Ngọn Gió Mùa Thu

Chương 138

Sáng ngày hôm sau, Diệp Tri Thu thức dậy khá sớm. Bởi vì tối qua ai kia không chịu nói chuyện với cô, cô mới hì hụt lôi sách bài tập ra xem. Cô hứa với lòng phải nhanh chóng giải quyết số bài tập này bằng chính sức lực của mình chứ không muốn nhờ vả anh Lăng Khiêm nữa.

Thế nhưng, người tính không bằng trời tính, cô đọc tới đọc lui mấy lần mà vẫn không hiểu. Cô còn dụng tâm lật sách xem lại cách làm của mấy bài trước, nhưng mà vô dụng, cắm cúi làm một lúc thì đầu cô đau nhứt muốn vỡ ra mà chẳng có bài nào ra hồn. Chưa hết, cô còn cảm thấy vai lưng mỏi nhừ, chỉ muốn nằm xuống một chút mà thôi. Cho nên chiếc giường mềm mại kia chính là mục tiêu của cô. Diệp Tri Thu ngả lưng xuống rồi lại chẳng muốn ngồi dậy nữa và thế là cô ngủ thiếp đi một giấc ngon lành cho tới sáng khi mới hơn 20 giờ thôi.

Cũng như mọi ngày, Diệp Tri Thu thức dậy là chuẩn bị đi học. Cô vừa có một đêm ngủ thật no đủ cho nên tinh thần cũng tươi sáng hơn. Cô vừa đi vừa nhảy nhót vui vẻ. Lúc đến nhà bếp gặp dì Trần đang chuẩn bị bữa sáng, cô đến bên dì và nói:

- Chào buổi sáng, người đẹp không tuổi!

Dì Trần tuy bận nấu ăn nhưng cũng quay sang nhìn cô một cái, anh mắt trừng to:

- Con bé này, hôm nay bày đặt gọi cái gì lung tung vậy hả?

Miệng thì quen mắng yêu mà trong lòng thì ngọt ngào vô hạn. Cô gái nhỏ này dì xem như con gái ruột, yêu thương nói sao cho vừa.

Diệp Tri Thu vẫn tinh nghịch như thường ngày, cô có thói quen y như con mèo nhỏ thích ăn vụn. Cô đi đến bên đĩa thức ăn đưa tay xé một miếng trứng óp la đưa vào miệng, mới tiếp tục nói:

- Thiệt mà dì. Dì vẫn mãi xinh đẹp nhất nhà luôn đó, còn nữa nha, nấu ăn cũng tuyệt nhất thế giới luôn. Um… ngon quá. Món trứng óp la này bữa nào con cũng ăn mà không thấy ngán à.

Dì Trần được khen cũng thích thú nên mới cười đến thật thoải mái, vỗ vỗ đầu tóc mượt mà như tơ của cô mà nói:

- Con bé này, tối ngày chỉ biết nịn nọt không hà. Nè, mau dọn ra ăn nhanh rồi còn đi học nữa. Bữa nào cũng chạy tới chạy lui cho tới gần trễ giờ mới đi, rồi lại chạy xe thật nhanh. Con đó… mỗi lần thấy con gấp gáp đạp xe là trái tim dì muốn rớt ra đó hà!

Diệp Tri Thu đưa tay ôm lấy cánh tay của dì Trần, âu yếm lúc lắc, cô nói:

- Dì ơi, có gì đâu à. Tài lái xe của con đảm bảo tuyệt đối an toàn, tiếc là không ai cấp bằng lái xe đạp đó chứ, nếu không con sẽ nhận được bằng cấp quốc gia rồi… ha ha!

Dì Trần yêu thương nhìn cô nhưng cũng mang theo ánh nhìn trách móc:

- Con hay quá đó. Vậy ai mấy tuần trước kể cho dì nghe ngày đầu tiên đi học đụng phải một người nào đó làm cho người ta ngả ra đất hả?

