Ngọn Gió Mùa Thu

Chương 103

Xe vẫn chạy trên đường, trong lòng cả thiên hạ đang say ngủ, hạnh phúc nào bằng được ôm người mình yêu trọn trong vòng tay thế này. Lắng nghe hơi thở đều đều của cô ấy khi ngon giấc ngủ say, cảm giác tự hào vì mình trở thành một người hùng đáng để cô tin cậy tuyệt đối.

Hoa Vân Phong ngồi thật nghiêm chỉnh, anh không dám động đậy vì sợ cô ngủ không thoải mái. Diệp Tri Thu có tật xấu hễ khi ngủ bị ai quấy rầy sẽ rất bực bội. Anh hiểu tính cách của cô, nên cứ giữ nguyên tư thế như vậy suốt hai tiếng đồng hồ.

Diệp Tri Thu lúc ngủ còn có nhiều tật xấu lắm. Lúc trước ngủ một mình trên giường cũng không có ai rình xem nên vẫn chưa ai biết hết. Hôm nay nằm gọn trong lòng anh ngủ thế này mà còn có nhiều người phía sau nhìn ngó nữa, không biết cô gái khi thức dậy biết mình phô bày ra tính xấu như vậy nhất định sẽ xấu hổ đến nỗi trốn mất thôi.

Giữa trưa, xe cũng chạy được một quãng đường khá xa. Mọi người đều mệt mỏi và cũng đói bụng nên yêu cầu tài xế dừng xe để ăn uống nghỉ ngơi. Xe dừng lại nhưng Diệp Tri Thu vẫn chưa thức. Từ lúc mọi người thức giấc bắt đầu nói chuyện ồn ào, con mèo nhỏ đang ngủ trong lòng cũng không ngủ yên được nên rên rỉ vài tiếng nho nhỏ. Hoa Vân Phong yêu thương muốn nhéo nhéo cái mũi của cô, đôi môi anh nở nụ cười hạnh phúc hiếm thấy.

Mọi người cũng không dám buông lời chọc ghẹo, sợ Hoa Vân Phong suy nghĩ nhiều sẽ lập tức buông Diệp Tri Thu ra vì không muốn ảnh hưởng đến sự trong sạch của con gái người ta. Thế nên mọi người cùng làm như chẳng thấy, họ cười nói vui vẻ chuyện trên trời dưới đất, cũng đồng loạt chẳng ai nói gì đến hai người ngồi phía trước.

Khổ thân cho Chu Lệ, đi chung hành trình vui thế này mà không được mở miệng nói chuyện, thiếu điều cô nghĩ rằng nếu kéo dài thêm chút nữa chắc cô quên tiếng người luôn quá! Cũng may xe dừng lại và mọi người cùng nhau đi xuống xe, Chu Lệ mới thật sự được coi là tạm thời “giải thoát”.

Mấy người lớn ở dãy ghế cuối đi ra trước, Hà Thúy Bình dìu bà nội Phùng Kiến Quân, Chu Lệ cũng kè sát một bên. Lúc đến gần chỗ ngồi của Hoa Vân Phong, Chu Lệ thả thật nhẹ bước chân, lướt qua như ngọn gió thoảng, cô sợ anh nhận ra thì nguy. Sau khi xuống xe, Chu Lệ thở phào nhẹ nhõm!

Còn lại những người trẻ tuổi. Phùng Kiến Quân đứng dậy, hiếm thấy có phong độ ngất trời thế này, anh nhường đường cho Điềm Mật:

- Điềm Mật, cô ra trước đi, tôi làm hộ tống cho cô hé!

Lỗi lúc nãy của anh, anh nhận, cho anh xin lỗi đi được không?

Điềm Mật mím môi chặt chẽ, không nói một lời nào, liếc nhìn anh một cái, miệng mới khẽ mở ra “Xí!” một tiếng rồi bước đi ra trước. Khi đi ngang qua chỗ ngồi của Diệp Tri Thu, cô cố ý đi vòng ra phía trước, thò tay vào bóp cái mũi của Diệp Tri Thu, nói:

- Con mèo lười. Tới rồi nè, xuống xe thôi.

