Ngọn Gió Mùa Thu

Chương 122

Diệp Tri Thu trở về chỗ cũ làm như chưa có chuyện gì xảy ra, vô tư đưa đôi mắt lém lĩnh nhìn anh, đây là “Vui sướng khi người khác gặp họa” này! Chỉ đáng thương Hoa Vân Phong. Anh vừa mới được thưởng một nụ hôn, cứ tưởng rằng sẽ ngọt ngào lắm, nhưng thật không may con mèo nhỏ của anh lại thích “cắn” như vậy làm môi anh vẫn còn tê rần lên đây nè.

Hoa Vân Phong oán trách:

- Mèo con, sao em lại thích cắn anh quá vậy? Em muốn đổi biệt danh sao?

Diệp Tri Thu hừ hừ hâm dọa:

- Không được đổi. Em thích nhất cái đó, anh định đổi rồi đem nó cho cô nào khác hả? Đừng có mơ nhé, dù có đi nữa em cũng đòi lại cho bằng được!

Hoa Vân Phong lắc đầu cười cười. Con mèo nhỏ này càng ngày càng làm anh hết cách mà. Nhiều lúc anh càng không chuyên tâm làm việc nữa rồi. Anh buông xuống cái muỗng đang cầm trên tay và xoay người lại nhưng không tiến về hướng của cô mà lại chìa ra một ngón tay ngoắc ngoắc cô. Diệp Tri Thu mở tròn to đôi mắt nhìn anh khó hiểu, tuy nhiên cô vẫn ngoan ngoãn tiến đến chỗ anh.

Khi cô vừa mới đến vẫn chưa đứng ổn thì cánh tay rắn chắc của người đối diện đã ôm cô vào lòng. Từ trên đỉnh đầu cô vang lên tiếng nói ấm áp của anh:

- Mèo con, tốt nhất không nên chọc ghẹo anh. Nếu không…

Diệp Tri Thu còn không biết sợ là gì mà hỏi lại anh:

- Nếu không cái gì?

Hoa Vân Phong đưa tay nhéo mũi cô:

- Đừng thách thức anh. Anh sẽ ăn em thiệt đó.

Diệp Tri Thu cười lên ha ha:

- Thách anh đó thì sao? Dù sao thì sớm muộn gì anh cũng thuộc về em. Hừ!

Chuyện ngược ngạo vả lại khá nguy hiểm như vậy chỉ có cô là người dám hiên ngang cất cao giọng không sợ gì mà nói thôi. Hoa Vân Phong càng ôm cô chặt hơn nữa, đang âu yếm bỗng nhiên nghe tiếng kêu của nồi canh đang sôi. Lúc này anh mới nhanh chóng buông cô ra, một tay giơ ra đẩy nhẹ cô về phía sau như sợ cô sẽ bị nước canh làm bỏng vậy, còn lại môt tay anh đưa về phía nồi và dường như mọi khoảng cách thuộc làu trong đầu nên anh không chút nào nhầm lẫn đặt mặt trái của ngón tay lên thăm dò trước, sau đó chuẩn xác mở nắp nồi ra.

Cả quá trình hầu như đối với người bình thường thì vặt vãnh như lông gà vỏ tỏi, vậy mà đối với anh lại phải trải qua nhiều quá trình như vậy. Mặc dù thành công không thương tổn gì nhưng lại hằn lên dấu vết trong lòng Diệp Tri Thu. Cô vẫn cứ nhìn theo hành động của anh. Cô thấy anh thăm dò sang bên cầm lên cái muỗng đụng vào thành nồi phát ra âm thanh nhỏ. Sau đó là chạm đến mặt nước. Cô vẫn không hiểu anh đang làm gì, vì cô vốn quá dốt việc nội trợ mà. Nhưng lát sau cô đã hiểu, thì ra anh đang vớt bọt cho nồi canh.

Nhìn từng ván bọt đục ngầu xấu xí được anh chính xác loại bỏ, Diệp Tri Thu bất giác nở nụ cười. Cô thật ngưỡng mộ anh. Đây là lần đầu tiên cô được chứng kiến anh nấu ăn trực tiếp như thế này. Chẳng trách người ta hay nói “Nấu ăn là một nghệ thuật và người đầu bếp cũng là nghệ sĩ”, cô nhìn theo động tác nhuần nhuyễn của anh mà trong lòng không ngừng vang lên lời thán phục: “Thật hay quá!”.