Diệp Tri Thu thè lưỡi, cô quên mất chuyện đó, mấy tuần trước cô đang nhớ Hoa Vân Phong vô hạn, tự nhiên dì Trần hỏi cô đến chuyện quan hệ bạn bè này nọ, chắc tại vì dì Trần của cô từng trải nên chỉ cần nhìn thoáng qua là biết cô đang mộng tưởng cái gì rồi, nên mới hỏi như vậy. Cô thì như được gãi đúng chỗ ngứa vậy, cứ tuông ra một mạch về chuyện có liên quan đến “người ấy”, mà đặc biệt là tình huống của buổi đầu gặp gỡ. Mặc dù không nói rõ ràng, mặc dù không nói hết mọi chuyện, quan trọng nhất là cô cũng chưa nói tình trạng của Hoa Vân Phong cho dì biết. Khi ấy, dì Trần chọc ghẹo một hồi mới chịu tha cho cô. Trong lòng dì cũng đang rất hiếu kỳ, không biết chàng trai nào có thể làm tiểu thư nhà này nhung nhớ tơ tưởng như vậy…

Lúc đó cô đã năn nỉ dì Trần đừng vội nói chuyện cô thích người con trai ấy cho ba của cô và chú Trần biết. Dì cũng đồng ý, bởi vì cùng là phận nữ, dì hiểu chuyện thầm kín này tốt nhất nên được bảo mật thật tốt. Cho nên Diệp Hoài Sơn và chú Trần cứ nghĩ cô vẫn còn là một cô gái nhỏ chưa biết vấn vương một ai, vô tư vô lự sống thoải mái yêu đời.

Diệp Tri Thu đỏ mặt xoay qua chỗ khác làm bộ không thèm nói chuyện này với dì nữa. Cô thì thầm trong miệng:

- Nhưng mà có sao đâu dì, người ta ngả mà người ta nói không có đau… ha ha! À, còn nữa, người ta nói, nhờ chuyện ngày đó mới quen được con đó, có cho người ta ngả đau thêm gấp mười lần người ta cũng chịu đó à!

Nói chuyện mà gương mặt dâng lên một tầng đỏ hồng biểu lộ niềm hạnh phúc. Hoa Vân Phong của cô không nói thẳng thừng những điều này với cô, đó là do cô tự nói để “chữa cháy” cho mình mà thôi. Tuy nhiên cô nói hoàn toàn có căn cứ, cô cảm nhận được tình yêu anh trao cho cô, những hành động mà anh trực tiếp làm còn ấm áp hơn những lời nói suông thế này biết bao nhiêu lần nữa đó. Tuy nhiều lúc anh có thật nhiều quy tắc và nghiêm khắc với cô, nhưng mà Diệp Tri Thu biết, anh chỉ muốn tốt cho cô thôi.

Dì Trần nghe cô gái nhỏ nói ra những câu này trong nét mặt không ẩn giấu được cảm xúc, dì cũng vui lây:

- Ha ha… được rồi! Ăn sáng đi thôi, biết là nhắc đến người đó là chủ đề muôn thuở nói không bao giờ hết của con mà. Nhớ đó nhe, lần nào cậu ấy đến đây nhớ dẫn đến nhà mình chơi, dì cũng phải coi chàng trai này như thế nào mới có thể đồng ý cho tiểu thư nhà này qua lại được.

Diệp Tri Thu chu môi:

- Dì… dì không cần phải lo về phẩm chất của anh ấy. Anh ấy là người tốt nhất, đáng tin nhất,… nói chung là number one luôn!

Tiếng Tây tiếng Tàu đối với dì Trần chỉ có thể nói là nghe chứ chẳng hiểu. Cho nên dì lắc đầu cười cười đẩy lưng cô gái hối thúc cô dọn thức ăn.

Diệp Tri Thu vừa nói vừa bưng đĩa thức ăn đặt lên bàn ăn, rồi nói tiếp với dì Trần:

- À, dì ơi, chắc chú ở ngoài vườn hả, con đi gọi chú vào ăn luôn!