Đồng thời ánh mắt rơi vào ngực áo của Hoa Vân Phong, trời ạ, thật thảm! Làm sao người này có thể chịu đựng được vậy không biết, cô bạn của cô ngủ có nết ghê á, chảy cả nước miếng ướt áo người ta luôn!

Diệp Tri Thu bị quấy rầy mộng đẹp. Cô đang nằm mơ, thấy mình lạc vào chốn tiên cảnh bồng lai, nơi đó cô lại thấy thần tiên ca ca áo trắng bay bay đang mỉm cười với cô. Quanh quẩn đâu đây trong không khí, cô ngửi được một mùi hương thật say lòng người. Cô nhớ là lúc nằm trên giường của Hoa Vân Phong cô cũng đã từng ngửi thấy mùi hương này. Lúc đó cô tự nhủ sẽ tìm loại xà phòng nào có mùi này để thỏa mãn chút ít nỗi nhớ về anh, nhưng tìm hoài mà không thấy! Cô dạo tất cả các siêu thị, các tiệm bán sỉ và lẻ đều không có, ngay cả quầy mĩ phẩm cô cũng có hỏi qua, tất cả đều vô ích! Nay lại được thưởng thức, quả thật nhớ quá đi thôi.

Đang lưu luyến ngắm nhìn nét cười trên môi người đó, vừa hít thở hương vị tinh khiết mát lành, lại còn nằm trên một đám mây bàng bạc nào đó như mớ nệm bông êm ái và ấm áp. Diệp Tri Thu say sưa cọ cọ gương mặt nhỏ nhắn lên đám bông mềm mại đó, nở nụ cười mãn nguyện. Đột nhiên có ai đó làm cô đau, ai đó đã bóp chặt cái mũi của cô làm cô không thở được, giãy giụa muốn thoát khỏi tên gây rối này, Diệp Tri Thu lắc lắc đầu rồi cuối cùng mở tròn mắt mông lung tìm kiếm…

Đầu tiên cô thấy gương mặt quá mức phóng đại của Hoa Vân Phong. Trời ạ, chất da thật tốt, không có chút tì vết nào cả. Cô lại ngây ngốc nhìn, kém chút nhỏ nước dãi… Á! Nước dãi? Đưa tay sờ khóe môi. Thảm rồi! Cô ngủ say quá cho nên mới thế này. Hèn gì trong mơ cô thấy mình há hốc mồm khi thấy thần tiên ca ca đi đến gần…

Miệng cô không tự chủ được hô nhỏ một tiếng:

- Thần tiên ca ca!

Hoa Vân Phong nhíu mày, hỏi:

- Cô nằm mơ thấy gì à?

Diệp Tri Thu giật nãy mình, ngẩng đầu nhìn anh. Vậy mà cô còn tưởng mình bị quấy rối làm cho thức dậy rồi lại tiếp tục ngủ, không ngờ thực sự không là mơ… Thanh tỉnh mới biết mình thật sự nằm trong lòng của anh, chẳng có thần tiên ca ca nào hết, chẳng có chăn bông mềm mại mà là lồng ngực ấm áp của anh. Diệp Tri Thu nhất thời á khẩu không nói câu nào.

Điềm Mật thấy mình bị bỏ rơi ghen tị xía vô:

- Này, con mèo lười. Bạn định ngủ đến khi nào hả? Thật là không biết thương hương tiếc ngọc a… Coi người ta bị bạn hành hạ thảm rồi!

Diệp Tri Thu vội ngồi thằng lưng, hết lời chối cãi, chỉ cố gắng lớn giọng xí xóa:

- Bạn nhiều chuyện quá. Tới rồi thì xuống đi!

Điềm Mật cười hì hì, chuẩn bị đi xuống, nhưng Hoa Vân Phong lại gọi cô:

- Điềm Mật cô đợi chút!

