Ngọn Gió Mùa Thu

Chương 136

Buổi chiều, Hoa Vân Phong đúng hẹn đến Tương Phùng để gặp gỡ người đã tìm đến mẹ anh ngày hôm qua.

Anh đến nơi rất sớm và ngồi ở đấy đợi một quãng thời gian. Còn người đàn ông kia thật sự quá đúng hẹn, ông ta đến sớm hơn 10 phút đồng hồ so với thời gian đã định. Đây quả thật là tác phong của con người ở đất nước văn minh có lối sống và thói quen làm việc nghiêm khắc, luôn lấy phong phạm chuẩn mực và tuân thủ quy tắc làm đầu.

Sở Đạo vừa mới ngồi ổn xuống ghế, đợi phục vụ đến hỏi cần dùng gì xong thì ông cũng không muốn tốn quá nhiều thời gian mà vào ngay vấn đề khi đợi hồi lâu mà người thanh niên trước mặt vẫn chưa có ý định mở đầu câu chuyện:

- Tôi phải làm gì thì cậu mới giúp tôi gặp Thúy Bình? Tôi không phải đến để uống cà phê và lãng phí thời gian với cậu.

Vào đề thẳng thắn là thói quen của người nước ngoài, không quanh co lòng vòng, không thích phí thời gian để ngồi đây uống trà tán dốc.

Hoa Vân Phong mỉm cười bình tĩnh nói:

- Chú à, bản tính hiếu khách của người nước cháu vẫn vậy, “Khách đến nhà không trà cũng rượu”, nếu chú đã có thời gian đến đây thì đồng nghĩa rất muốn được gặp mẹ con, vậy tại sao không biểu hiện chút thành ý chứ?

Sở Đạo nheo mắt lại quan sát thần thái của Hoa Vân Phong. Biểu hiện của anh quá mức thân thiện với nụ cười vẫn duy trì trên môi, dường như đang trò chuyện với một người đã rất quen thuộc. Điều này làm Sở Đạo không khỏi lắng lại vài giây để quan sát người thanh niên luôn gọi Thúy Bình là mẹ này. Ông quan sát gương mặt cậu ta mang những đường nét vô cùng tuấn tú, như một tuyệt tác điêu khắc mang đậm nét Đông phương cổ điển mà cũng không kém phần tinh anh của một thanh niên thời hiện đại.

Sự nóng lòng cùng với thói quen không thích tiêu pha thời gian “Trà dư tửu hậu” này của Sở Đạo cũng bị khí chất này của Hoa Vân Phong làm mềm hóa. Ông điều chỉnh một chút tư thế ngồi của mình, đối diện với chàng trai này quả thật có một cảm giác gì đó bị áp bách, mặc dù ông đã trải qua hơn nửa đời người và đã từng đối mặt với vô số những loại người khác nhau.

Sở Đạo ngồi xuống ở phía đối diện, nhưng ông vẫn còn lưu ánh mắt trên người Hoa Vân Phong. Mới ngồi ổn định đã nghe người đối diện nói:

- Chú nếu đã không có nhiều thời gian thì chúng ta nên vào thẳng vấn đề thôi. Hai người chúng ta đến buổi hẹn này đều có mục đích của riêng mình. Chú thì muốn có cơ hội gặp mẹ cháu, còn cháu thì chỉ có một câu để hỏi chú thôi. Biết rằng “Thiên kinh vạn quyển, hiếu nghĩa vi tiên”, chuyện của người lớn, cháu không có quyền được xen vào. Tuy nhiên, người ấy là mẹ cháu, nếu ai làm mẹ đau khổ, cháu tuyệt không nhân nhượng!

Sở Đạo nhìn chàng trai này, ông lại bắt đầu so sánh với con trai mình là Sở Lăng Khiêm. Nếu có thể, ông ước muốn có một đứa con trai như chàng trai này hơn là đứa con ruột thịt hiện tại. Nếu như Sở Lăng Khiêm không có hình thể quá mức đặc trưng của gia tộc, gương mặt nhìn vào không chối bỏ được chính là con trai của ông thì có lẽ sự bình tĩnh, tự tin ẩn trong nét mềm mại, khéo léo khi ứng xử và sự thông minh nhưng không phô trương của Hoa Vân Phong lại làm ông cảm thấy như tìm được bạn tri kỷ.