Tự dưng Hoa Vân Phong hỏi cô:

- Hay cái gì hả mèo con? Có phải thấy anh nấu ăn rất tài tình không? Điều này anh nhận, tuyệt đối không khiêm tốn!

Miệng Diệp Tri Thu phát ra âm thanh nho nhỏ, cô không dám tin nheo mắt nhìn anh. Cô lấy làm lạ, cô tự nói trong lòng mà anh cũng nghe được sao? Người này có năng lực siêu nhiên à?

Thắc mắc của cô nhanh chóng đươc giải đáp:

- Đừng ngỡ ngàng. Anh không phải tài giỏi gì đâu. Chỉ là mỗi lúc em quá nhập tâm suy nghĩ thì thường nói ra khỏi miệng thôi, vậy mà em lại ngây thơ cho rằng mình đang độc thoại nội tâm.

Diệp Tri Thu nghe xong có phần kích động, mặt đỏ hồng. Cô cung lại nắm đấm, đánh lên ngực anh như gãi ngứa. Oán giận nói:

- Hoa Vân Phong xấu xa. Có phải anh đã biết từ lâu rồi không? Vậy mà không nói sớm cho em biết… Tiêu rồi, vậy là nhiều lần em cũng nhập tâm suy nghĩ, rồi… á… không chịu đâu. Em ra lệnh cho anh phải quên đi hết những gì em nói.

Hoa Vân Phong không nghĩ ngợi gì mà nghiêm túc nói:

- Chuyện này anh làm không được. Bởi vì anh không thể quên đi những lời đầy tình cảm em đã nói với anh. Nếu không trái tim anh sẽ trống rỗng, anh chỉ là cái xác không hồn thôi!

Miệng Diệp Tri Thu cười rộng rất rộng. Cười đến đau cả khóe miệng. Cô thật sự cảm thấy cười bấy nhiêu không đủ chút nào để biểu lộ cảm giác lâng lâng lúc này của cô. Cô nói bằng giọng nhừa nhựa:

- Vân Phong, miệng anh có bôi mật à?

Hoa Vân Phong nhanh chóng ứng đối:

- Mèo con ơi, người yêu của em chỉ nói những lời này cho em nghe thôi. Trước đó chưa có, sau này cũng không ai ngoài em hết. Nói thật ra thì anh cũng không giỏi trong chuyện này, mà phải học hỏi người khác đó!

Diệp Tri Thu quay phắc đầu lại nhìn anh, như muốn hỏi người đó là ai. Nhưng không cần cô lên tiếng, người đối diện dường như đoán được câu hỏi đó nên nhanh chóng trả lời:

- Là Thiệu Đông.

Diệp Tri Thu cõi lòng đang phơi phới bỗng nhiên nguội lạnh hẳn đi. Những lời này từ miệng tên ba hoa đó dạy cho anh thì chẳng khác nào hắn gián tiếp nói với cô. Cô chẳng thích chút nào. Hừ!

Diệp Tri Thu vùng vẫy khỏi vòng tay Hoa Vân Phong, tránh né ôm ấp của anh mà đi một mạch, miệng bỏ lại một câu:

- Không thèm!

Đột nhiên mất đi thân thể nhỏ bé mềm mại trong ngực, Hoa Vân Phong cảm thấy trong lòng trở nên quá trống trải. Anh thừa biết cô gái nhỏ này trong đầu đang suy nghĩ lung tung cái gì. Anh nói với theo cô:

- Mèo con à, Thiệu Đông chỉ nói rằng: “Nói chuyện với cô gái mình yêu không được lạnh lùng, nghiêm khắc. Đôi khi phải buồn nôn càng nhiều càng tốt!”, chỉ vậy thôi mà, em không thích sao? Hay là anh cứ như trước kia có được không?

Diệp Tri Thu xoay người còn nhanh hơn chong chóng. Cô chạy vèo đến trước mặt anh làm nũng:

- Cứ như vầy đi. Em thích! Nhưng mà… mỗi lần nói anh đều buồn nôn à?