Kêu xong anh quay sang Diệp tri Thu mà nói, đồng thời cũng nói cho Điềm Mật nghe:

- Tri Thu, cô ngồi xe cũng mệt rồi nên không phiền cô dẫn đường cho tôi nữa. Kiến Quân sẽ làm việc này. Còn cô và Điềm Mật đi chung với nhau đi, dù gì cô mới say xe, vẫn ngồi cùng Điềm Mật thì dễ chăm sóc lẫn nhau hơn.

Diệp Tri Thu ngớ ra, vậy ý anh là không cho cô đi chung với anh nữa à? Tại cô làm không tốt hay sao? Chỉ cần anh nói cô nhất định sẽ sửa chữa được hết mà, cô cam đoan đó! Nhưng anh không cho cô có cơ hội thỏa hiệp mà là buông ra lời nói có uy lực đến nỗi như là lời bắt buộc không cho ai chối từ.

Cô không còn cách nào khác, đành đứng dậy đợi anh đi ra chỗ ngồi rồi cô mới ra sau. Hoa Vân Phong cũng đứng lên, Phùng Kiến Quân biết nhiệm vụ của mình nên nhanh chóng tiến lên nắm lấy tay Hoa Vân Phong. Lúc này Hoa Vân Phong nhường lối cho Diệp Tri thu và Điềm Mật xuống trước:

- Tri Thu, cô đi trước với Điềm Mật đi!

Diệp Tri Thu rầu rỉ “Ờ!” một tiếng rồi kéo tay Điềm Mật vèo vèo xuống xe.

Điềm Mật bị cô bạn mình kéo đi nhanh suýt chút té ngã. Cô trách móc:

- Bạn muốn ám sát mình à? Đi từ từ thôi. Haiz! Dù gì người ta cũng nói như vậy rồi, bạn cũng đã ngoan ngoãn tuân lệnh thì đừng trút giận lên mình.

Diệp Tri Thu cãi lại:

- Nào có!

Điềm Mật trừng mắt bạn:

- Nào có cái gì? Là không giận người ta, hay không muốn hại chết mình?

Diệp Tri Thu chu môi:

- Cả hai!

Điềm Mật ôm bụng cười ha ha:

- Ê, Tiểu Thu, mình thấy bạn bị lây cái bệnh của Hoa Vân Phong rồi!

Diệp Tri Thu không hiểu nhìn bạn:

- Bệnh gì? Anh ấy có bệnh gì chứ?

Giọng điệu căng thẳng quá, lo lắng cho người ta dữ quá luôn!

Điềm Mật bĩu môi:

- Thì bệnh hà tiện… lời nói đó! Hì!

Diệp Tri Thu nhíu mày suy nghĩ:

- Có sao?

Điềm Mật càng cười càng to:

- Đương nhiên … không có rồi. Bạn thiệt ngây thơ. Phải mình là con trai, nhất định không để bạn vuột khỏi tầm tay rồi.

Diệp Tri Thu liếc nhìn bạn:

- Được hả nói nha. Ai nằm đợi bạn sẵn mà nói vậy hả. Xí!

Hai cô gái cặp kè nhau đi vào quán ăn, nói nói cười cười, rộn ràng vui tươi, đến mọi người trong quán cũng ghé mắt mà nhìn. Đương nhiên hai cô gái xinh đẹp hơn người đang dần tiến vào đã trở thành tiêu điểm hiếm thấy. Người dân tỉnh lẻ thường thích ngắm nhìn những người có phong cách lạ hơn mình, chỉ cần nhìn sơ là họ nhận ra ngay không phải người bản xứ. Hai cô gái da trắng môi hồng, khí chất cao quý, quần áo tươm tất sạch sẽ, thoạt nhìn đều toát lên dáng vẻ đáng yêu ưa nhìn, thì thử hỏi có ai không luyến tiếc ngắm vài lần cho mãn nhãn?

