*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Dịch: LTLT
Nói thật, Hoắc Nhiên không hay đến văn phòng giáo viên, cậu không phải học sinh dốt cũng chẳng phải học sinh hư, người mà giáo viên muốn tìm đều không tìm thấy ở kiểu người bình thường như cậu.
Hôm nay hiếm khi được gọi đến văn phòng một lần, chuyện này còn là một chuyện rất nghiêm túc, liên quan đến công chúa Thầm thân yêu của cậu… Tóm lại, lúc ngồi xuống bên cạnh Khấu Thầm, cậu rất căng thẳng.
Cậu cầm cái ly trêи bàn lão Viên uống một ngụm trà.
“Cháu với thầy Viên tụi cháu đúng là không khách sáo.” Khấu Lão Nhị cười nói.
“Dạ.” Hoắc Nhiên ngẩn người, đặt ly về lại.
“Hôm nay, mấy người chúng ta cứ tùy ý tâm sự. Nói cho chính xác là hai ba con anh trò chuyện với nhau, tôi không nói quá nhiều.” Lão Viên lại cầm chai cola đưa cho Hoắc Nhiên, sau đó ngồi xuống, mỉm cười, “Không cần giương cung bạt kiếm, không phản biện ai đúng ai sai, chủ yếu vẫn là giải quyết mâu thuẫn.”
Mọi người cùng nhau gật đầu, đều không lên tiếng.
“Mâu thuẫn hiện tại là gia đình cảm thấy Khấu Thầm cà lơ phất phơ, thành tích học hành không tốt, còn không muốn cố gắng thật tốt, cho nên muốn đưa ra nước ngoài thay đổi môi trường, ép em ấy thay đổi.” Lão Viên từ tốn nói, “Nhưng mà Khấu Thầm không đồng ý, đúng chứ?”
“Đúng!” Khấu Lão Nhị gật đầu, “Không chí tiến thủ, không giỏi việc gì, sống vật vờ.”
Khấu Thầm nhìn ông, không nói gì.
“Xem ra Khấu Thầm không chỉ vì chuyện này.” Lão Viên cười, “Vậy thì thế này đi, nói về em trước, em có chấp nhận đánh giá của ba em về em không?”
Khấu Thầm nghĩ một chút: “Chấp nhận ạ.”
Lão Viên nhìn cậu: “Vậy…”
“Em không chấp nhận.” Hoắc Nhiên ở bên cạnh lên tiếng.
Ba người cùng quay lại nhìn cậu.
“Thầy có chấp nhận không ạ?” Hoắc Nhiên hỏi lão Viên, chỉ Khấu Thầm, “Cậu ấy không có ưu điểm nào sao ạ?”
“Đương nhiên thầy không chấp nhận.” Lão Viên cười nhìn Khấu Lão Nhị, lại quay mặt về, “Hoắc Nhiên, em nói đi.”
“Đừng có vừa đến thời điểm này thì cảm thấy như con cái không còn cứu được vậy, Khấu Lão…” Hoắc Nhiên kịp thời cắn đầu lưỡi của mình lại, nhéo một cái lên đùi mình, suýt nữa làm mình đau đến mức nhảy dựng lên.
“Khấu Lão Nhị làm sao, nói đi.” Khấu Lão Nhị dựa vào ghế nhìn cậu.
“Ở nhà đứng thứ hai à?” Lão Viên hỏi.
“Phải.” Khấu Lão Nhị cười.
“Hôm qua chú Khấu mới nói, một mình Khấu Thầm đi ra ngoài, chú ấy chưa bao giờ lo lắng Khấu Thầm sẽ gặp chuyện, Khấu Thầm giải quyết mọi chuyện giỏi hơn chị cậu ấy nhiều.” Hoắc Nhiên nói, “Chú có nói câu này đúng không ạ?”
“Có nói.” Khấu Lão Nhị gật đầu.
“Không giỏi việc gì?” Hoắc Nhiên nhìn ông, “Câu này rút về sao ạ?”
“Ồ.” Khấu Lão Nhị ngồi thẳng, “Rất kiêu ngạo nhỉ?”
Khấu Thầm lập tức nghiêng người, mặt quay về phía ông.
Khấu Lão Nhị lại dựa vào ghế, xua tay với Khấu Thầm: “Được được được, biết con muốn bảo vệ anh em của con rồi.”
“Mới đầu, cháu thực sự thấy Khấu Thầm rất phiền.” Hoắc Nhiên nói, “Ngày nào cũng không biết đang đắc ý cái gì.”