Hoa Vân Phong lắc đầu, nghiêm túc nói:

- Nào có! Thật ra thì ban đầu có hơi ngượng miệng. Nhưng sau đó nói nhiều hơn lại biết được em thích nghe nên anh cũng vui vẻ theo. Đến bây giờ trở thành thói quen rồi, nên thuận miệng hơn.

Diệp Tri Thu cho anh cái ôm thắm thiết. Chốc lát sau, Hoa Vân Phong nói với cô:

- Được rồi mèo con. Em đi ra ngoài bàn ngồi đi, anh dọn thức ăn lên thì mình có thể ăn rồi.

Diệp Tri Thu cũng không chần chừ, cô lập tức buông anh ra và dí dỏm nói:

- Tuân lệnh anh chàng đẹp trai. Em đợi được ăn món ngon anh nấu.

Nhanh chóng thức ăn cũng được dọn lên. Hoa Vân Phong bởi vì hai tay đều dùng để bưng cái mâm thức ăn nên không dò đường đi được. Nhưng không cần lo, đây là nhà của anh nên chướng ngại gì mà anh không nắm trong lòng chứ. Thế nhưng cô gái nhỏ Diệp Tri Thu vẫn không tránh khỏi khẩn trương dõi theo từng bước chân của anh cho đến khi anh an toàn ngồi vào chỗ, cô mới thở phào một hơi rõ to.

Hoa Vân Phong ngẩng đầu lên dường như đang “nhìn” vào cô mà nói:

- Em yên tâm đi. Ở trong nhà anh vẫn làm chủ hoàn cảnh được mà. Chỉ với yêu cầu đừng có người nào di chuyển đồ đạc mà không báo cho anh biết trước là ổn cả mà.

Chỉ là lời nhẹ nhàng như tâm sự bâng quơ, thế mà Diệp Tri Thu lại thấy tim đau quá, từng cây kim châm vào như muốn lấy máu của cô vậy. Cô biết mình càng thể hiện tâm trạng không thoải mái chỉ làm Vân Phong của cô thêm khổ sở mà thôi. Cô phải bình tĩnh mới được, nhất định không được đem nghẹn ngào bi thương vào khung cảnh vốn dĩ rất lãng mạn chỉ dành cho anh và cô như thế này được.

Diệp Tri Thu cố nặn ra nụ cười tươi đẹp nhất, dường như cô muốn cho anh “xem” đến vẻ xinh xắn này của mình vậy. Cô nói:

- Ừm, em biết rồi. Anh là giỏi nhất mà!... À, Vân Phong ơi, dì Bình nghỉ ngơi trong phòng hả? Bây giờ em có thể gọi dì dùng cơm không?

Hoa Vân Phong thông báo cho cô biết:

- Tiểu thư à, mẹ anh đi ra ngoài lúc em còn ngồi ở phòng khách đó. Em không hay biết gì hết sao? Thiệt tình, nếu có người nào vào bắt đi chắc cũng không phát hiện luôn quá!

Diệp Tri Thu nghe anh ghẹo mình liền không chịu an phận. Cô cầm chiếc đũa trước mặt lên gõ gõ vào chén của anh, oán giận trách:

- Hừ! Ai mà hư như vậy chứ. Nhất định không có chuyện đó... Mau ăn cơm đi, em đói bụng muốn dính da bụng vô xương sống luôn rồi nè!

Hoa Vân Phong giờ phút này rất muốn nhéo cái mũi của cô và âu yếm hôn cô một cái. Nhưng không đành lòng để cô phải chịu đói thêm nữa. Anh thay ham muốn đó bằng hành động gắp thức ăn cho vào chén của cô. Và nói:

- Đói bụng thì ăn đi, ăn từ từ thôi.

Diệp Tri Thu hưng phấn giơ đũa gắp ngay món anh mới cho vào chén cô bỏ vào miệng nhai ngấu nghiến. Nghe anh bảo mình ăn chậm thôi thì cô lại ngẩng đầu lên phản bác:

- Kệ em, tướng ăn em xấu vậy đó. Em không phải thục nữ ăn chậm nói khẽ... Mà bây giờ anh có hối hận cũng không kịp nữa rồi, em sẽ bám anh mãi không chịu buông. Ha ha…

Hoa Vân Phong đương nhiên không có ý kiến nào khác. Anh chỉ cười gật đầu xem như đồng ý mà thôi. Nhưng Diệp Tri Thu lại càu nhàu:

- Hửm? Gật đầu là ý gì đây? Ý anh là em ăn tướng rất xấu hay là hối hận đã yêu em?

