Ngũ Cảm = Vô Cảm

Chương 15

Sau khi thi đấu xong các cầu thủ trong đội đều có được vài ngày nghỉ, thường thường lúc này, Dương Nhất Kha và những thành viên khá thân thiết khác sẽ cùng đến nhà của Hùng Lạc và Chu Ngữ Bằng họp mặt. Lúc đầu Chu Ngữ Bằng không quá tình nguyện nói chuyện ở trước mặt nhiều người, cậu sợ giọng mũi đặc sệt cùng phát âm không rõ ràng của mình sẽ chọc cho bọn họ chê cười. Thế nhưng sau lại phát hiện ra, các đội viên đều rất khuyến khích cậu nói chuyện, cho dù chẳng có chuyện gì cũng thích cùng cậu trò chuyện thêm vài câu.

Mọi người vui vẻ nói chuyện trong phòng khách, còn bữa trưa thì do Chu Ngữ Bằng làm, đoán chừng lượng đồ ăn sẽ khá nhiều, Hùng Lạc liền tới nhà bếp giúp cậu một tay.

“A!”. Vừa mới bước vào nhà bếp, Hùng Lạc đã nhìn thấy Chu Ngữ Bằng một tay đầy máu, “Ngữ Bằng! Tay cậu chảy máu!”

Những giọt máu đỏ thẫm dính loang lổ trên mặt thớt, Chu Ngữ Bằng hoàn toàn không phát hiện ra, vẫn còn đang chăm chú thái rau.

“Ngữ Bằng!”

Hùng Lạc kéo lấy tay cậu, động tác đột ngột dọa cho Chu Ngữ Bằng giật mình, mở to mắt không biết chuyện gì xảy ra.

“Tay cậu chảy máu rồi, không đau sao?”. Hùng Lạc viết cho cậu.

Chu Ngữ Bằng khẩn trương buông con dao xuống, theo bản năng giấu tay mình ra sau lưng.

“Còn giấu gì nữa chứ?”. Thanh âm của Hùng Lạc trở nên nặng nề, giống như có thứ gì đó đang nghẹn lại trong cổ họng, làm thế nào cũng không thể lấy ra.

Hùng Lạc kéo tay trái của cậu đặt dưới vòi nước để rửa vết thương, một mảng thịt rất lớn hầu như bị cắt xuống, chỉ còn sót một chút da còn dính lại, trong lòng Hùng Lạc đau xót vô cùng, nhưng Chu Ngữ Bằng đứng ở bên cạnh thì lại giống như một người bình thường, chẳng lẽ người bị thương không phải là cậu ấy sao?

Nước sạch tuôn ra thật lâu, máu mới không rỉ ra nữa, Hùng Lạc gọi Dương Nhất Kha đang nói chuyện phiếm trong phòng khách mang băng cá nhân tới, sau đó nhẹ nhàng băng cho cậu, rất sợ làm cậu bị đau.

“Ngữ Bằng, đau không?”. Hùng Lạc viết.

“Không quá đau”. Chu Ngữ Bằng dùng tay phải sờ sờ lên vết thương trên ngón trỏ bàn tay trái, “Cậu không nói tôi cũng không phát hiện ra.”

Hùng Lạc cau mày, càng lúc càng cảm thấy khó chịu, dùng móng tay bấm mạnh vào tay Chu Ngữ Bằng, quan sát phản ứng của cậu.

“Có cảm giác gì? Đau không?”. Hùng Lạc hỏi cậu.

Chu Ngữ Bằng lắc đầu: “Không đau.”

Hùng Lạc hơi há miệng ngây người nhìn Dương Nhất Kha, Dương Nhất Kha cũng hiểu xúc cảm ở tay Chu Ngữ Bằng đã dần trở nên chậm chạp, nhất thời tất cả đều im lặng, không ai nói câu nào, không khí cũng dần trở nên nặng nề.

“Sao vậy? Tiểu Hùng?”. Chu Ngữ Bằng mở miệng, phá vỡ đi sự an tĩnh.

“Không có gì”. Hùng Lạc viết: “Tôi giúp cậu thái rau.”

