Ngọn Gió Mùa Thu

Chương 70

Thời gian trôi qua thật nhanh nếu con người không quan tâm đến nó, nhưng đối với những người cứ ngóng đợi thì quả thật rất lâu. Diệp Tri Thu ròng rã mấy ngày trời mới đợi được đến hôm nay – thứ sáu. Cô đã xin phép dì và chú Trần, họ cũng đồng ý sau hồi lâu phân tích cái lợi và hại.

Suốt cả buổi tối hôm trước mãi đến tận sáng hôm sau, dì Trần vẫn còn nói không dứt về những lời dặn dò thiệt hơn trong chuyến đi này của cô gái. Còn chú Trần thì không nói gì nhiều, nhưng âm thầm gọi điện thoại cho Diệp Hoài Sơn báo cho ông biết Diệp Tri Thu sẽ đến thành phố C để làm trợ giảng cho giảng viên bộ môn Mác-Lênin.

Diệp Tri Thu xin phép dì và chú đi với lí do làm trợ giảng, cô cũng nói thật nguyên nhân là do chưa có quyết định của Trưởng khoa nên không đưa cho dì và chú xem được. Riêng vì bản thân cô nôn nóng được biết môi trường mới nên xin phép đi vào đợt này cho quen dần. Chú và dì thấy lòng hiếu kì mãnh liệt của Diệp Tri Thu nên không đành lòng từ chối, dù sao học hành thêm nhiều thứ cũng tốt. Nên họ cho phép cô đi.

Đến thành phố C vào lúc 6 giờ 30 phút, Diệp Tri Thu tự nhiên cảm thấy dũng khí biến mất hết. Cô nói nhất định đến đây để làm chuyện vĩ đại lắm, nhưng tới nơi rồi lại có điều sợ hãi. Làm sao đây?

Cô Chu nhìn nhìn Diệp Tri Thu, cười ái ngại: “Đừng nói với cô là bây giờ em muốn mua vé trở về nhà đó nha?”

Đúng là bạn thân hiểu ý nhau mà, Diệp Tri Thu cười hì hì, che giấu không xong phải nói thật thôi: “Đâu đến nỗi trốn về đâu cô, nhưng hơi hồi hộp chút... Hì!”

“Hết nói em luôn. Cô nghĩ em là nữ hiệp cơ đấy, mất hình tượng hết trơn hà!” Chu Lệ xem thường ‘cô bạn’.

Diệp Tri Thu chán nản, không thèm mở miệng, cúi đầu đi theo cô Chu đến chỗ đỗ xe taxi rồi ngây ngô đi vào trong ngồi. Suốt cả quá trình, càng gần mục đích thì cô càng thở gấp, cô vốn đã chuẩn bị đầy đủ lời thoại để nói rồi nha, lúc này cố nhớ lại mà cũng rối loạn hết, câu nọ xọ câu kia, không ổn, chắc phải cho cô thời gian một ngày để sắp xếp lại mới được…

“Em có liên hệ với người nhà cậu ấy trước khi đến không?” thấy Diệp Tri Thu sắc mặt càng ngày càng xanh giống như sắp ngất xỉu. Chu Lệ sợ rằng chưa đến mục đích thì phải chuyển hướng đến bệnh viện trước rồi, nên cô đặt câu hỏi phân tán sự chú ý của Diệp Tri Thu.

“Dạ… À, rồi cô ơi. Sau khi nói chuyện với cô buổi sáng thứ ba, em đã nói ngay cho mẹ anh ấy biết em sẽ đến…” Diệp Tri Thu trả lời nhưng vẫn không yên lòng.

Chu Lệ nói tiếp: “Vậy bây giờ chúng ta đến thẳng nhà của cậu ta sao?”

Diệp Tri Thu đáp lại như cái máy: “Dạ…” như cái xác không hồn, cô muốn bỏ trốn nha…

Chu Lệ hết cách rồi, cô không có biệt tài trong việc đánh lạc hướng này hay sao á, cô gái cứ trơ ra như cái máy hết xăng thế kia…

Xe rốt cuộc cũng chở họ dần dần hướng về phía nội thành, Chu Lệ chán nản vì không có ai nói chuyện với cô. cô rảnh rỗi nhìn nhìn ra phía cửa sổ, rồi đưa ánh mắt nhìn lên kính chiếu hậu, hình như loáng thoáng có chiếc xe mà từ lúc các cô lên xe ở sân bay vẫn đi theo đến bay giờ. Không phải đang bị theo dõi đó chứ?

Chu Lệ nói với Diệp Tri Thu: “Tiểu Thu, em xem phía sau, chúng ta hình như bị theo dõi.”

Diệp Tri Thu giật mình, ngẩn người hồi lâu mới phát hiện sự khác thường. Cô nhìn lại và xem xét, nhưng do tuổi còn nhỏ, vả lại không thường xem phim hình sự cho lắm nên không hiểu gì về chuyện bám theo này.

Cô hỏi Chu Lệ: “Xảy ra chuyện gì sao cô?”