Khi vào quán ăn, Diệp Tri Thu thấy như mình và Hoa Vân Phong bị chia thành hai thế giới. Bởi anh ngồi cùng với Phùng Kiến Quân và tài xế, tuy gần bên nhưng không phải cùng bàn. Tầm mắt Diệp Tri Thu cứ đặt mãi trên người anh. Đến thức ăn cũng chưa đụng đến. Thế nên mới bị ghẹo tiếp:

- Này, ăn đi nè. Bạn không ăn mình ăn hết đó nha. Đừng nói với mình chỉ cần nhìn thôi là no nhé!

Điềm Mật ý là nói Diệp tri Thu chỉ cần nhìn Hoa Vân Phong thôi là khỏi cần ăn cũng được.

Diệp Tri thu thấy bạn lấy mất miếng thịt trong đĩa cơm của cô, cô la lên:

- Này, bạn đi qua bên kia giành ăn với anh trai bạn đi. Đừng giành với mình!

Điềm Mật nghe nói “anh trai” tức tối la lên:

- Ai là anh trai mình hả? Không nhận bà con khơi khơi được. Ba mẹ mình không ai có con rơi hết trơn á.

Câu nói này chọc cười bà nội của Phùng Kiến Quân và Hà Thúy Bình, còn Chu Lệ thì mím miệng để không bật ra tiếng, vì ngồi phía sau cô chính là Hoa Vân Phong đó, cô đến cả chuyện muốn đứng lên di chuyển chỗ khác cũng sợ để lộ sơ hở nữa là… hừ! Làm chi phải khổ vầy không biết? Bởi cô đã nhận lời dì Trần của Diệp Tri Thu là phải bảo đảm an toàn cho cô gái, nên chuyến đi này không thể vắng mặt cô. Thôi vậy, làm ơn cho trót, nếu hai đứa trẻ có thể thành đôi thì cô được một bàn ăn cưới to đùng còn gì… hừ, mà phải chịu khổ thế này thì 10 bàn cũng không ham. Chỉ vì tình cảm của hai cô trò quá thân mà cô tình nguyện không đòi công lao thôi, còn mâm cao cỗ đầy thì chỉ là lời nói ngoài miệng cho vui mà thôi.

Mọi người ăn xong thì nghỉ trưa một lát. Sau đó lại tiếp tục cuộc hành trình. Khi đi lên xe, Điềm Mật đã mật báo với Diệp Tri Thu:

- Êh! Lúc nãy mình nghe tên Phùng Kiến Quân kia căn dặn tài xế phải cho mọi người nghỉ ngơi một tiếng đồng hồ trước khi đi tiếp đó.

Diệp Tri Thu quay lại nhìn bạn, thắc mắc:

- Vậy thì có liên quan gì đến mình mà bạn nói mình nghe hả?

Điềm Mật cười hì hì, nói:

- Đừng vội, này mới là quan trọng nè. Mình nghe Phùng Kiến Quân nói chính Phong ca của hắn phân phó, nói là gì ta…. À, là nói có người bị say xe, nên sau khi ăn xong phải có thời gian nghỉ ngơi tiêu cơm cái đã… Ôi, cảm động quá đi mất!

Diệp Tri Thu như được cho uống một dòng mật ngọt, cô khẽ cắn môi, cười thật tươi, má lúm đồng tiền thật sâu. Cô nói với Điềm Mật:

- Có nghe nhầm không đó? Hay là tự đặt ra hả? Không tin!

Mắc cỡ đỏ mặt, chu môi, cô đánh trống lãng bằng cách nói như vậy, rồi không để ý cô bạn kêu í ới ở đằng sau, cô chạy thẳng đến xe ngồi trở lại chỗ cũ. Lấy tay đè lên ngực, bình ổn nhịp tim đang đập thình thịch, cô cảm thấy thật hạnh phúc!

Lúc mọi người lên xe xong, Phùng Kiến Quân và Hoa vân Phong mới lên sau. Khi đến chỗ ghế ngồi của Diệp Tri Thu, Hoa Vân Phong dừng lại:

- Tri Thu cô hãy ngồi với Điềm Mật đi, tôi xuống dưới với Kiến Quân.