“Được”. Chu Ngữ Bằng trở tay cầm lấy dao, hướng chuôi dao đưa cho Hùng Lạc, sau đó tháo tạp dề xuống, cẩn thận buộc lại cho cậu ta, tất cả hành động đều lọt hết vào mắt Dương Nhất Kha, cảm giác rất là ấm áp. Sớm muộn gì cũng có một ngày Chu Ngữ Bằng mất đi xúc giác, bác sĩ cũng đã nói rồi, là do vị trí của điểm viễn tâm đang tiến dần tới điểm cận tâm, cho nên nơi mà xúc cảm trở nên chậm chạp đầu tiên chính là tay và chân. Có lẽ Chu Ngữ Bằng đã từng sợ hãi chăng? Nhưng mà bây giờ đã có Hùng Lạc ở bên cạnh rồi, cậu ấy cần gì phải lo lắng nữa chứ? Dương Nhất Kha cười cười, đột nhiên cảm thấy không quan trọng, có cái gì đáng sợ hơn sự chia ly? Chỉ cần có thể ở bên cạnh người mình yêu, cho dù có chuyện gì xảy ra cũng sẽ không khổ sở nữa.

“Đúng rồi, Lạc Lạc, tôi vừa mới mua xe”. Dương Nhất Kha nói với Hùng Lạc.

“Ồ! Người có tiền thật là tốt, ha ha”. Hùng Lạc vừa thái rau vừa nhìn anh, dường như cũng không vì chuyện của Chu Ngữ Bằng mà bị ảnh hưởng.

“Cậu có bằng lái không?”

“Có.”

“À, đây là chìa khóa của chiếc xe cũ, cho cậu mượn đó, cậu và Bằng Tử có ra ngoài cũng thuận tiện hơn.”

“Thôi, tôi…”. Hùng Lạc không biết phải từ chối thế nào mới được.

“Đừng có như vậy mà, tôi thật lòng hi vọng cậu và Bằng Tử sống tốt, mỗi ngày cậu dẫn theo cậu ấy ngồi xe buýt hay tàu điện ngầm rất vất vả, cậu ấy vừa không nghe được vừa không nhìn được, đi theo cậu lại hay bị té ngã, rất dễ xảy ra chuyện nguy hiểm”. Dương Nhất Kha khuyên Hùng Lạc.

“Cái này thật sự không được… không thì anh nói với Ngữ Bằng đi… tôi…”. Hùng Lạc ấp a ấp úng khó xử.

“Hùng Lạc, tôi không biết cậu xem những đội viên bọn tôi như thế nào, người ngoài nhìn vào chắc chắn là nói chúng tôi đối tốt với Bằng Tử, thật ra hoàn toàn là vì bố của cậu ấy, bọn tôi vuốt đuôi ngựa Bằng Tử, bố của cậu ấy mới có thể chiếu cố đến bọn tôi nhiều hơn một chút. Nhưng mà Hùng Lạc này, tôi đang nói với cậu những lời thật lòng, Chu Ngữ Bằng là bạn thân của tôi, chuyện này tuyệt đối không liên quan gì đến bố của cậu ấy. Đến hôm nay tôi mới có thể nói ra những lời này, nếu có một ngày huấn luyện viên Chu Dương không còn thế lực nữa, tôi vẫn sẽ quan tâm đến Chu Ngữ Bằng như trước.”

Hùng Lạc khụt khịt mũi, gật đầu nói: “Tôi hiểu rồi, thần tượng, tôi biết anh thật lòng muốn tốt cho Ngữ Bằng.”

Dương Nhất Kha đã có thể nói ra hết những khúc mắc trong lòng mình, quả thực, bản thân anh ở vị trí này, rất dễ khiến cho người khác hiểu lầm, hôm nay nhân cơ hội này nói hết cho Hùng Lạc biết cũng là chuyện tốt.

Kể từ hôm đó, thời gian mọi người tụ tập lại với nhau cũng trở nên nhiều hơn, trước đây lúc cuối tuần chỉ là tụ tập một bữa ở nhà của Hùng Lạc và Chu Ngữ Bằng thôi, nhưng bây giờ bọn họ còn tổ chức thêm một vài hoạt động ngoài trời. Không biết rốt cuộc Chu Ngữ Bằng có hoàn toàn tình nguyện hay không, thế nhưng cậu luôn luôn hỏi trước Hùng Lạc một câu “Cậu có muốn đi không?”, chỉ cần Hùng Lạc nói muốn đi, cậu đều sẽ rất vui vẻ theo bọn họ ra ngoài. Nhưng mà dù sao hạn chế về giao tiếp vẫn rất lớn, cho nên Chu Ngữ Bằng thường nhân lúc mọi người chơi đùa rất high mà đi ngủ, mỗi lần sau khi bị Hùng Lạc đánh thức, cậu đều cảm thấy rất ngại ngùng, sợ sẽ phá hỏng sự hứng thú của mọi người, sau cậu lại ngủ tiếp, Hùng Lạc cũng không gọi cậu dậy nữa, để cậu nằm ở bên cạnh mình an tĩnh ngủ ngon.