Khấu Lão Nhị bỗng nhiên vui vẻ, vừa vỗ vai Khấu Thầm vừa cười: “Con à?”
“Cậu nói chuyện chú ý chừng mực chút đi.” Khấu Thầm trừng mắt nhìn Hoắc Nhiên, nghiến răng nói.
“Cảm thấy cái tên này là một kẻ hay sinh sự, hoàn toàn không muốn tiếp cận.” Hoắc Nhiên không để ý đến Khấu Thầm, cứ nói tiếp, “Từ việc lần đó của Hà Hoa thì cháu đã cảm thấy cậu ấy không phải trông như vậy nữa, tuy cậu ấy vẫn luôn nói cậu ấy không phải giúp đỡ người khác mà là thấy chướng mắt, muốn đánh nhau. Chuyện sau đó nữa chắc mọi người cũng biết rồi, chính là chị cao lớn ấy, thư biểu dương của cảnh sát cũng đã gửi đến trường, sao đến chỗ chú Khấu lại mất trí nhớ rồi? Còn có một chuyện cháu không thể nói… Dù sao Khấu Thầm là một người mềm lòng thích giúp người. Nếu chú nói thành tích cậu ấy không tốt, cà lơ phất phơ thì cháu không có ý kiến, nhưng nếu chú phủ nhận hết con người cậu ấy thì chắc chắn không được.”
Khấu Lão Nhị nhìn Khấu Thầm, không lên tiếng.
Khấu Thầm trông có hơi xấu hổ, có lẽ là chưa bao giờ được khen ngợi chính thức như thế này, còn ở trước mặt thầy và ba cậu.
“Đúng là không thể khắt khe xếp Khấu Thầm vào trong nhóm học sinh “hư”.” Lão Viên nói, “Thật ra, bản thân tôi rất phản đối dù là phụ huynh hay là giáo viên chia trẻ con thành nhóm này nhóm nọ, tình huống của mỗi đứa trẻ đều khác nhau, không thể so sánh với nhau, đặc biệt là lấy khuyết điểm với ưu điểm để so sánh, rất không công bằng, còn đánh vào lòng tự tin.”
“Đạo lý thầy nói tôi cũng hiểu.” Khấu Lão Nhị nói, “Nhưng mà chuyện học tập vẫn quan trọng, thành tích không tốt sau này không dễ sống.”
“Cho nên chuyện này…” Lão Viên nhìn Khấu Thầm, “Em có suy nghĩ gì không?”
Khấu Thầm hắng giọng, nhíu mày rồi im lặng một hồi: “Lúc học cấp hai, thành tích của con tệ không?”
“Tệ như nhau.” Khấu Lão Nhị nói, “Dưới trung bình.”
“Ồ.” Khấu Thầm đáp.
Mọi người đều nhìn cậu, một lát sau cậu mới hắng giọng: “Bây giờ con đang xếp chót, nhưng mà con cũng không thích xếp hạng chót bao nhiêu. Nếu như… nếu như…. con nhất định cố gắng thì cuối kỳ có thể thi đạt trung bình hết.”
“Đều đạt trung bình?” Khấu Lão Nhị nhướng mày, rõ ràng vô cùng bất mãn.
“Lão Nhị à.” Lão Viên tỏ ý ông đừng nói, “Chuyện này lát nữa tôi nói, anh để em ấy nói xong.”
“Vậy con nói xong đi.” Khấu Lão Nhị thở dài, “Nếu như cái gì?”
“Ba đừng ép con đi nước ngoài.” Khấu Thầm nói.
Khấu Lão Nhị bật cười.
Nụ cười này hoàn toàn khác với nụ cười trước đó, cơ thể Khấu Thầm hơi nghiêng về bên phía Hoắc Nhiên, chắc là phản xạ có điều kiện muốn tránh.
Đừng nói Khấu Thầm, Hoắc Nhiên cũng muốn run rẩy theo.
“Thầy Viên, thầy thấy chưa?” Khấu Lão Nhị nói, “Đây là thái độ của nó, học hành là học cho tôi sao? Cố gắng là cố gắng cho tôi sao? Nó còn bàn điều kiện với tôi? Điều kiện hài lòng rồi mới cố gắng? Cố gắng thì quyết định được trung bình?”
“Vậy thì thôi.” Khấu Thầm cũng tỏ thái độ, dựa vào ghế cụp mắt nhìn đầu ngón chân của mình, trông dáng vẻ như không định mở miệng nữa.
