Chiếc xe của Lam Hạ vừa về đến sân, còn không đợi Lam Vũ mở cửa, cô đã toang tự mình mở lấy mà bước xuống, hằng hộc đi thẳng vào trong đại sảnh, lao thẳng lên trên lầu một mà tìm đến phòng của Ngạo Lăng Cẩn.
Lúc này, khi anh còn đang bận giải quyết một số giấy tờ của công ty thì đôt nhiên cửa phòng bị bật tung như bị ai đó dùng sức đạp lấy. Và quả nhiên không sai khi kẻ ngang nhiên cả gan dám phá cửa phòng của anh chỉ có mỗi mình cô con gái nuôi Lam Hạ.
Ngạo Lăng Cẩn nhíu mày nhìn bóng dáng nhỏ nhắn đang hung hăng tiến về phía mình, anh còn chưa mở miệng hỏi lấy thì Lam Hạ đã lấn tới bàn làm việc của anh, hai bàn tay gầy gầy của cô đập lên bàn một cái "rầm" lại uất ức nói: "Cha nuôi...anh ta dám hôn con!"
Lạp tức, hai đầu lông mày rậm rạp của Ngạo Lăng Cẩn cau chặt nhau, đôi nhãn khí hệt như tích tụ một làn sát khí tô đậm cả đôi đồng tử. Một bầu trời hắc vân quanh quẫn trên đỉnh đầu của anh sắp hoá giông hoá bão.
Anh tối sầm mặt mũi mà gằn giọng phẫn nộ nói: "Dẫn ta đến nhà của nó!"
Lam Hạ thoáng thấy sắc diện đáng sợ của Ngạo Lăng Cẩn, liền tự trách bản thân đã quá nông nỗi mà đi nói việc này cho anh biết. Nhìn cái bộ dạng này của anh, nói anh đi giết người chắc cũng không có gì là nói quá.
Lam Hạ khẽ cười, cô đưa tay gãi gãi đầu mà nói: "Con nghĩ không cần đích thân cha nuôi ra mặt đâu...thực ra thì con đã đánh cho anh ta một trận rồi..."
"Đánh không vẫn chưa đủ!" giọng Ngạo Lăng Cẩn khàn khàn cất lên, đứng dậy khỏi ghế, anh đi ra trước mặt Lam Hạ mà tiếp: "Ít nhất cũng phải dùng sức lực của ta để đánh nó, một chút sức mọn của con chẳng khác nào kiến cắn...Mau! Dẫn ta đến gặp nó..."
Vừa nói, Ngạo Lăng Cẩn vừa nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Lam Hạ mà kéo đi về phía cửa. Cô lúng túng ghì người trở lại, vội gào lên: "Không cần đâu cha...thực sự không cần...Anh ta chỉ phớt nhẹ lên má của con thôi...."
Bước chân Ngạo Lăng Cẩn dừng lại, anh quay đầu nhìn cô: "Phớt nhẹ lên má?"
"Đúng đúng! Nhẹ thôi...nhẹ lắm!" Lam Hạ ngốc nghếch gật đầu lia lịa, còn nhe răng cười đến tận mang tai khiến Ngạo Lăng Cẩn chỉ muốn mang cô vào phòng tắm mà giặt với một đống xà phòng hay sữa tắm, để tẩy rửa đi dấu vết tên ranh con kia dám để lại.
Nheo mắt hoài nghi nhìn Lam Hạ, anh khẽ hỏi: "Là nhẹ đến mức nào?"
Ngón tay của Ngạo Lăng Cẩn đột nhiên đưa lên sờ vào bên má của cô một cái, cử điệu động chạm lướt nhẹ trên da thoáng làm tim nhỏ của ai kia rung lên liên hồi.
Lam Hạ hai gò má phút chốc ửng hồng đáng yêu vô cùng, cô hơi né tránh hành động đó của Ngạo Lăng Cẩn, vội cười trừ nói: "Nhẹ...như gió thổi qua thôi...Cha đừng bận tâm!"