Cuối tuần này vốn là định tổ chức một party lớn, thế nhưng mẹ của Hùng Lạc lại gọi điện thoại tới, đòi Hùng Lạc dẫn Chu Ngữ Bằng về nhà ăn cơm. Điều này cũng không có gì là không tốt, cũng có thể nhìn ra mẹ của mình rất thích Ngữ Bằng, cho nên Hùng Lạc cũng bằng lòng dẫn cậu về nhà chơi nhiều hơn, hôm nay hiếm khi chị mình cũng về nhà, hi vọng có thể ăn một bữa cơm đoàn viên thật vui vẻ.

“Vừa dịp hôm nay chị của tôi cũng ở nhà”. Hùng Lạc viết cho Chu Ngữ Bằng, bây giờ lúc viết chữ vào lòng bàn tay của cậu, Hùng Lạc sẽ cố ý tăng lực mạnh thêm một chút.

Chu Ngữ Bằng đang thay quần áo hơi sửng sốt, nhưng vẫn tiếp tục động tác trên tay.

“Sao vậy?”. Hùng Lạc rất nhanh đã bắt được thay đổi nhỏ của Chu Ngữ Bằng.

“Tôi không muốn đi cho lắm.”

“Đừng vậy mà, chị của tôi cũng là người nhà thôi.” Hùng Lạc an ủi cậu, cậu ta biết Chu Ngữ Bằng luôn không quen giao tiếp với người lạ, cho nên cũng không quá ép buộc cậu, chỉ là khuyến khích cậu có thể gặp gỡ với nhiều người khác ngoài mình.

Im lặng một hồi, Chu Ngữ Bằng cũng gật đầu.

“Hắc hắc”. Hùng Lạc nở nụ cười, cậu ta biết Ngữ Bằng sẽ luôn nghe lời mình, liền nhẹ nhàng hôn lên má cậu một cái. Lúc cậu ta đứng lên thì phát hiện ánh mắt của Chu Ngữ Bằng cứ nhìn đăm đăm vào mình, nhưng mà cũng có thể là ảo giác, liền hỏi cậu có chuyện gì.

“Cậu đang mặc đồ gì vậy?”

“Là chiếc áo ngắn tay tháng trước mua ở Lượng Tây, sao vậy?”. Quần áo của Hùng Lạc đa số đều là màu sắc sáng sủa, nhờ vậy, trong ánh sáng đầy đủ Chu Ngữ Bằng có thể xác định được đại khái vị trí của Hùng Lạc.

“Vậy còn của tôi?”

Hùng Lạc giờ mới hiểu ra, Chu Ngữ Bằng đang lo lắng việc cậu và cậu ta mặc đồ đôi đi ra ngoài, bình thường đi dạo phố thế nào cũng được, nhưng mà hôm nay là đến nhà mẹ của Hùng Lạc, đương nhiên không thể mặc giống nhau như vậy mà xuất hiện được.

“À, yên tâm, cậu đang mặc áo ngắn tay màu trắng”. Hùng Lạc cũng hiểu được tính nghiêm trọng của vấn đề, không dám làm bừa.

“Ừm”. Chu Ngữ Bằng thoả mãn gật đầu.

Hùng Lạc quả nhiên không hề nói sai, chị của mình tuyệt đối không phải là một người nguy hiểm. Nghề nghiệp của chị ấy tuy rằng bị kỳ thị, thế nhưng hổ dữ không ăn thịt con mà, chị ấy đối với bạn của em trai mình tốt giống như là với em trai mình vậy, nếu không thì sao vừa vào cửa chị ấy liền tiến tới nghênh đón, còn nắm lấy cánh tay Chu Ngữ Bằng, muốn cùng cậu chào hỏi.

“Chị, nếu chị muốn nói chuyện với cậu ấy, thì phải viết chữ vào lòng bàn tay cậu ấy như thế này”. Hùng Lạc nói cho chị biết cách giao tiếp với Chu Ngữ Bằng.

Hùng Ninh vội vã buông tay: “Ai da, vậy không được đâu, chị đây móng tay hơi dài, sợ làm đau cậu ấy. Hai đứa cứ trò chuyện đi, chị giúp mẹ nấu ăn.”