Tạm dẹp mớ suy nghĩ ngoài lề ấy qua một bên, Sở Đạo thu hồi tầm mắt lại. Lúc này, ông cúi mi xuống, nhìn chằm chằm vào cái bàn trước mặt, mà dường như chẳng có gì nhập được vào ánh nhìn ấy. Ông nói như trằn trọc:

- Chuyện đã rất lâu rồi, gần hai mươi bảy năm… bà ấy đã dường như biến mất không còn tung tích ngần ấy thời gian. Tôi đã từng hận qua, đã từng đau khổ, đã từng điên cuồng mà tìm kiếm, nhưng kết quả vẫn bằng không… Tưởng chừng yêu thương không còn nữa thì bà ấy đột nhiên xuất hiện. Lúc này tôi mới biết, mình chưa bao giờ quên. Chuyện năm xưa cũng khó trách là lỗi của ai, vì tôi là người bỏ lại mẹ con bà ấy mà theo đuổi đam mê của mình, là tôi sai trước đấy thôi! Vì vậy tôi mới muốn tìm lại bà ấy, hỏi xem năm xưa rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì…

Ánh mắt ông chuyển hướng phóng về phía cửa sổ, buồn rười rượi trong cái nhìn xa xăm.

Hoa Vân Phong không chần chừ, anh gật đầu một cái rồi tiếp lời Sở Đạo:

- Được, cháu hứa sẽ tạo cơ hội cho hai người gặp nhau. Nhưng chú phải cho cháu thời gian, bởi vì mẹ phải chịu một ám ảnh tâm lý từ rất nhiều năm qua, mỗi khi nhớ về chuyện xưa thì sẽ có biểu hiện rối loạn thần kinh. Vì câu nói “Tôi sai trước đấy thôi…” của chú, chú xứng đáng được cháu xem trọng.

Bởi vì trong một chuyện nào đó bất kì, con người thường có xu hướng cứ thích đổ tất cả lỗi lầm lên đầu người khác mà bảo vệ lấy bản thân. Điều đó có thể không sai, nhưng suy cho cùng, căn nguyên sự việc vẫn chưa rõ ràng, nếu là một con người sáng suốt thì phải nhớ một câu “Không có lửa làm sao có khói”, cho nên, lỗi chưa chắc của riêng ai. Mặc dù Sở Đạo có nói là hận qua Hà Thúy Bình, tuy nhiên ông đã nhận lỗi do mình trước, điều này cho thấy ông vẫn còn yêu bà tha thiết, có thể quên qua lời nói, nhưng trái tim thì không chịu thừa nhận đã quên…

Sở Đạo nghe Hoa Vân Phong nói như vậy, trong lòng vui mừng khôn xiết. Ông không nén được xúc động mà giơ tay qua mặt bàn mà thân thiết nắm lấy bàn tay của anh. Đôi mắt già nua dường như cũng bị nhuộm lên một tầng sung sướng rưng rưng, ông nói:

- Thank you very much…

Do quá kích động và gấp gáp mà ông buông ra một câu tiếng Anh ngắn. Tuy vậy ông cũng nhanh chóng tỉnh táo lại, ông vội sửa lời:

- Xin lỗi… tôi rất cảm ơn cậu!

Vì ông nghĩ rằng, cậu ta là thanh niên người Việt, vả lại nhìn cách sống đơn sơ của mẹ con họ trong căn hộ nhỏ cũng không quá dư dả, và hơn thế nữa, nhìn sơ qua là biết đôi mắt cậu ta không nhìn thấy, nên có lẽ cuộc sống của hai người vẫn rất khó khăn, nhất định tiếng Anh cũng không tinh thông. Cho nên, ông hơi ngại ngùng mà ngừng ngay câu nói và chuyển sang lời xin lỗi!

Hoa vân Phong chỉ cười mà nói rằng:

- Không sao đâu chú, cái gì hết xin lỗi rồi đến cảm ơn chứ? Bản thân cháu cũng có tư lợi đó thôi, cháu muốn mẹ cởi bỏ vướng mắc trong lòng, thoát khỏi tâm bệnh!

