Ngồi Yên, Tôi Tự

Chương 12

Trần Khanh không nói tiếp, Yên Lộ cũng không tiện hỏi. Cậu chỉ đáp một câu: “Cậu ta với anh giả thì thế nào mà thật thì thế nào, có liên quan gì tới em?”

Trần Khanh bật cười khanh khách: “Cả người cậu từ trong ra ngoài từ trên xuống dưới toàn múi của nó, sao lại không liên quan?”

Yên Lộ kinh hãi, mới nhớ ra mình không xịt nước hoa. Ra khỏi nhà họ Yên, cậu cũng không mang theo dược phẩm. Mặc dù Chung Tông đã cho cậu uống thuốc, nhưng trong thời gian ngắn, tin tức tố đánh dấu lên người cậu cũng không dễ mà tản đi. Nháy mắt, gương mặt Yên Lộ đỏ hồng, cái này có khác gì ra đường khoe dấu hôn đâu.

Bất kỳ ai tiếp xúc cũng biết cậu cặp với Chung Tông, chẳng trách Trần Khanh mới tỏ ra như vậy.

Yên Lộ mím môi không nói, Trần Khanh đại khái cũng hiểu cái đức hạnh trước kia của Chung Tông, không nhắc thêm nữa.

Mặc dù thuê Yên Lộ làm bảo kê, nhưng Trần Khanh vẫn dạy cậu ít việc phụ bếp.

Ngoài mặt Yên Lộ tỏ ra kháng cự phải làm mấy trò vặt vãnh như làm bánh này, nhưng thật sự bước vào bếp rồi, đôi mắt cậu lại sáng long lanh, tất cả đều rất hiếu kỳ.

Cậu chăm chú nhìn động tác thành thạo của Trần Khanh, còn cả những dụng cụ làm bánh nữa. Mùi hương cupcake thơm ngát vừa ra lò thế mà khiến Yên Lộ cảm thấy có chút ấm áp trong lòng.

Cảm giác này thật kì diệu, từ trước tới giờ cậu không biết cái trò chỉ dành cho con gái này lại hấp dẫn mình đến thế.

Trần Khanh cũng là kiểu người cậu chưa từng tiếp xúc bao giờ, ở bên cạnh khiến người ta cảm thấy an tâm.

Cậu rất thích.

Trần Khanh quay đầu lại, thấy đôi mắt phát sáng của Yên Lộ đang chăm chăm nhìn mình thì dở khóc dở cười: “Cậu thế này Chung Tông sẽ bực lắm đây.”

Yên Lộ nhướng mày, “Liên quan gì đến cậu ta, bọn em chỉ là pháo hữu thôi.”

“Khẩu thị tâm phi, cậu thích nó.”

“Ai nói!”

“Anh nhìn ra.”

“…”

Trần Khanh đưa một chiếc bánh cho cậu, đôi mắt cong lên cười, “Nếm xem.”

Yên Lộ ăn thử một chút, đầu tiên thấy thật đắng, nhưng dần dần vị ngọt lại lan tỏa. Cậu nghi hoặc nhìn Trần Khanh, cắn thêm hai miếng, lùng bùng hỏi: “Đây là cái gì?”

“Tên bánh là ‘Mối tình đầu’.”

Yên Lộ có hơi mù mờ, Trần Khánh tiếp lời: “Tình đầu ấy, mới bắt đầu không mấy ngọt ngào, nhất lại là đơn phương. Nhưng nếu cậu không tiếp tục ăn thì làm sao biết sau đó nó ngọt ngào thế nào. Với Chung Tông cũng vậy. Nếu cậu sợ, chi bằng lúc đầu đừng ăn. Nếu đã ăn rồi nên nếm đến vị ngọt của nó. Dở dang sẽ chỉ ăn đắng mà thôi, còn khiến cái bánh mất đi một miếng.”

Yên Lộ im lặng, có chút khó khăn để tiêu hóa lời này.

Trần Khanh phủi phủi bột bánh trên tay, đi vào một gian nhỏ, lấy một chai thuốc ra đưa cho cậu, “Uống hai viên, lát còn đánh nhau.”

Yên Lộ không hỏi nhiều, nuốt viên thuốc có mùi tin tức tố vào bụng.

Sau đó, Trần Khanh xịt không ít nước thuốc alpha lên người cậu, còn ôm lấy eo cậu, cọ cọ lên cổ cậu mấy cái.

Yên Lộ căng thẳng giang rộng hai tay, không dám chạm lên người omega này.

Thiệt là làm người ta ngượng ngùng, cái chuyện này ấy. Mặc dù cùng giới nhưng với Yên Lộ mà nói là quá thân mật rồi, làm cậu mất tự nhiên ghê.

Trần Khanh ghẹo Yên Lộ đến không chịu nổi nữa mới thả cậu ra. Anh ngửi ngửi cổ tay mình, cười với cậu: “Được rồi, bây giờ trên người anh đều là mùi của cậu á.”

Yên Lộ mặt đỏ như đít khỉ không nói gì, nhưng cho dù như vậy, trong lòng vẫn không có cảm giác gì quá giới hạn. Chỉ căng thẳng và ngượng ngùng. Không giống cảm giác như đối với Chung Tông, vừa buồn vừa giận. Vừa rung động vừa yêu thích. Mà thích rồi, tim lại đau.

Trần Khanh ở trong tiệm trêu Yên Lộ, nhưng thần kinh thô như Yên Lộ cũng nhìn ra anh đang căng thẳng. Cứ lúc lúc, ánh mắt Trần Khanh lại nhìn về phía cửa, tựa như đang mong đợi gì đó.

Yên Lộ không hiểu, đã mong vậy sao còn muốn thuê cậu tới làm bảo kê.