Nói ngắn gọn vậy thôi, sau đó anh đưa về phía cô bọc trái cây rồi nhanh chóng đi theo Phùng Kiến Quân ra dãy ghế sau. Điềm Mật nhìn Phùng Kiến Quân với đôi mắt khó hiểu, ý muốn hỏi: “Xảy ra chuyện gì hả? Sao lại đổi chỗ?”. Phùng Kiến Quân bĩu môi, lắc đầu, nhún vai, ý bảo “Không biết.”.

Thấy chỗ ngồi bị hoán đổi, Hà Thúy Bình tức con trai mình quá đi mất. Bà dốc lòng tạo điều kiện đều bị con trai đổ sông đổ biển. Tức đến nỗi muốn dậm chân. Cũng may có bà nội Kiến Quân bình tĩnh ngăn cản:

- Này, thôi đi. Có gì phải gấp gáp. Bây giờ chỉ mới bắt đầu thôi. Hì… kịch vui còn ở phía sau á. Tin vào người sống lâu năm này đi… gừng càng gì càng cay, câu này không sai đâu! Hì hì…

Hà Thúy Bình thở dài, cũng mong là chuyện hay mà bà nội Kiến Quân vỗ ngục cam đoan sẽ thực hiện thuận lợi, để bà sớm có con dâu!

Thế rồi ai vào chỗ nấy, mấy người lớn đều an phận yên ổn ở ngoài sau. Phùng Kiến Quân thì ngồi gần Hoa Vân Phong nên nào dám lộn xộn. Chiếc xe vẫn chạy đều đều, Điềm Mật thấy bạn mình mặt mày u ám, cô quay sang kề sát vào lỗ tai Diệp Tri Thu hỏi:

- Sao vậy hả?

Diệp Tri Thu vẫn cúi mặt mà nói:

- Biết còn hỏi!

Điềm Mật nhếch môi:

- Haiz! Tiểu Thu, năm nay bạn muốn quà sinh nhật gì hả?

Tự nhiên hỏi một vấn đề không liên quan gì hết, Điềm Mật muốn dùng cách này để đánh lạc hướng Diệp Tri Thu, không cho cái đầu đơn thuần của cô nghĩ vẩn vớ nữa, toàn là ép mình vào bế tắc rồi buồn rầu than thở không à. Điềm Mật thấy bạn không vui, cô cũng chẳng cười nổi.

Diệp Tri Thu vẫn giọng điệu không mấy tha thiết:

- Gì cũng được!

Điềm Mật đâu có chịu bỏ qua:

- Hì, vậy thôi à? Yêu cầu đơn giản quá vậy… Thôi vầy hé, chỉ cần bạn nói bạn muốn gì nhất, mình nhất định tặng nó cho bạn bằng được!

Diệp Tri Thu lúc này mới quay lại nhìn bạn, chu môi:

- Xạo!

Điềm Mật vỗ ngực cam đoan:

- Hừ, mình mà nói xạo mình là con heo!

Diệp Tri Thu bình tĩnh nói:

- Thì hiện tại cũng rất giống rồi mà…

Điềm Mật bị chọc tức rồi, cô nhảy lên, giơ tay giả vờ bóp cổ bạn:

- Bạn nói gì hả Tiểu Thu, bạn là con mèo lười, suốt ngày ăn rồi ngủ. Hừ… con mèo lười…

Diệp Tri Thu ghẹo lại bạn:

- Dù gì con mèo cũng đẹp hơn con heo… con heo mập!

Điềm Mật cãi lại:

- Mình cũng tuổi con mèo mà, nói cái gì là heo hả? Hừ… mà người ta có mập đâu à!

Diệp Tri Thu cười ha ha:

- Ừ, thì không mập. Mà sức ăn thì vô địch à…

Điềm Mật tìm được sơ hở, vôi chen vào:

- Đúng rồi, vô địch này phải chịu thua thiên hạ đệ nhất là bạn đó… Haha!