Cuộc nói chuyện của hai người cũng không duy trì lâu, mục đích đến đây của họ cơ bản đã hoàn thành, họ đều không phải dạng ngươi thích lề mề và rảnh rỗi ngồi “tám chuyện”. Cho nên cuộc gặp mặt kết thúc rất nhanh chóng và chỉ gói gọn trong thời gian chưa đến một tiếng đồng hồ.

Khi Sở Đạo vừa rời khỏi ghế ngồi, bóng dáng khuất dần sau lớp của kính sang trọng của tầng hai quán bar thì Phùng Kiến Quân lập tức từ đâu lẻn ra nhanh như chóp. Anh sà vào ngồi cùng ghế với Hoa Vân Phong, rồi hỏi nhỏ dường như “sợ” người khác nghe thấy:

- Phong ca, đó là ba anh sao?

Theo phỏng đoán của anh thì người đàn ông vừa rồi và mẹ nuôi có quan hệ từ hơn hai mươi sáu năm về trước, vậy chẳng phải vừa trùng khớp với số tuổi của Phong ca hay sao. Phùng Kiến Quân tự hào vì hôm nay bỗng dưng mình “dư muối”, chuyện yêu cầu cái đầu phảivận dụng nhiều liên kết nơron như vậy mà anh cũng suy luận ra được. Thật quá hay!

Trong khi Phùng Kiến Quân tự hào bản thân, thì Hoa Vân Phong lắc đầu một cái, sau đó chỉ nhàn nhạt buông ra một câu:

- Nói nhảm!

Sau đó anh tự mình và người bạn đồng hành là cây gậy dò đường cùng đi về phía cửa để lại cậu em trai đang hụt hẫng vì cảm giác từ trên trời ngã thẳng xuống thung lũng!

Sau khi mếu máo nhìn theo Hoa Vân Phong một lát, anh mới chịu dẹp bỏ nỗi đau vừa bị “tổn thương” kia, anh vội chạy nhanh theo Hoa Vân Phong mà hô to:

- Phong ca, đợi em với. Anh mà về nhà một mình là mẹ nuôi xé xác em…

Thực ra chỉ cần hai ba bước chân là anh có thể đuổi kịp Hoa vân Phong rồi, đâu cần phải la ơi ới như vậy, nhưng với tính tình sôi nổi của anh thì không vui nhộn, ồn ào mới là chuyện lạ đấy!

Sau khi lên xe, Hoa Vân Phong cũng không có ý định trả lời thỏa đáng câu hỏi của Phùng Kiến Quân. Anh ngồi trầm tư yên tĩnh như mọi ngày, Phùng Kiến Quân cũng từ bỏ thắc mắc trong lòng rồi, chỉ chuyên tâm lái xe, nhưng cái miệng thì chẳng chịu yên mà hút sáo không ngừng.

Một lát sau tiếng chuông điện thoại của Hoa Vân Phong kêu lên. Anh tiếp nhận:

- Anh nghe đây!

Nói vậy là có thể đoán được ai đầu dây bên kia rồi phải không? Không ai khác chính là con mèo nhỏ của anh. Giọng nói ngọt ngào pha một chút nhõng nhẽo vọng đến bên này:

- Vân Phong, giờ này anh có rãnh không?

Câu hỏi thăm dò này của cô quả thật không phải chỉ muốn tìm anh trò chuyện, cô có một thứ muốn mang đến cho anh…

Hoa Vân Phong đang nghe cô gái nhỏ nói chuyện, trái tim cũng đang dần được bao vây bởi một tầng quang ấm áp, thì bỗng tiếng cười khụt khịt của Phùng Kiến Quân phá hỏng sự lãng mạn. Hoa Vân Phong hắng giọng nhắc nhở, cậu em liền hiểu ý mà im bặt. Sau đó anh mới nói với “con mèo nhỏ” của mình:

- Anh đang rất rãnh, có chuyện gì không em?

