Lại quay về Seoul rồi.Thời gian vui sướng bao giờ cũng ngắn ngủi như vậy, rất nhiều sự thật vẫn còn phải đối mặt.“Tôi đi đây.” JaeJoong xuống xe, nói với YunHo.
“Nhớ số điện thoại của tôi chưa?” YunHo cười nói.
“Ừm ——” JaeJoong gật đầu: “Nhớ rồi.”
“Vậy tôi đi đây.” YunHo đóng cửa xe lại: “Nếu như không vui, thì tới ‘Jung ký bách hóa’ ở thành phố phía đông để tìm tôi nhé!”
Nói xong, YunHo lái xe đi.
Thành phố phía đông ——Không thể nào ——JaeJoong có chút bất an, xoay người bước đến tổng bộ của tập đoàn tài chính Kim thị.
Nhìn thấy JaeJoong đang ngồi trước bàn làm việc, YooChun cười nói: “Thật là hiếm lạ nha —— Cậu vậy mà lại có thể đến đây sớm như thế ——”
“Chuyện của thành phố phía đông giải quyết như thế nào rồi?” JaeJoong hỏi.
“DongWook hyung còn đang xử lý. Bất quá đám nhà buôn kia rất phiền toái, phỏng chừng không thể đối phó nhanh được.”
“Tăng tiền bồi thường lên gấp đôi, tận lực đừng tổn thương bọn họ.” JaeJoong bình tĩnh nói.
“Cái gì?!” YooChun có chút bất ngờ: “Tăng tiền bồi thường —— Đây không giống như phong cách của cậu ——”
“Tôi không muốn nợ Choi DongWook quá nhiều.”
“Cậu đã nợ anh ấy quá nhiều rồi. Bây giờ lương tâm mới cảm nhận được, có đúng là hơi chậm một chút không ——”
“Tôi không muốn lợi dụng anh ta nữa.” JaeJoong đứng lên, nhìn ra ngoài cửa sổ: “Tôi không muốn tiếp tục lợi dụng bất cứ người nào nữa.”
“Cậu —— không phải đã bị người nào cảm hóa rồi chứ ——” YooChun có chút khó mà tin được: “Kim JaeJoong lãnh khốc vô tình trong thời gian qua —— lại bắt đầu làm việc thiện rồi sao ——”
“Tôi cũng cảm thấy khó tin.” JaeJoong quay đầu, trên mặt còn có ý cười nhàn nhạt.
“Trời ạ —— Cậu không phải là đang cười đấy chứ ——” YooChun trợn to mắt: “Tôi có đúng là đã điên rồi không —— Xuất hiện ảo giác rồi sao ——”
“Cậu không điên —— Là tôi điên rồi —— Tôi đã gặp được người khiến tôi điên cuồng ——”
“Cậu —— phải lòng người khác rồi?!” YooChun hỏi.
“Ừm ——”
“Một người đàn ông?!”
“Đúng ——”
“Anh ta —— có biết không ——”
“Tạm thời —— vẫn chưa biết ——”
“Ha ——” YooChun thở dài: “Hoan nghênh tham gia vào câu lạc bộ yêu đơn phương.”
“Ha ha —— Tôi không thể chỉ yêu đơn phương được ——” JaeJoong nhìn lên bầu trời: “Tôi muốn khiến anh ấy hoàn toàn yêu tôi —— yêu đến mức không thể nào tự mình thoát khỏi ——”
“Hừm —— Tôi thực sự cảm thấy bất hạnh dùm cho người đàn ông kia ——” YooChun lắc đầu: “Bị cái tên như cậu phải lòng, số phận thực sự rất bi thảm ——”
“Vậy sao ——” JaeJoong không cho là đúng.
“Anh ta là dạng người gì?”
“Một người tốt.” Trên mặt JaeJoong mang theo vẻ ngọt ngào.
“Người tốt?! Tôi có biết không ——” YooChun rất tò mò.
