Ngôn Hi Thành Ngọc

Chương 16.2

Edit: Shin 

"Tiểu Khê, có kết quả thi học kỳ rồi kìa, mau ra xem danh sách!!" Doãn Manh Manh hùng hùng hổ hổ chạy đến bên cạnh chỗ ngồi Kiều Ngôn Hi, vừa thở phì phò vừa gấp gáp hô to.

Kiều Ngôn Hi thở dài: "Tớ đã không còn muốn xem bảng thành tích từ lâu rồi, hẳn là từ sau khi học vật lý."

"Đi mà, đi mà, đi xem đi." Doãn Manh Manh chưa từ bỏ ý định rủ rê Kiều Ngôn Hi.

"Lúc vào học thầy sẽ đọc cho nghe, cậu gấp thế làm gì?"

"Không được mà, một giây tớ cũng không thể đợi thêm, lần này thành tích rất quan trọng đó, tớ nghe nói đầu tháng ba sang năm, trường học sẽ phân ra các lớp chuyên, cho nên thành tích lần này đặc biệt quan trọng." Doãn Manh Manh lại mang đến tin tức mới.

Kiều Ngôn Hi bị cô cọ xát đến không còn cách nào, "Được rồi, được rồi, tớ đi cùng cậu là được chứ gì."

"Tiểu Khê là tốt nhất!" Doãn Manh Manh thiếu chút nữa ôm hôn Kiều Ngôn Hi để cảm tạ.

Tuy rằng thành tích trên bảng rất nhiều tên, nhưng mà tên của Kiều Ngôn Hi cũng không khó tìm, nhất định sẽ có tên trong top ba của khối, dù cho thành tích của cô chỉ có thể hình dung bằng hai từ hỏng bét. Cho nên Kiều Ngôn Hi không quá vất vả để tìm tên mình, vừa nhìn thấy, thiếu chút nữa cô đã nhảy dựng: Thành tích vật lý trên tám mươi!

Kiều Ngôn Hi mừng rỡ thét chói tai: "Manh Manh! Manh Manh! Vật lý của tớ 83 điểm, rốt cuộc tớ cũng trên tám mươi điểm rồi!"

Giây tiếp theo, người chung quanh đều nhìn về phía Kiều Ngôn Hi, Kiều Ngôn Hi mới phát hiện cô vui quá làm mất hình tượng, xấu hổ cúi đầu. Chung quanh đều bạn cùng khối, người nào chả biết cô là Kiều Ngôn Hi học lớp Nhất, cũng đều biết vật lý là vết thương trí mệnh của cô. Nhìn thấy Kiều Ngôn Hi đại danh đỉnh đỉnh vì điểm vật lý trên 80 mà vui mừng thành cái dạng này, liền cười vang một khối.

Kiều Ngôn Hi ngượng ngùng hơn, lôi kéo Doãn Manh Manh chạy về phía phòng học, Doãn Manh Manh thần kinh thô còn chưa biết xảy ra chuyện gì, vẻ mặt khó hiểu nhìn về phía Kiều Ngôn Hi: "Tiểu Khê, cậu làm gì đấy? Buông ra, tớ còn chưa nhìn xong mà!"

Kiều Ngôn Hi đau đầu, ông trời ơi, giết chết tên yêu nghiệt này đi. Lúc này cô cũng phải bắt chước Khương Thành Ngọc, không nói lời nào, kiên quyết không nói lời nào. Mặc kệ Doãn Manh Manh lẩm bẩm ở bên tai.

Rốt cuộc cũng đến phòng học, Kiều Ngôn Hi thực lòng cảm tạ Thượng Đế, cô lập tức buông tay Doãn Manh Manh ra, chầm chậm trở về chỗ ngồi của mình, để lại Doãn Manh Manh đứng tại chỗ trừng mắt với cô.

Tiết Đồng Hải nhìn cô như vậy, liền cười ha ha, Kiều Ngôn Hi tức giận, quả thực muốn bóp chết cậu ta mà, giúp cho thế giới này tiêu diệt một mối tai họa. Mặc kệ, không thèm để ý Tiết Đồng Hải cười nhạo nữa, cô lấy tay khéo khéo Khương Thành Ngọc: "Ai, ai, Khương Thành Ngọc, vật lý của tớ trên tám mươi điểm đó!"

Khương Thành Ngọc nhìn sự vui mừng lộ rõ trên nét mặt cô, cũng nhịn không được mỉm cười.

"Tớ nói vậy rồi, sao cậu lại chẳng nói gì thế?" Kiều Ngôn Hi không vui.

Khương Thành Ngọc nhìn cô, nói cái gì giờ, nói cậu rất đáng yêu ư? Nói tớ rất muốn nựng cậu ư? (Tui quỳ OMG >..<)  

"Khương Thành Ngọc, tớ tiến bộ vật lý rồi đó, cậu còn không chúc mừng tớ?" Kiều Ngôn Hi nóng nảy.

"À, đó là do tớ dạy tốt." Khương Thành Ngọc thật vất vả mới thốt ra vài từ, liền làm cho Kiều Ngôn Hi tức muốn chết.

"Tớ thật sự là... Thật sự là... hết nói nổi với cậu." Kiều Ngôn Hi tùy ý cầm lên một quyển sách, xoay đầu đi nơi khác. Cái người này đúng là quá ác liệt! Không để ý tới cậu nữa!

Khương Thành Ngọc sờ sờ cằm, quả nhiên, vẫn là Kiều A Miêu lúc phát điên dễ nhìn hơn.
Bình Luận (0)
Comment