Chu Lệ cau mày suy nghĩ, phút chốc, cô lên tiếng nói với tài xế: “Anh tài xế, anh có thể cắt đuôi xe ngoài sau không?”

Tài xế tự tin nói: “Gì không dám nói, chứ cắt đuôi là tôi rành nhất, lái xe mười mấy năm rồi, tay lái đẳng cấp đó nha. Các cô ngồi vững, chúng ta hành động thôi.”

Hai cô ngồi ngoài sau khẩn trương không nói chuyện, chỉ thấy tốc độ xe đột nhiên tăng vọt, làm chiếc xe kia tụt xuống sau 4, 5 chiếc xe khác. Nhưng nhanh chóng cũng đuổi kịp tốc độ. Tình hình đua xe giữa thành phố này rất nguy hiểm nha, cô giáo Chu ổn định tinh thần, suy nghĩ cẩn thận hành trình lần này, rồi nhìn sang Diệp Tri Thu đang căng thẳng cứ ngoái đầu nhìn ra phía sau. Chợt hiểu ra điều gì.

Cô nói với Diệp Tri Thu: “Tiểu Thu! Khi em xin đi, tất cả các thành viên trong gia đình em đều đồng ý chứ?”

Diệp Tri Thu không hiểu ra sao, nhưng vẫn trả lời: “Dạ đúng. Chỉ có ba em không có ở nhà, nhưng em cũng gọi điện thoại xin phép, ba đồng ý luôn rồi mà…”

Chu Lệ gật đầu, hỏi: “Ba em đi công tác hay gì?”

“Ba em làm việc cho một công ty ở thành phố C này nè cô. Nhưng em không biết ba làm ở đâu nữa. Thường thì hàng tháng ba đều về thành phố D để thăm em, nên em cũng không hỏi han gì nhiều.” Diệp Tri Thu thành thật nói.

Chu Lệ đoán rất có khả năng chính là ba của Diệp Tri Thu không yên tâm về con gái nên đã sắp xếp người theo dõi hành tung rồi về báo cáo vậy thôi. Mà nhất là có cô con gái đẹp như thế này, không lo mới lạ! Cô sở dĩ suy nghĩ được những chuyện này là vì trước kia ba cô cũng cho người theo dõi cô như thế này. Vả lại chiếc xe kia chỉ bám theo chứ hình như không có bất kì hành động gì khác thường cả.

Cô giáo Chu Lệ cố trấn định nói với tài xế: “Đổi hướng đến Trường Đại học Khoa học xã hội và Nhân văn!”

Diệp Tri Thu khó hiểu: “Chúng ta không đến chỗ đã định sao cô?”

Chu Lệ nhìn cô gái rồi nói: “Cô tự có sắp xếp. Em yên tâm!”

Đến trường đại học, hai cô xuống xe, taxi rời đi. Chiếc xe kia vẫn đỗ ở một góc hơi xa cổng trường, hoàn toàn không có ý muốn tiếp cận hai cô. Lúc này Chu lệ thở phào một hơi, cô mới chắc chắn rằng suy đoán của mình là đúng. Cô lôi kéo tay của Diệp Tri Thu vào trường. Cô gái nhỏ cũng không cãi lại lững thững theo sau. Vào trong, Chu Lệ dẫn Diệp Tri Thu vào thẳng khu vực văn phòng dành cho các giảng viên và tìm một chỗ ngồi xuống.

Cô trấn an cô gái: “Không có gì đâu, chuyện này cô gặp qua nhiều lần rồi nên có kinh nghiệm. Hì! Em nghe lời cô nha, khi về nhà không được kể chuyện hôm nay chúng ta cố ý cắt đuôi và thay đổi hướng đi cho người nào trong nhà em biết đó nghe không?”

Diệp Tri Thu gật đầu rồi lắc đầu: “Dạ, nhưng vì sao phải nói dối hả cô?”

“Ngốc quá, cô không kêu em nói dối, mà là không nhắc đến có hiểu không? Nếu em nói ra thì sau này em khỏi đến đây luôn…” Chu Lệ giải thích.

Diệp Tri Thu nghe nói không được đến nữa thì cuống quýt gật đầu: “Dạ, nhất định em không nói đâu! Rồi khi nào mình đi đến đó được hả cô?”

“Xem em kìa. Thiệt tình! Thôi vậy, đợi lát nữa cái xe kia rời đi là được!” Chu Lệ chỉ vào chiếc xe đang đậu dưới lầu, nhìn xuyên qua cửa kính thì rất dễ dàng thấy được, nhưng phía dưới thì lại không thấy được trên đây.

Trong chiếc xe kia, người bí ẩn đó sau khi dừng xe và quan sát mục tiêu đã an toàn vào trong trường đại học thì cũng lấy điện thoại ra gọi vào một dãy số…

“Alô!...” Bên kia là giọng nam nghiêm nghị vang lên.