Hành động của cô còn nhanh hơn lời nói, chưa dứt câu thì đã vọt ra khỏi cửa bếp, dì Trần đành phải buông công việc trên tay mà xoay người đuổi theo để nói:

- Này, con khỏi kiếm làm gì. Lão già đó đi từ trưa hôm qua đến giờ cũng không gọi một cuộc về nhà. Dì sốt ruột phải gọi cho ba con để hỏi. Ba con nói ông ấy nhờ lão Trần phụ giúp công việc gì đó, chắc có thể một thời gian khá lâu mới có thể về…

Nét mặt có những nếp nhăn tuy chưa sâu sắc nhưng vẫn hằn lên nỗi lo âu của dì Trần làm Diệp Tri Thu phải chú ý đến. Dì dừng lại một lát rồi lại nói tiếp, lần này giọng nói như thủ thỉ một mình:

- … đã lâu lắm rồi chưa bảo đi làm nhiệm vụ gì hết, bây giờ đi… không biết lại xảy ra chuyện gì…

Lo lắng dày đặc hiện lên trong đôi mắt của dì. Diệp Tri Thu tiến lên an ủi:

- Dì ơi đừng lo, con nghĩ chắc chú Trần giúp ba xử lý một số công việc làm ăn thôi, mà ba con là người làm kinh doanh hợp pháp mà, vả lại chú Trần từ trước đến nay luôn làm việc cẩn thận, không có chuyện gì đâu dì. Yên tâm đi dì nhé!

Dì Trần nhìn cô gái nhỏ và nghĩ: xem ra đã có bước trưởng thành rồi, biết an ủi người khác cơ đấy! Nhưng mà những chuyện của người lớn, con bé không biết là tốt nhất, cuộc sống của nó chỉ nên được thụ hưởng những gì tốt đẹp, không phải chịu bất kỳ bận lòng nào cả. Những cơn sóng ngầm đã ngủ yên bao năm có thể lại dấy lên lần nữa, dì Trần làm sao không bất an cho được!

Dì cố nặn ra một nụ cười, vuốt tóc cô và nói:

- Ăn nhanh đi rồi nhanh tới trường, đồ ăn nguội hết không ngon! … Ây cái con bé này, đĩa thức ăn nãy giờ bị con ăn vụn sắp hết rồi… thiệt tình, kiểu này ai mà dám lấy đây!

Diệp Tru Thu cười híp cả mí, tiếp nhận những lời yêu thương từ dì và thưởng thức bữa sáng thật ngon lành.

Diệp Tri Thu đến trường cũng khá sớm. Cô ngồi vào chỗ và chuẩn bị lấy giáo trình đặt lên bàn, bỗng nhiên bờ vai bị người nào đó vỗ thật mạnh, xém chút nữa là làm cho cô đau đến mức phải la lên rồi. Cũng may người đó kịp thời lên tiếng, nếu không nhất định sẽ bị Diệp Tri Thu mắng như tát nước vào mặt ấy:

- Ê… sao rồi?

Người đó là Điềm Mật. Cô ấy nhanh chóng chuyển hướng ngồi xuống kế bên Diệp Tri Thu , miệng vẫn còn cầm cái bánh nhai nhai thật ngon lành, hình tượng chẳng còn nữa!

Diệp Tri Thu làm như không biết, hỏi ngược lại:

- Cái gì sao? Sao là sao?

Điềm Mật mở to mắt nhìn cô bạn, kiểu này là đánh trống lảng, kiểu này là có chuyện gì rồi, nếu như bình thường hỏi đến chuyện tình cảm của cô, thì nhất định cô sẽ nhảy cẩn lên à khoe khoang ấy chứ!

Điềm Mật hỏi bạn:

- Ủa! Bộ bạn chọc giận người ta hả?

Diệp Tri Thu phản đối ngay:

- Này, Mật Mật. Bạn là bạn thân của ai vậy hả? Sao không bên vực mình. Đáng lẽ ra bạn nên hỏi anh ấy có chọc giận mình không chứ không phải nói là lỗi của mình… hừ!

Điềm Mật liếc xéo cô bạn:

- Tính tình của bạn mình còn không rõ sao? Chỉ là bạn gây chuyện chứ anh ta đời nào nhỏ mọn như vậy chứ?

Diệp Tri Thu thở phì phì, nói:

- Thiệt đó, không phải lỗi của mình… à, bạn nói ai nhỏ mọn?

Điềm Mật cười hì hì:

- Vậy không nhỏ mọn đúng không?

Đương nhiên không có, Diệp Tri Thu gật đầu lia lịa:

- Đúng!

Cô bạn bình tĩnh nói:

- Vậy thì còn giận người ta cái gì? Còn nói không nhỏ mọn.

