra, trên nguời “Bọn cướp” dính mảng thuốc màu đỏ khá lớn.
“Yeah!” Lưu Vân Thần cùng Linde đập tay, giương súng cẩn thận từng bước một tới gần nhà gỗ. Hai huấn luyện viên bị “bắn hạ” ngồi xuống tại chỗ, đầy hứng thú mà nhìn hai tân sinh năm nhất.
Gian phòng chỉ có một cửa sổ, Lưu Vân Thần cẩn thận bước khẽ, nhưng còn chưa kịp tiếp cận, trên nóc nhà lại đột nhiên có một người nhảy xuống, gắt gao ghìm lại cổ của cậu.
“Buông ra!” Lưu Vân Thần dùng sức giãy dụa, đối phương là một người vạm vỡ.thân cao hai thước.
Linde một cước đá bay cửa phòng, đầu tiên là giải cứu cho Bob. Phía sau ngôi nhà, Lưu Vân Thần bị đối phương gắt gao áp trên đất, đầu trúng một quyền, có chút choáng váng.
Lind cùng Bob từ phía sau chồm lên, ghì lấy “Bọn cướp”, quần đánh thành một đoàn, Lưu Vân Thần ngồi xuống xoa xoa đầu rồi xông tới gia nhập cuộc chiến, mặc dù có chút chật vật, bất quá cuối cùng cũng miễn cưỡng trói được đối phương.
Lind cùng Bob mang theo thương thế, nhổ một bãi nước bọt, vừa dự định trở về, Lưu Vân Thần lại đi thẳng tới chỗ hai người bị “Đánh gục”, lần lượt sờ soạng túi áo họ nửa ngày mới lấy được một chuỗi chìa khóa.
“Tính ra đây là chiến lợi phẩm của chúng tôi sao?” Lưu Vân Thần ánh mắt vô tội.
Hai huấn luyện viên đã biến thành “người chết “không thể nói chuyện, bất đắc dĩ cùng cậu mắt to trừng mắt nhỏ.
Linde và Bob liếc mắt nhìn nhau, đồng thanh vui mừng kêu thành tiếng. Ba người càn quét phòng lương thực thật sạch sẽ, sau đó lái xe ngang nhiên rời đi, thậm chí còn huýt sáo.
“Chuyện này cũng được sao?” Đợi học viên đều rời đi, một huấn luyện viên mới gian nan mở miệng.
“Trong quy định không ghi gì, chính là được.” Một người khác lôi hắn đứng lên, “Cư nhiên bị tân sinh một phát bắn gục, đây tuyệt đối là sỉ nhục lớn nhất của tôi từ khi gia nhập trường quân đội tới nay.”
“Hai người còn đỡ hơn tôi.”Huấn luyện viên thứ ba ở hậu viện rít gào “Đáng chết, vừa nãy tôi bị nguyên ổ chó con vây tấn công, lại còn bị cắn cho một cái!″
Tướng quân Thornton lúc nào cũng lãnh khốc biết được chuyện này cũng nhịn không được cười thành tiếng.
“Lần đầu tiên có tân sinh làm như thế.” Nam Minh đau đầu buông tay “Trong lúc tập huấn, phiền mấy người khác tuân thủ nguyên tắc một chút.”
Giải cứu con tin là được, còn xe, xin hãy trả lại huấn luyện viên….
“Đừng ủ rũ như vậy.” Trên đường trở về, Linde ôm lấy vai Bob, “Nếu không phải cậu bị “Bắt cóc″, chúng ta cũng sẽ không cướp được cái xe, nghiêm túc mà nói hết thảy tổ viên đều phải cảm tạ cậu.”
“Rất mất mặt.” Bob tựa lưng vào ghế, vết thương trên mặt bị gió lạnh thổi trúng, đau không khác gì dao cắt, nhưng cậu lại không có tâm tình mà xử lý chúng.
“Bị bắt làm tù binh không phải lỗi của cậu.” Lưu Vân Thần vừa lái xe vừa nói “Hơn nữa chuyện này sẽ không lấy ra tính điểm, khi báo cáo chỉ có giám khảo biết, tuyệt đối sẽ không tiết lộ ra ngoài.” Cho nên chả có gì đáng đê lo lắng.
“Chí ít cho phép tôi tiếp tục đau lòng 3 phút đi.” Bob che mặt, thoạt nhìn rất buồn như trước.
