[Ngôn Tình] Ngự Yêu (Ngự Giao Ký)

Chương 12

Ngự yêu sư cùng thanh vũ loan điểu ở không trung chiến đấu, đủ loại pháp khí xuất hiện bên trên, không ai quan tâm đến Kỷ Vân Hòa và Cù Hiểu Tinh đang đứng ở một bên.

Cù Hiểu Tinh kéo Kỷ Vân Hòa, nhỏ giọng nói: “Hộ pháp, chúng ta cùng trốn thôi!”

Nàng nhìn trong đám người sử dụng pháp thuật kia, Tuyết Tam Nguyệt đang ngồi bất động bên chỗ Li Thù hóa thành tro bụi, bên cạnh nàng là kết giới Thanh Cơ giăng xuống, các ngự yêu sư không tổn hại được đến nàng. Mà lúc này cũng không ai muốn giết nàng, mọi người đều nhìn chằm chằm về hướng thanh vũ loan điểu, chỉ cần giết chết loan điểu này, họ sẽ lập được đại công.

Các ngự yêu sư trong cốc, đã được triều đình nhiều năm bồi dưỡng, sớm đã không còn bộ dáng nghĩa hiệp chính trực như trước, lúc này, họ ngoài miệng thì hô là cứu lấy bá tánh nhưng trong tay thì chỉ muốn tranh lấy công danh. Muốn từ triều đình, đạt được lợi ích.

Kỷ Vân Hòa xác định Tuyết Tam Nguyệt không sao mới xoay người kéo cổ áo Cù Hiểu Tinh.

“Ngươi ra khỏi cốc trước, sau đó dùng khẩu pháp lấy hoa truyền tin, sau khi Lạc Cẩm Tang nhận được, sẽ đến tiếp ứng ngươi. Nàng ta ngốc ở bên ngoài lâu rồi, rất nhiều quan hệ, ta ở trong cốc còn phải xử lý chút chuyện, sau khi làm xong sẽ đến tìm các ngươi.”

“Lạc Cẩm Tang? Kẻ mà trời sinh đã có thuật ẩn thân, nàng ta không phải sớm đã chết rồi ư...ai...hộ pháp cô còn cần làm gì nữa?”

“Mau chạy đi.” Nàng không rảnh nói nhảm với hắn, đẩy hắn một cái, xoay người chạy về hướng Lâm Thương Lan.

Lúc thanh vũ loan điểu xuất thế cơ hồ lật đổ cả ngự yêu cốc, mặt đất nứt ra, núi đá rơi vụn, cả căn nhà đổ nát, con đường núi rõ ràng trước đây đã biến mất không còn dấu vết.

Kỷ Vân Hòa tìm đến phòng của Lâm Thương Lan, chỉ thấy một mảng hoang tịch, ngay cả phòng của cốc chủ, dưới sức mạnh cường đại cũng biến thành đống đổ nát. Nàng nhìn đống đổ nát này, mày khẽ nhíu chặt. Lúc phòng còn nguyên vẹn nàng muốn tìm giải dược mà Lâm Thương Lan giấu đã không dễ dàng rồi, mà bây giờ đổ nát thế này càng...

Nhưng bất kể ra sao, vẫn phải tìm cho ra.

Bên trên, loan điểu vẫn cùng các ngự yêu sư tiếp tục chiến đấu, tiếng phượng kêu không ngừng trên trời, điều này đối với Kỷ Vân Hòa mà nói là chuyện tốt, càng kịch liệt, nàng càng có nhiều cơ hội hơn.

Nàng nâng tay, miệng niệm khẩu pháp, đống đổ nát trên đất chầm chậm cử động, từng mảnh từng mảnh lơ lửng giữa không trung.

Không ai sẽ chú ý đến nàng, nên nàng cũng không cần che giấu bản thân nữa.

Bàn tay đang nắm chặt của nàng xòe ra năm ngón tay, những tảng đá đang trôi lơ lửng bị sức mạnh vô hình trong tay nàng điều khiển, nhất thời tản ra.

Mỗi một tảng đá, ngói, cột gỗ đều đang trôi lơ lửng. Nàng động động ngón tay, để mỗi thứ một nơi, cho đến khi các mảnh ngói đã nằm về trên “nóc nhà”, cột gỗ đã nằm lại vị trí “cột nhà” ban đầu, mỗi một bộ phận bị vỡ nát đều đã tìm về chỗ cũ, trở về hình dạng ban đầu. Giữa những tảng đá để lại vị trí đủ to cho nàng chui vào “căn phòng” đổ nát.

