Ngôn Hi Thành Ngọc

Chương 33

Kiều Ngôn Hi chưa từng thấy Khương Thành Ngọc vui vẻ như thế, khóe miệng luôn cong, trong mắt tràn ngập niềm vui, nụ cười như băng tuyết được hòa tan, xuân về khắp nơi, nhất thời làm Kiều Ngôn Hi thẫn thờ.

Cô chưa từng nghĩ nụ cười của một nam sinh lại đẹp đến vậy, ánh mắt nhìn cậu nhìn cô như đang nhìn vật báu quý giá nhất thế giới, sự thỏa mãn và vui vẻ đong đầy trong mắt, thông qua mắt cậu truyền tới mắt rồi đi vào trái tim cô.

Cô ngơ ngác nhìn cậu.

Cô muốn nói: Khương Thành Ngọc, cậu thật đẹp.

Cô muốn nói: Chỉ một câu thích cậu đã làm cậu vui đến thế ư?

Cô muốn nói: Sau này chúng ta phải làm sao?

Cô muốn nói: Chẳng hiểu sao tớ rất muốn khóc.

Thiên ngôn vạn ngữ biến thành một câu: Thằng ngốc này. Nước mắt cô rơi xuống, không thể khống chế nổi, cô đau lắm, tên ngốc này, sao cười vui vẻ thế cơ chứ.

Khương Thành Ngọc tưởng cô lo chuyện học hành, cậu nắm chặt một tay Kiều Ngôn Hi, tay kia đưa lên lau nước mắt cho cô, chống cằm lên đỉnh đầu cô, "Khóc cái gì, hả? Ngoan, đường khóc, chúng ta không sợ gì cả."

Cậu nói: "Đừng sợ, chúng ta sẽ tốt."

Cậu nói: "Không sao, Kiều A Miêu, tớ sẽ không để người khác biết."

Cậu nói: "Cuối cùng cậu đã là của tớ, cậu không biết tớ vui thế nào đâu."

Kiều Ngôn Hi không còn nghe rõ được những câu cậu nói bên tai, cô rúc vào lồng ngực cậu, khóc lớn.

Cô nói: "Tớ không sợ gì cả, tớ chỉ đau lòng về cậu."

Một câu nói, nước mắt của Khương Thành Ngọc liền rơi trên tóc cô, đã bao lâu rồi không ai nói như thế với cậu, trừ cô, ba mẹ chỉ biết cãi nhau, trong mắt hoàn toàn không thấy cậu; còn các bạn học chỉ thấy được vẻ lạnh lùng của cậu, họ không dám đến gần cậu.

Chỉ có cô mới quan tâm cậu đã ăn cơm hay chưa, có sống tốt không, có cô đơn không. Cô như vậy thì làm sao cậu có thể buông tay. Cô là người duy nhất giải cứu giúp đỡ cậu, cậu không thể không có cô.

"Không phải đã có cậu à? Cậu đã nói sau này cậu sẽ yêu thương tớ." Cậu cầm tay cô áp lên mặt mình, cảm nhận nhiệt độ từ đó. Cô gật mạnh đầu trong lòng cậu, cô biết, cô nhất định sẽ làm vậy.

"Này? Có phải... sắp học rồi không?" Kiều Ngôn Hi chợt nhớ ra còn phải lên lớp, lập tức đẩy Khương Thành Ngọc ra, ngẩng lên nhìn đồng hồ treo trên tường.

"A! Sắp quá giờ rồi! Đều tại cậu đấy!" Kiều Ngôn Hi nóng nảy, chạy vào phòng vệ sinh rửa mặt, vừa lau mặt vừa bĩu môi oán trách Khương Thành Ngọc.

"Được, được, đều tại tớ." Khương Thành Ngọc nhìn Kiều Ngôn Hi làm nũng, tâm trạng rất tốt.

Kiều Ngôn Hi có chút ngượng ngùng, ném khăn mặt vào ngực cậu, "Đi thôi."

Khương Thành Ngọc cười tít mắt đi theo, Kiều A Miêu nhà cậu thật đáng yêu, càng ngắm càng yêu. Cậu cúi người, nói với Kiều Ngôn Hi đang đi giày: "Khăn mặt mà cậu mới lau đấy là của tớ."

Mặt Kiều Ngôn Hi lập tức đỏ bừng, cái tên này sao xấu xa thế, bình thường ra vẻ lạnh lùng hoàn toàn gạt người! Không thèm để ý tới cậu.

