Ngón Tay Những Người Nghệ Sĩ

Chương 70

*Chopin: tên khai sinh bằng tiếng Ba Lan là Fryderyk Franciszek Szopen (1810 – 1849), nhà soạn nhạc và nghệ sĩ dương cầm người Ba Lan của thời kỳ âm nhạc Lãng mạn. Ông nổi tiếng toàn thế giới như một trong những người đi tiên phong của thời kỳ này "với chất thơ thiên tài đi cùng với kỹ thuật không một ai đương thời có thể sánh bằng"

*Bản Ballade số 4 cung F thứ, Op. 52: ballade cho piano solo của Frédéric Chopin, được hoàn thành vào năm 1842 tại Paris. Nó thường được coi là một trong những kiệt tác của Chopin, và là một trong những kiệt tác của âm nhạc piano thế kỷ 19.

—----------------------------------------

Chung Quan Bạch xách theo cái lồng thiên nga, đến trước cổng thì cứ thế tùy tiện bước vào, bởi vì cái sân này gần như giống hệt khoảng sân trước nhà Ôn Nguyệt An ở ngoại ô Bắc Kinh, ngoại trừ đám cây cối trồng xung quanh. Nơi như thế hắn đã đi quen thuộc đến mức xem như chính nhà mình, lại thêm cả đường chỉ suy nghĩ đến cuộc điện thoại với Lục Ứng Như, tinh thần cũng không đặt ở dưới chân.

"Thầy Chung đến rồi." Đi được hai bước hắn đã trông thấy Hạ Âm Từ mặc áo khoác màu trắng từ trong nhà đi ra, mái tóc đen đã dài quá eo, môi hồng răng trắng, đôi mắt cười đến hơi cong cong.

"Bạn học Tiểu Hạ, cậu không đi học à?" Chung Quan Bạch cũng cười rộ lên.

"Ừm, được nghỉ một tuần, em về chơi với cha." Hạ Âm Từ thấy trong tay Chung Quan Bạch mang cái lồng sắt cực lớn bọc vải kín mít liền nói: "Để em cầm cho, đây là anh quà tặng thầy Ôn sao?"

"Bạn học Tiểu Hạ, đây là hai sư điệt của cậu đấy, nhớ đối xử cẩn thận." Chung Quan Bạch vừa nói vừa tháo lớp vải trên đỉnh lồng ra.

Vốn Hạ Âm Từ còn tò mò cúi người xuống xem, vừa kề lại gần thì bị hai vật thể lạ màu trắng phát ra tiếng kêu làm giật mình hoảng sợ, hoàn hồn nhìn lại mới nhận ra đó là hai con thiên nga, khuôn mặt lập tức ửng hồng, thích ơi là thích, nhưng vẫn không dám sờ.

Chung Quan Bạch liên tục dí cái lồng vào người Hạ Âm Từ, chưa trêu chọc người ta xong đã nghe bên trong gọi một tiếng "A Bạch". Hắn lập tức nhìn qua cửa, lúc này Hạ Ngọc Lâu đang đẩy Ôn Nguyệt An từ trong nhà đi ra, ông mặc một chiếc áo khoác bông mỏng vạt đối xứng màu xanh lá, trên tay cầm hộp đồ ăn sơn mài: "Tới ăn điểm tâm nào."

Chung Quan Bạch nhét lồng thiên nga vào tay Hạ Âm Từ rồi chạy về phía Ôn Nguyệt An, kỳ thật chỉ không đến vài bước nhưng hắn vẫn vừa chạy vừa hỏi: "Thầy có cái gì trông ngon thế ạ?"

Đi đến gần ôm hộp đồ ăn, đầu tiên hắn tâng bốc tài nấu nướng của Ôn Nguyệt An một lúc, nhìn thấy khí sắc của ông và Hạ Ngọc Lâu đều không tồi, lúc này mới giới thiệu đến hai đứa con họ ngỗng của hắn và Lục Tảo Thu. Giới thiệu xong sợ Ôn Nguyệt An chê mình quá u mê, hắn còn vừa ăn điểm tâm vừa bốc phét một hồi lai lịch sụt sùi thê thảm của hai đứa con hờ, nói hai cục bột trắng này là báu vật của Lục Tảo Thu vân vân, bây giờ phải nuôi như con đẻ, nhưng mùa đông ở Bắc Kinh quá giá lạnh không thể nuôi bên người, đành phải gửi về phương nam, chờ đầu xuân sang năm ấm áp lại đón về.