Ý anh muốn nói đầy đủ là: Anh đang rất rảnh, mà dù có đang bận thì em cũng là đối tượng được ưu tiên! Nhưng những lời như vậy không thích hợp tuôn ra từ cửa miệng của anh, hơn nữa, tên nhóc con hiếu động đang ngồi ngoài trước mặt đây luôn “sát phong cảnh”, anh không thể quá tùy tiện trong cách nói chuyện. Cho nên nói ngắn gọn nhất có thể là được rồi.

Diệp Tri Thu bên kia truyền đến tiếng cười thật vui vẻ, giọng cười giòn tan như từng nhịp từng nhịp gõ vào tâm can người đang nhung nhớ cô. Cô nói:

- Em… em… là vầy, vào lúc 14 giờ 30 phút chiều nay em có đọc tin ngắn trực tiếp trên radio… anh… nếu có rảnh thì mở máy nghe nhé. Thôi… cho anh hay vậy thôi à, quyết định vậy đi, em ngắt máy đó nhe!

Nghe vừa dứt câu thì điện thoại cũng truyền lại tín hiệu “tút… tút…” ngân dài. Hoa Vân Phong mỉm cười lắc đầu: Cô bé này, thật là đáng yêu mà!

Còn Diệp Tri Thu thì đỏ bừng hai má, cô mới lấy dũng khí nói với anh xong thì cũng không còn bao nhiêu gan dạ để mà nghe anh nói có muốn nghe chương trình trực tiếp cô đọc hay không. Trời ạ! Diệp Tri Thu cắn cắn môi, suy nghĩ: cô và anh tuy rằng đã chính thức xác định mối quan hệ bạn trai bạn gái, nhưng mà cô vẫn còn ngại ngùng như vậy. Cô không biết mình bị sao nữa, một mặt rất muốn anh nghe được giọng đọc của cô trong chương trình này, mặt khác lại sợ rằng trong lần đầu tiên không có một chút kinh nghiệm này, mình có thể sẽ sơ suất gì đó, như thế thì xấu hổ chết mất…

Cô vẫn cầm điện thoại đứng trơ ra như một bức tượng. Thế nhưng không lâu sau đó, điện thoại rung lên kèm theo âm thanh quen thuộc. Cô nhận cuộc gọi:

- Em nghe đây!

Là người đã làm cô bối rối nãy giờ gọi đến, Diệp Tri Thu tiếp điện thoại mà tim đập lên loạn xạ. Cô nghe bên kia nói:

- Tri Thu, em là lần đầu tiên đọc phát thanh trực tiếp đúng không?

Diệp Tri Thu mặc dù ở bên kia điện thoại, cách Hoa Vân Phong gần 300 km đường đi mà lại xem như có anh ngay bên cạnh khi cô ngây thơ làm hành động gật đầu lia lịa và còn chu môi thật đáng yêu nữa. Cô than thở:

- Đúng đó. Em mới biết đây thôi à. Hôm nay em đến ghi âm sách nói, ai ngờ chú biên tập kêu em làm thử chương trình trực tiếp, vì chị Hà chịu trách nhiệm bên tiết mục này có việc đột xuất, mà chú biên tập không muốn hủy chương trình… cho nên, chú nói giọng em rất rõ ràng, cứ đọc như bình thường là được… nhưng mà… em hơi lo!

Hoa Vân Phong biết ngay là cô lo lắng không hoàn thành nhiệm vụ mà, những lời cô vừa mới phân trần cũng cho thấy sự hồi hộp đó. Cho nên anh mới gọi cuộc điện thoại này để lên tiếng ủng hộ cô. Anh nói:

- Anh biết em chắc chắn sẽ làm được, hơn nữa còn làm rất tốt. Vào việc đi mèo con, anh chuẩn bị sẵn sàng để nghe tiếng của em trên radio đây!

Diệp Tri Thu đặt tay lên ngực mình, nơi đó nhảy lên những nhịp điệu ổn định, không còn đập thình thịch như vừa rồi nữa. Anh đúng là người hiểu cô nhất mà, biết cô hồi hộp mà dùng cách này để tiếp sức cho cô đây. Cô vỗ ngực một cái rõ to rồi nói với anh:

- Được rồi, em đảm bảo đây sẽ là tiết mục hay nhất anh đã từng nghe. Ha ha!

