*
Giuseppe Tartini (1692-1770)
là nhà soạn nhạc, nghệ sĩ violin người Ý và là một nhà lý luận âm nhạc. Phong cách âm nhạc của ông tiêu biểu cho phong cách galant*
Violin Sonata in G Minor, "
The Devil"s Trill"
là bản nhạc nổi tiếng nhất của Tartini, được sáng tác dựa trên một giấc mơ ông thấy mình giao linh hồn cho một con quỷ để xin học đàn violin, cuối buổi gặp mặt ông đưa đàn cho con quỷ để kiểm tra năng lực thì phát hiện ra nó đang chơi một bản sonata hay tuyệt mà ông chưa từng được nghe, thế là ông bật dậy dùng đàn của mình cố ghi nhớ lại bản nhạc. Toàn bộ câu chuyện được chính tác giả kể trong Lalande"s Voyage d"un François en Italie.—-------------------------------------------
Chung Quan Bạch leo lên bậc thang cuối cùng, rốt cuộc nhìn thấy Lục Tảo Thu.
Anh đang ôm đàn violin ngồi bên mặt tường ánh nắng không chiếu tới. Không biết qua bao lâu, mãi cho đến khi một mảnh kính cửa sổ văng đến bên chân, anh mới có chút phản ứng, ngẩng đầu lên.
Mảnh thuỷ tinh văng đầy đất, bị ánh nắng chiếu vào cực kỳ chói mắt. Chung Quan Bạch đang muốn bò vào phòng từ ô cửa sổ đầy mảnh kính vỡ sắc nhọn kia.
Lục Tảo Thu chưa kịp chạy ra ngăn cản, hắn đã từ cửa sổ nhảy xuống sàn nhà, quần ngủ bị cắt rách, nửa ống quần còn mắc trên mảnh kính, hắn dứt khoát xé luôn, sau đó nhào qua ấn Lục Tảo Thu xuống đất. Tuy biết rõ đối phương không nghe thấy gì, hắn vẫn không nhịn được nói bên tai anh: "Em thật sự cảm thấy tiếng đàn của anh rất đẹp......"
Một tay Lục Tảo Thu vẫn cầm đàn, tay kia nắm cây vĩ, vì thế hơi vụng về dùng phần cán cứng của cây vĩ xoa xoa lên gáy Chung Quan Bạch bắt chước động tác vuốt ve, anh vừa làm vừa thấp giọng nói: "Tôi đang rất tức giận."
Chung Quan Bạch đột nhiên cảm thấy buồn cười, đương nhiên hắn biết Lục Tảo Thu đang giận, nhưng anh cứ như vậy nói thẳng lại sinh ra một cảm giác... đáng yêu đến khó hiểu.
Trước tiên hắn gặm môi Lục Tảo Thu một hồi, sau đó mới gật đầu làm khẩu hình "Em biết".
Lục Tảo Thu trừng mắt nhìn Chung Quan Bạch, nhưng cánh môi vừa bị hôn đến ướŧ áŧ đỏ bừng càng giống như đang tán tỉnh hơn.
Chung Quan Bạch còn chưa kịp làm gì xằng bậy tiếp theo, đột nhiên phần đùi trong và bắp đùi hơi đau nhức.
Hắn bị cán vĩ đánh vào đùi.
Lực đánh cũng không mạnh, chỉ như một loại cảnh cáo.
"Đứng lên." Lục Tảo Thu nói.
Chung Quan Bạch che đùi nhảy dựng lên, Lục Thảo Thu thế mà cũng biết đánh người?
"Em không thể làm như vậy." Lục Tảo Thu đứng đối diện, nghiêm túc nhìn hắn, "Em đi ra ngoài trước đi."
Chung Quan Bạch vẫn đứng nguyên tại chỗ.
"Em ra ngoài đi." Lục Tảo Thu lặp lại, "Bây giờ tôi vẫn còn giận." Anh nhìn Chung Quan Bạch đang dần dần kéo cao khóe môi lên, đột nhiên thở dài, "Thôi vậy."