Căn phòng giống như bị bổ ra thành nhiều phần nhỏ, chỉ có thể dùng phương thức lập thể dựng trên không trung.

Kỷ Vân Hòa cứ như thế lơ lửng qua các vật thể đổ nát để tìm kiếm giải dược kéo dài sinh mạng nàng.

Tay nàng không ngừng cử động, hệt như con rối gỗ đang bị điều khiển, ném đi những thứ không cần thiết, tốc độ ngày càng nhanh, không lâu sau, “căn phòng” đổ nát lơ lửng trên không bị nàng “bóc” ra chỉ còn mỗi kệ sách.

Kệ sách của Lâm Thương Lan, trước đây lúc nàng đến phòng lão báo cáo đã gặp qua rất nhiều lần, những chưa có lần nào có thể chạm vào.

Nàng đi đến bên dưới giá sách, ngón tay chạm vào, kệ sách đã nát thành ba mảnh đang lơ lửng xuống, trên một mảnh gỗ, “mọc” ra một cái hộp nhỏ.

Khi mặt đất rung động kịch liệt, chiếc hộp cũng không rơi ra khỏi giá sách.

Kỷ Vân Hòa nhếch môi, nâng tay lấy xuống nhưng ngón tay vẫn không chạm vào được, ngón tay bị kết giới ngăn lại.

Vật nhỏ này vẫn còn phải tạo kết giới ư? Bảo vệ nghiêm cẩn như vậy, xem ra nếu như không phải là giải dược, thì cũng là vật không thể để người khác biết của Lâm Thương Lan.

Ánh mắt nàng chợt lạnh rét, tay tựa như lưỡi đao, hung hăng chém vào kết giới trong hộp.

Kết giới vỡ rồi, Lâm Thương Lan nhất định bị kinh động, nhưng loan điểu vẫn còn ở trước mặt, lão không thể thoát thân được, chỉ cần không cho lão có cơ hội đến tìm nàng là ổn. Trong lòng nàng có chút vui sướng, bị lão yêu quái kia khống chế nhiều năm như vậy, lần này cuối cùng cũng có cơ hội khiến lão ngậm khổ nhưng không thể nói rồi.

“Rắc” một tiếng, kết giới vỡ nát, Kỷ Vân Hòa không chút do dự mở hộp ra.

Không ngoài dự liệu, bên trong hộp đựng giải dược mỗi tháng Lâm Thương Lan đưa cho nàng!

Đếm qua một lượt, trong hộp này có ba tầng, đựng tầm năm mươi viên.

Có đến tận năm mươi viên!

Một năm có mười hai tháng, cho dù nàng không làm gì cũng có thể dựa vào hộp thuốc này qua được ba đến năm năm. Đất rộng trời cao ở thế giới bên ngoài, nàng không tin là trong khoảng thời gian này vẫn không tìm ra phương pháp chế tạo giải dược.

Nàng đem hộp bỏ vào trong ngực áo, xoay người ngự kiếm bay đi, quay lưng lại với tất cả ngự yêu sư trong cốc, bay ra theo hướng bên ngoài cốc.

Gió to nổi lên, thổi bay tóc nàng, nàng cũng không để ý, nàng cởi xuống ngọc bội trên hông, chiếc ngọc bội này mỗi ngự yêu sư đều có, nó dùng để chứng minh thân phận của họ. Tiện tay ném đi, mặc kệ bạch ngọc rơi tự do xuống đất, cho dù nó nát thành thế nào chăng nữa nàng cũng lười nhìn xem.

Nàng ngự kiếm bay lên cao, nàng tưởng rằng bản thân đã không còn chút tàn niệm nào đối với ngự yêu cốc, nhưng khi nàng bay qua địa lao giam giữ người cá, chân không nhịn được mà dừng lại.

Không biết tại sao trong đầu nàng đột nhiên hiện lên đôi mắt quá đỗi xinh đẹp của người cá kia.