Hoa Vân Phong chiếm được sự hưởng ứng này của cô nhưng hoàn toàn chẳng vui chút nào. Anh nghe được tiếng cô tự đánh vào ngực cũng giống như đánh thẳng vào tim anh vậy. Anh lên tiếng nhắc nhở:

- Mèo con, anh cảnh cáo em nha, sau này không được làm bảo bối của anh phải chịu đau, nếu không anh sẽ “trừng phạt” em đó, nghe không?

Diệp Tri Thu thè lưỡi, người này cũng quá bá đạo rồi, cô đánh vào ngực mình mà cũng bị anh la, nhưng mà điều này làm cô vô cùng hạnh phúc. Cô cười ha ha vào điện thoại, nói:

- Thiệt vậy sao? Anh không sự em ghen với cái người anh đang bảo vệ à? Em hay ghen lắm đó!

Hoa Vân Phong trả lời cô:

- Đương nhiên là sợ rồi. Nếu lo lắng cho người đó thì anh bị em trách móc, còn nếu không lo cho người đó thì anh sẽ đau lòng. Đằng nào thì cũng không dễ chịu, nếu em ngoan một chút, anh sẽ bớt sợ hơn rồi!

Diệp Tri Thu rất muốn cười to, nhưng lí trí mach bảo là cô đang đứng trước cửa phòng ghi âm đấy, vẫn có nhiều người qua lại lắm, nếu không muốn kinh động người khác thì tốt nhất nên ngậm cái miệng lại.

Bây giờ phòng ghi âm sách nói vẫn còn “Ăn nhờ ở đậu” phòng phát thanh của thành phố. Mà nghe nói đâu có một người nào đó giấu tên giấu tuổi đóng góp vào nguồn quỹ ủng hộ chương trình sách nói và radio trực tuyến với số tiền rất lớn, thế nên sau này khi trung tâm sách nói trực tuyến ra đời sẽ không còn tình trạng mượn trung tâm văn hóa của thành phố để tá túc nữa, mà còn mang đến rất nhiều thuận lợi cho người có nhu cầu đến đọc sách chữ nổi… Diệp Tri Thu nghĩ đến đây mà tâm trạng bỗn chốc vui mừng lắm. Chuyện này cô muốn cho Hoa Vân Phong một bất ngờ. Cô muốn mang anh đến nơi đó giới thiệu cho anh, sẽ dẫn anh đi “tham quan” và đọc thật nhiều sách chữ nổi sau khi trung tâm này được xây xong. Cho nên hiện tại, cô giữ bí mật!

Diệp Tri Thu tiếp chủ đề mới vừa rồi của cô và anh. Cô hừ hừ nói:

- Môi mỏng mồm mép!

Hoa Vân Phong tiếp lời cô bằng cách đánh trống lảng:

- Sao tự dưng chơi chữ à? Anh không giỏi lĩnh vực này đâu, thưa cô sinh viên ngành Ngữ Văn!

Diệp Tri Thu dậm chân:

- Đáng ghét! Dám ghẹo em…

Bên kia truyền đến tiếng cười ấm áp của Hoa Vân Phong, Diệp Tri Thu cảm thấy như được ăn kẹo ngọt ngon lành. Nào ngờ câu nói tiếp theo của anh không thể nào làm cô vui được nữa:

- Mèo con, em sắp trễ giờ rồi đó!

Được anh nhắc nhở, cô nhìn xuống đồng hồ đeo tay: Chết chưa, cô quên mất giờ giấc mà cứ tham lam nói mãi với anh không chịu ngừng. Bất giác, cô giơ tay gõ cốc cốc vào đầu mình, miệng thì thầm than thở:

- Á, không xong, không xong! Em phải vào trong thôi…

Hoa Vân Phong không vui lên tiếng:

- Em lại tự đánh mình!... Thôi, vào đi. Nhớ bĩnh tĩnh, em nhất định làm được, cố lên!

Anh nói những lời ủng hộ cô, còn chuyện cô không chịu nghe lời anh mà tự làm đau mình thì ghi sổ lại đó, khi gặp nhau nhất định anh sẽ “trừng phạt” cô thích đáng!