Ôn Nguyệt An và Hạ Ngọc Lâu biết thừa Chung Quan Bạch ít nhất đã nói giảm nói tránh đi một nửa, chỉ đành dung túng cho hắn, nói muốn thì cứ gửi nuôi ở đây, sẽ có người thay hắn chăm sóc, nhưng bé con Hạ Âm Từ thì ngây thơ tin sái cổ, còn nói: "Thầy Chung, chờ lát nữa em lái xe đưa anh ra hồ, sau này chỉ cần em về đây sẽ đi cho chúng nó ăn."

Chung Quan Bạch nghe xong, vội vàng dừng cái tay đang bốc lia lịa đồ ăn vào miệng, thừa dịp trong hộp còn dư vài chiếc, hắn vẫy vẫy tay với Hạ Âm Từ: "Bạn học Tiểu Hạ, tới đây ăn cùng tôi cho vui, tới đây."

Hạ Âm Từ cũng muốn đi, nhưng vẫn chưa yên tâm lũ thiên nga, trước hết đi tìm ngũ cốc và nước sạch, rồi đặt lồng thiên nga ở nơi an toàn, sau đó mới đi sang chỗ mọi người.

Lúc cậu bước vào nhà, Hạ Ngọc Lâu và Chung Quan Bạch đang nói chuyện, không biết Chung Quan Bạch nói gì mà trong giọng không còn vẻ cợt nhả như ngày thường, sắc mặt cũng không quá thoải mái, nhìn thấy cậu đi vào liền dừng câu chuyện. Trong mắt Chung Quan Bạch, Hạ Âm Từ vẫn còn là trẻ con, có rất nhiều lời không thích hợp nói trước mặt cậu cho lắm.

Chờ cơm nước xong, Hạ Âm Từ và Chung Quan Bạch mang theo lồng ngỗng đi ra hồ. Chung Quan Bạch nhờ Hạ Âm Từ chụp ảnh cùng với hai cục cưng ngỗng, xác nhận cả người và ngỗng trong ảnh nhìn đều rất vui vẻ mới gửi cho Lục Tảo Thu xem, kèm thêm một câu: [ Để hai đứa nghỉ đông ở đây, còn em sẽ về nhanh thôi. ]

Hạ Âm Từ vội nói: "Thầy Chung, anh cũng chụp cho em một tấm hình được không ạ?"

Hai mắt Chung Quan Bạch vẫn nhìn chăm chú lên màn hình chờ Lục Tảo Thu trả lời, ngoài miệng hỏi vu vơ: "Cậu cũng muốn gửi hình cho ai xem à?"

Hạ Âm Từ hào phóng đáp: "Bạn gái em."

"Cái gì?" Chung Quan Bạch bị sốc, "Bạn học Tiểu Hạ, cậu có biết từ bạn gái nghĩa là gì không đấy?"

Hạ Âm Từ gật đầu: "Biết ạ."

Chung Quan Bạch trợn mắt, bắt đầu lòi đuôi sói ra: "Không phải là bạn cùng đánh đàn vui vẻ hòa hợp gì đó đâu nha."

Hạ Âm Từ: "Cô ấy không học nhạc, học toán học."

Cơn nhiều chuyện của Chung Quan Bạch lập tức đạt tới cực điểm: "Có ảnh không, cho đàn anh của cậu nhìn một cái nào."

Hạ Âm Từ mở một trang Facebook lên, trên trang chủ tài khoản có ảnh chụp, là một cô bé khoảng mười lăm mười sáu tuổi mặc trang phục trượt tuyết đứng một mình trên núi tuyết trắng xóa, mái tóc ngắn chưa qua tai, làn da hơi đậm màu, đôi mắt trong suốt sáng ngời rất có thần. Có điều chuyện làm người ta chú ý không phải là bức ảnh này, mà là thông tin bằng cấp của chủ tài khoản —— cô bé này đang học chương trình toán học hệ tiến sĩ ở Mỹ.