Ôi, xem đó. Cô gái này tự nói rồi tự bắt bẻ câu nói của mình đấy chứ. Hoa Vân Phong thật vô tội nha. Anh nãy giờ có nói câu nào trái ý cô đâu. Thiệt là, anh mới phát hiện mình rất dở trong cách ăn nói. Thốt ra câu nào cũng không thắng được cô gái nhỏ này.

Hoa Vân Phong bật cười, giơ hai tay đầu hàng:

- Anh chịu thua rồi, mèo con à! Em yên tâm ăn cơm đi. Anh tuyệt đối không có ý nghĩ đó.

Xuống nước đầu hàng rồi đó nha. Cô nàng thấy thế mới gật gật đầu “Hừ, hừ…” hai tiếng, xem như anh được qua cửa. Sau đó thay đổi sắc mặt còn nhanh hơn trở bàn tay, cô vui vẻ gắp thức ăn cho anh:

- Anh cũng ăn nhiều nhe. Anh ốm quá đi à!

Hoa Vân Phong gật đầu tiếp nhận. Và thế là một bữa ăn chỉ có hai người ấm áp biết bao. Anh gắp em một miếng, em cũng thưởng lại anh một miếng, nhanh chóng tiêu diệt sạch sành sanh các món ăn được Hoa Vân Phong nói là đơn giản được Diệp Tri Thu thưởng thức như tận hưởng mĩ thực.

Tiếng nói cười mãi còn vang vọng cho đến khi hai người rửa chén xong xuôi. Đương nhiên là Hoa Vân Phong rửa, còn con mèo của anh thì chịu trách nhiệm lau khô và sắp xếp vào tủ chén theo sự hướng dẫn của anh.

Sau khi bận hết chuyện trong phòng bếp, Hoa Vân Phong kêu Diệp Tri Thu lên phòng khách ngồi nghỉ ngơi:

- Mèo con, em lên phòng trên nghỉ ngơi đi. Anh đi giặt đồ rồi lên với em.

Diệp Tri Thu chu môi:

- Không phải đã thỏa thuận là ăn cơm xong cùng giặt sao? Không cho nuốt lời. Nếu không em hổng thèm nói chuyện với anh nữa!

Cô uy hiếp anh cơ ấy. Nhưng thật ra thì anh cũng… sợ thiệt! Hoa Vân Phong lắc đầu:

- Được rồi. Sợ em luôn!

Nghe anh đồng ý, Diệp Tri Thu hí hửng kéo tay anh nhanh chóng tiến vào phòng tắm chuẩn bị giặt đồ. Công việc mà từ nhỏ đến giờ cô mới bắt đầu học làm.

Diệp Tri Thu rất tự nhiên đem quần áo của mình cũng dồn vào chung với đồ của anh. Cô cũng rất có ý thức báo cáo tình hình với Hoa Vân Phong. Cô đặt đồ màu sậm để riêng, đồ trắng để riêng. Điều này làm Hoa Vân Phong vô cùng hài lòng. Anh niềm nở khen ngợi:

- Mèo con, em học rất nhanh đó.

Diệp Tri Thu cong môi:

- Ha ha! Đúng mà, em không khó đào tạo đúng không? Em vốn dĩ cũng rất thông minh mà! Ở nhà ai cũng khen em như vậy hết á!

Hoa Vân Phong cũng cười phụ họa:

- Đúng, đúng. Nhanh giặt đi thôi.

Diệp Tri Thu ngoan ngoãn nghe lời:

- Tuân lệnh, anh chàng đẹp trai!

“Anh chàng đẹp trai”? Cô gái này thiệt là… Mà anh cũng không biết bản thân mình như thế nào mà được khen là đẹp trai nữa. Thôi kệ đi, chỉ cần cô thích thì sao cũng được!