"Muốn ta đừng bận tâm, thì ngay từ đầu con không nên nói cho ta biết." Ngạo Lăng Cẩn ngang ngược xen vào. Lam Hạ ngây mặt nhìn anh, anh lại tiếp tục dùng ánh mắt thâm sâu đầy ý niệm mà xoáy thẳng trực diện vào cô: "Con tự mình khai báo rồi con lại muốn ta không bận tâm. Con cũng thực là ngốc hơn ta nghĩ...."
Lam Hạ ục mặt xuống đất, cánh môi hồng nhuận như hoa anh đào thoáng cong lên cau có. Bàn tay ra sức cấu xé lấy chiếc váy bên dưới, nhìn bộ dạng ấm ức, bực dọc của cô khi bị một thằng con trai hôn trộm lên má, Ngạo Lăng Cẩn thoáng buồn cười mà nổi hứng trêu ghẹo.
"Nụ hôn đầu?" Anh thấp giọng hỏi. Lam Hạ lập tức như bị dẫm phải đuôi, cô ngẩng đầu ngây ngốc mặt mũi mà lấp bấp: "Không...không phải!"
"Vậy ra trước đó cũng đã có kẻ nào hôn con?" Ngạo Lăng Cẩn thích thú trêu thêm một chút. Nhìn dáng vẻ ngượng đến muốn nhả ra khói của Lam Hạ làm anh chỉ muốn đem cô nhốt chặt trong lòng.
Còn Lam Hạ, cô chỉ thấy cả gương mặt của mình nóng rần lên, chẳng lẽ cô lại mở miệng nói rằng: "Người đầu tiên hôn con chính là cha nuôi."
Nghĩ đến đây, hai má phấn của Lam Hạ lại được một phen đỏ bừng như hai quả cà chua chín quá mức. Cô vội xua xua tay mà cười gượng gạo: "Không có! Ai dám hôn con cơ chứ!"
Thấy Ngạo Lăng Cẩn đột nhiên mỉm cười tà mị khó đoán, cô cúi gầm mặt mà nhỏ giọng ngượng ngùng hỏi lấy: "Nhưng mà, giả sử là một cái hôn ngay trán...có được tính là nụ hôn đầu không cha?"
"Không!" giọng nói thâm trầm kia cất lên dứt khoát. Ngạo Lăng Cẩn nghiêng đầu nhìn Lam Hạ không rời, đôi mắt lộ chút gian ý, anh lại nói: "Phải là cái hôn ngay đây, mới được tính là nụ hôn đầu."
Vừa nói, ngón tay trỏ âm ấm của Ngạo Lăng Cẩn khẽ chạm lên cánh môi hồng nhuận mềm mại của cô một cái. Nhất thời tay chân của cô như bị hoá đá, cô còn đang căng thẳng không biết phải ứng xử ra sao thì âm giọng trầm ổn kia lần nữa vang nhẹ bên tai: "Kẻ nào dám hôn chỗ này của con, kẻ đó hẳn to gan vô cùng!"
Hơi thở đầy nam tính của Ngạo Lăng Cẩn càn rỡ lướt nhẹ qua vành tai của Lam Hạ vài lần, làm cô tim gan suýt chút cũng muốn vì anh mà lộn ngược hết cả lên. Thấy cô đứng im bất động không dám nhúc nhích, Ngạo Lăng Cẩn đột ngột nắm lấy cô lôi đi về phía phòng tắm.
"Cha...cha nuôi..." Lam Hạ giật mình kêu lên, nam nhân trước mặt vẫn không đáp mà kéo cô hẳn vào trong phòng tắm rộng lớn. Để cô đứng trước gương, hình ảnh cô trong bộ dạng vẫn còn ngượng chín mặt mũi cùng biểu diện hoàn hảo đến mức khó có thể lột tả của Ngạo Lăng Cẩn hiện rõ mồn một trong gương.