Lục Tảo Thu là kiểu người rất hiếm khi nảy sinh cảm giác phẫn nộ, một người không có quá nhiều thứ muốn để ý thường không hay tức giận. Mà người không quen tức giận luôn gặp khó khăn trong việc tìm ra một phương thức thích hợp để biểu đạt cơn phẫn nộ của mình, đặc biệt là khi người đứng trước mặt anh lại là Chung Quan Bạch.
"Em sai rồi." Chung Quan Bạch làm khẩu hình xong thì rầu rĩ cúi đầu, bộ dáng ngoan ngoãn chuẩn bị nghe mắng chịu phạt.
"Chung Quan Bạch." Lục Tảo Thu gọi tên hắn xong thì dừng lại một lúc lâu, "Tôi không biết nên giận em như thế nào. Tôi muốn tìm ra một cách thức để cho em biết là tôi đang giận, để em ý thức được chuyện này rất nghiêm trọng. Em không thể lừa gạt tôi, đặc biệt là trong chuyện này, tuyệt đối không thể gạt tôi."
"Chung Quan Bạch, em nhìn tôi đi." Lục Tảo Thu dùng cán vĩ nâng cằm Chung Quan Bạch lên, nhìn vào mắt hắn gằn từng chữ một, giọng nói cũng càng hạ thấp, "Âm nhạc...... có chân lý. Tôi không thể bẻ cong nó, em cũng không thể. Trước kia tôi chỉ tin tưởng vào tai mình, bây giờ tôi muốn...... tin tưởng em."
Chung Quan Bạch nhìn thấy ảnh ngược của bản thân trong mắt Lục Tảo Thu, trong nháy mắt có thể nói là hoảng loạn.
Đối với người như Lục Tảo Thu mà nói, một câu "
muốn tin tưởng em" không chỉ là giao phó thính lực đã mất, mà tương đương với chuyện phó thác cả sinh mệnh, là phần thế giới còn sót lại của anh.
Lồng ngực Chung Quan Bạch không ngừng phập phồng, hắn chăm chú nhìn Lục Tảo Thu, chậm rãi nâng tay nhẹ nhàng đặt lên cán vĩ đang nâng cằm mình.
Vào khoảnh khắc nhận lấy cây vĩ, rốt cuộc hắn hoàn toàn ý thức được hắn vừa tiếp nhận cái gì.
Giống như Plato cho rằng đằng sau thế giới vật chất chắc chắn còn một thế giới lý tưởng khác, hầu như trong đầu giới nghệ sĩ luôn tồn tại một thế giới âm nhạc lý tưởng, đó là mỹ học thuộc về mỗi người, mà phần âm thanh truyền đến tai những người khác cùng lắm chỉ là một phần lý tưởng được phóng ra mà thôi. Mỗi một phím đàn dương cầm nhấn xuống, mỗi lần dây đàn vĩ cầm rung lên, đều đang hướng tới thế giới hoàn mỹ kia.
Bây giờ trong thế giới của Lục tảo Thu chỉ còn lại hình mẫu tuyệt đối hoàn mỹ lý tưởng đó.
"Anh có thể tin vào em." Chung Quan Bạch bật ra những lời này, dường như cũng đang nói cho chính mình nghe. Hắn đặt đàn violin lên vai trái, nhấc cây vĩ lên yên lặng nhìn đối phương.
Chung Quan Bạch đã nghe Lục Tảo Thu lên dây vô số lần, thời khắc hắn nhấc vĩ lên thậm chí có thể nhớ đến chuyện Lục Tảo Thu độc tấu luôn thiên vị âm A tiêu chuẩn nào, âm này thấp hơn âm cơ bản 440Hz một chút, khiến tổng thể tiếng đàn mang cảm giác trầm tĩnh hơn.
Lục Tảo Thu gật đầu.
Chung Quan Bạch sáng tác nhạc đương nhiên cũng biết chơi đàn violin, nhưng lên dây còn lâu mới nhanh bằng Lục Tảo Thu. Hắn vặn chốt lên dây dưới ánh mắt của Lục Tảo Thu, từ từ thử dây A theo từng cung một.