Trong quân doanh, sau khi Mawise uống xong súp gấu, đã thoải mái hơn rất nhiều, đang cùng Kate nhỏ giọng nói chuyện. Bạch Châu cầm vũ khí đứng ở cửa lều, trung thành tuyệt đối, chấp hành nhiệm vụ như một người gác cửa chân chính, thuận tiện quan sát phía xa, đội trưởng cùng mấy người kia tại sao vẫn chưa về?
“Thế nào?” Lại qua nửa giờ, Kate từ trong lều thò đầu ra hỏi.
“Vẫn không có động tĩnh.” Bạch Châu lắc đầu một cái “Có điều là diễn tập, sẽ không có nguy hiểm quá lớn.”
“Không bằng đi xem bọn họ một chút?” Kate kiến nghị.
“Không được.” Bạch Châu kiên định lắc đầu “Thần nói qua, nhiệm vụ của tôi là bảo vệ cô và Mawise, cùng nhau ở chỗ này đợi những người còn lại trở về.”
“Cậu, bảo vệ tôi?” Kate tiện tay lấy kính mắt của Bạch Châu xuống.
Bạch Châu lập tức rơi vào một mảnh mơ hồ hư vô.
“Mình tôi là đủ bảo hộ mười tên như cậu.” Kate trả lại kính mắt cho cậu, vỗ vỗ tay đứng lên, “Hiện tại Mawise đã không sao, tôi muốn đi hỗ trợ đội trưởng.
“Nhưng… ” Bạch Châu còn chưa nói hết, xa xa lại đột nhiên truyền đến tiếng động cơ ô tô.
“Trên xe có kí hiệu của trường.” Kate cau mày, ” Tại sao huấn luyện viên xuất hiện ở đây?”
“Không phải là nhóm Thần xảy ra vấn đề rồi chứ?” Bạch Châu biến sắc.
“Trốn trước đã.” Không kịp bàn thêm, Kate túm cổ áo Bạch Châu, tiện tay đem người ném vào lều, còn cô tiếp tục quan sát động tĩnh đối phương. Xe dừng gần đó, chỉ thấy người từ trong đi ra là Lưu Vân Thần, Linde cùng Bob.
“Tại sao lại là mấy cậu?” Kate kinh ngạc nói.
“Thần?” Cảnh báo mất đi, Bạch Châu cùng Mawise cũng từ trong lều chui ra.
“Chúng tôi thành công cứu Bob, tiện tay lấy luôn xe của huấn luyện viên.” Linde áp chế sự đắc ý, cố ý ra vẻ như đây là chuyện hết sức bình thường.
“Hả?” Bạch Châu há to mồm.
“Vậy … nội quy cho phép à?” Mawise có chút do dự.
“Không có cấm thì chính là được phép.” Lưu Vân Thần cười cười “Hơn nữa dựa theo biểu tình huấn luyện viên lúc đó, có vẻ cũng không biết.
“Trước đây không có học trưởng nào làm như vậy.” Kate lên xe kiểm tra một lần “Sớm biết sẽ như vậy, chúng ta cũng không cần lao lực đi săn gấu.” Có xe, có cả thức ăn a!
Còn nhiệm vụ cuối cùng nữa là kết thúc đợt huấn luyện này – giải cứu con tin được chỉ định sẵn.
“Đêm nay không cần phải gấp rút lên đường.” Lưu Vân Thần đem nhánh cây khô ghép vào nhau, “Nghỉ ngơi một đêm cho thật tốt, sáng mai cùng đi!”
Lửa trại hừng hực thiêu đốt, như đang nhún nhảy trong màn đêm, thịt gấu thô ráp, bất quá ướp muối xong nướng chín vẫn có một mùi thơm riêng. Lưu Vân Thần vất vả nhai xong một khối, toàn thân ấm lên không ít.
Kate cùng Mawise vừa nói vừa cười, chầm chậm tiến lại. Lind dùng tay huých Bạch Châu, có chút hoang mang hỏi: “Tại sao nữ sinh mỗi lần đi toilet, đều phải kết bè kết lũ?”
“Chuyện này mà cậu cũng quản?” Bạch Châu nhìn Linde như nhìn một tên biến thái.
Linde: “…”
“Đang nói chuyện gì thế?” Mawise ngồi ở bên cạnh đống lửa hỏi.
“Trường quân đội.”
“Đế đô.”
Bạch Châu cùng Linde đồng thời trả lời.