“Nào, lão Nhị.” Lão Viên cười nói, “Chúng ta sắp xếp chuyện này lại, xem có hợp lý hay không.”
“Chuyện này không hợp lý được!” Khấu Lão Nhị nói.
“Đầu tiên, học hành là vì ai? Anh cảm thấy không phải vì anh mà là vì bản thân em ấy.” Lão Viên nói, “Đúng không?”
“Nói nhảm.” Khấu Lão Nhị nói xong lại vội vàng chắp tay với lão Viên, “Xin lỗi thầy Viên, câu này tôi không nói thầy, thuận miệng thôi.”
“Không sao.” Lão Viên cười, “Vậy nếu em ấy học cho mình, đặt mục tiêu thế nào đương nhiên là bản thân em ấy hiểu rõ, nếu như em ấy học vì anh thì anh mới có thể đặt mục tiêu giúp em ấy.”
Khấu Lão Nhị nhíu mày, nghĩ một hồi: “Thầy nói tiếp đi.”
“Ông ấy không nghe hiểu.” Khấu Thầm ở bên cạnh bồi thêm một câu.
“Không đến mức đó!” Khấu Lão Nhị trừng mắt nhìn cậu, “Người nghe không hiểu là con!”
“Chúng ta lại nói đến điều kiện này.” Lão Viên cười nói, “Điều kiện này tôi nghĩ rằng không có vấn đề gì. Anh muốn em ấy ra nước ngoài là vì em ấy không cố gắng học hành, nếu như em ấy cố gắng học hành rồi vậy thì đương nhiên có thể yêu cầu không đi, với lại lý do anh đưa em ấy ra nước ngoài cũng không còn giá trị.”
“Đúng.” Khấu Thầm nói.
Khấu Lão Nhị nhíu mày lườm cậu: “Tán đồng sao?”
Khấu Thầm hất mặt, không nói.
“Tôi không tin tưởng nó.” Khấu Lão Nhị nói, “Thằng nhóc này lớn đến chừng này chưa từng cố gắng, chỉ nói dễ nghe…”
“Được trung bình cũng không dễ nghe chút nào.” Hoắc Nhiên không nhịn được nữa nói xen vào, “Nếu như dễ nghe thật thì ai nói được trung bình chứ, ít nhất cũng nói tiến vào top 10 của lớp.”
“Đúng.” Khấu Thầm nói.
“Con có thể nói câu khác không?” Khấu Lão Nhị nói.
“Không thể.” Khấu Thầm nói.
“Lão Nhị, vì sao anh không tin Khấu Thầm?” Lão Viên hỏi, “Có ví dụ nào có thể đưa ra không?”
Khấu Lão Nhị sửng sốt, nhíu mày nhanh chóng tiến vào trạng thái tìm kiếm.
“Xem ra không có.” Lão Viên không cho ông nhiều thời gian tìm kiếm, đưa ra kết luận.
“Thầy Viên đừng gấp, tôi nghĩ một chút.” Khấu Lão Nhị nói.
“Không thể nói ngay lập tức thì là không có.” Lão Viên nói, “Trẻ con mười mấy tuổi, anh cũng không thể yêu cầu em ấy từ nhỏ đến lớn nói ra việc gì cũng phải làm được, bản thân anh còn chưa làm được.”
“Nó cứ đánh nhau với người khác.” Khấu Lão Nhị vỗ đùi.
“Rất lâu rồi con chưa đánh nhau.” Khấu Thầm nói.
“Bởi vì chú sẽ làm cậu ấy thành lạp xưởng.” Hoắc Nhiên nói, “Cậu ấy vẫn luôn nhớ, không dám đánh.”
“Nó cũng không ít lần ra tay với người ta!” Khấu Lão Nhị thở dài.
“Ba từng hỏi con vì sao chưa?” Khấu Thầm ngồi thẳng lại, “Con cũng không bị điên, không có chuyện gì ngày nào cũng đánh nhau với người khác, còn phải lo biến thành lạp xưởng!”
“Ba chưa từng hỏi con sao? Chưa từng hỏi sao?” Khấu Lão Nhị thể hiện sự không phục với lời tố cáo này.
“Ba hỏi thế nào?” Khấu Thầm nói, “Cầm một cái cây đuổi theo con, vừa đánh vừa hỏi, mẹ nó vì sao lại đánh nhau! Vì sao lại đánh nhau! Con sao mà trả lời được? Con không chạy, đứng ở đó nói xong thì bị đánh chết rồi, con nói con khỉ á.”