Chung Quan Bạch lập tức không dám nhìn Hạ Âm Từ bằng ánh mắt nhìn các cháu nhi đồng nữa: "Làm sao hai người quen nhau?"

"Tháng trước cả em và cô ấy đều đi xem buổi biểu diễn solo của Pollini, nghe ông ấy đàn Chopin." Hạ Âm Từ nói, "Vừa vặn ngồi cạnh nhau."

(*Maurizio Pollini (SN 1942) nghệ sĩ piano người Ý. Ông được biết đến rộng rãi với các buổi biểu diễn các tác phẩm của Beethoven, Chopin và Debussy,cùng với những nhà soạn nhạc nổi tiếng khác.)

Chung Quan Bạch chép miệng hai tiếng: "Thế là thành bạn gái luôn?"

Vành tai Hạ Âm Từ hơi đỏ lên: "Sau khi buổi hòa nhạc kết thúc, cô ấy cảm thán một câu nghe chưa đủ, em không muốn thấy cô ấy tiếc nuối như thế, liền nói...... Kỳ thật, nếu là Chopin...... mình cũng có thể đàn cho bạn nghe."

Chung Quan Bạch nghe đến đây, suýt nữa phải vỗ tay hoan hô cho bạn học Hạ Âm Từ, thầm nghĩ sau này cũng phải mời Lục Tảo Thu đi nghe độc tấu dương cầm mới được.

Đúng lúc này Lục Tảo Thu trả lời tin nhắn: [ Được, đến lúc đó tôi đi đón em ]

Chung Quan Bạch vội vàng gõ chữ: [ Chờ em trở về chúng ta cùng đi nghe hòa nhạc đi. ]

Lục Tảo Thu: Được.

Chung Quan Bạch vô cùng vui vẻ cất điện thoại, lấy di động của Hạ Âm Từ ra chụp ảnh cho cậu. Thiếu niên tóc dài ngồi xổm bên bờ hồ cho thiên nga ăn, mái tóc rũ xuống mặt hồ đẹp như tranh vẽ. Hắn chụp rất nhiều, Hạ Âm Từ chọn mất nửa ngày, cuối cùng chỉ gửi đi một tấm ảnh cậu đứng bên hồ mỉm cười không có gì đặc biệt, nói sợ mấy tấm kia nhìn không đủ nam tính.

Trên đường trở về, Chung Quan Bạch liên tiếp hỏi Hạ Âm Từ vì sao lại thích người ta, thích nhất chỗ nào linh tinh lang tang, nghe rất phiền.

Hạ Âm Từ đỏ mặt thành thành thật thật trả lời, nói thích sự hào phóng đáng yêu của cô ấy, lại còn thông minh, thích nghe cô ấy giảng giải về mối quan hệ giữa âm nhạc cổ điển và toán học.

Chung Quan Bạch nghe mà cười không ngừng, miệng liệt đến không khép lại được vẫn liên tục chép miệng, lúc xuống xe hắn còn cười xấu xa hạ giọng hỏi: "Chuyện này ngài Hạ có biết không? Có cần tôi giữ bí mật không?"

"Cha có biết." Hạ Âm Từ vừa xuống xe đã vội tránh mặt Chung Quan Bạch, sợ hắn lại bám theo hỏi thêm chi tiết cặn kẽ.

Lúc Chung Quan Bạch bước vào sân đã không thấy bóng dáng bạn học Tiểu Hạ đâu nữa. Hắn vào trong nhà chỉ thấy mình Hạ Ngọc Lâu đang ngồi trong phòng khách đọc sách, thấy Chung Quan Bạch tiến vào liền thấp giọng nói: "Nguyệt An đi ngủ trưa rồi." Ý muốn dặn hắn đừng làm ồn.

Chung Quan Bạch nhẹ nhàng đi đến bên kệ sách, cũng cầm lên một quyển định xem. Nhưng trong lòng hắn đang có khúc mắc, sách trên kệ phần lớn đều có nội dung khô khan khó hiểu, hắn đọc mất nửa ngày cũng đọc không vào, miễn cưỡng xem mấy dòng, nhưng rồi cũng rơi vào trạng thái chữ lọt vào mắt cũng không lọt vào đầu. Chung Quan Bạch cố gắng thử mấy lần cũng không xem hết nổi một trang, không có hứng đọc nữa, bèn gấp sách đặt lại lên giá.