Chờ cho hắn lên đủ bốn dây đàn, Lục Tảo Thu nhận đàn, vặn chốt dây theo một biên độ cực nhỏ, mỗi dây đều được anh vặn rất lâu rồi mới vặn về vị trí cũ.
"Thử một chút." Lục Tảo Thu nói.
Chung Quan Bạch thử cả bốn dây một lần, chuẩn âm không thay đổi, hắn gật đầu với anh.
Lục Tảo Thu lại vặn lỏng toàn bộ bốn dây đàn, sau đó hoàn toàn dùng ngón tay cảm nhận độ căng chùng từng dây, lại vặn chốt dây đến một vị trí: "Thử lại một chút."
Thời điểm Chung Quan Bạch kéo một lúc hai dây thì ngơ ngẩn nhìn chằm chằm vào hộp chốt.
Âm gần như là chuẩn.
Nhưng đối với Lục Tảo Thu, "gần như" vẫn bị tính là sai.
Lục Tảo Thu nhìn chằm chằm vào mắt Chung Quan Bạch, người sau khẽ lắc đầu.
"Tôi chưa từng luyện qua." Lục Tảo Thu cúi đầu nhìn ngón tay mình, "Cảm giác nó không được nhanh nhạy như thính giác." Quá ỷ lại vào thính lực, một động tác đã làm hàng vạn lần cũng không còn đáng tin.
Chung Quan Bạch nắm tay Lục Tảo Thu, không ngừng hôn lên đầu ngón tay anh.
Mãi đến khi hôn cho tay anh phát run, hắn mới trịnh trọng viết vào lòng bàn tay anh ba chữ: "Giao cho em."
Lúc hắn chỉnh tốt dây đàn violin giao cho Lục Tảo Thu, anh suy nghĩ thật lâu, sau đó kéo bản《
Âm rung của quỷ 》của Tartini. Nghe nói ông ta mơ thấy bản thân giao linh hồn cho ác quỷ, sau đó được con quỷ diễn tấu cho nghe bản nhạc này.
Thời điểm Lục Tảo Thu kéo đàn vẫn luôn nhìn Chung Quan Bạch, tựa hồ mỗi nốt nhạc đều phải cần hắn xác nhận.
Chung Quan Bạch không ngừng gật đầu, cho đến khi âm cuối cùng rơi xuống, hắn mới đi qua viết vào lòng bàn tay Lục Tảo Thu: "Tin em đi, Tartini kéo đàn cũng không tốt hơn anh là mấy đâu. Lục Tảo Thu, từ giờ trở đi, em sẽ là con quỷ đi theo anh."
Khóe môi Lục Tảo Thu nâng lên, lộ ra ý cười dịu dàng: "Được."
Chung Quan Bạch cẩn thận nhấc đàn violin và vĩ ra khỏi tay Lục Tảo Thu, đặt qua một bên, sau đó ấn anh lên tường thô bạo hôn môi.
Sau khi gặm xong, hắn kéo tay Lục Tảo Thu, không nhịn được viết: "Anh có muốn nếm thử hương vị của ma quỷ không?"
Ánh mắt Lục Tảo Thu thay đổi: "Hửm?"
Cánh tay anh dùng lực đè ngược Chung Quan Bạch xuống dưới thân, lồng ngực hơi phập phồng, giọng nói trầm thấp cực độ như đang ngâm một bài thơ thời Trung cổ: "Ma quỷ à,...... Thế em có muốn nếm thử hương vị thần tiên không?"
"Ứm!" Chung Quan Bạch kêu lên một tiếng, không nhịn được thở dốc, "Ừ......"
Mãi cho đến chiều hôm đó lái xe đứa Lục Tảo Thu đi điều trị oxy cao áp, Chung Quan Bạch vẫn không dám nhìn qua ghế phụ lái. Hắn càng nghĩ càng thấy sai quá sai, nghi ngờ cả sáng nay kỳ thật Lục Tảo Thu vẫn chưa hề nguôi giận.
Lục Tảo Thu liếc mắt dò hỏi nhìn Chung Quan Bạch: "Làm sao vậy, hửm?"