Cô còn chưa biết nói gì, thì Ngạo Lăng Cẩn một tay vuốt ve nhẹ nhàng bên gò má của cô, lại áp mặt thì thầm: "Dù là phớt qua cũng phải cần tẩy rửa cho kĩ, tránh lưu lại những thứ không xứng."
"Cha nuôi...cha nói gì, con không..." Lam Hạ còn chưa nói hết câu, đã bị Ngạo Lăng Cẩn cột cao mái tóc bằng một sợi chun đen, tiếp theo đó anh lấy một ít sữa rửa mặt trên chiếc kệ bên cạnh mà cho lên bên mặt của cô mỗi bên má là mỗi chấm sữa nhỏ bằng hạt đậu.
Lam Hạ ngây ngốc, cô muốn quay đi lẩn tránh thì lại bị một tay Ngạo Lăng Cẩn siết lấy chiếc eo nhỏ nhắn mà ghì chặt, hai thân thể phút chốc áp sát làm cô căng cả thần kinh mà trợn mắt.
Ngạo Lăng Cẩn đưa tay mở lấy vòi nước, nhẹ nhàng dùng hai ngón tay xoa lên bên má của Lam Hạ từng chút từng chút. Những mảng bọt trắng nho nhỏ li ti bắt đầu nổi lên nhiều hơn, mùi hương thơm mát nhè nhẹ lan dần qua khứu giác, cộng thêm sự ma sát ấm nóng dịu dàng của bàn tay nam nhân khiến Lam Hạ chỉ biết mím môi mà chịu trận.
Đến bây giờ, cô mới dám nhìn kĩ trong gương, cô để ý rằng bàn tay to lớn của Ngạo Lăng Cẩn rất đẹp. Cô cứ nghĩ nhìn anh cao to thế kia, hơn nưa bàn tay cũng to không kém, mỗi lần anh nắm tay cô thì bàn tay nhỏ xíu xiu của cô hoàn toàn lọt thỏm.
Vậy mà không ngờ, tay của Ngạo Lăng Cẩn bề mặt da rất nhẵn mịn, các ngón tay lại vừa thon vừa dài, những ngón tay tỉ lệ gần như là hoàn hảo với bàn tay của anh, hơn nữa những gò nổi lên lại đầy đặn vô cùng.
"Quả thực là một bàn tay cực phẩm...." Lam Hạ thầm khen trong bụng. Hai đôi mắt to tròn đen láy của cô nhìn chằm chằm vào bàn tay của Ngạo Lăng Cẩn phản chiếu từ gương mà không để ý rằng một đôi nhãn khí nào đó đang nhìn trực tiếp vào cô với một sự ham muốn nhất định.
Ngạo Lăng Cẩn vẫn ân cần rửa mặt cho Lam Hạ, phút chốc cả gương mặt của cô bị phủ đầy những mảng bọt trắng xôm xốp. Nhìn vào gương, Ngạo Lăng Cẩn không nhịn được bèn dùng một ngón tay vẽ lấy ba đường râu mỗi bên má của cô, rồi chấm lấy một chấm ngay chóp mũi nhỏ nhắn. Lam Hạ thực sự trở thành một con mèo nhỏ đáng yêu nhất quả đất mà Ngạo Lăng Cẩn từng thấy. Càng nhìn cô, anh lại càng khó chịu khi cứ cố kiềm nén một cổ dục chiếm hữu đang dần dâng cao trong người.
Lúc này, khi Lam Hạ đang nhăn mày cong môi khi thấy mình bị Ngạo Lăng Cẩn mang ra trêu ghẹo hết lần này đến lần khác. Bất thình lình anh dùng nước hứng từ chiếc vòi phía trước tạt thẳng lên mặt cô, làm cô hốt hoảng nhắm tịt hai mắt mà hét lên: "Cha nuôi...để tự con...tự con làm được..."