Ha… lúc này Diệp Tri Thu mới biết mình bị lừa, nhưng cô không thèm cãi lại, cô chỉ nói:

- Ai giận đâu. Chỉ là cảm thấy hơi buồn thôi… Là chuyện tối qua, mình đợi điện thoại anh ấy suốt cả buổi chiều tới tối luôn á. Vậy mà khi anh ấy gọi cho mình thì chỉ nói chuyện có chút xíu rồi kêu nghỉ… mình biết anh ấy muốn tốt cho mình… nhưng mà…

Điềm Mật tuy rằng có phần lanh lẹ hơn cô bạn trong việc vận dụng trí não, nhưng mà dù sao tuổi cũng không lớn để có thể suy nghĩ những chuyện sâu xa. Cô nghe nói bấy nhiêu thôi là đã cắt ngang lời bạn:

- Ê… mình nghĩ đến một lý do…

Diệp Tri Thu cũng hiếu kỳ lắm, lý do chẳng phải Hoa vân Phong đã nói với cô hay sao? Còn lý do khác à? Nhưng nghe thử cũng không sao, cô nói:

- Hả, lý do gì nữa?

Điềm Mật híp mí lại tỏ vẻ “quân sư quạt mo”, cô tuyên bố:

- Nhất định là tiết kiệm tiền!

Diệp Tri Thu ngỡ ngàng với lý do nghe được, trừng mắt nhìn bạn. Nghe Điềm Mật nói tiếp:

- Là vầy… bạn thấy hai mẹ con anh ấy cũng không giàu có gì, trong khi điện thoại gọi đi là tính phí nha, tuy rằng cùng nhà cung cấp mạng nhưng cũng phải trả tiền. Mà cũng trách bạn mới đúng, thường thì người nhiều chuyện thích lải nhải là bạn, trúng cái gì bạn thích là bạn cứ huyên thuyên không chịu ngừng… cho nên mới… tốn tiền người ta.

Diệp Tri Thu vặn xoắn đôi mày đẹp. Cô bắt đầu tiêu hóa lời nói của cô bạn thân. Cũng không phải không đúng, mới hôm chủ nhật đấy, cô và anh nói chuyện suốt 3 tiếng đồng hồ, đến khi nào buồn ngủ quá mà cô ngủ thiếp đi mới kết thúc khi nào không hay. Trời ạ, 3 tiếng đồng hồ đã hao phí của anh bao nhiêu tiền rồi… Ây, cũng tại cô từ trước đến giờ chưa bao giờ để tâm đến những chuyện tiền bạc nên cũng không biết. Những vấn đề này khá thực dụng nhưng không phải không có căn cứ.

Diệp Tri Thu mày vẫn vặn xoắn, cô thật sự quá vô tâm rồi. Luôn miệng nói sẽ quan tâm anh hơn, luôn khẳng định mình sẽ làm tốt vai trò một ngươi bạn gái, thế mà… cô càng suy nghĩ lòng lại càng nặng như chì, giống như có cái gì đè nặng chẳng thể nào thở nổi, cô thì thào:

- Là vậy sao? Vậy mà không chịu nói thật cho mình biết.

Điềm Mật thấy cô bạn thân ưu tư cũng không tiện nói gì thêm, chỉ ngồi đó một chút rồi đến khi tiếng chuông báo hiệu vào tiết học, cô mới lặng lẽ rời đi.

-------------------

Buổi chiều tại King World, Hoa Kỳ…

Phương Cương ngồi sau chiếc ghế chủ tịch đang nghiêm túc xem văn kiện do thư ký đưa đến, dù bận rộn xem từng con chữ trên trang giấy nhưng thỉnh thoảng vẫn không quên ngẩng đầu lên nhìn cậu em trai.

Từ tối hôm trước, Phương Nhu thật sự có những hành động kỳ lạ mà Phương Cương không thể không nhắc nhở:

- Solomon! How do you feel? I saw your emotionally unstable. (Solomon! Em cảm thấy thế nào? Anh thấy cảm xúc của em không được ổn định.)

