Thói quen mỗi tối của Hiên Viên Tiểu Điệp chính là đắp mặt nạ bằng dưa chuột. Còn hiện tại, cô đang ở trong bếp cắt dưa chuột thành từng lát tròn mỏng để mang lên phòng.
Bỗng, ở bên ngoài có tiếng mở cửa. Theo sau đó là tiếng bước chân và tiếng bánh xe của vali.
Giọng nói của Tư Đồ Dạ Vũ cũng vang lên: "Tiểu Điệp, muộn vậy rồi mà em còn chưa đi ngủ sao?"
Hiên Viên Tiểu Điệp nghe thấy giọng crush liền quay người nhìn. Lại phát hiện Tư Đồ Dạ Vũ vừa bước vào cũng đang nhìn cô chằm chằm. Hơn nữa, vẻ mặt hắn như trông thấy cái gì đó kinh hỉ.
Cảm thấy ánh mắt Tư Đồ Dạ Vũ quá mức kì quái, Hiên Viên Tiểu Điệp liền theo hướng của hắn nhìn xuống chính bản thân mình.
Một giây
Hai giây
Ba giây...
Hình như cô biết vấn đề ở đâu rồi!
Hiên Viên Tiểu Điệp trong thoáng chốc liền cảm thấy trên mặt một trận nóng rực. Cô vội vàng đi khỏi phòng bếp, giọng nói có chút ấp úng: "Tiểu...Tiểu Vũ, anh đợi em một lát."
Bước nhanh về phòng, sau khi đóng cửa lại, Hiên Viên Tiểu Điệp mới dám thở phào. Tất cả là tại chiếc váy ngủ trên người cô mà ra.
Trước kia, mỗi khi có Tư Đồ Dạ Vũ ở nhà, cô đều ăn mặc rất kín đáo. Cơ bản bởi vì Hiên Viên Tiểu Điệp sinh ra ở Trung Quốc, tư tưởng vẫn mang chút truyền thống. Mặc hở hang trước mặt người khác giới chưa nằm trong phạm trù của cô lúc này.
Nhân lúc không có Tư Đồ Dạ Vũ, Hiên Viên Tiểu Điệp mới dám lôi chiếc váy ngủ mới mua ra mặc thử. Đó là một chiếc váy hai dây đen bằng lụa. Hơn nữa nó không dài quá nửa đùi trên của cô.
Ai mà biết được hôm nay Tiểu Vũ sẽ về chứ! Thật là mất mặt mà!
[...]
Đổi thành một bộ quần áo ngủ kín cổng cao tường rồi xuống bếp cho Tư Đồ Dạ Vũ một đĩa mỳ ống xốt cà chua với thịt bò băm để ăn khuya. Xong xuôi, Hiên Viên Tiểu Điệp liền kéo ghế ngồi đối diện hắn.
Trong lúc Tư Đồ Dạ Vũ vẫn tập trung ăn, cô liền mở lời trước: "Tiểu Vũ, có ngon không?"
Tư Đồ Dạ Vũ gật đầu. Đây là câu hỏi thường xuyên của Hiên Viên Tiểu Điệp mỗi khi cô nấu cho hắn ăn, cốt để điều chỉnh sao cho vừa khẩu vị của hắn.
Kể ra thì cũng buồn cười. Hiên Viên Tiểu Điệp chỉ hưởng mỗi lương thư kí ở tập đoàn, thế nhưng về nhà lại còn kiêm thêm nghề bảo mẫu không công cho hắn. Cơm nước, dọn dẹp, cô đều làm đủ cả trong vòng suốt ba tháng nay, khiến Tư Đồ Dạ Vũ cảm thấy vô cùng ái ngại.
Đã từng rất nhiều lần, hắn cùng chị gái Tư Đồ Lăng Tuyết thương lượng về việc thuê người giúp việc theo giờ thay cho Hiên Viên Tiểu Điệp. Vậy mà chị gái chỉ mỉm cười rồi nói rằng không cần thiết.