“Ông chủ, tôi đã nhìn thấy cô ấy an toàn đến trường rồi.” người theo dõi báo cáo tình huống hiện tại.

- Có bị phát hiện không?

Người kia vội vàng nói: “Thưa ngài, đương nhiên không có rồi. Tôi làm việc ngài yên tâm!” nếu nói thật là suýt một chút bị cắt đuôi thì bản thân sẽ có kết cuộc thê thảm nha, làm sao dám!

Bên kia điện thoại ngắn gọn nói: “Ừ!” rồi lạnh lùng bổ sung: “Quay về đi.”.

Người được giao nhiệm vụ thở phào nhẹ nhõm. Làm việc cho ông chủ phải tuyệt đối cẩn thận, nếu có sai sót thì xương cốt cũng tiêu tan. Sự việc bị cắt đuôi lúc nãy chắc do trùng hợp thôi, mong là như thế!

Diệp Hoài Sơn sau khi nhận xong điện thoại thì rời bàn làm việc đến đứng trước cánh cửa thủy tinh sát đất để nhìn xuống phố thị sầm uất phía dưới. Dáng vẻ uy nghiêm cao lớn đã làm toát lên quyền thế bức người của người đàn ông này. Trước kia ông muốn xây dựng những tòa nhà thật cao để khi đứng phía trên nhìn xuống có cảm giác như tất cả đều là nô lệ phục tùng dưới chân mình.

Tham vọng một thời, lúc về già rồi cũng không còn hứng thú nữa, ông chỉ còn sống với một mơ ước, con gái ông được bảo vệ tốt nhất. Ông không dùng biện pháp lúc nào cũng phái thám tử lẽo đẽo theo sau con gái, như vậy con ông sẽ không còn tự do mà bản thân ông cũng không thể chấp nhận con mình bị người khác suốt ngày dòm ngó, tù túng giống như ngày xưa ông đã làm với người con gái ông yêu…

------------------------

“Cô ơi, đến chỗ tiệm bánh của mẹ anh ấy rồi đó… Anh ấy đang ở đó kìa.” Diệp Tri Thu chỉ vào tiệm bánh ngang qua chỗ cô và Chu Lệ đứng.

Chu Lệ quan sát, một lúc sau mày càng xoắn càng sâu: “Em nói người đó sao? Em… cậu ta… hình như…” cô chỉ chỉ lên đôi mắt ý đồ muốn hỏi…

Diệp Tri Thu gật đầu nhưng không nói gì thêm. Chu Lệ cũng im lặng, cô là người giảng dạy môn Triết học, trong đầu đầy những lí luận từ cổ điển đến thực tiễn; cũng là người đã nếm qua mùi vị tình yêu, cô thông cảm cho cô trò nhỏ của mình. Chu Lệ thấy cô không nói, cũng không cố nài nỉ, nhưng trong đầu lại chợt lóe ra một âm mưu…

Chu Lệ hỏi Diệp Tri Thu: “Em ngửi trên người cô có hương thơm nào không?”

“Dạ không!” Diệp Tri Thu ngoan ngoãn trả lời, cô Chu làm cô còn khó hiểu hơn là Mật Mật nữa nha!

“Vậy thì tốt. Lúc đi cô chỉ thoa chút son môi thôi. Hì… Khỏi cần phải làm gì nhiều…” Chu Lệ cười đắc ý.

Rồi không để Diệp Tri Thu phải thắc mắc thật lâu, Chu Lệ đi thẳng đến thùng rác kế bên, vừa đi vừa quấn một đống khăn giấy vào tay của mình, đúng là kì quái. Cô nhăn mặt nhíu mày dùng bàn tay đã được cô tân trang y như tay của cái xác ướp để cầm lên một cái bọc gì đó trong thùng rác đang còn chảy nước tanh tưởi…

Chu Lệ một tay bịt mũi, đi lại gần Diệp Tri Thu nháy mắt với cô một cái, và đặt ngón trỏ lên chặn ở miệng ý bảo cô không cần nói gì hết hãy đợi chờ xem kịch hay. Rồi Chu Lệ quay lại nhắm thẳng hướng tiệm bánh đang có một chàng trai đang bận rộn trong đó mà đi đến.

Trong tủ kính trưng bày toàn là bánh ngon, chàng trai tuy động tác rất chậm nhưng lưu loát và cẩn thận. Khi Chu Lệ đến cũng là lúc Hoa Vân Phong mới giao bánh vào tay một người khách, người khách đó rời đi, sắc mặt còn ái ngại liếc nhìn Chu Lệ một cái, vì cái bọc trên tay cô luôn bốc mùi khó ngửi…

Chu Lệ dừng lại trước cái tủ kính hơi nghiêng về bên mép tay phải cố ý giơ cái vật ghê tởm mình đang cầm gần đến đối phương. Lúc này Hoa Vân Phong đương nhiên phát hiện mùi vị kia rồi, nhưng anh vẫn không có biểu hiện khác thường, trên môi vẫn duy trì nụ cười thân thiện.
Bình Luận (0)
Comment