Mặc kệ Lam Hạ có vùng vẫy muốn chối từ sự "chăm sóc" của anh, anh vẫn kéo cô trở lại mà tiếp tục rửa cho sạch mớ sửa rửa mặt còn vương dính. Đến khi cô có thể mở mắt ra, thì cảnh tượng cô trông thấy đầu tiên đó là cả một khoảng ngực vạm vỡ của Ngạo Lăng Cẩn đập ngay vào mắt.
Chiếc áo sơmi trắng của Ngạo Lăng Cẩn bị thấm ướt, khiến lớp vải kia áp sát vào da thịt, làm lộ hẳn từng đường nét trên vòm ngực nam tính cuốn hút.
Lam Hạ trừng trừng mắt một cách vô ý nhìn thẳng vào ngực anh, hai bàn tay của cô vô thức nắm chặt chân váy đến nhăn nhúm. Ngạo Lăng Cẩn nhìn cô, mái tóc của cô cũng bị ướt phần nào, những sợi tóc rơi ra một cách tự do buông xoã trước gương mặt trắng trẻo.
Những giọt nước trong suốt như pha lê cô đọng trên làn da trơn láng của Lam Hạ trượt xuống cần cổ tinh tế, gợi cảm. Thấm ướt vào chiếc áo cô đang mặc một khoảng khá lớn, dù là chất liệu vải áo khá dày, nhưng cũng đủ làm đôi mắt Ngạo Lăng Cẩn bị nhóm lên hai ngọn lửa khát khao được chiếm trọn cô một cách đường đường chính chính nhất.
Bất chợt mọi thứ trước tầm nhìn của Lam Hạ là một mảng vàng nhàn nhạt, một chiếc khăn lông to tướng được Ngạo Lăng Cẩn trùm lên đầu cô, bàn tay mang theo hơi ấm quen thuộc xoa xoa đỉnh đầu của cô mà nói: "Về phòng thay đồ đi, đừng để cảm lạnh...Ta còn có việc phải làm."
Lam Hạ bối rối lạ thường, cô còn không dám giở lấy chiếc khăn lông ra khỏi đầu mà chỉ biết cúi gầm mặt vội đáp: "Dạ...con về phòng đây thưa cha..."
Nói xong, Lam Hạ đã cắm đầu cắm cổ vác lấy khăn lông mà chạy ngay khỏi phòng. Ngạo Lăng Cẩn lặng buông một tiếng thở dài đầy mệt mỏi, anh nhìn bản thân mình trong gương, vẫn là một Ngạo tiên sinh với khí chất cùng dáng vẻ cao hơn vạn người, nhưng kể từ lúc bị trói buột trong thứ tình cảm kia với Lam Hạ...dường như điểm thêm trên diện dung của anh là những tâm sự chất đầy không thể giải bày.
Đưa bàn tay lau đi một màng nước đọng lại mỏng manh trên mặt gương, Ngạo Lăng Cẩn khẽ nói: "Đến bây giờ ta mới biết sợ một điều, đó là ta sợ con sẽ nhớ lại cái đêm kinh hoàng đó. Trong kí ức của con...hình ảnh đáng sợ quỷ mị của ta đã in đậm đến cỡ nào rồi kia chứ?"
***
"Con gái ngoan, ngồi yên ở trong này. Dù nghe bất cứ âm thanh gì cũng không được ra ngoài cho đến sáng ngày mai...biết không?"
"Mẹ..mẹ và ba đi đâu ạ? Sao không dẫn con theo?"
"Ba ơi...mẹ ơi...mọi người đâu hết rồi? Xung quanh con tối quá..."
"Sấm chớp...đáng sợ, đáng sợ lắm...đừng đi mà...!" Lam Hạ ngồi bật dậy trên giường, hai mắt căng ra, toàn thân tuôn đầy mồ hôi ướt đẫm cả chiếc áo ngủ. Mái tóc bị thấm ướt bết dính vào trên trán, cô bước xuống giường đi vào phòng tắm rửa mặt cho tỉnh táo.