Hiên Viên Tiểu Điệp nhìn Tư Đồ Dạ Vũ, ngập ngừng nói: "À thì...chuyện vừa nãy, em không biết anh hôm nay sẽ về."
Thật đấy, hắn kêu đi công tác một tuần. Hôm nay mới là ngày thứ năm.
Không nhắc đến thì thôi, vừa nhắc đến, Tư Đồ Dạ Vũ cũng thấy ngại. Hắn nuốt miếng mì trong miệng, ho nhẹ một tiếng: "À, không sao đâu. Là anh quên không nói với em trước."
Đó là miếng mì cuối cùng. Cả một đĩa mì đầy Hiên Viên Tiểu Điệp vừa nấu ra không lâu, loáng cái đã hết sạch chẳng còn chút gì. Xem chừng Tư Đồ Dạ Vũ rất đói đây.
Thấy người đàn ông đối diện đã ăn xong, Hiên Viên Tiểu Điệp liền đứng dậy thu dọn bát đĩa. Cho chiếc đĩa vào trong máy rửa bát rồi bật công tắc, cô vừa hỏi hắn: "Tiểu Vũ, chuyến công tác bên Italy lần này thế nào? Có thuận lợi không anh?"
Tư Đồ Dạ Vũ nghe Hiên Viên Tiểu Điệp hỏi, trong chốc lát liền trầm tư. Hắn đưa tay lên day day mi tâm. Nghĩ đến chuyến công tác lần này, thái độ liền không mấy vui vẻ.
Cảm nhận được sự im lặng của hắn, Hiên Viên Tiểu Điệp đoán được e là có chuyện không tốt xảy ra. Nếu không phải vì chuyện của tập đoàn thì chỉ có thể là việc hợp tác mà thôi. Nghĩ rồi, cô ướm hỏi: "Tiểu Vũ, lần hợp tác này với tập đoàn bên Ý có phải gặp vấn đề gì rồi không?"
Tư Đồ Dạ Vũ nghe cô hỏi liền thở dài, lắc đầu đáp: "Hợp tác thất bại rồi."
Lau khô tay rồi ngồi xuống đối diện hắn, Hiên Viên Tiểu Điệp nhận được câu trả lời bất ngờ ngoài dự kiến thì quả thật bị doạ cho hết hồn. Cô chỉ nghĩ việc hợp tác gặp chút trục trặc nào đó, không nghĩ tới lại thất bại.
Bởi vì hợp đồng này chính là bước đệm để tập đoàn Tư Đồ tiến sâu vào thị trường Italy nên vốn dĩ trước khi Tư Đồ Dạ Vũ bay sang đó, Hiên Viên Tiểu Điệp đã cùng hắn bàn bạc qua lại không biết bao nhiêu lần. Xác suất thất bại gần như bằng không. Sao có thể...?
"Chúng ta gần như thành công, nhưng giữa đường lại nhảy ra một tập đoàn Lewis." Hiểu được Hiên Viên Tiểu Điệp đang thắc mắc điều gì, Tư Đồ Dạ Vũ liền lập tức giải đáp cho cô.
"Tập đoàn Lewis?" Nghe cái tên này, Hiên Viên Tiểu Điệp ngờ ngợ thấy quen thuộc: "Sẽ không phải là tập đoàn do Kelvin Lewis làm phó chủ tịch đấy chứ?"
Tư Đồ Dạ Vũ đan hai tay vào nhau rồi chống dưới cằm, đáp lời bằng giọng hiển nhiên: "Muốn ngáng đường chúng ta, thì cũng chỉ có mình tập đoàn đó thôi. Mà lần này, còn là đích thân Kelvin Lewis ra mặt đàm phán."
[...]
Miêu: Aaa, ta hết chịu nổi rồi các nàng. Giờ chỉ muốn đốt cháy giai đoạn cho hai người này yêu nhau thôi