Ý của Phương Cương muốn hỏi cậu em trai của mình vì sao từ sáng đến giờ cứ không chịu ngồi yên, chốc lát lại đưa đồng hồ đeo tay lên xem thời gian. Đương nhiên anh biết là chuyện gì xảy ra, nhưng cố chấp muốn hỏi xác nhận xem sao. Không ngoài dự đoán, Phương Nhu cũng không muốn che giấu, tâm trạng nhộn nhạo làm anh chẳng thể nào tập trung nghe anh trai bàn bạc chuyện gì của công ty cả, mà anh hiện tại như đang ngồi trên đống lửa, đợi chờ người nào đó nói hôm nay sẽ đến…

Anh nhìn thoáng qua cô thư ký còn chưa có lệnh của anh trai thì chưa dám đi ra ngoài, cô ấy ở đây thì không tiện nói ra chuyện riêng của mình nên Phương Nhu nhìn thoáng qua anh trai mình một cái, rồi xoay mặt chỗ khác thản nhiên dùng tiếng Việt mà nói:

- Không sao cả. Anh biết rồi còn hỏi!

Đúng vậy, chuyện Phương Nhu thích Hoa Vân Phong từ lâu Phương Cương đã biết rõ. Anh đã từng ngăn cấm em trai bằng những lời khuyên đạo lý, rồi đến cách thô bạo là đánh nhau thậm chí nhốt Phương Nhu suốt một tuần lễ trong nhà mà không cho ra ngoài gặp mặt Hoa Vân Phong khi anh ta đến đây lần trước.

Ở Mỹ điều đó là vi phạm nhân quyền, nhưng Phương Cương và Phương Nhu đều là những con người trọng tình cảm gia đình và dòng máu Đông phương vẫn đang chảy trong người các anh vẫn không cho phép chuyện tố cáo lẫn nhau. Lần này Hoa Vân Phong đến đây trước kế hoạch, có lẽ vì một nguyên nhân nào đó mà anh em nhà họ không được biết, chỉ có người kia là biết rất rõ. Bởi vì anh đi sớm một chút giải quyết xong công việc thì sẽ sớm được đến thăm người yêu đang đợi trông anh từng ngày ở nơi xa ấy.

Khi nghe tin Hoa Vân Phong sẽ đến, Phương Nhu lòng như mở hội. Anh đã yêu thích Hoa Vân Phong từ rất lâu rồi. Khi nào nhỉ? Anh không biết! Mối tình này ở một quốc gia phát triển mà nói thì không có gì lạ lẫm, nhưng đối với văn hóa phương Đông thì lại khác. Anh không dám ngỏ lời với người ấy là sợ rằng sẽ bị từ chối. Mà quan trọng nhất là hiện tại Hoa Vân Phong vẫn một mình cô đơn lẻ bóng đấy thôi, xét đến cùng, anh vẫn có cơ hội. Nên anh vẫn khư khư bảo vệ cái tình yêu không được người anh trai ủng hộ này.

Phương Cương đỏ mặt vì phẫn nộ. Anh thả xấp tài liệu đang cầm trên tay xuống bàn và đưa hai tay ôm mặt lộ vẻ chán chường vô cùng. Anh nói:

- Đủ rồi! Em cứ như vậy sớm muộn gì Phong cũng sẽ xa lánh em mà thôi. Em không hiểu tính cách cậu ấy sao? Giới tính cậu ta không có vấn đề như em đâu!

Phương Nhu chuyển tầm nhìn ác liệt sang phía người anh, thật sự cảm thấy mình bị xúc phạm quá nặng nề. Vậy thì sao chứ? Yêu là có tội à? Anh không làm sai cái gì cả, anh không có sai…

Phương Nhu nói một câu dứt khoát để kết thúc câu chuyện khi chiếc điện thoại đặt trên bàn của Phương Cương rung lên và phát ra những âm điệu êm tai của một bản giao hưởng nổi tiếng. Điều đó cho thấy Phong của anh đã đến nơi rồi, anh phải ra đón, còn chuyện xung đột nội bộ thì để tính sau vậy. Người ta nói mọi cuộc cách mạng đều phải trải qua gian khổ và hi sinh, cho nên không thể nóng vội. Anh nói với anh trai:

- Anh muốn nghĩ sao cũng được, em không chấp!

Rồi xoay người sang quơ lấy chiếc áo khoác thẳng thớm màu đen choàng trên ghế xuống, đi một mạch về hướng cửa. Anh đi bỏ lại nơi đây người anh trai đang giận tím mặt, nhưng phải cố giữ phong độ trước mặt cô thư ký của mình cho nên phải áp chế cơn tức xuống thấp nhất, nén giận hại thân!