Nhìn vào gương, Lam Hạ thấy bản thân mình thực chất chưa bao giờ là một hình ảnh phản chiếu rõ như vậy. Cuộc sống của cô ở quá khứ là một bức tranh mơ hồ không thể nào mường tượng. Ba của cô, mẹ của cô...họ rốt cuộc thực sự tệ bạc đến vậy.
Nghĩ đến đây, Lam Hạ tự đưa tay vả vào mặt mình một cái thật mạnh, cô lẩm bẩm: "Chẳng lẽ mình nghi ngờ cha nuôi gạt mình sao chứ? Điên khùng mà..."
Ánh mắt thoáng nét ưu tư của Lam Hạ nhìn lại trên gương, cô xoa xoa vào bên mặt mình, nơi mà khi nãy được đôi tay ấm áp của Ngạo Lăng Cẩn dịu dàng chạm lấy. Cô khép mắt hít thở thật đều, cố trấn tĩnh lại bản thân phải giữ được sự đúng đắn từ trong suy nghĩ.
Quả thực, cảm giác kì lạ này đối với Ngạo Lăng Cẩn càng lúc lại càng mãnh liệt hơn. Những lần tiếp xúc với anh ở cự li quá gần, càng khiến sóng lòng cô cuộn trào không ngừng. Suốt ba năm qua, Lam Hạ cô đã mệt mỏi chừng nào khi cứ tự mình đấu tranh tư tưởng hết lần này đến lần khác.
"Người đó là cha nuôi của mình...nhất định phải ghi nhớ kĩ điều này..nhất định!" Lam Hạ chống hai tay lên bồn rửa mặt mà thầm nhủ. Cô buông ra một thanh âm não nề rồi quay trở lại giường, cố gắng để mình chìm vào giấc ngủ đang dở dang.
***
"Nè nè nhanh lên, sắp tới giờ rồi. Mau...mang mấy bình hoa kia trưng lên trên bàn."
Giọng của Sa quản gia réo lên hối thúc đám người hầu mau lẹ tất bật chuẩn bị sắp xếp cho buổi tiệc tối nay - tiệc sinh nhật thứ mười tám của Lam Hạ.
3h chiều - bầu không khí trong Bạch Ngự dinh náo nhiệt, ồn ào vô cùng với những tiếng bước chân chạy tới chạy lui, rồi thêm cả những thanh âm réo lên của người này người kia. Đã từ lâu, trong cái toà đài rộng lớn này chưa diễn ra một ngày nào đông vui đến vậy.
Bởi thế Sa quản gia cũng vui ra mặt, bà đã làm việc ở đây gần nửa đời người. Cái cảnh tượng vui như hội bây giờ chính là thứ mà bà mong muốn từ lâu.
Lam Hạ ngồi trong phòng, đang được đám chuyên gia được chính tay Ngạo Lăng Cẩn mời về để làm đẹp cho cô con gái nhỏ. Kẻ mát xa chân, kẻ lại sơn móng tay, kẻ lại chăm sóc mái tóc xoăn dài óng ả của cô. Nhìn Lam Hạ chẳng khác gì một cô công chúa thứ thiệt, chỉ việc ngồi một chỗ, việc còn lại đều có người lo tất.
Còn Ngạo Lăng Cẩn, hôm nay anh tạm gác mọi việc ở công ty sang một bên, những buổi hẹn hay cuộc họp với đối tác cũng đều bị anh trì hoãn lại sang ngày khác, ngày hôm nay anh quyết định dành trọn cho Lam Hạ.
Đồng hồ trên tay điểm gần 5h. Ngạo Lăng Cẩn trên người bận một bộ suit đen lịch lãm, màu đen luôn là màu mà anh lựa chọn trong mọi hoàn cảnh. Đối với anh, màu đen vừa bí ẩn, lại vừa dễ che đậy những vết máu khi hành sự vương dính trên nó.
Cài lấy các cúc áo trên áo sơmi, chiếc áo vest được anh vắt nhẹ lên cánh tay. Đi đến bên chiếc bàn làm việc của mình, Ngạo Lăng Cẩn đưa tay mở lấy hộc tủ kéo, cầm ra một chiếc caravat mà anh đã luôn cất giữ rất kĩ.
