Ngọn Lửa Trước Ánh Trăng

Chương 1

Ánh nắng vào buổi sáng tinh mơ vừa sạch sẽ mà trong lành.

Đem thùng chứa hoa quả khô cuối cùng mang lên chiếc xe vận tải nhỏ, YunHo lau lau cái trán đầy mồ hôi.

Nhìn tấm biển ‘Jung ký bách hóa’ đơn giản, YunHo lộ ra ý cười nhàn nhạt.

Tấm biển đó là tự tay ba làm năm đó.

Ba ——

Ba có khỏe không ——

Con kinh doanh cửa hàng của ba rất tốt ——

Ba có nhìn thấy không ——

“YunHo ——” Bà Jung từ trong cửa hàng đi ra, một bên lau mồ hôi trên trán của con trai mình, một bên lo lắng nói: “Sao dậy sớm vậy ——”

“Sắp đến tết rồi, nên người đặt hàng đặc biệt nhiều.” YunHo cười đầy hài lòng: “Việc buôn bán của chúng ta càng ngày càng tốt! Ba —— chắc chắn cũng rất vui vẻ ——”

“Ba của con là người vui vẻ nhất, vì có một đứa con trai như con ——” Bà Jung yên vui nói.

“Ba trước khi đi có nói —— YunHo, con là người đàn ông duy nhất trong gia đình —— Ba đương nhiên muốn trông nom con, trông nom cửa hàng của ba thật tốt ——”YunHo ôm bờ vai của mẹ mình mà nói.

“Đúng vậy —— lúc công ty của ba con phá sản, chúng ta sau một đêm thành hai bàn tay trắng —— Thế nhưng, ba con không hề bỏ cuộc, ông ấy bắt đầu từ việc mở hàng vỉa hè, từng chút, từng chút một mà gom góp lại, cuối cùng có được một ‘Jung ký bách hóa’ mới tinh —— mặc dù, quy mô của nó không thể cùng quá khứ đánh đồng, thế nhưng, nó ngưng tụ tất cả tâm huyết của ba con ——” Bà Jung xúc động nói.

“Mẹ, con nhất định sẽ làm ‘Jung ký bách hóa’ một lần nữa vùng dậy!” YunHo nói tràn đầy chí hướng tranh đấu.

“Nhìn thấy con như vậy, linh hồn ba con ở trên trời chắc chắn sẽ cảm thấy vô cùng an ủi.” Bà Jung chạm vào bàn tay tràn đầy vết chai của con trai, thực sự vô cùng xúc động: lúc chồng vừa mới qua đời, YunHo chỉ mới tốt nghiệp trung học phổ thông, vì chăm sóc gia đình này, vì không cho ‘Jung ký bách hóa’ sụp đổ, nó dứt khoát vứt bỏ cơ hội lên đại học, dùng bờ vai non nớt chống đỡ gánh nặng này, rồi trong nháy mắt, bốn năm đã trôi qua, ‘Jung ký bách hóa’ được nó chăm sóc đã có âm thanh sắc màu, việc buôn bán còn tốt hơn so với lúc ba nó chưa qua đời, bởi vì nó kinh doanh thành thật, khiêm tốn lễ phép, rất nhiều mối hàng không những đặt hàng cho bản thân, mà còn giới thiệu cho người khác, ‘Jung ký bách hóa’ thực sự đã từng ngày trở nên hưng thịnh.

“Mẹ, con đi đây, bên ngoài gió lớn, mẹ vào nhà đi ——” YunHo mở cửa xe, chuẩn bị xuất pháp.

“Ừ, con mau về sớm một chút, mẹ sẽ chuẩn bị sườn lợn, buổi tối sẽ khao con và ChangMin.” Bà Jung cười nói, “ChangMin muốn thi vào đại học ngay lập tức, đang lúc cần bồi bổ thân thể mà mỗi ngày còn muốn đến nhà chúng ta làm việc trợ cấp gia dụng, thực sự là quá khổ cực rồi.”

“Được, con biết rồi! Con nhất định sẽ sớm quay về ——” YunHo khởi động xe.

“Lái xe cẩn thận ——”

Một ngày bận rộn lại bắt đầu. YunHo thích thú nhìn con đường ở phía trước, trong lòng khoan khoái không gì sánh được.

Đột nhiên thấy trước trạm xe bus có một bóng dáng quen thuộc, YunHo dừng xe lại, mở cửa ra nói, “Eun Ah —— đến chỗ nào vậy? Anh chở em đi nhé ——”

“YunHo oppa ——” Nhìn thấy YunHo oppa, Go Eun Ah vui vẻ nhảy lên xe: “Sớm như vậy mà đã phải đi đưa hàng rồi à —— em đến chợ nơi trung tâm thành phố giúp mẹ mua chút đồ ——”‘

“Vậy đi thôi! Anh vừa vặn tiện đường!” Đóng cửa xe lại, YunHo giúp Eun Ah cài dây an toàn.

Đột nhiên được ở gần YunHo, khiến tim Eun Ah nhảy loạn đập thình thịch. Nhìn một bên mặt đầy anh tuấn chuyên tâm của YunHo, khuôn mặt của Eun Ah trở nên đỏ bừng.

“YunHo oppa —— Anh có người mình thích chưa ——” Eun Ah ngượng ngùng hỏi.

“Em còn nhỏ tuổi, hỏi về cái này làm gì?” YunHo bị hỏi có chút xấu hổ.

“Em muốn biết mà —— Anh nói đi ——” Eun Ah không bỏ qua, không buông tha.

“Vẫn chưa có —— Anh bây giờ, chỉ muốn chăm sóc cho ‘Jung ký bách hóa’ thật tốt mà thôi ——”

“Vậy —— anh thích dạng con gái nào?” Eun Ah chưa từ bỏ ý định.

“Anh chưa từng nghĩ tới —— chắc chắn phải rất thiện lương rồi ——” YunHo cười nói.

“Thiện lương ——” Eun Ah âm thầm phỏng đoán.

“Yên tâm ——” YunHo nhìn Eun Ah mà nói: “Nếu như anh có người mình thích, nhất định sẽ nói cho em đầu tiên!”

“Thật không ——”

“Đương nhiên! Em là đứa em gái nhỏ của anh mà ——” YunHo vô tâm nói.

“Em gái ——” Eun Ah mất mát thì thào tự nói: “Nhưng mà —— em không muốn làm em gái của anh ——”

YunHo không nghe thấy câu này, vẫn như cũ mà ngập tràn hi vọng chạy về phía trước.
Bình Luận (0)
Comment