Cô đi giày xong thì đi ra cửa trước, Khương Thành Ngọc ở sau lưng nhìn bóng dáng sôi nổi đi phía trước, ánh mắt dịu dàng chuyên chú, của cậu, của cậu, cô là của cậu!

Ngày đó, hai người cùng vào lớp muộn, đến trước cửa phòng học, Kiều Ngôn Hi khiếp đảm, cô là học sinh giỏi trong mắt thầy cô bạn bè, nhưng cô lại yêu sớm, ngộ nhỡ bị phát hiện thì làm sao bây giờ.

Khương Thành Ngọc nhìn ra sự lo lắng của cô, lấy từ sau lưng ra một quyển sách vật lý như làm ảo thuật, lắc lắc trước mặt cô rồi gõ cửa lớp.

Thầy chủ nhiệm đang dạy, thấy hai người đi vào, mặt nghiêm lại, "Đi đâu, lớp đã vào được một lúc rồi."

Khương Thành Ngọc đã khôi phục lại khuôn mặt như núi băng của mình, cậu nhìn thầy, cố ý dịch quyển sách vật lý ra phía trước, mặt không chút thay đổi nói: "Bọn em ra sân sau để làm bài tập."

Thầy chủ nhiệm thấy quyển sách vật lý, lại nghe Khương Thành Ngọc nói như vậy, sắc mặt hòa hoãn dần, dù sao cũng là học sinh giỏi, chắc là học đến quên cả thời gian, "Lần sau chú ý một chút."

Khương Thành Ngọc gật đầu, nháy mắt với Kiều Ngôn Hi, Kiều Ngôn Hi lập tức lĩnh hội, vội lắc đầu như trống bỏi, "Sẽ không ạ, sẽ không ạ."

Thầy chủ nhiệm lại cầm phấn viết, nói với Kiều Ngôn Hi và Khương Thành Ngọc: "Được rồi, vào lớp nghe giảng đi."

Kiều Ngôn Hi thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng chạy về chỗ.

Mới nghe một lúc, Kiều Ngôn Hi liền nhận được một tờ giấy từ phía Tiết Đồng Hải, mở ra xem: Đi đâu?

Cô nghĩ một lúc rồi viết lên tờ giấy: Đến sân sau, mấy ngày qua không theo kịp vật lý, Khương Thành Ngọc dạy bù cho tớ. Rồi đưa cho Tiết Đồng Hải.

Tiết Đồng Hải mở tờ giấy, xem nội dụng ghi trong đó, tâm trạng căng thẳng. Hi Hi nói dối, dạy bù? Dạy bù thì làm sao lại khóc? Người khác không nhìn ra không có nghĩa cậu không nhìn ra, mắt Kiều Ngôn Hi sưng cả lên, nhìn đã biết là khóc.

Từ khi nào họ tốt như thế, tốt đến mức Hi Hi có thể khóc không cố kỵ trước mặt Khương Thành Ngọc? Trong lòng Tiết Đồng Hải có dự cảm không tốt, cậu cảm thấy Kiều Ngôn Hi cách mình ngày càng xa. Xa đến nỗi cậu sắp không bắt được cô.

Cậu ném tờ giấy vào túi rác, hạ quyết tâm: Không thể đợi thêm nữa, thi cấp ba, sau kỳ thi cấp ba. Cậu sẽ mặc kệ tất cả, qua nhiều năm như vậy, cậu nhìn cô từ phía sau, lặng lẽ thích cô. Rất nhiều lần cậu muốn lớn tiếng nói ra tiếng lòng của mình, nhưng hết lần này đến lần khác nhịn xuống, cậu nghiêm khắc kiềm chế tình cảm của mình như vậy, chỉ hi vọng có một ngày, cô có thể phát hiện ra sự tồn tại của cậu.

Nhưng bây giờ, cậu không thể chờ thêm nữa, cậu cảm thấy không yên, người kia có thực lực làm cậu lo lắng. Tiết Đồng Hải nắm chặt bút trong tay, nhìn gò má Kiều Ngôn Hi, đem trái tim không yên ép xuống.

Lớp 9, một kỳ mới bắt đầu nhưng có ý nghĩa sắp kết thúc. Kiều Ngôn Hi học thêm một môn: Hóa học. Không như vật lý không có thiên phú, môn hóa của Kiều Ngôn Hi rất tốt, cô thích hóa, thích từng thí nghiệm nhỏ ấy.