"Tặng đã hơn ba năm...tới bây giờ mới có dịp để đeo..." rãnh môi Ngạo Lăng Cẩn thoáng nhếch lên. Chiếc caravat đắt giá được anh chậm rãi đeo lên cổ áo, thuần thục cân chỉnh thắt gọn nó cố định trước ngực.
Nhìn trong gương, đôi nhãn khí ánh lên sự hài lòng tuyệt đối. Anh khẽ nói: "Đúng là gu thẩm mỹ của con cũng rất tinh tế...rất hợp ý ta!"
Vừa nói, bàn tay đẹp đẽ của anh vừa nâng niu nhẹ nhàng chiếc caravat. Đối với Ngạo Lăng Cẩn, anh chưa từng nghĩ có một ngày anh lại đi trân quý một món đồ vật đến vậy. Lần đầu cầm lấy nó, anh còn không mảy may bận tâm mà ném bừa nó sang một góc.
Để đến sau này, càng nhận ra tình cảm bản thân dành cho Lam Hạ nhiều bao nhiêu thì anh lại càng phải trân trọng từng thứ liên quan đến cô nhiều bấy nhiêu.
Lúc này, khi đã gần 6h tối - giờ nhập tiệc đã sắp bắt đầu. Những gương mặt thân thuộc với Lam Hạ đã tề tụ đầy đủ bên dưới đại sảnh, chỉ còn đợi nhân vật chính xuất hiện mà thôi.
Ngạo Lăng Cẩn đi đến phòng của Lam Hạ, sau hai tiếng gõ cửa thì đã có người mở lấy. Vừa thấy anh, Lam Hạ đã vui mừng reo lên: "Cha nuôi..."
Trái lại với nụ cười rất tươi trên môi của cô, là một biểu diện hết sức kinh ngạc của Ngạo Lăng Cẩn. Trước mắt anh, Lam Hạ chẳng khác gì một nữ nhân tuyệt mỹ bước ra từ trong tranh vẽ. Mái tóc xoăn lọn sóng nước được bới phồng lên cao, lại rũ xuống những lọn tóc nho nhỏ điểm quanh sau gáy và hai bên má. Gương mặt trắng trẻo không điểm tô quá cầu kì, chỉ là dặm một ít má hồng, tô kẻ lại đường chân mày cho sắc sảo, thoa một chút màu môi hồng hồng nhàn nhạt thêm căng mọng. Nhìn Lam Hạ thực sự sánh với cụm từ "băng thanh ngọc khiết" hay "hoa nhan nguyệt mạo". Thực sự là đẹp không đọng chút tì vết.....
Trên người Lam Hạ diện một bộ chiếc đầm xoè với lớp layer trải rộng được may bằng lụa voan màu xám tro. Phần ngực được rẻ khá sâu nhưng không quá lộ liễu, nơi rãnh ngực căng đầy thoáng lấp ló sau lớp vải mềm mại.
Trên toàn thân chiếc đầm, từ phần ngực trải dài đến chân váy đều được đính thủ công những viên cườm màu trắng bạc sáng lấp lánh. Ở nơi gần ngực áo còn được điểm thêm vài viên đá quý to hơn, tạo điểm nhấn cho toàn bộ chiếc đầm đắt giá.
Khoác lên người chiếc đầm với chất liệu mỏng mịn, lại nhẹ bẫng như mây. Lam Hạ phút chốc hoá thân thành một nàng công chúa trong truyện cổ tích, nhưng trong mắt Ngạo Lăng Cẩn, cô nghiễm nhiên trở thành một thiếu nữ quyến rũ mang tính tuyệt đối không thể kháng cự.
Lam Hạ ngây ngô cầm lấy hai bên chiếc đầm mà xoay vòng, lại cười tươi hỏi: "Cha nuôi...con thích bộ váy này lắm! Cha nuôi đúng là có mắt nhìn nha..."