Diệp Tri Thu cúp điện thoại còn chưa kịp bỏ nó vào balô nhỏ của mình thì cô đã chạy vèo vào trong phòng ghi âm. Chú Hải gặp cô vào mới thở phào nhẹ nhõm. Chú nói:

- Ôi, tiểu thư của tôi ơi. Cháu nói đi vệ sinh một chút mà lại đi lâu như vậy,… Thôi, thôi, không trách cháu nữa, mau vào làm việc đi thôi!

Diệp Tri Thu thè lưỡi, cúi đầu ngoan ngoãn đi vào phòng thu âm, nhanh chóng đeo vào tai nghe và giơ ngón tay làm thủ thế sẵn sàng với bên ngoài. Cô biết lỗi là nơi mình, cho nên không có câu nào oán than. Vả lại còn có một người đặt trọn niềm tin vào cô, cô nhất định sẽ làm tốt trách nhiệm nặng nề này!

Hoa Vân Phong cũng bảo Phùng Kiến Quân mở radio trong xe lên cho mình, chuẩn bị sẵn sàng để nghe giọng nói đáng yêu ấy. Nhưng Phùng Kiến Quân lại lải nhải không chịu yên:

- Phong ca, về nhà nghe không được sao? Vả lại có phát lại mà, có cần phải nghe trực tiếp không…

Hoa Vân Phong nhíu mày, bản tính anh không xấu, nhưng ghét nhất khi anh làm việc nghiêm túc mà có người nào quấy rầy đấy. Anh vừa chỉ vào cánh cửa phía trước buồng lái của Phùng Kiến Quân vừa lạnh lùng nói:

- Mở cửa!...

Phùng Kiến Quân không hiểu, vì quen với việc nghe theo mệnh lệnh, anh chỉ biết ngây ngốc làm theo. Ngay sau đó Phong ca của anh lại nói:

- Đi ra ngoài!

Lúc này anh mới biết được mình bị đuổi khỏi chính chiếc xe yêu quý của mình. Phong ca tuyệt tình quá, anh chỉ mới nói có hai câu, thầm xét lại cũng đâu có đụng chạm gì “chị dâu” đâu à. Nỡ lòng nào trời trưa nắng thế này mà tống anh ra đường như người lang thang thế chứ.

Phùng Kiến Quân đứng nhìn người trong xe vẫn bình thản nghe chương trình trực tiếp mà không có một chút thương xót nào một lát, sau đó anh mới nhìn sang bên kia đường, quyết định sang quán cà phê bên kia tránh nắng. Khi mới bước sang đó, anh đã được các cô gái chân dài xinh đẹp đon đả đón chào. Phùng Kiến Quân nhìn trở lại phía chiếc xe của mình mà bĩu môi: Chỉ có Phong ca là ghét bỏ anh. Đây, xem này, biết bao nhiêu người không cưỡng lại được với vẻ đẹp trai của anh đấy!

Ngược lại với nỗi lòng uất ức của Phùng Kiến Quân, người trong xe thì đang rất sung sướng, anh thỉnh thoảng lại mỉm cười nhẹ nhàng, phút chốc lại lắc đầu vào đúng những đoạn Diệp Tri Thu dùng cách thức đáng yêu của mình để đọc diễn cảm một đọan ngắn nào đó. Tiếng nói của cô trong trẻo tựa như tiếng suối chảy róc rách, mềm nhẹ truyền vào màng tai thật êm ái làm sao!

----------------------------

Tối đến, Diệp Tri Thu lại đúng hẹn mà nhảy sẵn lên giường ngồi đợi. Đáng lẽ ra cô có thể tận dụng khoảng thời gian trước khi Hoa Vân Phong gọi điện thoại đến mà học bài để có nhiều thời gian mà trò chuyện cùng anh hơn, nhưng mà thật khó cho cô, cô chẳng thể tập trung làm gì được ngoài việc cứ dán mắt vào cái điện thoại. Bài tập đọc một chữ không không vô, giống như là cô đang đợi anh gọi đến nói chuyện để tiếp thêm động lực cho cô hoàn hành mớ bài tập đau đầu đó vậy!