“Nếu con nói thì ba không đánh con!” Khấu Lão Nhị trừng cậu.
“Con không dám đánh cược.” Khấu Thầm nói, “Con sợ, con không dám ngừng lại.”
Hoắc Nhiên uống một ngụm cola, cầm cái chai: “Chú Khấu, cậu ấy cực kỳ sợ chú.”
Lúc Hoắc Nhiên nói đến đây bỗng nhiên rất đau lòng cho Khấu Thầm, suýt nữa muốn vươn tay xoa đầu Khấu Thầm, may mà ánh mắt Khấu Lão Nhị lạnh lùng, cậu chợt tỉnh táo.
Nhưng vẫn đấu tranh cố gắng bổ sung một câu: “Cháu cũng cực sợ chú.”
“Cháu sợ chú làm gì? Cháu là đứa trẻ ngoan cỡ nào chứ, vừa nghe lời lại vừa hiểu chuyện.” Khấu Lão Nhị nói, “Khấu Thầm từ nhỏ đã không nghe lời, không chịu dạy dỗ…”
“Chúng ta sửa lại cách nói một chút.” Lão Viên nói, “Nghe lời với chịu nghe dạy dỗ, dùng trêи người trẻ con không thích hợp, em ấy cũng có suy nghĩ, phụ huynh có thói quen yêu cầu phục tùng tuyệt đối, bản thân chuyện này đã là mâu thuẫn, không ai có thể làm được, chỉ cần anh có yêu cầu này, thì anh sẽ cảm thấy em ấy mãi mãi không nghe lời.”
“Nhưng mà thầy Viên.” Khấu Lão Nhị nói, “Tôi trải qua nhiều việc hơn nó, cũng thấy nhiều người hơn nó, rất nhiều việc tôi biết nó làm như vậy là không được, tôi chắc chắn phải quản.”
“Chuyện đó không sai.” Lão Viên nói, “Nhưng có hai điều, thứ nhất, chuyện quan trọng theo nguyên tắc thì anh chắc chắn phải quản, thứ hai, khi anh quản phải nói cho em ấy biết vì sao, nguyên nhân không được là gì, nguyên nhân nhất định không phải câu “ba trải qua nhiều chuyện hơn con, nghe lời ba thì sẽ không sai”, lý do như này không được.”
Khấu Lão Nhị lại im lặng suy nghĩ.
Sau khi nghĩ một hồi lại nói: “Vậy chuyện khác thì sao? Cứ mặc nó? Những cái không theo nguyên tắc.”
“Chuyện bình thường thì thất bại vài lần tự nhiên sẽ biết đúng sai, cũng không phải đứa ngốc.” Lão Viên nói, “Chỉ cần phụ huynh có thể hiểu chính xác cái gì là chuyện quan trọng.”
“Chuyện này tôi có thể hiểu.” Khấu Lão Nhị gật đầu.
Khấu Thầm xoay mặt nhìn ông.
“Nhìn ba làm gì?” Khấu Lão Nhị nói, “Không tin?”
“… Tin.” Khấu Thầm gật đầu, “Tin.”
Hoắc Nhiên chống cằm, nói rất nhỏ ở bên tai Khấu Thầm; “Tin thật sao?”
“Chuyện này tin được.” Khấu Thầm cũng nói rất nhỏ, “Ông ấy chỉ là quản quá nhiều, không tin tôi.”
“Vậy thì nói cho chú ấy biết đi.” Hoắc Nhiên tiếp tục nói nhỏ.
“Không muốn nói.” Khấu Thầm làm vẻ mặt khinh thường.
“Ba nghe thấy đó!” Khấu Lão Nhị nói.
Hoắc Nhiên giật mình, vội dựa vào ghế lại.
“Thế thì hai người tin tưởng nhau một lần đi, dù sao Khấu Thầm cũng biết ba em rất quan tâm em, đúng không?” Lão Viên nói.
Khấu Thầm nhìn ba mình: “Vâng, chuyện này em biết.”
Khấu Lão Nhị không nói gì, vỗ mấy cái lên vai cậu.
“Vậy thì như này, lần thi cuối kỳ này.” Lão Viên nói, “Khấu Thầm cố gắng được trung bình tất cả các môn.”
“Vâng.” Khấu Thâm gật đầu.
“Ý kiến tôi đưa ra…” Lão Viên lại nhìn Khấu Lão Nhị, “Anh cảm thấy được không?”