Ngạo Lăng Cẩn bây giờ mới chầm chậm bước vào, tiến gần hơn về phía Lam Hạ đang đứng. Ánh mắt anh kiên định nhìn chằm chằm vào cô với sự say mê khó tả, đưa tay vén nhẹ lọn tóc nhỏ của Lam Hạ, anh trầm ổn cất giọng: "Thực sự rất hợp với con. Việc một chiếc đầm đẹp hay không vẫn phải phụ thuộc vào người mặc nó lên là ai. Là con làm nổi bật nét đẹp của chiếc đầm này...hay là nó lại là thứ làm tôn lên nét đẹp của con..."
Lam Hạ chợt thấy ngượng ngùng, ánh mắt sâu thẳm của Ngạo Lăng Cẩn cứ không ngừng nhìn trực diện vào cô, làm cô phút chốc thấy lồng ngực lại bị chèn ép khó thở.
Lúc này, Ngạo Lăng Cẩn hất mặt ra hiệu cho đám người kia lui hết ra ngoài. Bên trong phòng chỉ còn lại anh và Lam Hạ, bầu không khí hiện tại thực sự rất khác. Chẳng lẽ là vì cô đã đến tuổi chính thức trưởng thành, mặc lên người một bộ trang phục lộng lẫy nữ tính, đứng gần một nam nhân uy phong, lịch lãm nên mới khiến mọi thứ trở nên trí mạng đến vậy.
Lam Hạ không dám nhìn thẳng vào chiếc gương to trước mặt mà cứ nhìn đâu đâu dưới chân mình. Bất chợt, một cảm giác ấm nóng khẽ trượt qua cổ của cô, vòng lên trước ngực làm cô suýt chút nín thở mà lăn ra ngất xĩu tại chỗ.
Đến khi cô kịp nhận ra là vòng tay to lớn của Ngạo Lăng Cẩn đang ngự trước cổ của cô rồi vòng ngược lại sau, thì âm giọng trầm trầm lại thả nhẹ bên tai: "Món quà ta đặc biệt làm riêng độc quyền để tặng cho con. Mừng sinh nhật Lam Hạ tròn mười tám tuổi...."
Lam Hạ ngây ngô ngẩng mặt nhìn vào gương, ngay cổ cô là một sợi dây chuyền bạch kim rất đẹp, với phần mặt dây là hình một cánh hoa hồng được khảm kín kim cương trắng sáng rực lấp lánh.
Cô đưa tay nâng niu cánh hoa quý giá ấy, rãnh môi vô thức cười rất hài lòng. Cô nói: "Đẹp quá...Cha nuôi...cảm ơn cha!"
Lam Hạ đột ngột xoay mặt để trực diện nói với Ngạo Lăng Cẩn một lời cảm ơn thật tâm. Nhưng cô lại không để ý anh đang đứng sát ngay sau lưng cô, khoảng cách chẳng tới một gang tay nhỏ bé. Bất chợt xoay người nhanh như vậy, làm gương mặt của cô gần kề với khuôn ngực rắn rỏi của Ngạo Lăng Cẩn.
Lam Hạ nín thở lắng nghe nhịp tim của anh đang đập trong lồng ngực và cả con tim nhỏ của mình bị trật đi vài nhịp. Cô chớp chớp mắt vài cái, nhận ra chiếc caravat anh đang đeo là của mình đã tặng vào ba năm trước, cô phút chốc như quên luôn sự ngượng ngùng đang dâng lên trong người mà ngẩng mặt nhìn anh.
"Cha nuôi...con còn tưởng cha đã vứt nó đi rồi chứ." Lam Hạ vui mừng ra mặt thốt lên. Ngón tay nhỏ nhắn khẽ chạm lên chiếc caravat của Ngạo Lăng Cẩn một cái làm lòng dạ anh muốn sôi hết cả lên.