Kỷ Vân Hòa quay đầu nhìn một cái, bên kia loan điểu vẫn còn loạn đấu với các ngự yêu sư, nàng ta không hổ là một đại yêu quái nổi danh trăm năm trước, cho dù là vừa thoát phong ấn nhưng hiện tại vẫn dư sức để chơi cùng với các ngự yêu sư, chỉ là Lâm Thương Lan cùng phó yêu của lão khiến nàng ta có chút khó thoát thân.

Một trận tranh đấu này, nhất thời vẫn chưa dừng lại được.

Kỷ Vân Hòa ở trong ngự yêu cốc nhiều năm, làm tâm phúc của Lâm Thương Lan, nàng biết rõ tầm quan trọng của việc tự bảo vệ mình cùng tính tự tư tự lợi, nhưng lúc này...

“Xem như tặng một phiền phức lớn cho Lâm Thương Lan vậy.”

Nàng tự tìm cho mình một lý do, ngự kiếm xuống dưới, chui vào từ lỗ hỏng ở địa lao.

Mèo yêu Li Thù phá hủy thập phương trận, con đường trong cốc này đã trủng xuống rất sâu. Kỷ Vân Hòa đang vội nên nàng gấp gáp đi tiếp, ngự kiếm một lúc lâu vẫn chưa nhìn thấy địa lao ban đầu, trái lại nhìn thấy ánh sáng trên mặt đất càng lúc càng xa,.khí lạnh ẩm ướt ở bên trong càng lúc càng dày đặc.

Nàng quay đầu nhìn ánh sáng bên trên, nàng ngự kiếm quá nhanh, lúc này ánh sáng đã biến thành một khe rãnh, bóng tối xung quanh cơ hồ nuốt chửng nàng.

Nếu như đi tiếp sẽ càng không thấy gì nữa, rãnh sâu này rốt cuộc rộng bao nhiêu, phải đi qua bao lâu mới có thể tìm được người cá trong ngục?

Bên ngoài loan điểu cùng các ngự yêu sư đấu thế nào cũng sẽ đi đến hồi kết, nàng hiện tại cũng không nhận biết rõ được thời gian.

Trong lòng nàng có chút do dự, nhưng lại không can tâm nên tiếp tục ngự kiếm tìm thêm một lúc.

“Người cá!” Nàng không nhịn được hô ra tiếng, âm thanh của nàng trong khe hở vang dội, nhưng không có tiếng hồi đáp.

Nàng thất vọng thở dài, nhìn lên trên, đột nhiên, ánh sáng màu lam nhạt khẽ lóe lên, ánh sáng dao động, tựa như châu quang của biển sâu, uyển chuyển mê hoặc lòng người.

Kỷ Vân Hòa đột nhiên quay đầu, chỉ nhìn thấy phía trước mười trượng có một luồng ánh sáng lóe qua. Trong lòng nàng như được thắp lên hi vọng, vội ngự kiếm về phía trước, càng đến gần ánh sáng ấy, tốc độ ngự kiếm càng chậm lại.

Rốt cuộc kiếm nàng dừng lại.

Nàng dừng trước mặt người cá.

Địa lao giam y đã trũng xuống dưới đất, bây giờ người cá này, đang mắc kẹt ở trong khe rãnh, song sắt vẫn còn đó, giam y ở bên trong.

Nhưng y không hề kinh ngạc, cũng không sợ hãi, thản nhiên ngồi trong lồng giam tối tăm này, đuôi cá xinh đẹp cực to tùy ý đặt trên đất, vảy cá lấp lánh phát ra ánh sáng phản chiếu ánh sáng ở vạn trượng bên ngoài, không thứ gì có thể đẹp đẽ bằng.

Người cá cách song sắt nhìn nàng, thần sắc thản nhiên, dường như tất cả vội vàng cùng do dự của nàng lúc trước đều hóa thành tro bụi, bị gió cuốn đi mất.

Nàng ở trong bóng tối nhìn y, rốt cuộc giống như nhìn thấy lòng biển sâu, hóa ra y chỉ có một bộ dáng duy nhất, tùy ý, mỹ lệ, cao ngạo cùng thản nhiên.

Bốn mắt nhìn nhau, cho dùng hoàn cảnh hoang đường đã thay đổi nhưng ánh mắt y vẫn hệt như vậy.

Kỷ Vân Hòa không nhịn được cười: “Ai, cá đuôi to nhà ngươi, thật dễ để ta tìm ra ngươi đó.”
Bình Luận (0)
Comment