------------------------

Hoa Vân Phong và Phùng Kiến Quân mới xuống đến sân bay thì sau đó không lâu đã có xe đến đón. Bình thường Phương Cương luôn cho xe đợi sẵn, nhưng hễ lần nào Phương Nhu thoát ra được vòng vây của anh trai thì đều không cho tài xế làm chuyện đó, mà chính bản thân anh sẽ đến.

Phương Nhu gặp Hoa Vân Phong từ phía thông hành ở đằng xa đã không kiềm chế được xúc động. Anh chạy như bay đến chỗ đó và luôn miệng gọi:

- Phong, Phong! Anh đến rồi!

Anh vừa đến nơi đã muốn tiến lên nắm lấy cánh tay Hoa Vân Phong, nhưng mà tên đáng ghét Phùng Kiến Quân lại thích cản đường. Hừ hừ một hơi, anh nói:

- Tránh ra!

Phùng Kiến Quân không hiểu sao mình luôn có thành kiến với tên này. Có thể là anh quá nhạy cảm với mọi tác nhân tiếp xúc Phong ca của mình. Anh cảm thấy có cái gì đó không đúng trong cách đối xử của người này với Phong ca, nhưng rốt cuộc cái kỳ lạ đó là gì thì anh chưa phân tích ra được.

Anh vẫn cố chấp đứng cản đường:

- Đứng xa xa nói chuyện không được sao? Tai Phong ca rất tốt, không cần đứng quá gần!

Phương Nhu tức điên lên muốn mắng một câu thô tục, nhưng đây là nơi công cộng, vả lại anh cũng không muốn mất điểm trong lòng người kia, cho nên anh nhịn…

Anh lại hướng về phía Hoa Vân Phong mà nói, chẳng thèm quan tâm đến tên kia:

- Phong, anh đi đường xa chắc mệt lắm rồi. Đi nhanh thôi, chúng ta cùng về nhà nào!

Hoa Vân Phong lúc này mới lên tiếng:

- Được, cảm ơn!

Ngàn năm vẫn tính cách ấy, lạnh lùng và xa cách vô cùng, nhưng không sao cả, bởi vì Phương Nhu thích như vậy.

Trên đường đi, Phương Nhu vẫn thường liếc mắt qua tấm gương chiếu hậu để nhìn Hoa Vân Phong, nhưng lần nào cũng bắt gặp được ánh mắt đáng ghét của Phùng Kiến Quân làm cho anh tức quá đi mất!

Nghiến răng nghiến lợi, Phương Nhu thốt lên:

- Mẹ kiếp, anh có thôi đi không?

Phùng Kiến Quân làm bộ như không nghe thấy. Anh chỉ quay sang hỏi Hoa Vân Phong:

- Phong ca, anh định khi nào đi thăm chị dâu?

Phùng Kiến Quân cố ý đấy. Phương Nhu cũng chột dạ hẳn lên, tên đáng ghét đó nói cái gì? Chị dâu á? Có phải anh hiểu lầm hay không, “chị dâu” theo cách gọi của tên đó chính là… Không thể nào! Phương Nhu như bị người ta dán bùa chú, anh cứ lắc đầu ngoày ngoạy. Anh không tin!

Nhưng khi nghe Hoa Vân Phong trả lời thì hi vọng cuối cũng vỡ tan:

- Thứ bảy về, lập tức đi ngay!

Hoa Vân Phong trả lời nhẹ nhàng khoan khoái, có ẩn giấu phần hân hoan thể hiện nỗi mong chờ được gặp lại Diệp Tri Thu là mãnh liệt thế nào.

Phương Nhu cảm thấy trước mắt dường như tối sầm. Anh đạp mạnh vào chân ga làm cho xe dừng lại đột ngột. Hoa Vân Phong và Phùng Kiến Quân không có đề phòng đều theo quáng tính nhoài người về phía trước. Phùng Kiến Quân thì có thể quan sát được tình huống thông qua sự biểu hiện của Phương Nhu nãy giờ, còn Hoa Vân Phong thì không có. Bất ngờ quá làm anh mất thăng bằng, nếu không nhờ Phùng Kiến Quân kéo anh lại, có thể anh đã bị thương tổn rồi.
Bình Luận (0)
Comment