Tay phải Chung Quan Bạch đặt trên bánh lái, tay trái đặt dưới eo, cảm thấy đoạn giữa thân thể mình hoàn toàn trống rỗng, không còn cảm giác gì nữa.
Hắn nhớ lại sáng nay, trong căn phòng bị ánh mặt trời chiếu đến vô cùng nóng nực, cho dù hắn xin tha kiểu gì Lục Tảo Thu cũng không chịu dừng tay. Anh luôn là một người yêu dịu dàng, trước giờ săn sóc hắn đến mức kỳ quặc, duy chỉ có ngày hôm nay, trên mặt anh vẫn là biểu cảm bình tĩnh, nhưng sức lực trên tay lại lớn đến dọa người, một bàn tay khóa chặt hai tay Chung Quan Bạch lên đỉnh đầu, tay kia hoàn toàn khống chế thân thể hắn.
Không biết qua bao nhiêu lần, Chung Quan Bạch bị ép đến chảy nước mắt, cong người rêи ɾỉ xin tha.
Mỗi lần như vậy giọng Lục Tảo Thu vẫn trầm thấp mềm mại như cũ, ngón tay linh hoạt liên tục không ngừng khai phá: "A Bạch, em đang nói gì thế...... Xin lỗi, tôi không nghe được."
Đương nhiên Chung Quan Bạch rất thích mùi vị thần tiên, nhưng hắn bị bắt ăn đến bội thực, dẫn tới chuyện bây giờ liếc nhìn thần tiên một cái trong lòng cũng thấy ngại ngùng.
Chờ xe dừng hẳn, hắn mới lấy điện thoại đánh ra một hàng chữ: "Thần tiên giận dữ, ngàn thây đổ rạp."
Lục Tảo Thu nhìn một lát, nhàn nhạt nói: "Không hiểu."
Chung Quan Bạch không dám giải thích, sợ anh nghe được mấy lời ô uế lại dùng cây vĩ đánh hắn, chỉ đành hỏi: "Master Lục, bây giờ anh có đang giận không?"
Suốt dọc đường Lục Tảo Thu không trả lời, chọc cho lòng mề Chung Quan Bạch thấp thỏm không yên. Trước khi tiến vào buồng oxy cao áp, anh mới xoay người thấp giọng nói bên tai hắn: "Hình như tôi tìm thấy biện pháp thể hiện cơn tức giận với em rồi."
Lục Tảo Thu vào buồng oxy cao áp, vị bác sĩ mắt xám lần trước đi ngang qua, cười nói với Chung Quan Bạch: "Cậu ấy trông khá hơn so với lần trước nhiều đấy."
Chung Quan Bạch nhìn xuyên qua mặt tường bằng kính trong suốt thấy rõ mặt Lục Tảo Thu: "Đúng vậy."
Bác sĩ nói: "Cậu cũng không còn căng thẳng như vậy nữa."
"Tôi phải học cách thích ứng với sự thay đổi của anh ấy, phải thích ứng nhanh hơn anh ấy." Chung Quan Bạch chăm chú ngắm nhìn anh, giống như ngắm thế nào cũng không thấy đủ.
Trên đường về hắn lái xe đến một tiệm bán nhạc cụ gần đó.
Hắn đi đến bên một cây piano điện, ngón tay tuỳ ý lướt qua phím đàn, sau đó hỏi chủ tiệm: "Có thể nghe được tiếng đàn không?"
Ông chủ đi tới mở nguồn điện lên: "Bây giờ có thể rồi."
Chung Quan Bạch tắt công tắc điện, đàn một đoạn nhạc dưới ánh mắt khó tin của chủ cửa hàng, đầu ngón tay thong thả lướt trên bàn phím, chỉ phát ra âm thanh va chạm nho nhỏ: "Nghe có hay không?"
Ông chủ nhún vai: "Anh bạn, xin lỗi tôi không thể đoán được."
"Hoá ra là cảm giác này." Chung Quan Bạch không ngừng vuốt ve phím đàn, thế giới của Lục Tảo Thu hoá ra là loại cảm giác này......
"Tôi muốn mua cái này, xin hãy giúp tôi xếp lên xe." Hắn nhẹ giọng nói.