Một trận cảm kích mãnh liệt dâng lên từ tận đáy lòng, Hùng Lạc tựa hồ nhìn thấy được một chút hi vọng, có lẽ chuyện sống chung với Chu Ngữ Bằng cũng không phải là hoàn toàn không thể, nói không chừng người nhà sẽ vì yêu thương cậu ta mà tác thành cho hai người.

Dẫn Chu Ngữ Bằng về phòng của mình, lần trước lúc đến đây tâm tình nặng nề, cho nên tắm rửa xong chỉ trò chuyện với mẹ có mấy câu liền rời đi. Nhưng mà lần này thì khác, nhìn thấy mẹ và chị đối với Chu Ngữ Bằng chào đón như vậy, Hùng Lạc vui như mở cờ trong bụng, liền kéo Chu Ngữ Bằng vào trong phòng mình đi loanh quanh mấy vòng.

“Đây là tấm hình mà lần trước cậu giúp tôi ghép đó”. Hùng Lạc nắm lấy tay Chu Ngữ Bằng kéo tới, dẫn dắt cậu chạm vào bức tranh ghép treo ở trên tường, Chu Ngữ Bằng rất tự nhiên dùng bàn tay sờ vào, không dùng ngón tay.

Hùng Lạc cũng không để ý, tiếp tục dẫn cậu “nhìn” gian phòng của mình: “Đây là tấm hình lần trước chụp ở Hàng Châu.”

“Dương Nhất Kha?”. Chu Ngữ Bằng nhớ tới lần trước ở Hàng Châu du ngoạn, cậu đã chụp cho Hùng Lạc và Dương Nhất Kha rất nhiều hình chụp chung.

“Không phải đâu, là tôi với cậu”. Đó là tấm hình chụp chung mà bọn họ chụp ở công viên Thái tử Loan, trong hình chỉ có hai người bọn họ mà thôi.

Chu Ngữ Bằng nhẹ nhàng nở nụ cười, bàn tay liên tục vuốt ve.

“Trong này là khăn quàng cổ của đội tuyển Bắc Kinh, đây là cờ của đội tuyển Bắc Kinh”. Quả nhiên là một fan hâm mộ kỳ cựu của đội Bắc Kinh, những đồ vật dành cho fan bóng đá ở trong phòng nhiều vô số kể.

“Ừm, đây là băng cát xét ghi âm bài hát truyền thống của đội tuyển Bắc Kinh hồi thập niên 90, tôi vẫn còn lưu giữ đấy.”

“Thật tốt”. Chu Ngữ Bằng gật đầu khen ngợi.

“Bài hát của đội Bắc Kinh cũng rất hay, để tôi viết lời ra cho cậu nhé!”

“Ừ.”

Bọn họ ngồi ở trên giường, Chu Ngữ Bằng vươn tay ra, kiên trì chờ Hùng Lạc viết chữ, không quên bổ sung thêm một câu: “Viết chữ lên chỗ cổ tay đi.”

Hùng Lạc hiểu xúc cảm của cậu đã dần dần dời đến chỗ cổ tay rồi.

“Bạn là đôi mắt trên bầu trời đêm, chúng tôi là ngôi sao trong tim bạn.”

“Chiến thắng ta hãy cùng nhau ăn mừng, bại trận chúng tôi sẽ cùng bạn gánh vác.”



Lời bài hát rất dài, còn có rất nhiều chỗ điệp khúc, Hùng Lạc cứ như vậy kiên trì viết từng chữ từng chữ xuống, còn Chu Ngữ Bằng thì nhắm mắt lại tập trung cảm nhận chữ trên tay.

Ngữ Bằng, tôi đã suy nghĩ rất nhiều mới hát bài hát này cho cậu nghe…

Bầu không khí đang dần trở nên lắng đọng, ngoài cửa liền vang lên thanh âm của Hùng Ninh: “Lạc Lạc, chị lại muốn ăn bánh hành băm của cửa hàng đó rồi, đi mua giúp chị một cái.”

“Gì chứ? Lần trước em đã mua cho chị rồi mà”. Hùng Lạc thò đầu ra, bộ mặt bất mãn.

“Chị vẫn còn muốn ăn đấy thì sao nào, nhanh đi nhanh đi”. Hùng Ninh thúc giục.

“Còn có Ngữ Bằng ở nhà, em không đi được”. Hùng Lạc quay đầu lại nhìn Chu Ngữ Bằng vẫn đang ngồi yên ở trên giường.

“Chị với mẹ không phải cũng đang ở nhà đó sao, chúng ta cũng không phải đại hôi lang (sói xám lớn), bộ có thể ăn mất bạn của em hả?”. Hùng Ninh lấy tiền từ trong ví ra: “Này, đi mau lên, tiền thối không cần trả lại chị đâu.”