Hạ Ngọc Lâu liếc nhìn hắn, cũng khép quyển sách trên tay lại, thấp giọng: "Đi ra ngoài tản bộ một chút đi."

Chung Quan Bạch biết ông muốn nói tiếp chuyện vừa nãy chưa nói xong, lập tức theo sau Hạ Ngọc Lâu.

Dọc đường đi, những câu Lục Ứng Như nói trong điện thoại vẫn quanh quẩn trong đầu hắn. Không biết vì sao hắn luôn có một loại lo lắng mơ hồ, Lục Ứng Như nói chuyện này cho hắn, nguyên nhân không chỉ dừng ở hai chuyện đã đề cập. Chung Quan Bạch không sợ cô chê hắn không thông minh, tinh thần cũng đủ kiên định, không đến mức vì phụ lòng người khác mà không đứng dậy nổi. Chuyện hắn sợ hãi chính là, lời thông báo này có thể là một câu từ biệt ẩn ý, hắn sợ Lục Ứng Như gặp phải chuyện gì bất trắc, cho dù vẫn chưa có dấu hiệu nào, ít nhất đến bây giờ vẫn chưa có dấu hiệu nào rõ ràng cụ thể.

Nhưng ở thời điểm Lục Ứng Như nói ra mấy câu kia, hắn đích xác có một loại sợ hãi.

"Nguyệt An tỉnh dậy thấy cậu như thế lại lo lắng cho mà xem." Đi được một đoạn ra sân, Hạ Ngọc Lâu mới mở miệng.

Chung Quan Bạch dừng lại sau lưng Hạ Ngọc Lâu, lên tiếng: "Cháu sẽ không để thầy lo lắng." Hắn có thể lên tinh thần trước mặt Hạ Âm Từ, thì cũng có thể lên tinh thần trước mặt Ôn Nguyệt An.

Hạ Ngọc Lâu đi chậm lại một bước, chờ Chung Quan Bạch cùng sóng vai nhau: "Nói đi, vừa nãy hỏi chuyện bệnh tâm thần là như thế nào?"

Chung Quan Bạch không biết nên trả lời ra sao, hắn không thể thuật lại nguyên văn lời của Lục Ứng Như: Người luôn nổi điên thì tốt nhất nên đưa vào bệnh viện tâm thần.

Xét cho cùng, trong lòng hắn vẫn nhận định đây là chuyện nhà của Lục Tảo Thu, cho dù khó giải quyết thì hắn cũng không thể nói cho người khác. Đừng nói là Hạ Ngọc Lâu, đến lúc thân thể Ôn Nguyệt An khỏe lên hắn cũng không nói được với ông. Chuyện nhà của Lục Tảo Thu chỉ nên dừng lại ở chỗ Chung Quan Bạch hắn, bởi vì trên phương diện nào đó hắn cũng là người nhà họ Lục, người khác thì không phải.

Cho nên hắn chỉ có thể hỏi Hạ Ngọc Lâu mấy câu về cách thức gì đó, ví dụ như muốn đưa người nhà vào bệnh viện tâm thần thì cần yêu cầu làm gì, có quá khó khăn không, bởi vì chắc chắn Lục Hoài Xuyên sẽ không bao giờ đồng ý đi khám bệnh. Hay phải nói trạng thái tinh thần của ông ta có thể tính là bị tâm thần hay không? Chung Quan Bạch không thể xác định. Hắn nhớ lại những lần tiếp xúc ngắn ngủi với Lục Hoài Xuyên, tuy đúng là không vui vẻ, nhưng không thể khẳng định là tinh thần có vấn đề. Nhưng rồi hắn nhớ lại phần tư liệu Lục Ứng Như cho hắn, hành vi của ông ta qua lời kể của Lục Tảo Thu, có một vài thời điểm ông ta giống như không thể khống chế sự thay đổi của mình, đúng là không quá giống một người bình thường.