Đôi mắt Ngạo Lăng Cẩn đầy ma mị nhìn vào cô gái đứng trước mặt, nếu có thể anh chỉ muốn một lần đem cô ôm cứng trong lòng. Hoặc giả là tham lam hơn, anh lại muốn ăn trọn hương vị ngọt ngào trên cánh môi mềm mọng nước kia.
Ngạo Lăng Cẩn thở mạnh một cái giải trừ cảm giác bí bách nơi lồng ngực, anh dùng một tay nâng khuôn cằm nhỏ nhắn của Lam Hạ lên mà nhướng mày nói: "Vốn dĩ ban đầu ta thực sự đã tính ném đó đi, nhưng nghĩ lại...ta thấy nó cũng rất hợp. Nếu vứt đi như vậy, quả thực cũng rất tiếc. Ít nhất đeo một lần rồi vứt cũng không muộn..."
Nhận ra bị Ngạo Lăng Cẩn trêu chọc, Lam Hạ chu chu môi mà nắm caravat trên cổ anh giật giật: "Đắt tiền lắm đó, cha nuôi đừng phí phạm vậy chứ!"
Bất chợt nhận ra chiếc caravat được thắt đẹp đẽ kia bị cô làm cho méo mó, Lam Hạ ngẩng đầu nhe răng cươi cười: "Con xin lỗi, để...con chỉnh lại cho cha...sẽ nhanh thôi!"
"Từ từ cũng được, ta không gấp!" Ngạo Lăng Cẩn thoáng cười gian trá nhìn cô. Anh ngẩng cao mặt thoải mái đứng đó cho Lam Hạ cân chỉnh lại thứ cô vừa phá hỏng.
Bàn tay nhỏ nhắn mảnh mai của cô nhẹ nhàng gỡ lấy caravat, vốn dĩ chỉ cần tháo đi nút thắt rồi làm lại là xong. Nhưng Ngạo Lăng Cẩn lại không nghĩ vậy, anh gian manh hơn nhiều khi bắt cô phải hoàn toàn gỡ lấy caravat khỏi cổ áo của anh, rồi bắt cô phải tự tay vòng nó qua cổ áo trở lại lần nữa.
Mà khi chiều cao cả hai quá chênh lệch, sẽ khiến Lam Hạ phải nhón chân đứng sát hơn vào người Ngạo Lăng Cẩn. Còn anh, lại hơi cúi người để cô dễ dàng thao tác hơn.
Phút chốc, gương mặt của cô đã gần sát với gương mặt của Ngạo Lăng Cẩn. Đến cả hơi thở nam tính mãnh liệt của anh, cô cũng nghe thấy.
Lam Hạ không dám nhìn thẳng vào mắt anh, cô lúi cúi mau chóng làm cho xong việc của mình. Ngạo Lăng Cẩn nhận ra cô đang rất ngượng khi hai gò má căn bản đã ửng hồng vì phấn trang điểm, thì nay cả gương mặt lại đỏ bừng bừng, trông như cái người thợ trang điểm kia đánh má hồng lố tay thì phải.
Rãnh môi Ngạo Lăng Cẩn nhếch cười, anh khẽ thì thầm: "Con muốn ám sát ta hay sao? Có cần phải siết mạnh tay đến vậy?"
Lam Hạ hốt hoảng nhận thấy, đúng thật cô thắt có phần quá chật, cô vội nới lỏng chiếc caravat mà thình lình ngẩng mặt thốt lên: "Con xin lỗi, con không cố ý...con...con...."
"Bụp bụp" vài tiếng, nơi tim của Lam Hạ hoàn toàn bị vỡ tung ra khi cánh môi của cô suýt chút cũng chạm luôn vào môi của Ngạo Lăng Cẩn. Hai mắt cô trợn tròn như hai viên bi, hàng mi cong khẽ lay động một chút. Ngạo Lăng Cẩn lại cười rất quỷ quyệt mà trêu: "Thiết nghĩ con nên cẩn trọng một chút, con xem...còn chưa chính thức thổi nến để bước sang tuổi mười tám...thì nụ hôn đầu cũng suýt mất..."