“Ý kiến gì ạ?” Khấu Thầm hỏi.
“Chỉ cần nó chịu cố gắng.” Khấu Lão Nhị chỉ Khấu Thầm, “Thì được thôi! Có gì không được, ai mà chưa từng đi học chứ? Lúc tôi đi học thành tích vẫn luôn rất tốt…”
“Không phải chứ.” Khấu Thầm giật mình, “Lão Viên, không lẽ thầy bảo ba em đi học cùng em hả?”
“Hả?” Hoắc Nhiên giật mình.
“Vậy thì em không làm!” Khấu Thầm đứng phắt dậy, “Ngày nào ba em cũng cắm cọc ở trong lớp em sống thế nào được, thầy đừng lừa em!”
“Ngồi xuống!” Khấu Lão Nhị trừng cậu, “Ai nói đi học cùng con hả? Còn con sống thế nào, nếu ba ngồi trong lớp con thật thì ba mới không sống được đó!”
“Đừng sốt ruột.” Lão Viên bật cười, “Là thế này, nếu em muốn tiến bộ, muốn nâng cao thành tích cũng không phải chuyện đơn giản. Vì để ba em nhớ lại chuyện học hành không dễ dàng, thầy đề nghị ba em cùng học với em, các giáo viên bộ môn cũng đồng ý phối hợp, ba em nghe giảng bằng video, cuối kỳ thi đề giống như em, xem thành tích thế nào.”
“Đậu má?” Khấu Thầm sửng sốt, quay đầu nhìn Khấu Lão Nhị.
“Con đậu ai đó?” Khấu Lão Nhị nói.
“Ba đồng ý rồi à?” Khấu Thầm hỏi.
“Đồng ý rồi, sao hả?” Khấu Lão Nhị uống một ngụm trà, “Thành tích của ba tốt hơn con rất nhiều.”
“Nghe ba chém gió mười mấy năm rồi.” Khấu Thầm tỏ vẻ xem thường.
“Không chém.” Khấu Lão Nhị trả lời rất chắc chắn.
“Có đặt cược không ạ?” Hoắc Nhiên nhớ ra trọng điểm, lập tức sốt ruột, “Vừa rồi đã nói chỉ cần Khấu Thầm cố gắng học thì không ép cậu ấy ra nước ngoài, không thể đổi ý.”
“Đứa nhỏ này được.” Khấu Lão Nhị nói với Khấu Thầm, “Đứa bạn này của con kết bạn không uổng.”
“Nói nhảm.” Khấu Thầm nhìn Hoắc Nhiên, “Từ lúc đầu con…”
Hoắc Nhiên thấy ánh mắt của Khấu Thầm có hơi bất thường, hơi phức tạp, vừa nhìn đã biết câu tiếp theo không chừng lại nói ra chuyện gì rúng động trời đất, cậu vội vàng ngắt lời Khấu Thầm: “Cháu biết.”
“Chỉ là một trải nghiệm để người ba quên mất việc học khó khăn cỡ nào nhớ lại năm ấy, trải nghiệm sự vất vả của trẻ em đang học tập bây giờ.” Lão Viên nói, “Nếu như muốn xem thành trận đấu cũng được, cược một bữa cơm gì đó.”
“Ba thua thì ba xuống bếp.” Khấu Thầm lập tức nói, “Ba nấu cơm.”
“Con chọn món chính trước đi.” Khấu Lão Nhị nói.
“Vịt! Món mà lúc con còn nhỏ ba từng nấu vịt chanh hay là vịt táo gì gì đó!” Khấu Thầm giới thiệu cho lão Viên với Hoắc Nhiên, “Đệt, món đó tuyệt đỉnh, ngon vô cùng, chỉ là không làm nữa, đến lúc đó mọi người đến nhà em ăn cơm.”
“Vậy con thua thì sao?” Khấu Lão Nhị hỏi.
“Con nấu.” Khấu Thầm đáp.
Khấu Lão Nhị tặc lưỡi: “Con đang ép ba thua à, món ăn con nấu ăn được sao?”
“Không dám đấu à.” Khấu Thầm nhướng mày, dường như rất hứng thú với trận đấu như này.
“Cá thì cá.” Khấu Lão Nhị cũng hứng thú, nhướng mày lên, “Oắt con, con thua chắc rồi.”
____________________
Vịt nấu chanh: Một món ăn nổi tiếng ở Nam Ninh