Đợi chờ là hạnh phúc!

Diệp Tri Thu càng thấm thía niềm hạnh phúc đó mạnh mẽ cỡ nào ngay thời điểm hiện tại. Tình yêu kỳ diệu biết bao. Với một cô gái chưa thích đợi chờ ai, một cô gái luôn bốc đồng ngây thơ cứ thích làm theo ý muốn của mình mà chẳng sợ ai trách phạt. Mà nay, cô biết sợ. Sợ anh sẽ không gọi điện thoại, sợ anh sẽ không thích nói chuyện nhiều với cô, hay chê cô lắm lời, sợ anh… có thể sẽ chán cô… rất nhiều, rất nhiều mớ bồng bông cuộn tròn trong dạ của cô gái đang yêu. Nhưng không thể không nói. Yêu, cũng ngọt ngào vô hạn! Nói sao cho bạn rõ, chỉ có những người đã thực sự yêu mới có thể thấm thía quả ngọt mộng mơ này thôi.

Lắc lư theo điệu nhạc kì quái gì đó mà cô tự tạo ra, hừ hừ hớ hớ nằm vắt chân ngang qua mình chú gấu bông to đùng trên giường với dáng vẻ chẳng thể nào gọi là thục nữ, mãi mới đợi đươc tiếng điện thoại reo vang. Cô vui vẻ chụp ngay cái điện thoại, đưa đến bên tai mà không cần nhìn xem là ai nữa, tâm trí cô lúc nào cũng nghĩ đến một người và đinh ninh rằng nhất định là người ấy. Cô vừa nhìn lên mặt đồng hồ, vừa hồ hởi nói:

- Em nghe nè anh! Hôm nay anh xem giờ không chuẩn rồi nha, còn 10 phút nữa lận đó!

Giọng cô vui vẻ như tiếng chim hót đón chào ngày mới, mặc dù phải bận rộn trăm công ngàn việc cũng dường như tiêu tán tất cả nỗi vất vả nhờ vào tiếng nói này đó.

Người đầu dây bên kia cũng cười cười mà nói:

- Cô bé! Gọi cho em cũng phải xem giờ nữa à? Quy định này mới đặt ra hồi nào đây?

Diệp Tri Thu đưa máy ra nhìn lại, là anh Lăng Khiêm! Trời ạ, sao lại là anh ấy? Trong lòng cô có một tia thất vọng xẹt qua. Nhưng chốc lát sau cô lại trở về là Diệp Tri Thu người gặp người mến. Cô tìm lý do “chạy tội” cho hành vi vừa rồi của mình:

- Ờ thì… Có đâu à. Em chỉ là muốn ghẹo anh chơi chút thôi. Làm sao em dám làm anh Lăng Khiêm yêu quý của em giận được, nếu anh giận thì ai sẽ giải bài tập giúp em đây? Hì hì!

Giọng cười nịn nọt của cô làm Sở Lăng Khiêm thật sự muốn giơ tay nhéo nhéo cái má trơn mịn của cô. Nhưng khoảng cách về địa lý đã không thể nào cho anh thực hiện được mong ước. Anh đành thở dài và nói:

- Cô bé! Em cũng thật biết lấy lòng đó nhe! Suốt ngày chỉ biết nhõng nhẽo với anh Lăng Khiêm này thôi. Biết chừng nào mới lớn khôn mà lấy chồng nữa đây?

Diệp Tri Thu nghe nói đến “lấy chồng” thì hình ảnh của Hoa Vân Phong lại hiện lên trong tâm trí. Mặt cô đỏ bừng, cô nghĩ, nếu như một ngày nào đó cô và anh sẽ dắt tay nhau đi trên con đường trải đầy hoa hồng màu hồng phấn - màu cô yêu thích thì hạnh phúc biết bao nhiêu. Chưa hết, khắp nơi đều phải là màu hồng mơ mộng mới được, ngay đến mấy tấm màn voan cũng phải treo toàn màu hồng đấy. Ôi, chỉ nghĩ thôi đã khao khát muốn chết đây này!
Bình Luận (0)
Comment