Đang nói chuyện vui vẻ với Chu Ngữ Bằng, giờ lại phải để cậu ngồi một mình ở trong phòng chờ đợi. Hùng Lạc biết Chu Ngữ Bằng ở một chỗ như vậy sẽ rất không thoải mái, cho nên cố ý chạy đến nhà bếp nói chuyện với mẹ và chị, cậu ta đã đóng cửa phòng của mình lại rồi, xin bọn họ không nên vào quấy rầy Chu Ngữ Bằng. Mẹ của Hùng Lạc và Hùng Ninh đều gật đầu nói được.

Vừa nghĩ tới chị mình đối xử với Ngữ Bằng tốt như vậy, bước chân đi mua đồ cũng trở nên nhanh hơn, Hùng Lạc tình nguyện làm chân sai vặt cho chị, dùng cái này để cảm ơn chị ấy. Đến lúc xuống tới cửa hàng nhỏ ở dưới lầu mới phát hiện ra có năm sáu người đang đứng xếp hàng. “Hả? Còn phải xếp hàng nữa sao?”. Hùng Lạc trong lòng nghĩ thầm, không cẩn thận nói ra khỏi miệng.

“Đúng vậy, đều đã bán hết rồi, bây giờ họ đang làm”. Một cô gái xếp hàng ngay trước mặt nói cho cậu ta biết.

Được rồi, thích thì ông đây chiều, Hùng Lạc cũng đứng ở cuối hàng chờ đợi, đến khi mua được chiếc bánh hành băm còn bốc hơi nóng hổi thì thời gian đã trôi qua hơn hai mươi phút rồi. Trên đường về Hùng Lạc hầu như là chạy, cậu ta thấy lo cho Chu Ngữ Bằng, cảm giác lo lắng này cậu ta cũng không biết diễn tả ra sao, cho dù chỉ có một phút đồng hồ không nhìn thấy cậu, trong lòng Hùng Lạc cũng sẽ thấp thỏm không yên.

“Mẹ! Ngữ Bằng đâu?”

Hùng Lạc phát hiện trong phòng mình không có người, vội vàng chạy vào nhà bếp tìm mẹ.

Mẹ của Hùng Lạc đang xếp từng đĩa thức ăn đã xào xong lên trên bàn, không nhanh không chậm nói: “À, vừa nãy bố của Chu Ngữ Bằng gọi điện đến, nói có chuyện gấp gọi cậu ấy quay về, đòi lập tức đi liền mới được, chị của con đã tiễn cậu ấy lên máy bay rồi.”

“Cái gì?”. Chuyện này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Hùng Lạc.

“Đừng lo lắng, chị con nói nó sẽ cùng ngồi máy bay với cậu ấy, cho đến khi giao Ngữ Bằng về thẳng cho bố cậu ấy luôn”. Mẹ của Hùng Lạc sờ lên đầu con trai: “Yên tâm đi, không có chuyện gì đâu.”

Hùng Lạc đầu chảy đầy mồ hôi ném bánh hành băm sang một bên, bắt đầu gọi vào số của Hùng Ninh, điện thoại có đổ chuông, nhưng mãi vẫn không thấy ai bắt máy, những âm thanh bíp bíp khô khan khiến cho người khác không thể nào chịu đựng nổi.

“Lạc Lạc, bọn nó bây giờ khẳng định là đang trên đường đến sân bay rồi, con có gọi điện bọn nó cũng không nghe thấy đâu, lát nữa bọn nó lên máy bay còn phải tắt máy, con càng sẽ không gọi được. Đừng lo lắng, tuy rằng chị của con có đôi khi rất không đáng tin, nhưng nó đối xử với bạn học và bạn của con không phải là rất tốt sao, nó nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ, mang Ngữ Bằng bình an về nhà.”

Có sự trấn an của mẹ, Hùng Lạc cũng thoáng bình tĩnh trở lại, buông điện thoại xuống: “Dạ, vậy con sẽ chờ chị về rồi hỏi chị ấy sau vậy, nói không chừng Ngữ Bằng về đến nhà cũng sẽ kêu người khác giúp cậu ấy gọi điện cho con, sao lại không nói không rằng đã đi rồi, ngay cả một câu tạm biệt cũng không có nữa chứ”. Hùng Lạc trừng mắt bắt đầu oán giận: “Cũng không biết bên Hàng Châu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”
Bình Luận (0)
Comment