Có lẽ sự sợ hãi của Chung Quan Bạch đến từ phần không xác định được này.

Lục Hoài Xuyên chưa đến mức nhất định phải đưa vào bệnh viện tâm thần, nhưng một khi Lục Ứng Như đã hành động thì chắc chắn phải chứng minh thành công ông ta có bệnh, bởi vì nếu không tiễn được ông ta đi, tương lai không biết có gì sẽ chờ đợi cô và Lục Tảo Thu. Nhược bằng cô thành công nhưng Lục Hoài Xuyên vì chẩn đoán sai mà bị giam hãm cả đời, vậy suốt phần đời còn lại của bọn họ có thể thật sự trôi qua mà lương tâm không bị cắn rứt hay sao?

Đi đến một ngã tư đường, Chung Quan Bạch dừng chân lại.

"Không muốn thì không cần nói." Hạ Ngọc Lâu cũng dừng lại, "Nhưng cũng đừng nên cậy mạnh."

Chung Quan Bạch thật sự không nghĩ ra, liền hàm hồ hỏi: "Ngài Hạ, cháu có một vị thân thích bị nghi là mắc bệnh tâm thần, nhưng bản thân lại không chịu đi khám bệnh. Những người khác trong nhà đều muốn ông ấy vào bệnh viện kiểm tra, vậy làm sao bây giờ?" Câu hỏi vừa xong hắn đã cảm thấy sai sai, một vấn đề cụ thể bị đơn giản hóa thành một câu hỏi hoang đường, căn bản không thể trả lời.

Hạ Ngọc Lâu không thèm để ý đến câu hỏi quá vụng về này, vẫn đáp bình thường: "Giám định những chứng bệnh về tinh thần không dễ dàng như vậy đâu, cho dù là người nhà trực hệ yêu cầu cũng cần phải có sự phối hợp của chính người bệnh. Những dụng cụ đo lường có kiểm tra được đại não tổn thương thật hay không, bác sĩ tiến hành hội chẩn có kết quả hay không, nếu không có sự phối hợp của bệnh nhân thì không dễ làm."

Năm đó ông ta đi tìm Hạ Ngọc Các nên cũng có chút hiểu biết về phương diện này, vì thời điểm Hạ Ngọc Các mất tích tinh thần vốn đã không còn bình thường, cho nên trong lúc tìm kiếm vẫn phải cố ý lưu tâm, lúc này mới chia sẻ lại cho Chung Quan Bạch.

Hạ Ngọc Lâu nói một lúc, Chung Quan Bạch lại hỏi thêm vài câu, hỏi tới hỏi lui cũng không biết có thể hỏi vào trọng tâm không. Cuối cùng, Chung Quan Bạch còn chưa kịp hỏi xong, Hạ Ngọc Lâu đã nhìn đồng hồ, đại khái sắp đến lúc Ôn Nguyệt An rời giường, liền nói: "Chúng ta về thôi."

Hai người quay về nhà.

Đường trở về càng khó bình tĩnh hơn, Chung Quan Bạch đi được nửa ngày, đột nhiên lại hỏi thêm một câu nữa: "Thế có biện pháp gì có thể làm người bệnh chủ động phối hợp làm kiểm tra không?"

Hạ Ngọc Lâu nói: "Người thân thuyết phục hoặc bác sĩ tư vấn, đưa ra yêu cầu kiến nghị cho bọn họ."

Chung Quan Bạch hỏi: "Người thân phải nói như thế nào mới thuyết phục?"

Hạ Ngọc Lâu suy nghĩ một chút: "Nếu có thể khiến bệnh nhân nhận thức được chuyện chẩn bệnh và điều trị có lợi cho mình, tình hình sẽ tốt hơn một chút."

"Có lợi cho mình......"

Trong nháy mắt, một ý nghĩ đâm vào trong đầu Chung Quan Bạch như có ma xui quỷ khiến, làm hắn tuôn ra một thân mồ hôi lạnh, đây còn không phải là thủ đoạn của mấy kẻ phạm tội gϊếŧ người hay dùng để thoát khỏi chế tài pháp luật sao?
Bình Luận (0)
Comment