Hai người cùng nhúng tay vào trong nước có pha bột giặt. Hoa Vân Phong lần tay tìm lấy một cái áo thị phạm cho cô biết cách giặt đồ là như thế nào. Diệp Tri Thu nhanh chóng học được, nhưng động tác cô quá mạnh phát ra tiếng sột soạt rất lớn, hì hụt đến toát cả mồ hôi đầu. Hoa Vân Phong cảm nhận được cô vất vả bắt đầu đau lòng, anh nói:

- Mèo con à, em giặt đồ hay xé đồ vậy. Nhẹ nhàng một chút. Vò mạnh quá da tay em làm sao chịu nổi đây!

Diệp Tri Thu biết anh lo lắng cho mình nhưng lại mang theo lời nói dí dỏm, cô nhìn xuống tay đang cầm cái áo của anh liền vui vẻ mà đáp lại:

- Có rách thì rách đồ của anh mà. Liên quan gì đến em. Hì hì…

Hai người cùng cười ha ha. Làm việc mà không khí vui vẻ như thế công việc rất nhanh chóng được hoàn thành, nhưng trước đó đã xảy ra một trục trặc nhỏ…

Lúc cười nói vui vẻ, Hoa Vân Phong vô tình cầm lên một thứ không phải là đồ của anh. Anh tra xét, sò soạng nó trong tay một lát thì Diệp Tri Thu ngẩng đầu lên nhìn thấy. Lập tức mặt cô nàng đỏ hồng, mắt trợn to hết cỡ. Trời ạ, anh đang cầm là… là… cái áo lót màu hồng phấn của cô.

Không suy nghĩ nhiều nữa, Diệp Tri Thu giơ tay giật lấy món đồ đó trên tay Hoa Vân Phong, miệng thì hoảng hốt hét to:

- Không được. Á… chết rồi!

Sau đó cô đứng phụt dậy, cầm vật kia chạy trối chết. Hoa Vân Phong cười to hướng theo cô mà nói:

- Mèo con, em không giặt đồ nữa à?

Diệp Tri Thu trốn sau bức tường cạnh cửa phòng tắm, nghe anh hỏi, cô nói vọng vào:

- Không giặt, không giặt… xấu hổ chết đi! Hư hư…

Giọng điệu vẫn nhõng nhẽo như vậy. Hoa Vân Phong nén cười, không ghẹo cô nữa mà anh nói:

- Tri Thu, không cần ngượng như vậy đâu. Hai chúng ta là gì của nhau rồi mà em còn ngại chứ? Vả lại, anh cũng không có nhìn thấy gì hết mà.

Diệp Tri Thu không chịu được anh nói như vậy, từ từ ló đầu lộ diện. Cô bướng bỉnh nói:

- Thì giặt tiếp thôi. Nhưng mà cái này để em giặt mới được.

Hoa Vân Phong đồng ý:

- Đương nhiên rồi. Anh không tranh với em đâu!

Khi đã giặt xong tất cả quần áo rồi thì Diệp Tri Thu cũng đau rã cái eo luôn. Cô uốn éo thân mình, than vãn:

- Hừ, đau lưng chết mất. Không ngờ làm việc thì cũng vui mà mệt dữ vậy đó à!

Hoa Vân Phong đứng dậy chuẩn bị bưng lên thau đồ nặng trịt kia để đem phơi, nhưng vẫn dành thời gian để tiếp lời cô:

- Tiểu thư, không phải chính em muốn làm sao? Ngồi lâu đương nhiên mỏi lưng rồi. Vậy thì đứng dậy theo anh phơi đồ sẽ hết đau lưng ngay thôi.

Diệp Tri Thu cười hì hì theo sau lưng anh:

- Nói thì nói vậy thôi, chứ được làm việc chung với anh thì em không mệt chút nào. Hì hì…

Hoa Vân Phong cũng cười với cô. Chỉ có hai người trong một không gian thế này rất giống một gia đình nhỏ. Ngọt ngào, hạnh phúc biết bao. Như đôi tân hôn thắm thiết cùng nhau ăn cơm, cùng nhau giặt quần áo… chỉ những công việc thường nhật vô cùng đơn giản cũng làm cho cuộc sống thêm mến yêu và tràn đầy tình ý.
Bình Luận (0)
Comment