Kate ôm tâm tình xem kịch vui mà chống cắm: “Ồ?″
“Trùng hợp như vậy? ” Mawise cũng không hề để ý đến hai người lắp bắp “Chúng tôi cũng vừa tán gẫu về trường học, liên quan tới Kha Lôi tướng quân với Y Na học tỷ.”
“Bọn họ là người yêu hả?” Bạch Châu mở to hai mắt nói.
Lưu Vân Thần cũng vươn cổ, hóng chuyện.
“Dĩ nhiên không phải.” Mawise lắc đầu “Kha Lôi tướng quân từ trước đến giờ có rất nhiều scandal, tất cả mọi người cảm thấy được tướng quân đại khái vĩnh viễn không kết hôn, mà Y Na học tỷ chỉ là thuộc hạ thôi.”
“Hiệu trưởng có scandal không?” Bạch Châu tiếp tục hỏi.
Nhớ tới khuôn mặt băng sơn nghìn năm không đổi của Thornton tướng quân, tất cả mọi người lặng lẽ cảm thấy rét lạnh một chút.
“Cùng người thì không có, nhưng cùng tuyết yêu có tính không?” Mawise ôm đầu gối.
“Là thật.” Thấy không ai nói tiếp, Mawise bổ sung, “Nghe đâu Thornton tướng quân có lần đi tác chiến bị nhốt, được tuyết yêu cứu.”
“Cho nên giữa hai người phát sinh một mối tình oanh oanh liệt liệt, cuối cùng vẫn là chịu không được miệng lưỡi thế gian nên chia tay.” Kate ném cành cây trong tay đi “Ầy, chuyện tình y chang tiểu thuyết, thậm chí mấy tờ báo viết còn chi tiết quanh co hơn cả tiểu thuyết.”
“Kỳ thực chuyện này kể ra … họ vẫn rất xứng đôi.” Bob vẫn luôn trầm mặc rốt cục mở miệng.
Không có ai tận mắt nhìn thấy tuyết yêu, hoặc là nói đã từng thấy nhưng cũng vị xé nát, vùi xác trong tuyết. Căn cứ theo lời đồn đại, đây là một chủng tộc biến dị hung tàn vô cùng, nắm giữ vẻ ngoài tuyệt thế xinh đẹp và tính cách hỉ nộ vô thường, có thể vì bạn cống hiến ra tất cả lương thực dự trữ,cũng có thể dùng móng tay bén nhọn xé nát bạn ngay giây tiếp theo – đích xác rất hợp với tính cách quái dị của hiệu trưởng, bởi vì cả hai đều vừa biến thái vừa tâm tư khó lường.
Tất cả mọi người đều đồng tình với quan điểm này.
Ở nơi khác, Thornton tướng quân ngồi trong lều, hắt hơi rõ to.
Kha Lôi biết chuyện Lưu Vân Thần ngoài việc cướp xe của huấn luyện viên, còn lại đều như trong dự liệu bày tỏ sự tán thưởng.
“Rất giống phong cách làm việc của anh.” Y Na thẳng thắn phát biểu ý kiến.
“Bởi vì cậu ta biết bản thân cần chứng minh với tôi rằng cậu ta rất thích hợp đi Artie Kleine.” Kha Lôi tựa lưng vào ghế ngồi “Nếu đã có người cướp được xe, đợt tập huấn tân sinh năm nay hẳn là sớm kết thúc thôi.”
Sau nửa đêm, Lưu Vân Thần giao ca gác cho Bob xong, liền kéo cao áo khoác chui vào túi ngủ, không ngờ lại thấy rất ấm áp. Moste nguỵ trang thành thỏ tuyết bò ra, qua loa cho câu sờ lông rồi vọt vào trong kết giới, tiếp tục sự nghiệp ngủ gật chảy nước miếng toàn axit của mình. Trải qua sự dạy dỗ của Heca, nó hiện tại đã có thể làm một bảo mẫu trong gia đình, bao gồm các việc như bán manh làm nũng, làm ấm giường, an ủi tâm hồn bị thương của cậu chủ, mặc dù nó vẫn tràn ngập khát vọng với máu tươi cùng thịt thối nhưng ước mơ chung quy vẫn là mơ ước mà thôi, “đạo đức nghề nghiệp” không cho phép nó làm ra hành vi vượt quá giới hạn.
“Cảm tạ, phu nhân.” Lưu Vân Thần nói chuyện với không khí.
Bên kia kết giới, Heca dựa vào vách tường, đứng yên tại chỗ phe phẩy quạt lông chim.
“Ngủ ngon, nhóc dễ thương.”