Hình thức chung đụng của cô và Khương Thành Ngọc gần như không có thay đổi, vẫn là Khương Thành Ngọc giảng bài cho cô, cô nói chuyện phiếm cùng cậu. Quan hệ của họ như bạn bè cùng lớp đơn thuần.

Kiều Ngôn Hi rất hài lòng với tình hình hiện tại, họ vẫn đặt trọng điểm ở việc học, trên lớp không có bạn nào nhìn ra sự khác thường. Trái tim nặng nề của Kiều Ngôn Hi cuối cùng cũng buông xuống.

Khương Thành Ngọc cũng giống như Kiều Ngôn Hi, cũng rất hài lòng với tình huống trước mắt của hai người. Tuy họ vẫn duy trì quan hệ chẳng khác bạn học là mấy, nhưng cậu biết, cô là của cậu.

Cậu không còn lo ai đó sẽ cướp cô đi mất, giống như cậu được uống một viên thuốc an thần vậy.

Khương Thành Ngọc không còn giữ bộ dạng người lạ chớ tới gần nữa, tuy nhiên vẫn còn lạnh lùng, nhưng nó cũng không khiến người khác cảm thấy đáng sợ. Sự thay đổi lớn này phải quy công ở Kiều Ngôn Hi.

Kiều Ngôn Hi cảm thấy lớp 9 là năm trôi qua nhanh nhất, trong chớp mắt đã đến tháng sáu, sắp đến lượt họ thi lên cấp, tuy cô rất nắm chắc, nhưng vẫn khẩn trương.

Thời gian đếm ngược trên bảng đen, ngày nào thầy giáo cũng nhắc đến khiến cô thấy vô cùng căng thẳng.

Cô sợ ngộ nhỡ mình phát huy thất thường thì làm sao? Ngộ nhỡ không thi tốt thì làm sao? Còn một tuần nữa là đến kì thi, trạng thái của cô thật sự không tốt.

Ngay đến bà nội Kiều cũng nhìn ra trạng thái không tốt của Kiều Ngôn Hi, bà nôn nóng không biết làm sao, lại không thể gọi điện cho Tiêu Linh, chỉ biết mỗi ngày làm đồ ăn ngon cho Kiều Ngôn Hi.

Kiều Ngôn Hi cũng biết bà nội thương mình, nhưng cô vẫn sợ. Thầy đã đi tìm cô nói chuyện, nhưng vô dụng. Kiều Ngôn Hi càng ngày càng bất an, thậm chí có cảm xúc ghét học.

Mỗi ngày cô đều ôm Tiểu Quy rầu rĩ không vui, có lúc đang vuốt ve Tiểu Quy thì rơi nước mắt, cô sắp bị bản thân tạo áp lực cho chính mình đè sập rồi.

Sắp tới ngày thi, Kiều Ngôn Hi thật sự không chịu nổi không khí trong phòng học, cô thấy mình sắp bị đè nén không thở nổi, giờ tự học buổi chiều, cô xin phép thầy cho ra ngoài khuây khỏa. Thầy gật đầu đáp ứng. Mấy ngày nay trạng thái của Kiều Ngôn Hi thật sự không tốt, tiếp tục như thế sẽ ảnh hưởng đến kết quả kỳ thi.

Không có chỗ nào để đi, Kiều Ngôn Hi ra sân sau, ngồi dưới một thân cây sát tường, đầu úp xuống gối.

Nghe có tiếng bước chân, Kiều Ngôn Hi cũng không có ngẩng lên, có lẽ là bạn học khác, cô nghĩ vậy, bỗng rơi vào một lồng ngực quen thuộc.

Không cần ngẩng lên cô cũng biết là Khương Thành Ngọc. Cô tựa vào ngực, vòng tay qua eo cậu.

Khương Thành Ngọc xoa đầu cô, cậu đều thấy được trạng thái mấy ngày qua của cô, mấy lần muốn cô tâm sự cũng không có cơ hội thích hợp. Cô ngốc này lại suy nghĩ lung tung rồi, "Tâm trạng không tốt?"

"Ừ." Kiều Ngôn Hi buồn bã, trong lòng cô thật sự rất nôn nóng, trừ cậu ra, cô không biết còn có thể nói với ai, nhưng bọn họ hoàn toàn không có thời gian ở riêng.

Khương Thành Ngọc lôi Kiều Ngôn Hi đang làm động tác đà điểu ra, để cô đối diện với mình: "Kiều A Miêu, lo lắng cho kỳ thi à?" Kiều Ngôn Hi gật đầu, không phải biết rõ còn cố hỏi sao?