Bình thường omega mời bảo kê tới là để ngăn cản người theo đuổi mà họ không thích, hơn thế nữa là đề phòng kẻ theo đuổi sẽ làm ra chuyện đánh dấu cực đoan.

Thế nhưng nhìn thái độ của Trần Khanh, nào giống như bị quấy rối.

Yên Lộ có chút chần chừ khi biết đối tượng phải đánh là Chung Viễn, cậu do dự, không biết có nên nói ra hay không. Nhưng Trần Khanh liếc mắt một cái đã biết cậu thích Chung Tông, nói hay không nói cũng chẳng sao nữa rồi.

Nhìn Trần Khanh đang hưng phấn bừng bừng thảo luận lát nữa phải đá bay Chung Viễn trong tư thế nào, Yên Lộ khó khăn trình bày: “Trần ca, em biết Chung Viễn, anh ta cũng biết em, hơn nữa anh ta còn biết người em thích là ai.”

Trần Khanh “á” kêu lên, đôi mắt xinh đẹp hoang mang lúng túng nhìn Yên Lộ. Biểu cảm rất đáng thương, vô cùng thất vọng.

Nhìn Trần Khanh trong nháy mắt lụi như tro tàn, Yên Lộ cẩn trọng bổ sung: “Nhưng anh ta lại không biết em là omega.”

Trần Khanh bĩu môi nằm bò lên quầy, “Vô dụng, hắn sẽ không tin cậu là alpha của anh.”

Yên Lộ lấy làm lạ, “Vì sao anh ta không tin?”

Trần Khanh khổ sở nhìn cậu, “Cậu không hiểu…”

“Anh muốn chọc anh ta ghen?”

“…”

Nhìn gương mặt chợt ửng lên của Trần Khanh, Yên Lộ cười, nhón một cái bánh quy nhét vào miệng Trần Khanh, học tập ngữ điệu đại ca tri tâm vừa rồi của Trần Khanh, nói với anh: “Ngoài cuộc tỉnh táo, trong cuộc u mê.”

Miệng ngậm bánh quy, Trần Khanh lùng bùng nói: “Cũng không đến nỗi ngốc như Chung Tông kể.”

“Cái gì?”

“Không có gì.” Trần Khanh nuốt miếng bánh, bình tĩnh đáp.

Không khí giữa hai người đang hòa hợp thì tiếng chuông cửa thình lình vang lên. Yên Lộ còn đang đúng lúc chạm lên khóe môi dính sô cô la của Trần Khanh. Cậu chưa phản ứng gì đã có một luồng lực bất thiện tóm lấy tay. Yên Lộ không biểu cảm, rút tay ra. Ai ngờ đối phương không phải dạng vừa, thật sự y như lời Trần Khanh nói, lao vào đánh nhau với cậu.

Yên Lộ đánh không lại Chung Tông, nhưng điều đó không có nghĩa là cậu đánh không lại Chung Viễn.

Mặc dù khoảnh khắc Chung Viễn nhìn thấy Yên Lộ đã kinh ngạc mà lập tức hô ngừng, nhưng gã vẫn bị Yên Lộ đánh theo mệnh lệnh của Trần Khanh, đá ra khỏi tiệm bánh.

Cậu sẽ không thừa nhận cú đá này còn kèm cả nộ khí đối với Chung Tông, tiện thể phát tiết lên ông anh họ của hắn.

Chung Viễn kinh hãi, ôm cái bụng bị đau, nhìn Trần Khanh rồi lại nhìn Yên Lộ, nhất thời không nói được gì.

Trần Khanh như một yêu tinh bước ra khỏi tiệm bánh, đôi tay ôm lấy eo Yên Lộ, trông có vẻ hả hê, “Để anh đừng tới nữa, tôi đã bảo là tôi có bảo kê rồi mà.”

Chung Viễn bò dậy, gương mặt đầy trào phúng, “Bảo kê của em chính là tiểu B yêu thầm em họ tôi đấy, em nghĩ tôi sẽ tin?”

Trần Khanh mỉa mai đáp lại: “Luật nào cấm OB yêu nhau, lại nói trước kia là trước kia, tôi còn chưa từng cặp với em họ anh sao? Quá khứ cậu ấy thích ai thì thích, hiện tại đối tốt với tôi là đủ rồi.”

Yên Lộ không tỏ vẻ gì, chỉ ôm lấy eo Trần Khanh. Diễn tròn vai.

Biểu cảm của Chung Viễn có phần khó coi, ánh mắt mù mịt nhìn Trần Khanh lại nhìn Yên Lộ, hồi lâu mới nói: “Tôi không tin.”

“Anh tin hay không chẳng liên quan đến tôi!”

“Đợi tôi gọi cho Chung Tông, tất cả sẽ rõ ràng.”

“Ồ, anh định hỏi thế nào? Nói với Chung Tông là vị Trần học trưởng của cậu ta hồi xưa bị ông anh họ chịch chán rồi mới đẩy cho ấy à? Cậu ta không ngại bẩn chứ?”

Yên Lộ sắp không khống chế nổi nét mặt rồi.

Mặc dù đã tự nói với bản thân rất nhiều lần, Chung Tông trước kia không thể không chơi bời, nhưng hiện thực bày ra trước mặt, cậu vẫn thấy phẫn nộ.

Yên Lộ im lặng nhìn Trần Khanh và Chung Viễn giằng co, tựa như không có điều gì lọt vào tai, lại tựa như điều gì cũng nghe thấy hết.

Rõ rành rành không nên mang trái tim thủy tinh như vậy.

Yên Lộ thầm trào phùng.
Bình Luận (0)
Comment