Nói đi nói lại, hai cô gái không ai chịu nhường ai hết. Vui vẻ nói đùa, cãi nhau inh ỏi từ có lí lẽ sang vô lí cũng lôi ra mà nói. Mấy người lớn trên xe cũng vui lây, Hà Thúy Bình cùng bà nội Phùng Kiến Quân cũng đóng góp cho cuộc trò chuyện. Chu Lệ thì nghẹn cười muốn sắp điên lên rồi, còn tài xế phía trước vẫn nhẫn nại đến nỗi sắp nội thương. Haiz! Phận làm công, không được tự tiện, kẻo lại bị la…

Điềm Mật nói đến nỗi miệng khát môi khô, cô giật túi trái cây mà Diệp Tri Thu đang ôm trong mình, chọn một trái táo to mẩy ngon lành đưa cho Diệp Tri Thu:

- Này, ăn đi, nói nhiều quá khát nước không hả? Cho bạn trái ngon nhất rồi đó, không phân bì nha. Còn nguyên bọc này là của mình hết…

Diệp Tri Thu không chịu, này là Hoa Vân Phong đưa cho cô mà. Điềm Mật này chiếm hết không chịu đâu! Cô chọc cô bạn:

- Hừ, ăn đi, ăn nhiều vô cho mập nha.

Điềm Mật thở phì phì nhưng cũng không chịu trả:

- Ùm, thì ăn. Mấy trái cây này ăn không mập được. Ha ha!

Diệp Tri Thu hừ hừ, trút giận lên trái táo Điềm Mật đưa, cô há miệng cắn một miếng rõ to. Nhưng sau đó không lâu lại la lên:

- Á, trời ạ. Có sâu!

Điềm Mật cười bạn:

- Thấy chưa, không có nết na gì hết, ai biểu cắn nhiều quá làm gì. Mà cũng may, không cắn ngang qua mình con sâu, nếu không bạn đại khai sát giới rồi… ha ha!

Diệp Tri Thu trách móc:

- Tại bạn đưa cho mình trái này mà…

Điềm Mật minh oan cho mình:

- Này, đồ vô lương tâm, mình cho bạn trái ngon nhất rồi đó. Thấy không vừa to, vừa bóng, màu sắc đẹp, nhìn là thèm ngất ngây luôn.

Diệp Tri Thu cũng nhận xét:

- Haiz! Thì cũng đúng. Nhiều cái bên ngoài rất xinh đẹp, đẹp làm người ta choáng ngợp, làm người ta chảy nước miếng, nhưng kì thực bên trong chẳng ra gì và xấu xí như vậy. Nói thật, thà rằng cho người ta thấy rõ mặt xấu để người ta tránh, còn giấu diếm làm gì mà khi bị phát hiện thì càng làm người ta chán ghét hơn thôi. Đúng không?

Điềm Mật đưa cho bạn trái táo khác đồng thời phụ họa:

- Quá đúng!

Những câu nói vô tư của Diệp Tri Thu là đạo lí rất đơn giản đó thôi. Nghe vào tai ai cũng không vấn đề gì, nhưng chỉ riêng một người ở đây khi nghe đến lại đau lòng như cắt.

Hoa Vân Phong hai tay nắm thật chặt đặt trên đầu gối, lưng anh căng thẳng, hai mắt nhắm chặt dường như đang ẩn nhẫn nỗi niềm gì đó. Đúng như Diệp Tri thu nói, khi cô nhận xét về anh cũng dùng một từ “đẹp” để hình dung. Anh không quan tâm dung mạo của mình có hơn người đến mức nào, mà trong lòng anh thật sự đang che giấu một mối lo ngại sợ Diệp Tri Thu biết được…

Giờ phút này anh giống như quả táo kia vậy, không biết đến khi cô gái ngây thơ đó biết được anh quả thật không được như những gì cô trông thấy bề ngoài, liệu cô có chán ghét anh như ghét bỏ quả táo kia không? Anh không ngốc đến nỗi không biết tình cảm cô dành cho mình. Nhưng khi nào cô chưa chính miệng nói ra thì đó vẫn được anh xem là tình bạn để đối đãi, mặc dù trong tim anh không cho cô là một người bạn.
Bình Luận (0)
Comment