Khương Thành Ngọc lại vuốt tóc cô, nhìn ánh mắt bất mãn của cô, khóe miệng hơi vểnh lên, "Có gì mà phải lo, không phải là lần đầu thi, sợ cái gì, hả? Có tớ ở đây với cậu."

"Ngộ nhỡ thi không tốt thì làm sao." Cô cảm thấy áp lực rất lớn, cô biết cuộc thi này sẽ là bước ngoặt đầu tiên trong đời cô.

Cậu nhìn cô, kiên định nói: "Không có ngộ nhỡ, cho dù có, tớ cũng ở đây với cậu." Dù cô muốn đi đâu, cậu đều sẽ đi cùng cô, cậu sao có thể yên tâm để cô ngốc của cậu một mình.

"Nhưng cậu nói thế, áp lực của tớ càng lớn." Kiều Ngôn Hi biết Khương Thành Ngọc là người nói được làm được, chính vì vậy cô mới lo hơn, mình tuyệt đối không thể liên lụy đến cậu ấy.

Khương Thành Ngọc nhìn cô bạn gái nhỏ rầu rĩ không vui, cũng nóng vội, dù sao cậu cũng không biết an ủi người khác, tại sao lại gây áp lực cho cô chứ? Sao mà mình ngu ngốc vậy.

"Khương Thành Ngọc... Ưm..." Kiều Ngôn Hi trợn to hai mắt, Khương Thành Ngọc lại hôn cô! Tuy hai người xác định quan hệ gần một năm, nhưng nắm tay cũng rất ít, chớ nói đến hôn.

Mặt cô đỏ lừ, ngay cả lỗ tai trắng nõn cũng ửng đỏ. Cô đẩy Khương Thành Ngọc ra, thẹn quá hoá giận chuif miệng, "Cậu làm gì thế?"

Cậu không để ý đến cái vùng vẫy của cô, lại lần nữa ôm con mèo xù lông vào lòng, "Quên cả sợ? Hử? Rốt cuộc cậu sợ cái gì, thành tích cậu tốt như thế, còn có tớ bên cạnh cậu, còn gì phải lo nữa."

Kiều Ngôn Hi biết cậu nghĩ hết cách để mình không sợ, nhưng cũng không thể dùng cách như thế. Cô... Cô xấu hổ đấy có biết không.

Cô nắm chặt tay Khương Thành Ngọc, ngẩng đầu nhìn cậu: "Khương Thành Ngọc, tớ... tớ biết không nên như vậy, nhưng tớ không chịu nổi."

Dáng vẻ đáng thương ấy làm trái tim Khương Thành Ngọc mềm nhũn, "Nghĩ xem bình thường cậu cố gắng thế nào, nhớ lại cảm giác khi cậu thi đấu trước kia, hãy coi nó là một kỳ thi bình thường, đừng lo lắng."

Nói xong, Khương Thành Ngọc lấy một cái lắc tay trong túi quẩn ra, một cái dây đỏ rất bình thường, vô cùng đơn giản, cậu kéo tay cô rồi đeo lên.

"Cho cậu bùa hộ mệnh, Kiều A Miêu của tớ nhất định có thể làm được."

Kiều Ngôn Hi cảm động vô cùng. Ngay đến cái này cậu cũng chuẩn bị cho cô, đúng vậy, tất cả đã có cậu rồi, mình còn gì phải sợ, thật đúng là lo lắng không đâu.

Cô chủ động vùi đầu vào ngực cậu, dùng cái đầu lù xù cọ lên ngực cậu, cực kỳ giống một con mèo nhỏ đang muốn được chủ vuốt ve, "Khương Thành Ngọc, cậu thật tốt."

Nghe cô nói, Khương Thành Ngọc khẻ cười một tiếng, "Kiều A Miêu, tớ chỉ tốt với cậu." Đúng vậy, cậu chỉ tốt với cô, đây là điều nên làm, cho dù cậu tốt với cô nhiều thế nào cũng không bằng cô đối tốt với cậu, là cô đã kéo cậu ra khỏi tuyệt vọng khi cậu chìm trong khoảng thời gian u ám nhất đời người.

Là cô, đã cho cậu thấy hi vọng; cũng là cô đã làm cậu tin rằng còn có người yêu cậu. Không đủ, còn chưa đủ, cậu muốn cô phải sống thật tốt, như thế nào cũng không đủ, cậu muốn dùng cả đời này đối tốt với cô, cho đến một ngày cậu không còn trên thế gian này nữa.
Bình Luận (0)
Comment