“Cậu không biết.”
“Lúc nào thì tôi có thể gặp mặt anh ta?”
“Chờ đến lúc anh ấy phải lòng tôi.”
“Vậy là —— đến chết sao?!”
“Cậu cũng mau nghĩ cách thu phục JunSu đi ——”
“YunHo oppa ——” Eun Ah nhìn YunHo, có chút ngượng ngùng mà nói: “Anh có thể ra ngoài một lát không ——”
“Có việc gì không —— Bây giờ đã khuya lắm rồi ——” YunHo nói.
“Em —— có đôi lời muốn nói với YunHo oppa —— Anh ra ngoài một chút được không ——”
“Được rồi ——” YunHo mặc một bộ quần áo vào rồi bước ra ngoài.
Đứng ở dưới đèn đường nơi cửa hiệu, YunHo nhìn Eun Ah đang ngập ngừng mà nói: “Nói đi —— Chuyện gì ——”
“Cái này —— YunHo oppa ——” Eun Ah có chút ấp a ấp úng: “Em —— có chuyện muốn hỏi anh ——”
“Em hỏi đi ——”
“Anh —— có người —— mình thích chưa ——”
“Chưa —— Sao đột nhiên lại nói điều này ——” YunHo khó hiểu.
“Em —— nghe nói —— YunHo oppa thích nhà báo Bae của tòa soạn kia ——”
“Seul Gi?!” YunHo cười: “Cô ấy chỉ là bạn hồi nhỏ của anh thôi ——”
“YunHo oppa ——” Eun Ah cố lấy dũng khí: “Em —— Em thích anh ——”
“Cái gì?!” YunHo rất bất ngờ.
“Em thích YunHo oppa!” Eun Ah lớn tiếng nói: “Thích từ rất lâu rất lâu trước đây rồi ——”
“Nhưng mà —— anh vẫn coi em như em gái ——” YunHo rất hoang mang.
Eun Ah nhào vào lòng YunHo, gắt gao ôm lấy YunHo: “Em không muốn làm em gái của anh —— Em muốn làm bạn gái của YunHo oppa ——”
“Khụ ——” Một trận ho khan vang lên rất đúng lúc, YunHo đẩy Eun Ah ra, thấy JaeJoong đang ngồi xổm ở ven đường.
“JaeJoong ——” YunHo bước đến, kéo JaeJoong lên rồi nói: “Sao cậu lại ở đây ——”
“Tôi có chút nhớ anh —— muốn tới nhìn anh —— lo rằng anh đã ngủ rồi, cho nên không bước vào ——” JaeJoong nhỏ giọng nói.
“Đứa ngốc —— Trời lạnh như vậy, cậu ngồi xổm ở đây sẽ bị cảm đấy ——” YunHo ôm lấy bờ vai của JaeJoong, trong mắt tràn đầy vẻ quan tâm.
“Tôi vốn đã định quay về rồi —— Nhưng mà vẫn muốn nhìn anh một lần —— Nói không chừng anh sẽ đi ra mua bữa ăn đêm gì đó ——” JaeJoong vẻ mặt đầy vô tội.
“Lần sau tới cứ trực tiếp đi vào!” YunHo ôm JaeJoong rồi đi vào nhà: “Mau vào đi —— Tôi nấu chút món cho cậu ăn —— Sắp lạnh cóng rồi đây này —— Thực sự là không thể tự chăm sóc bản thân được mà ——”
“YunHo oppa ——” Eun Ah bất lực nhìn YunHo.
“Em quay về đi —— Chuyện ngày hôm nay —— cứ quên đi ——” YunHo nói xong, ôm JaeJoong bước vào trong nhà.
“Tôi —— hôm nay có thể ngủ ở đây không ——” JaeJoong nhẹ nhàng hỏi.
“Có thể —— Chỉ cần cậu nguyện ý nghe lời tôi ——”